: Quay về đi theo

Lâm Hiền Nhân gần đây không tốt cho lắm, có thể nói có điểm thất vọng. Bởi vì bất mãn vị phụ thân tuyệt tình, hắn cự tuyệt ứng chiến quả quyết rời đi Danh kiếm môn, không luyến tiếc cái danh vị Lâm thiếu hiệp danh chấn giang hồ, thầm nghĩ tiêu dao cả đời.

Chính là, tiêu dao cũn cần đại giới. Hắn cứ phủi mông đi như vậy, trong người không có xu nào, bình thường hắn cũng không tích lũy kim khố, cũng không muốn vì tìm đường sống mà làm công, lại thống hận đạo trộm cắp, lại không có khả năng xuống đường ăn xin, trong lúc nhất thời thực là lửa cháy đến mông sứt đầu mẻ trán, cuối cùng bị buộc đến tuyệt lộ —— hiệu cầm đồ.

Bước vào hiệu cầm đồ, Lâm Hiền Nhân liền cảm thấy mình xuẩn, Thanh hồng cũng giao rồi, tốt xấu cũng nên mang theo một thanh kiếm cùn mà đi a, Danh kiếm môn thế nào một thanh đồng nát cũng không cấp, hiện tại cũng có thể lấy nó ra mà cầm. Như thế rất tốt, toàn thân trên dưới tìm ra được một bộ quần áo cùng mộ tkhối Thấm ngọc lưu ly. Hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng cắn răng một cái, quyết đem ngọc lưu ly đi cầm, đổi lấy được ba mươi hai ngân làm hắn khóc không ra nước mắt.

Thấm ngọc lưu ly là một trong tam bảo của Lâm gia, công hiệu hoàn toàn bất đồng so với hai vật kia, ngọc này chính là một mảnh ngọc được điêu khắc rất đẹp, là tượng trưng thân phận của đại thiếu gia , dấu hiệu của người kế thừa, mặc khác cũng chẳng có công hiệu gì nữa. Cho nên Lâm Hiền Nhân cũng không đau đớn cho lắm, coi như vậy đi, dù sao sau này vẫn không có ý trở lại Lâm gia. Ai cất chứa cái này, đều biết đó là chủ bút của Danh kiếm môn, bất quá phỏng chừng phụ thân mà thấy sẽ tức giận không nhẹ.

Lâm Hiền Nhân cầm ba mươi hai ngân lượng đi đến uống hoa tửu, chuẩn bị cáo biệt cuộc sống xa xỉ đến tiêu sái một hồi. Rượu thịt đặt xuống, giai nhân tiếp khách, trong lòng hắn không khỏi thê lương. Nói là chuyện gì, một bàn này tự nhiên lên giá, làm hắn tiêu hao mất một phần ba gia sản rồi, thật sự muốn đem đầu cho người ta đá !

Uống xong hai bầu rượu, Lâm Hiền Nhân muốn đi, giai nhân kia thấy hắn liền hài lòng, thưởng cho hắn, càng tỏ vẻ qua đêm sẽ không thu tiền, còn bao ăn khuya. Lâm Hiền Nhân thở dài, nói rằng hắn sớm có ý trung nhân, vô phúc tiêu thụ hảo ý. Hắn lưu ngân lượng xoay người mà đi, giống như một đám phiêu vân.

Giai nhân kia cắn cắn khăn,dậm chân nói “Thật đúng là đi rồi!”

Giang Tuyền Phi đang nghe lén bên phòng cách vách giống như phi mã xông tới, cả giận nói “Ngươi cư nhiên còn thu tiền hắn, ta không phải dặn không thu sao !”

” không thu hắn không hoài nghi mới lạ !” Giai nhân thu hồi ôn nhu vừa rồi, khôi phục nguyên trạng.

“Kia, kia. . . . . . Ngươi cũng không nên thu nhiều vậy a, ta đã đưa cho ngươi năm mươi hai ! ” Giang Tuyền Phi trong lòng rất là bất mãn, theo Lâm đại ca nhiều ngày, nhìn thấy hắn đều đem gia bảo đi cẩm, y thực sự rất đau lòng. Tuy rằng cái chủ ý tiêu tiền mua mỹ nhân hầu hạ Lâm đại ca làm cho lòng y không được thoải mái, nhưng tổng để hắn lạc ở đầu đường xó chợ thì tốt hơn nhiều. Mới vừa nghe đến câu có ý trung nhân kia, y thật sự mặt đỏ tai hồng, tâm ý hoảng loạn, vừa định thần thì người đã đi rồi.

“Cùng lắm thì trả lại ngươi một ít.” Giai nhân nói.

Giang Tuyền Phi hừ một tiếng, nói “Khăn tay cho ta” , liền lấy khăn tay của giai nhân bao lại ngân lượng vội vàng mà đi.

Đuổi theo không bao xa, liền gặp Lâm Hiền Nhân đứng lạnh lùng tưởng niềm nhìn về quán rượu Bát tố, Giang Tuyền Phi nhanh chóng trốn đi, trong lòng lại đau xót, cư nhiên thịt hắn cũng luyến tiếc không ăn !

Đên khí, chủ quán đem đưa cho hắn một bao gì đó, Lâm Hiền Nhân vừa thấy đã nhận ra, này không phải là khăn tay của giai nhân trong tưu lâu kia sao ?

“Mới vừa có người bảo ta giao cho ngươi.” Chủ quán nói, bộ dáng vẻ mặt thực bát quái .

Lâm Hiền Nhânmở ra liền thấy, bên trong là tám lượng bạc, không khỏi cảm kích nữ tử phong trần kia có ý tốt , gặp một lần liền có tính ý như thế, người mà hắn mong nhớ ngày đêm lại bỏ hắn mà đi. “Ai~.” Hắn lười nhác, cuộn lấy khăn lại.

Năm quan tiên đổi lại một chén lớn, thật sự là giá trị!  Cầm đũa lên, cư nhiên có cái trứng chần nước sôi, lại lật tiếp, lại nhìn thấy chủ quán bưng ra mất món ăn, Lâm Hiền Nhân ngẩng đầu nhìn lại lão chủ quán đang tựa tiếu phi tiếu. “Lão bản, đây là. . . . . .” Hắn xác định mình rõ ràng kêu bát tố.

“Ăn đi ăn đi, hôm nay sinh ý không tốt, mấy thứ này là thức ắn dư, không ăn bỏ thì tiếc.” Chủ quán cười gian xảo, nói ” Yên tâm, sẽ không thu ngươi nhiều tiền đâu.”

Lâm Hiền Nhân tạ ơn chủ quán, trong lòng có chút quái dị, cảm giác được ánh mắt chủ quấn đang đánh giá hắn, cảm thấy có loại hươn vị ….. nói không nên lời. Đợi hắn ăn xong, chuẩn bị tìm gian khách *** nghỉ tạm, lựa chọn một chút tìm một gian phòng vừa tiện nghi.

Khách *** lão bản lại cười đem mắt làm thành một cái tuyến, vẻ mạt khen tặng nói “Có có, mười quan một đêm còn tặng điểm tâm, đảm bảo vừa lòng.”

Lâm Hiền Nhân có cảm giác quá phận, lập tứ chọn một gian phòng, sau đó theo tiểu nhị lên lầu, đẩy cửa tiến vào, bài trí bên trong làm hắn khó có thể tin, rộng rãi thoáng mát sáng ngời, lại đầy đủ tiện nghi, còn có bồn tắm cùng bình phong.” Gian này là mười văn một đêm? !”

Tểu nhị vẻ mặt hèn mọn, giật đầu nói ” Mười quan có thể được sao?  Gian phòng này liền trụ đi !” Dứt lời liền ngạo mạn đi.

Lâm Hiền Nhân cảm thấy được mình hôm nay thật sự là gặp không ít tiện nghi, nhưng cẩn thận tưởng tượng cũng quá xảo hợp đi, giống như có người cố ý an bài. Hắn ha hả cười, đúng, nhưng trước hét hảo hảo ngủ một giấc, sau đó hảo hảo ngẫm lại, làm thế nào dẫn dụ vị đứng sau bức màng kia ra.

Khách *** phòng bếp, Giang Tuyền Phi đang ở cùng đầu bếp giằng co, mặc cho đầu bếp nói thái đơn y đưa không hợp làm bữa sáng , y lại càng muốn đem sơn hào hải vị làm điểm tâm sáng mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play