quay về mâu thuẫn ˇ

Chính đạo động tác nhanh chóng, vừa nghe ngóng đã thấy bọn họ tụ tập xong, trong vòng nửa tháng đã vây công đến chân Anh Hùng sơn. Anh Hùng giáo cũng tự nhiên không chậm trễ, đối phương thế công rào rạt, bọn họ chỉ thấy chiêu sách chiêu. Chính đạo đại quy mô thẳng tiến, Anh Hùng giáo liền làm những trận nhỏ bất ngờ, không đối diện ứng chiến, chuyên môn phá rối phía sau, nhiễu loạn tâm trí phía chính đạo.Trải qua một hồi, con đường trừ ma của chính đạo không hề tiến triển, còn bị ma nhân làm rối lòng đến tan rã, các bang phái trong lúc đó mâu thuẫn không ngừng.

Lúc tin tức truyền lại Anh Hùng giáo là lúc Lâm Thục Nhân đang cùng Mộc hộ pháp Đỗ Lâm Lâm thương lượng chính sách bố binh . Sở Ngạo Thiên ở bên cạnh nhàm chán vô cùng, một hồi chọt chọt bồn hoa, một hồi gạt gạt bọt nước trà. Từ khi tiễn Lâm đại ca trở về sau, y so với trước kia càng nhàn, giáo vụ không cần y phải buồn rầu, Lâm Thục Nhân toàn quyền quản lý . Nguyên bản còn có thể hỏi một chút ý kiến của y, nhưng mà đầu gỗ y nói cũng không nói cái gì nên lời, cho nên về sau cũng chẳng trưng cầu ý kiến của y.

Phạm Đình Chí dài mặt ngựa cả ngày , gặp ai đều nhìn với  bộ dáng thù giết cha. Miệng tuy không nói, nhưng trong lòng lại đối với việc Sở Ngạo Thien nhàn nhã thực không hài lòng, tuy rằng hắn cũng chẳng trông cậy vào việc Sở Ngạo Thiên bày mưu tính kế, nhưng không phải là dạng mất quyền lực như vậy, đường đường là một cái giáo chủ lại có thể là một vai diễn, giáo chúng mà biết thì phải giải thích ra sao ? Toàn bộ giáo trừ bỏ hắn cảm thấy không được vui , thì cũng không ai phát hiện ra chỗ không ổn, vẫn vui vẻ để Lâm Thục Nhân dẫn dắt tìm kiếm tiền đồ tươi sáng.

Sở Ngạo Thiên nhìn nhìn nửa ngày, thật sự mất mặt, chuẩn bị quay về ốc ngủ trưa. Y hiện tại bị Lâm Thục Nhân trông giữ , ăn uống ngủ đều phải chịu giám sát, lại không nửa điểm phiền não, dưỡng đến da thịt đều nộn nộn, phi thường thích hợp để hưởng dụng buổi tối .(=.=”)

“Giáo chủ đi đâu ? !” Phạm Đình Chí lập tức liền đem người ngăn lại, lớn tiếng nói.

Trong phòng nhất thời im lặng, tất cả mọi người đem ánh mắt khóa trụ Sở Ngạo Thiên, khiến cho y liền chột dạ.”Ta. . . . . . Ta đi ngủ trưa.”

Phạm Đình Chí quả thực muốn nổi điên, đang thời khắc khẩn trương Anh Hùng giáo bị chính đạo vây công  , đường đường Giáo chủ cư nhiên ngay cả màn ‘sân khấu’ cũng không đảm đương , muốn đi ngủ trưa! Nhưng hắn còn không kịp mở miệng, Lâm Thục Nhân bên kia khoát tay nói, “Đi ngủ đi, nhớ đắp chăn.”

Sở Ngạo Thiên ứng thanh ‘nga’ một cái, ngoan ngoãn quay về ốc đi ngủ. Phạm Đình Chí ngăn không được cũng không dám cản trở, đành phải một mình sinh hờn dỗi, đợi cho tan họp, dạ dày đều nghẹn đau . Đau luôn đến thắt lưng làm thân mình không dậy nổi, trong lòng còn buồn bực đơn giản liền cắn răng vọt đến trước mặt Lâm Thục Nhân. Tuy là giáo chúng kính sợ giáo phụ, còn hắn kính là kính, nhưng thật ra một chút cũng chẳng có.

Lâm Thục Nhân đối với việc bị hắn chặn đường chút không ngạc nhiên, giống như sớm có chuẩn bị , thản nhiên nói “Phạm tả sử có chuyện gì?”

“Thuộc hạ đến chúc mừng Giáo phụ.” Phạm Đình Chí chắp tay hành lễ.

“Nga?” Lâm Thục Nhân vĩnh viễn là bộ mặt ôn hòa, hắn trời sinh gương mặt thực tốt, dù có nghiêm túc cũng làm cho người ta chỉ thấy cảnh đẹp ý vui, nếu đổi lại là hiền lành, cộng thêm tươi cười, nói mị hoặc chúng sinh chắc chắn không đủ.

Phạm Đình Chí không có tâm tình thưởng thức khuôn mặt hắn, từng chữ từng chữ nói ” Chúc mừng giáo phụ tay đủ che trời”. Nhìn Lâm Thục Nhân không trả lời, hắn tiếp tục nói, ” Giáo phụ hiện tại có Anh hùng giáo, bước tiếp theo không phải chuẩn bị đoạt thiên hạ sao ?” . Giờ khắc này Phạm Đình Chí chính là một bộ chuẩn bị thấy chết không sờn, chờ Lâm Thục Nhân một chưởng đánh chết, cũng muốn hung hắn châm chọc khiêu khích đối phương một phen, bằng không cũng không cần đợi Lâm Thục Nhân ra tay, hắn đã nghẹn mà chết trước.

Lâm Thục Nhân tiến lên từng bước, thẳng đến chỗ Phạm Đình Chí, khuôn mặt anh tuấn, thâm thể đơn bạc , làm cho người ta gặp phải lỗi giác “Phạm tả sử nói không sai, hiện tại Anh hùng giáo là của ta, ngươi có năng lực thay đổi sao?” Hắn thấp giọng nói, loại khoảng cách này muốn lấy tánh mạng đối phương vấn đề căn bản là chỉ cần hắn nghĩ muốn hoặc không.

Phạm Đình Chí tức giận đến phát run, chính công phu mình  được cho lớp trung giai, cũng không đủ giắc răng Lâm Thục Nhân.

Lâm Thục Nhân hừ lạnh cười nói, “Phạm tả sử là trí giả của toàn giáo, dù gì ta cũng còn cần ngươi hiệp trợ, là — người thông minh thì phải thông minh đến cùng, đừng để gây ra họa sát thân mới phải “.

Khen tặng, mượn sức, uy hiếp đầy đủ mọi thứ, Phạm Đình Chí hô hấp đều rối loạn, phân không rõ là tức giận hay là sợ hãi. Dẫn sói vào nhà, hắn trong đầu lòe ra câu này, chân chính cảm nhận được cái gì là thỉnh thần dễ tiễn thần khó !

“Còn có chính là, Phạm tả sử nghĩ sai một chút rồi , ” Lâm Thục Nhân thối lui, hai tay đặt ở sau người, nói “Ta quả thật đối Anh Hùng giáo cảm thấy hứng thú, cũng rất muốn, nhưng ta đối Sở Ngạo Thiên hứng thú lớn hơn.”

Phạm Đình Chí oanh tạc trong đầu, muốn lắp răng nanh , liền đi lên cấp Lâm Thục Nhân cắn một phát, đường đường Anh Hùng giáo giáo chủ chứ không phải đồ chơi của tiểu tử ngươi ! Nhưng hắn đương nhiên không có răng nanh, cho nên chỉ có thể dùng mắt – nhìn chằm chằm theo hướng Lâm Thục Nhân rời đi, dùng mắt đem đối phương đâm ngàn đao vạn quả.

Lâm Thục Nhân đối Phạm Đình Chí thật sự là không khởi lên một chút sát tâm nào, lúc Anh hùng giáo cấp bách cần nhân tài như vậy sao có thể, về phương diện khác như việc trung thành với Sở Ngạo Thiên thì quả thực là khối bảo bối, mình nếu có chút bất trắc, cũng có đối tượng phó thác .

Sở Ngạo Thiên tỉnh ngủ song liền vẫn đứng ở trong phòng thiết ngân lượng, tức là đem khối bạc lớn cắt thành khối bạc bé , việc này vốn có chuyên gia phụ trách, nhưng mà y lại thực nhàn đến hoảng, liền bắt đầu đem một khối bạc về ngoạn, thuận tiện luyện lạc hồn chỉ. Khi Lâm Thục Nhân trở về, y đã cắt bạc thành một đống nhỏ chất trên bàn.

………………………………….

………………………………….

…………………………………

Trong lòng Lâm Thục Nhân không nghĩ để Sở Ngạo Thiên quan tâm đên giáo vụ, thứ nhất Sở Ngạo Thiên của hắn không phải là nhân tài về phương diện này , thứ hai hắn luyến tiếc y xuất đầu lộ diện, cho nên nhìn đến y một bộ lười nhác thế kia cũng không cảm thấy áy náy, lại còn cảm thấy rất vừa lòng.”Sở huynh, hiện tại việc trong giáo đều được ta chuẩn bị, ngươi có muốn tự mình quản không?” Ngoại trừ thời điểm trên gường, hắn vẫn khách khí xưng hô  Sở Ngạo Thiên là Sở huynh.

Sở Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, buồn bực trảo trảo tóc, đáp “Không nghĩ muốn. . . . . .” Kỳ thật y trước kia vẫn như vậy, đều là cấp dưới đề lên, sau đó y chỉ việc hạ lệnh chấp hành , nếu là những đề nghị cấm, hắn sẽ xuống lệnh cấm. Hiện tại không cần y cứ tiếp tục truyền lệnh, không có gì không tốt.

Lâm Thục Nhân bước lên, vuốt ve sau gáy y, nói “Cũng tốt, ngươi cái gì cũng đừng nghĩ muốn, nghĩ muốn ta là tốt rồi.”

Sở Ngạo Thiên lập tức như trước giống đại khuyển, móng vuốt ở trên thân Lâm Thục Nhân sờ loạn  một phen, nói “Thục nhân, nếu ngươi cũng cái gì cũng không quản thì tốt rồi.” yêu cầu của y không cao, có thể giống Lâm đại ca cùng Tuyền Phi như vậy là được rồi.

Lâm Thục Nhân mặc y vuốt, hồi lâu mới hồi đáp “Nhanh.”

Cứ thế tình sắc dâng cao, y phục từ từ rơi rớt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play