: Anh hùng âm hiểm
Sở Ngạo Thiên tản bộ được một lúc, Lâm Thục Nhân cũng theo dõi nghe lén cảnh cáo, nói chung là làm đủ các phương pháp bất chính xong, uy hiếp cũng ok, cộng thêm đã pha một bình trà ngon, đợi Sở Ngạo Thiên đẩy cửa vào thì y đang nhàn nhã ngồi uống trà.
“Sở huynh về.”
(Đông Huyền: >.< dời ơi, còn huynh đệ gì nữa, nghe khách sáo quá) Lâm Thục Nhân khuôn mặt hòa ái, ngữ khí ôn thuận. Hai người mặc dù đã làm tất cả những việc nên làm lẫn không nên làm, nhưng hắn vẫn gọi một tiếng ‘Sở huynh’. Sở Ngạo Thiênphẩy cái đuôi nhào đến, dù sao mấy ngày này bọn họ đều đã đồng sàng cộng chẩm, không có gì mà phải thẹn thùng ! Hắn thuở nhỏ mồ côi mẫu thân, được phụ thân cùng Tiêu sư phụ dạy dỗ, sau Tiêu sư phụ lại phản giáo, phụ thân lâm bệnh, hắn chưa đầy hai mươi đã phải ra gánh vác giáo môn. Hắn thực thương tâm, may mắn còn có Anh Hùng giáo chúng, nếu không hắn thật không biết nên sống như thế nào. Kỳ thật hắn rất sợ tịch mịch, đã từng nghĩ tìm ai đó bầu bạn, nhưng hắn không hiểu cái gọi là tình yêu, nên chỉ nghĩ đơn giản là ở cùng một chỗ sẽ có cảm tình, là có thể bổ khuyết vào chỗ trống của tâm hồn. Cho nên hắn tột cùng vẫn không hiều vì sao cái đám tiểu sủng kia đều chán hắn, mỗi ngày đều ăn cùng ngủ cùng chơi cùng cái gì cũng ‘cùng’, hẳn rất chi là có cảm tình a, vì sao vẫn cứ chạy mất? Hoàn hảo, hiện tại có Thục Nhân,Thục Nhân một chút cũng không ngại hắn phiền, còn rất thương yêu hắn, mặc dù có lúc lên giường thật sự rất đau, nhưng Thục Nhân phi thường phi tường tốt. … Lâm Thục Nhân thực vừa lòng vì Sở Ngạo Thiên đối hắn không muốn xa rời, hắn căn bản sẽ không biết y cao hứng thế nào, đúng là điều y muốn. Suy nghĩ suốt tám năm, chờ đợi suốt tám năm. Không ai biết y đã sống như thế nào.Y từng thề trong vòng mười năm trở thành thiên hạ đệ nhất, sau đó mới đến tìm Sở Ngạo Thiên, cuối cùng lại nuốt lời, nhưng y làm không được, tám năm đã đủ làm y mệt đến chết rồi, cho nên mới vi phạm lời thề, ly khai Danh Kiếm môn. Keo kiệt cũng tốt, bá đạo cũng tốt, Sở Ngạo Thiên chính là tài sản của hắn, vật cưng của hắn, đã chiếm được rồi tuyệt đối không thả, nghiêm cấm người khác đụng chạm. “Ngoan.” Lâm Thục Nhân tha con cún lên trên giường, đem Sở Ngạo Thiên đùa nghịch một phen. “Thục Nhân, Thuần Dương phái làm sao bây giờ?” Sở Ngạo Thiên bị lăn qua lộn lại, áo đã muốn kéo quăng xuống dưới đất. “Tạm thời tránh mặt đi, ta không muốn làm khó đại ca.” Lâm Thục Nhân thuận tay kéo dây lưng. Sở Ngạo Thiên liên tục gật đầu đáp ứng, hắn không có chủ kiến, bị người lôi đi, như thế còn an toàn hơn. Thoát y xong, Lâm Thục Nhân lôi đệm chăn ra, dỗ Sở giáo chủ ngoan ngoãn ngủ. “Di?” Sở Ngạo Thiên chui vào chăn, còn tưởng rằng phải làm cái gì mặt đỏ tâm loạn kia chứ….. Hại hắn tưởng bở rồi…. Lâm Thục Nhân thấy người này không có tâm cơ lại đơn phương, thật sự là rất có tài kích thíchngười khác, nhịn không được nhéo nhéo cái mũi hắn, nói: “Ngốc tử, ngủ đi.” Sở Ngạo Thiên từ trong chăn lén lút vươn tay, nắm chặt góc áo Lâm Thục Nhân, lí nhí: “Ngủ với ta________________________” “Hảo.” Lâm Thục Nhân đem Sở Ngạo Thiên gói thành cái bánh bao bự, sau đem cả cái bánh ôm vào trong lòng, thầm nghĩ, rằng nếu có thể đem cái bánh bao ăn luôn thì tốt quá. Sở Ngạo Thiên hạnh phúc, không khỏi có điểm thẹn thùng, đồng thời còn cảm giác Thục Nhân siết hắn mạnh quá, khốn khổ thay thắt lưng hắn đau, còn có…. Nóng ~ Hiện tại là mùa hè mà ~ (Tàn : cho anh chết… ai bảo….!!) Một đêm trồi qua, Sở Ngạo Thiên mồ hôi đầm đìa, lảo đảo bước ra ngoài phòng ngủ, vừa vặn gặp Giang Tuyền Phi đừng ngoài. Thấy hắn thê thảm tả tơi, lòng Giang Tuyền Phi không khỏi chua xót, giáo chủ không ai dám khi dễ, vào tay Lâm Thục Nhân kia cũng thành cái dạng này ! “Giáo chủ có cần Phong Thu Ngọc Lộ hoàn không?” Giang Tuyền Phi lo lắng hỏi han. Phong Thu Ngọc Lộ hoàn chính là loại dược lần đầu tiên Sở Ngạo Thiên gặp Lâm Thục Nhân đã hạ, thứ thuốc tiên gì đó làm hại hắn thất thân, bi phẫn giận cá chém thớt: “Không cần, về sau cũng cấm luôn việc sản xuất thứ thuốc chết tiệt chêt bầm chết dẫm này !!!” (Đông Huyền: phong phú, phong phú a ~~~) Uy, không phải chính vị giáo chủ trước mặt này từng thúc giục chế nhiều vào sao ? “Vì sao?” “Cái thứ… cái thứ…. cái thứ hỗn đản kia hại bản giáo chủ….” Sở Ngạo Thiên nghẹn họng.Sao có thể để người ta biết đệ nhất giáo chủ lại bị quần tan tác như vậy ? “Uy, tốt nhất ngươi đừng quản!” Nói xong vội phi xuống lầu, tiện thể nhu nhu thắt lưng. Mắt thấy Sở Ngạo Thiên thất thố, Giang Tuyền Phi tựhiểu thần giáo giáo chủ bọn họ bị khi dễ, bị cái tên lăng băm kia khi dễ, trong lòng không khỏi sôi sùng sục như nồi thuốc nóng. Khi dễ Anh Hùng giáo giáo chủ khác gì tát cho mõi mỗi giáo chúng bạt tai. Chuyện này phải bí mật, tuyệt đối không thể tha thứ ! “Hay cho Lâm Thục Nhân ngươi !” Hắn nghiến răng nghiến lợi rủa thầm. Đêm qua có kết quả điều tra Lâm Thục Nhân, không ngờ chỉ biết được người này trước giờ vẫn chưa ra khỏi cửa Danh kiếm môn, còn lại chẳng có thông tin gì thêm. “Chắc chắn phải phanh thây ngươi thành trăm nghìn mảnh mới hả giận !” Quyết tâm xong, Giang Tuyền Phi hung ác một đường thị huyết đi tìm Lâm Thục Nhân. Lâm Thục Nhân võ công bí hiểm, chính mình không phải đối thủ của hắn, cái này chỉ có thể dùng trí…! (Đông Huyền: ‘trí’ cũng không phải đối thủ thì sao =”=) “Lâm nhị công tử.” Lâm Thục Nhân đã ở trước mắt, Giang Tuyền Phi nhanh chóng thay đổi sắc mặt thành bộ dáng ôn hòa. Lâm Thục Nhân lạnh lùng liếc một cái, ngay cả hai chữ ‘Chuyện gì’cũng lười. Giang Tuyền Phi lập tức đô khởi khuôn mặt tươi cười, lấy trong tay áo một cái hộp gấm nho nhỏ dâng lên. Lâm Thục Nhân lập tức ngửi được mùi hương phấn nồng nặc, quả thật khiến người ta buồn nôn. “Đây là Xuân Dạ đệ nhất cao, đặc biệt đem đến để tỏ lòng hiếu kính đối với Lâm nhị công tử.” Giang Tuyền Phi cười đến hòa ái, thấy Lâm Thục Nhân tâm vẫn không động, tiếp tục ca ngợi: “Hôm qua tự kiểm điểm bản thân, hi vọng công tử bao dung, lễ vật nho nhỏ này thể hiện kính ý.” Lâm Thục Nhân vẫn chịu không tiếp, Giang Tuyền Phi cũng không nhụt chí: “Cao này nhìn qua tầm thường, nhưng thần công kì diệu, trong việc sinh hoạt phu thê, đảm bảo kích thích như mãnh long quá giang.” Ánh mắt Lâm Thục Nhân đã dừng trên cái hộp, Giang Tuyền Phi không ngừng cố gắng: “Ta xem Lâm nhị công tử cùng Sở công tử như keo như sơn, thành tâm chúc phúc các ngươi.” Lâm Thục Nhân đem tiểu hạp niết ở trong tay, tả hữu đánh giá một phen, Giang Tuyền Phi vui vẻ nói: “Cầu chúc hai vị mây mưa đoàn tụ.” Dứt lời, liền lui xuống. Đợi cho đi xa, hắn cười lạnh một tiếng, thấp giọng mắng: “Xem ngươi chết như thế nào!” Anh hùng mạn tẩu – Tác giả : Địch Hoa – Edit : Nhược Tàn-Beta:Đông Huyền
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT