: Anh hùng sấm quan
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : có tâm mới nói : thỉnh các bằng hữu ngàn vạn lần đừng có điều chờ mong với Cửu Trọng Thiên kiếm trận , kỳ thật đây là một cái trận đồ khủng bố, bất quá xin yên tâm, Giáo chủ hội so với bọn chúng càng khủng bố ! (đá bay )
____________________________________________________________________
Màn đêm buông xuống, nguyệt hắc kim tinh, Sở Ngạo Thiên vẫn đang bị nhốt ở cửu trọng thiên – Đệ nhị trọng không thể nào thoát thân. Cùng tầng thứ nhất hoàn toàn bất đồng, tầng thứ hai căn bản làm cho người trong trận không thể nào xuống tay! Mà đây đúng là chỗ khủng bố của Cửu trọng thiên , cái nội hàm bác đại tinh thâm này kẻ khác khó có thể lý giải, thế trận thay đổi liên tục này làm cho người ta không thể nghiền ngẫm, mỗi tâng đều khác nhau, tầng thứ nhất vi huyễn, tầng thứ hai lại vi tẩu !
Sở Ngạo Thiên càng đánh càng bực, càng đánh càng tức, quả muốn cầm luôn Lãnh Tuyền bẻ làm chín đoạn, phóng cho mỗi kẻ một đoạn. Chín kẻ này xa cũng nhìn như đang hướng hắn tấn công, gần cũng xem như hướng hắn tấn công, cố tình giao tiếp binh khí trong nháy mắt, nhưng lại không áp sát trên người. Chín người thay nhau như thế, còn thường thường kéo bè kéo cánh đến đánh lén, nếu là chuyên tâm công một người không nói, đằng này chỉ không ngừng quấy rầy, dù kẻ nào bình thường cũng bị chọc cho nổi giận.
Sở Ngạo Thiên thở hổn hển, thể lực như thế tiêu hao rất nhiều, cứ như thế thì làm thế nào ứng phó bảy tầng còn lại ? Suy xét lại, nếu là kiếm trận tất có trận tâm, chỉ cần phá trận tâm, trận này tất phá được. Chính là chín người này hành động nhất trí, nhìn không ra kẻ làm trọng tâm và thứ yếu, như thế nào tìm được trọng tâm đây ? Càng xem bọn họ múa võ càng cảm thấy được đầu cháng váng , Sở Ngạo Thiên nhất thời tiếc nuối mình không có cái đầu thông minh của Phạm tả sử. Nếu vô năng tìm không ra ngọn nguồn, lại không thể giữ được thể lực của mình ngày càng đi xuống, liền tạm thời đánh cược luôn đi ! Cảm thấy quyết định xong, Sở Ngạo Thiên cầm kiếm đâm thẳng một trong chín người, quyết liệt không buông tay.
Tám người còn lại thấy tình thế không đúng, lập tức tiến lên trợ giúp, Sở Ngạo Thiên cũng khư khư cố chấp, không nhìn lợi kiếm bọn họ đang đánh úp, Lãnh Tuyền kiếm phóng thẳng đến chỗ kẻ đang chạy trốn. Thấy hắn đánh như thế thì phải bảo toàn tánh mạng, tám người đầu tiên là cả kinh, sau đó một chút cũng không dám chậm trễ, nhất tề công kích hướng yếu hại của hắn. Sở Ngạo Thiên không chút nào né tránh, luận khinh công của hắn tất cả đều kém rất xa, chỉ nhìn thấy mấy kẻ lẽo đẽo đuổi theo phía sau hắn. Kiếm phong đem người bức tới bờ vách núi đen ngòm, đối phương trốn không thể trốn, phải huy kiếm đón đỡ.
Điện quang hỏa thạch chỉ nghe loảng xoảng “đương” một tiếng, kiếm gãy, đối phương bị xung lượng đẩy lui , dưới chân là khoảng không, chắc chắn là đã rớt xuống vách núi. Sở Ngạo Thiên sử ra Điêu tâm ưng trảo, trong lúc đối phương lảo đảo trong nháy mắt trụ lại cổ đối phương, kéo trở lại, đem người ném lên phía tám người đang đuổi theo. Liên tiếp phát ra vài tiếng kêu thảm thiết, chín người bị đánh cho thất linh bát lạc.
Thắng không tính là đẹp, nhưng vừa rồi vung tay cứu kẻ kia thiếu chút nữa cổ tay bị vặn gãy, Sở Ngạo Thiên đem tay giấu ở phía sau nhu nhu, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình yếu thế, nói ” Đệ tam trọng, thỉnh.”
Lâm Thục Nhân bị khóa ở Sám Hối nhai lúc này vẻ mặt trầm trọng , một bên là thê tử hắn thề sống chết bảo hộ, một bên là phụ thân của hắn cùng đồng môn, trong lòng bàn tay cùng mu bàn tay đều là thịt, hắn nên lựa chọn như thế nào? Hắn biết Sở Ngạo Thiên cố ý thu liễm ngoan chiêu, tránh đả thương đến tánh mạng của đệ tử Danh Kiếm môn , phân dụng tâm này làm cho hắn vừa cảm động lại đau lòng.
Lâm Đức Nhân thừa dịp tán loạn đến bên vách đá, vẻ mặt khó có thể tin đánh giá Lâm Thục Nhân, nói ” Nhị ca, ngươi có thật cùng đại ma đầu… ?”
Lâm Thục Nhân không giải thích nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói, “Câm miệng!”
Lâm Đức Nhân bị dọa kinh đành câm miệng, chỉ dám nói thầm Ta còn nghĩ các sư huynh nói lung tung . . . . . . Hắn đem lực chú ý quay lại chiến trận, lẩm bẩm cảm thán nói ” Đấu pháp y như vậy, phải thua không thể nghi ngờ.”
Người nói vô tình người nghe hữu tâm, Lâm Thục Nhân chau mày, hai tay cầm Thiết liên run rẩy không thôi. Không hiểu rõ Cửu trọng thiên, còn phải phá trận mà không thể đả động đến nhân mạng, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Cửu trong thiên tầng thứ ba khởi động, tầng thứ nhất tác dụng chính là mê hoặc đối thủ, tầng thứ hai là tiêu hao thể lực, muốn phá hai tầng này cũng đã khó, trải qua hai đợt công kích, bình thường đối thủ đều bị quay như dế, mà tầng thứ ba cũng tập trung vào điểm ấy, tiếp tục quấy nhiễu tâm trí của đối phương, làm cho đối phương phiền càng thêm phiền ..
Loạn loạn loạn loạn loạn loạn loạn loạn loạn, chín ngươi chuyên trách quấy rối, có thể coi như một đám chó điên.
Sở Ngạo Thiên cũng không hiểu mấy kẻ này muốn làm gì, muốn đánh cũng không đánh mà muốn chạy trốn cũng không chạy.. Ứng phó đối phương thì dùng trảo mà xả, thoáng một cái đã thấy có hai kẻ ôm đùi gục vào. mấy kẻ còn lại lập tức như ong vỡ tổ xông lên, có quyền đánh quyền có cước đánh cước, có tảng đá thì lấy tảng đá đập, có nước lấy nước tạt, thậm chí còn có người sờ sờ vào túi hắn… Lâm Thục Nhân cảm giác tựa như đang nhìn yêu khuyển nhà mình bị chín con chó điên vây lại khi nhục, hảo nghĩ muốn tiến lên đem toàn bộ đá bay đi.
Sở Ngạo Thiên cũng bị chọc cho nổi trận lôi đình, đây là cái thiên hạ đệ nhất môn phái kiểu gì, quả thực so với mấy kẻ Thuần Dương phái còn đê tiện hơn ! Vận nội lực đánh bay đàn cẩu ra , Sở Ngạo Thiên lảo đảo đứng lên, hắn cũng không lường được là mấy kẻ vừa bị đánh bay lông tóc vô hại lại hướng hắn đánh tới ! Hắn cũng không biết người của tầng thứ ba đều là những kẻ da mặt so với trâu còn dày hơn, mỗi ngày luyện tập đều theo kiểu bị người ấu đả, thương tổn bình thường căn bản không làm gì được bọn họ. Nếu có thể phang cho mỗi người một kiếm, việc này sẽ giải quyết tốt, chính là hắn không thể làm như vậy, không thể không bận tâm tình cảnh của thục nhân.
Sở Ngạo Thiên linh cơ vừa động, trong đầu thoảng qua hai chữ điểm huyệt , nói làm liền làm, lập tức xuống tay điểm trụ huyệt đạo một người, nhưng giống như lực đạo không đủ. . . . . .Tiếp tục, vẫn là không được ! Mấy kẻ này cư nhiên da dày đến loại trình độ này, vẫn là đánh trực tiếp là hay nhất..!
Vận dụng Quỷ bước âm u xuyên qua chín người, Sở Ngạo Thiên thân ảnh trôi nổi, nhanh chóng lẻn ra phía sau một người, dùng sức một chưởng bổ vào phía sau cổ của đối phương, đối phương cứ như thế ngã xuống. Cứ như vậy, chín người toàn bộ giải quyết xong, Sở Ngạo Thiên cũng đã mồ hôi đầm đìa. Không đợi hắn có thời gian thở dốc, chín người của đệ tứ trọng đã lao vào giao chiến, hắn giao chiến mấy canh giờ, thể lực kịch liệt giảm xuống, đúng là thời cơ tốt để bọn họ phóng ra .
Đao quang kiếm ảnh, Sở Ngạo Thiên vội vàng rút kiếm ứng đối, hắn mạnh mẽ ý thức được, chín người của tầng thứ tư thực lực cao mấy kẻ ở tầng thứ ba rất nhiều, nếu nói ba tầng trước tiêu hao thể lực của đối phương, chiến trận chân chính mới bắt đầu từ đây.