Nói đến Hổ Tử không hề biết cái kẻ vừa bị hắn mạo phạm đá cho một cái kia chính là Giáo Chủ thiên hạ đệ nhất thần giáo, vẫn chạy như điên ra khỏi Phụng Nguyệt Lâu, nhắm chỗ đông người lẩn vào, mượn người tránh né, đỡ bị truy. Tiểu xảo ấy trong mắt Sở Ngạo Thiên làm hắn buồn cười đến cực điểm.
Trên đời này còn chưa có ai Sở Ngạo Thiên hắn muốn bắt mà bắt không được!(Đông Huyền: Hôn nay sẽ có !) Sở Ngạo Thiên lặng lẽ lướt qua biển người, khinh công tuyệt đỉnh, không chạm chân xuống đất, lại lướt như gió. (Tàn : mềnh cũng muốn được như thế… hu hu… mềnh sẽ được điểm cao môn thể dục … ). Hắn không chút nóng nảy, một bên ngoạn trò vui một bên thi triển trảo bộ. Hổ Tử quay đầuvừa nhìn lại, thấy Sở Ngạo Thiên gần ngay trước mắt, lại giống như xa cuối chân trời, sợ tới mức tiểu cả ra quần.
Nhiều người rối mắt, tiếng nóiồn ào, ngay khi mành chỉ treo chuông, Hổ Tử đâm phải ai đó, lảo đảo lảo đảo. Người Hổ Tử đâm phải cũng không phải người thường, ngay lúc sắp đâm đầu vào nhau đã hư không tiêu thất. Chỉ nghe ai nha một tiếng, Hổ Tử ngã thật sự, mà người nọ đã đến phía sau Hổ Tử. Cú ngã mạc danh kì diệu làm Hổ Tử đầu đầy sao sáng, lại đứng lên nghiêng ngả tiếp tục chạy thục mạng.
Sở Ngạo Thiên hai chân chạm đất, ngừng lại, ánh mắt lập tức khóa trụ người này, thấy y thân như tia chớp, tấtcũng là người tập võ. Người nọ cũng lưu ý đến Sở Ngạo Thiên, đón nhận ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau, thoáng chốc điện quang hỏa thạch !
Sở Ngạo Thiên đại kinh, người này mặt mày tuấn lãng, tư thế oai hùng hiên ngang, tiêu sái hiếm có, kẻ khác không khỏi rung động tán thưởng. Kinh hãi, mà ca thán rất nhiều.Y tướng mạo tinh điêu tế mài, không chút “khí thế” nữ nhi, thân hình cũng không to lớn, còn có chút đơn bạc, lại không gây cảm giác thấy nhu nhược, ngoại hình hoàn toàn bất đồng với hắn.
Người nọ vẫn không nhúc nhích, nhìn Sở Ngạo Thiên một thân hồng trang hé ra gương mặt bế nguyệt tu hoa, không biết là nam hay nữ. Ánh mắt hắn chỉ lãnh đạm, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, biểu tình hờ hững trên khuôn mặt kia có hơn vài phần sắc bén. Quanh thân phát ra một cỗ chính khí nghiêm nghị, áp bức lăng nhân.
Miêu Nguyệt Hoa phía sau như chuột thấy mèo lập tức cảnh giác, đây là phản ứng đối đãi với thiên địch, nàng xuất ra cây quạt vẻ thảnh thơi, tinh tế đánh giá vị tiểu tuấn ca này. Người này hẳn rất có địa vị, một thân y phục xanh ngọc loại tốt nhất, tất là con cái phú gia, chuôi kiếm trong tay, thân kiếm dùng hồng thằng buộc lại một khối ngọc hình điêu trong suốt, chứng tỏ phi phàm tôn quý.
Mà hắn vừa nãy hành động trong nháy mắt, khinh công rất cao, sợ là không thua gì giáo chủ, lại nhìn không ra là công phu phái nào. Miêu Nguyệt Hoa lại nhìn giáo chủ nhà mình, ánh mắt sáng ngời, biểu tình si ngốc.Xong!Giáo chủ lại động tình rồi, mà còn là nhất kiến chung tình mới chết! Nàng còn không kịp nói người này lai lịch không rõ, cần phải cẩn thận, giáo chủ đã y như con cún nhỏ sáp lại bên người kia, gương mặt hồng hào đắc ý, còn thiếu mỗi nước dãy đầy miệng thôi.
Sở Ngạo Thiên cảm thấy trước nay tim chưa từng đập kịch liệt đến thế, tựa như một trăm con nai đang chạy nhảy. Thích, rất thích ! Ánh mắt kia lạnh lùng, vẻ mặt kia không ai bì nổi, khí chất tuấn duật bay lả tả, thật sự là rất thích !
(Tàn: Vị Sở Ngạo Thiên này làm mềnh nhớ Kỉ Vô Địch trong Hủ mộc , háo zai ….! )
“Ngươi sao lại truy bắt hắn?” Người nọ lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, thanh âm trầm thấp hữu lực, hướng Sở Ngạo Thiên mà hỏi.
“Hắn vì sao đá ngươi?” Người nọ tiếp tục hỏi, trong lòng thầm nhủ giọng người này là nam.
Miêu Nguyệt Hoa lập tức tiến lên chen vào nói: “Mới vừa rồi ở tửu lâu náo loạn, hiểu lầm nho nhỏ thôi.” Nàng thực sợ giáo chủ nhà mình thấy mỹ nam liền ngẩn người, buột miệng thúc nhậnbản thân đi sờ ngực người ta thôi. “Công tử thông cảm, chút đường đột xin đừng trách.”
“Khách khí.” Người nọ thu hồi ánh mắt, phát hiện Sở Ngạo Thiên chính là đang si ngốc nhìn y.
Miêu Nguyệt hoa tiếp tục mỉm cười nói: “Vừa rồi gặp công tử thân thủ nhanh nhẹn, tất cũng là người luyện võ, lại thấy công tử cầm trong tay thanh ngọc bảo kiếm, là cao nhân của Danh Kiếm Môn chẳng?”
“Cao nhân không dám nhận, nhưng tại hạ quả thật là đệ tử của Danh Kiếm môn.” Khẩu khí vẫn như cũ thập phần lãnh đạm.
Quả nhiên, Danh Kiếm môn là đương kim võ lâm đệ nhất danh môn chính phái, cùng Anh Hùng Giáo thế bất lưỡng lập! Hai mươi năm trước Thủ tịch hộ pháp Anh Hùng giáo Tiêu Thánh Dương đánh cắp bí tịch tuyệt mật tối cao, tiền giáo chủ tự mình truy tìm không có kết quả. Hai năm sau Tiêu Thánh Dương tái xuất giang hồ không đối thủ, trên võ lâm quát khởi một trận huyết vũ tinh phong. Danh Kiếm Môn dốc toàn bộ lực lượng, cuối cùng chế phục được Tiêu Thánh Dương, nhưng cũng gần như diệt môn, đối với ma nhân có thể nói là hận thấu xương. Sau khi Danh Kiếm môn nhốt Tiêu Thánh Dương lại, Anh Hùng Giáo bái phỏng yêu cầu trả lại bí tịch, Danh Kiếm Môn cho rằng ma công hại nhân hại thế nên quả quyết cự tuyệt, song phương từ nay về sau bất cộng đái thiên(không đội trời chung).
(Tàn: giống ăn của người ta luôn thì có…!)
“Ngươi tên gì?” Sở Ngạo Thiên vội vàng hỏi, bất luận vấn đề này hữu lễ hay vô lễ, hắn hoàn toàn không lo lắng về tính nghiêm trọng của nó.
Người nọ thật cũng không để ý sự mạo muội của đối phương, nói: “Tại hạ Lâm Thục Nhân.”
“Ta gọi là Sở. . . . . .” Sở Ngạo Thiên nói mới vừa một nửa, bị Miêu Nguyệt Hoa lấy quạt chắn trước mặt.
“Công tử nhà ta Sở Bá Thiên, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Miêu Nguyệt Hoa cười nói, Sở Ngạo Thiên – ba chữ này trên giang hồ có thể nói không ai không biết, giáo chủ nhà mình quả thực không ý thức được nguy cơ tiềm ẩn. “Công tử họ Lâm, không biết cùng Danh Kiếm môn Lâm Hồng Khâm tiền bối quan hệ ra sao?”
“Gia phụ.” Lâm Thục Nhân lấy làm thú vị nhìn Sở Ngạo Thiên tránh sau cây quạt, trên môi lộ ra ý cười không ai nhìn ra, nguyên lai đúng là một nam nhân a.
Danh Kiếm môn Chưởng môn nhân, chẳng trách có lắm tiền lắm tàinhư thế, giáo chủ đại nhân yêu quý, người này cũng không dễ chơi đâua ~“Nguyên lai là công tử nhà Lâm lão tiền bối, thật sự là tuấn tú lịch sự…”
Khen tặng còn chưa nói hết ___________“Làm càn, ngươi làm gì !” Sở Ngạo Thiên một chưởng đẩy ra chiếc phiến của Miêu Nguyệt Hoa, đối Lâm Thục Nhân tươi cười, nói “Lâm anh hùng, ngươi và ta hữu duyên như thế, có thể cùng nhauuống một chén chăng?”
Lâm Thục Nhân mỉm cười, như cảnh xuân tươi đẹp, nói “Hảo.”
Sở Ngạo Thiên lập tức nhìn ngây ngốc, kẻ này lạnh lùng nhưng lại cười với hắn, thật giống như dung thủy băng sơn(núi băng hóa nước) mãnh liệt mênh mông xâm nhập vào nội tâm hắn, làm dịu a làm dịu a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT