Ngồi trong quán Ánh Trăng, lúc này Hứa Minh Ưu mới có cơ hội quan sát kỹ người trước mặt.
Trình Tư đã cởi áo vest, nút ở tay áo sơ mi cũng đã thả ra, cà vạt không còn nghiêm chỉnh như lúc đầu nữa, so với khi bước trên thảm đỏ ban chiều thì cả người mất đi vài phần nghiêm túc, lại nhiều thêm đôi chút ngỗ ngược.
Trình Tư đang chăm chú rót trà cũng cảm thấy ánh nhìn của người đối diện, ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”
Hứa Minh Ưu chột dạ cúi mặt xuống: “Không có gì.”
Tiếp theo lại giống như nhớ ra chuyện gì, cậu hỏi tiếp: “Hôm nay lúc bọn họ bảo anh hát, sao anh không hát thế?”
Trình Tư không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Cậu đã từng nghe tôi hát chưa?”
Anh dừng một chút, lại tiếp: “Thật ra nói với cậu cũng không sao. Hứa Minh Ưu, tôi không thể hát được nữa rồi.”
Lúc nói câu này giọng Trình Tư hơi trầm xuống, Hứa Minh Ưu hoài nghi bản thân có phải nghe nhầm rồi không: “Cái gì?”
Trình Tư: “Mấy năm trước phải phẫu thuật, thật ra cũng không đến nỗi không mở miệng được, chỉ là không cách nào hát được như trước đây. Hơi ngắn lại không ổn định, âm giọng khàn khàn, tóm lại có rất nhiều vấn đề, không thể hồi phục lại như cũ. Thời gian lâu rồi, cũng chẳng còn muốn mở miệng hát nữa.”
Nói cho cùng, Trình Tư là người rất kiêu ngạo.
Cũng giống như làm một bài thi, con người tài năng xuất chúng như anh rõ ràng có thể đạt chín mươi điểm, làm đến một nửa phát hiện bút hỏng rồi, chỉ có thể mở to mắt nhìn bản thân nhận sáu mươi điểm mà thôi.
Bản thân anh dường như cũng không dám đối mặt với sự thật này, nói gì đến việc đưa bài làm cho người khác xem chứ?
Hứa Minh Ưu chấn động, cậu thậm chí còn không nhận ra mình đã đứng hẳn lên: “Là vì sự việc năm đó à?”
Trình Tư ngẩn ra: “Sao cậu lại nghĩ thế? Không phải đâu.”
“Vậy tại sao anh còn muốn rời khỏi giới giải trí?” Hứa Minh Ưu cao giọng hỏi.
Mà nếu đã đi rồi, sao còn quay trở lại xuất hiện trước ánh mắt soi mói của thiên hạ nữa? Cậu thậm chí đã tưởng tượng ra đến lúc đám phóng viên biết đến sự thật này sẽ bàn tán về anh với giọng điệu mỉa mai thế nào.
Những hào quang đã qua sẽ giống như mũi dao sắc nhọn khiến người ta không thể chịu nổi.
Đối với người ngoài mà nói, có thể cũng chẳng to tát gì, dù sao tài năng của Trình Tư vẫn còn đó, vẫn sáng tác được mà.
Nhưng Hứa Minh Ưu biết, Trình Tư rất để ý. Một người đứng trước ống kính luôn thoải mái chiều lòng người hâm mộ như thế, nếu không phải rất để ý thì sao lại từ chối yêu cầu của ký giả?
Chẳng qua, càng để ý thì lại càng dễ bị tổn thương.
Hứa Minh Ưu không nói thêm nữa.
Đột nhiên cậu phát hiện, bản thân có lẽ trước giờ chưa từng hiểu rõ Trình Tư.
Cũng đúng, mình mới thực sự quen biết với anh ta bao lâu chứ?
Cậu hơi tức giận, lại không biết bản thân đang giận cái gì, chỉ đành ngồi xuống, im lặng ăn cơm.
Trình Tư hơi bất ngờ, anh chẳng dự đoán được phản ứng của Hứa Minh Ưu lại mạnh mẽ đến thế.
Đương nhiên, anh bất ngờ nhất là bản thân lại có thể đơn giản nhẹ nhàng nói chuyện này ra đến vậy, đặc biệt khi đối phương lại là thợ săn ảnh.
Anh cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ là vì Hứa Minh Ưu toát ra loại khí chất khiến người khác yên tâm, đây cũng là lý do anh cứ tìm gặp cậu nói chuyện hết lần này đến lần khác.
Anh nguyện ý tin tưởng cậu.
Thấy không khí trên bàn ăn càng ngày càng cứng nhắc, Trình Tư nghĩ một chút, rút di động ra:
“Ăn cơm không thì hơi buồn, chúng ta chơi trò chơi đi?”
Hứa Minh Ưu: 'Trò chơi? Trò gì?”
Trình Tư ra vẻ bí mật: “Trắc nghiệm tâm lý, chuẩn lắm đấy.”
Anh nhìn màn hình điện thoại, đọc từng chữ một lên: “Trong lòng cậu, tôi là màu gì? Một, màu đỏ. Hai, màu lam. Ba, màu trắng. Bốn, màu đen. Năm, màu cam. Sáu, màu lục. Cậu chọn cái nào?”
Hứa Minh Ưu: "...”
Trắc nghiệm chán muốn chết!
Khổ nỗi Trình Tư lại mang bộ mặt đầy mong đợi nhìn cậu, Hứa Minh Ưu đành trơ mặt chọn một màu: “Màu cam.”
Trình Tư nhìn xuống đáp án: “Chọn màu cam chứng tỏ đối phương trong lòng bạn là...”
Anh nhìn cậu một cái đầy ẩn ý: “... một người rất đáng ghét.”
Hứa Minh Ưu ngẩn ra, sau đó trừng mắt: “Cái này chẳng đúng tý nào!”
Trình Tư nhún vai: “Được rồi, vậy đổi câu khác, mỗi lần nhìn thấy tôi cậu lại nghĩ đến loài động vật nào? Một, mèo. Hai, khỉ. Ba, thỏ. Bốn, cá. Năm, chim. Sáu, chó. Cậu chọn đi.”
Lần này Hứa Minh Ưu không dám qua loa đại khái, cậu nghĩ một hồi, cảm thấy “Chó” có vẻ phù hợp nhất rồi, thế là cậu nói rất chắc chắn: “Chọn sáu, chó.”
Trình Tư “ồ” môt tiếng thật dài: “Chó, chứng tỏ cậu xem tôi là đồ ngốc.”
Hứa Minh Ưu tí nữa thì nhảy dựng lên: “Tôi không có!”
Trình Tư như cười như không nhìn cậu.
Hứa Minh Ưu lúng túng muốn chết.
Mấy loại trắc nghiệm này bình thường không phải đều là “người dễ thương”, “người có tính khí tốt” gì gì đó ư? Lần này sao lại...
Cậu nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng gào lên một câu: “Thử câu khác!”
Trình Tư có phần bất đắc dĩ, tìm tìm kiếm kiếm một lúc trên điện thoại: “Được rồi, câu cuối cùng, đây là trắc nghiệm quan hệ về sau của chúng ta như thế nào. Cậu thấy loại sự vật nào thể hiện gần giống nhất với cảm giác khi chúng ta bên nhau? Một, đám mây. Hai, đại dương. Ba, ngọn lửa. Bốn, ánh mặt trời. Năm, cây gỗ. Sáu, núi cao.”
Mấy lựa chọn này nhìn riêng ra thì cái nào cũng có ý nghĩa tượng trưng rất tốt, nhưng Hứa Minh Ưu lại cảm thấy chúng giống như “cái bẫy chết người” vậy.
Cảm giác khi ở bên nhau?
Hứa Minh Ưu nghĩ cả nửa ngày, phát hiện cậu không thể nói rõ ràng ra được.
Cậu luôn đặt Trình Tư ở vị trí một người bạn đặc biệt, số lần họ ngồi bên nhau nói chuyện phiếm cũng không nhiều, nếu nhất định phải chọn một biểu tượng thì...
Trình Tư gật đầu: “Được rồi, để tôi xem. Chọn đám mây, là hai người xa lạ. Chọn đại dương, là tri âm tri kỷ. Nếu chọn ngọn lửa, là...”
Trình Tư đọc một nửa, đột nhiên dừng lại.
Hứa Minh Ưu sốt ruột: “Là cái gì?”
Trình Tư nhìn điện thoại, lại nhìn Hứa Minh Ưu, ho khẽ một tiếng.
Hứa Minh Ưu khó hiểu: “Anh nói nhanh lên.”
Trình Tư: “À, di động hết pin, tự động tắt máy rồi.”
Hứa Minh Ưu: “…”
Hứa Minh Ưu chợt nhận ra: “Trình Tư mấy câu trắc nghiệm vừa rồi có phải là anh trêu tôi không đấy?”
Trình Tư cười hì hì: “Tôi giống loại người đó sao?”
Hứa Minh Ưu câm nín: Người này thật đúng là thích lừa người khác. Tốn công cậu còn nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời, có lẽ toàn bộ đều là do người này tự bịa ra cả thôi.
Trình Tư lại như chẳng để ý, vươn vai cho đỡ mỏi: “Thôi, ăn no rồi, chúng ta về đi.”
Hứa Minh Ưu điềm tĩnh nâng máy ảnh lên điên cuồng chụp người trước mặt: “Ngày mai đem chỗ ảnh này nộp cho chủ biên.”
Trình Tư ra vẻ cầu xin: “Phóng viên Hứa, tôi sai rồi.”
Hứa Minh Ưu không thèm để ý anh ta, đi trước.
Trình Tư cũng chậm rãi theo sau, tay trái vắt áo khoác, tay phải cầm di động.
Chẳng biết có phải nhấn vào phím nào không, màn hình điện thoại đột nhiên bừng sáng, hiện ra một dòng chữ không to không nhỏ:
Ngọn lửa - Người yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT