- Theo tỷ nghĩ bọn nhi nữ chúng ta thân phận và cá tính đôi khi giống
nam nhi. Đối với chàng, tỷ ưu ái bấy nhiêu, thì sự yêu thương đối với
muội cũng như vậy. Nhưng có một câu chuyện vô cùng rắc rối mà tỷ suy
nghĩ hằng mấy tháng trời, vẫn chưa phân tích nổi. Nếu như chàng có một
tình yêu chân thật thì chàng sẽ khổ sở trọn đời... Này muội! Theo sự
nhận xét của tỷ, nhi nữ ở trên thế gian này không thể nào gần gũi với
nam nhi lâu dài được. Dù cho cô gái đó có quả tim sắt đá, hay cõi lòng
nguội lạnh như mớ tro, hoặc những người trọn đời ở góa, cũng không thể
kết bạn với một người con trai lâu dài được. Do đó ta có một ý nghĩ. Vì
ta đã thấy thế gian này đầy dẫy những tấm thảm kịch “tình bạn hóa tình
yêu”, không thể nào tránh được... Như Lý muội, nếu không kết nghĩa trọn
đời cùng chàng, thì nàng sẽ ở góa trọn đời. Đó cũng là điều mà Tô Phi
Phụng sẽ làm. Chính tỷ cũng không muốn tiến thêm vào vòng lẩn quẩn nữa.
Do đó tỷ suy cùng nghĩ cạn, cũng không hiểu kết cục sẽ ra sao?
Bạch Vân Phi nói đến đây ngưng bặt, vì nàng nghe đau xót trào dâng đến cổ, một lúc lâu Bạch Vân Phi nói tiếp :
- Này! Muội nổi tiếng thông minh. Muội hãy nghĩ xem có lời lẽ nào mà
khuyến dụ được tỷ tỷ chăng? Như muội vui lòng bỏ những sự tị hiềm đối
với tỷ, thì tỷ tỷ nguyện ở vậy suốt đời bên muội, theo tỷ hiểu...
Lam Tiểu Điệp thở ra một hơi dài áo não, đoạn nói :
- Tỷ tỷ, muội cũng rõ tỷ hiểu thấu sự khổ tâm của muội, nhưng e muội
không đủ tài làm tròn lời ước ao của tỷ, nhưng muội sẽ cố gắng làm thử
xem sao.
- Trong lòng muội hiện đang khổ sở đau buồn, không thể vận dụng chân
khí, thì làm sao chạy được? Còn tỷ tỷ lại bị muội quấy rầy thì làm cách
nào để bay nhảy đây?
Bạch Vân Phi cả cười, nàng vận dụng chân lực kéo Lam Tiểu Điệp chạy như bay xuống gành đá, và bảo :
- Không có gì! Khi chúng ta thoát chết, thì sự phiền não đau buồn không đáng kể.
Bạch Vân Phi nói xong, kéo Lam Tiểu Điệp nhảy từ trên cao xuống. Đứng xa nhìn về phía họ, tựa hồ thấy họ như hai nàng tiên từ cõi Thiên Thai hạ
phàm. Hai người đẹp đứng sát bên nhau, từ trên cao hạ dần dần xuống đất.
Nguyên Bạch Vân Phi đã mất rất nhiều chân lực, cho nên không dám bay nhanh, mà chỉ lơ lửng như chiếc lá rụng nhẹ nhàng.
Khi hai người đã xuống mặt đất được một lúc lâu, Lam Tiểu Điệp thở dài nói :
- Tỷ tỷ! Thuật khinh công của tỷ tỷ đã vượt bực, nếu tỷ tỷ chịu khó
luyện tập Đại Ban Nhược huyền công thì trong vòng ba năm, tỷ tỷ có thể
cai quản được hai môn phái.
Bạch Vân Phi mỉm cười, nói :
- Theo ta nghĩ, tình nghĩa chúng ta như tỷ muội, ví như tỷ tỷ có nói thế nào về muội, muội không để tâm cười tỷ chứ?
Lam Tiểu Điệp mỉm cười, nói :
- Nói gì thế? Tỷ nói lại muội nghe đừng ngại gì cả. Dù cho có tổn thương đến danh dự muội, muội cũng chẳng dám để lòng buồn giận tỷ tỷ!
Bạch Vân Phi cả cười đáp :
- Không phải việc này! Đấy là câu chuyện mấy năm về trước của tỷ. Mấy
năm về trước tỷ có một chuyện vô cùng khó xử, mà ý của tỷ là phải đem cả thân thể này ra gánh vác, không thể bỏ đi đâu được. Vì thế tỷ phải chọn võ học để giải quyết việc này. Tỷ đã cố công tìm một vài người để hỗ
trợ và trao đổi võ học. Nhưng tiếc thay kẻ có chân tài thực học lại rất
hiếm, nên tỷ không thể thực hiện được điều tâm nguyện và ý chí của mình. Này muội! Muội có kỳ duyên lĩnh hội được Quy Nguyên mật tập, một môn võ oai trấn giang hồ, có lẽ ít người địch lại. Nếu muội vui lòng hỗ trợ,
thì hãy giúp tỷ trọn lời tâm nguyện. Không rõ muội nghĩ thế nào?
Lam Tiểu Điệp mỉm cười nói :
- Tỷ tỷ thông minh tuyệt trần, tài trí trác tuyệt, hơn kẻ thường thập
phần. Nếu tỷ tỷ có lòng hâm mộ, thực là một điểm sáng cho giới vũ lâm.
Muội có nề hà gì chút tài mọn mà không giúp đỡ cho tỷ được.
Bạch Vân Phi nói :
- Quý hóa thay! Muội có lòng giúp đỡ tỷ, khiến cho lòng tủ vô cùng khoan khoái. Hôm nay tỷ sẽ đem câu chuyện năm nào ra bàn cãi cùng muội. Nếu
muội xét ra có thể hành động được, thì chúng ta hãy thí nghiệm thử một
lần xem sao?
Lam Tiểu Điệp im lặng. Cả hai vừa đi vừa nghĩ ngợi, phút chốc họ đã đi về đến Thiên Cơ thạch phủ.
Tam Thủ La Sát Phàn Tú Vỹ dắt Thần Ưng Trần Bảo và Tòng Vân cùng bốn tên tỳ nữ ra nghênh đón.
Cách mấy tháng qua, Lam Tiểu Điệp bận tâm vì niềm đau buồn khổ hận không chú ý đến những việc bên ngoài. Bấy giờ tinh thần nàng vững chãi trở
lại, nên đưa mắt nhìn thấy bốn cô tỳ nữ đã lớn khá nhiều, cỏ cây hoa lá
cũng vươn mình trở lại theo lớp thời gian, làm cho nàng ngạc nhiên vô
kể.
Bạch Vân Phi thấy nàng sững sờ như vậy, nên cả cười và nói :
- Điệp muội! Chờ cho công việc hoàn tất, tỷ sẽ dắt vài người với Linh
Hạc Huyền Ngọc mà tạo lập một cõi Bồng Lai tại thế. Lúc ấy chúng ta sẽ
du ngoạn Cửu Châu, hay vào non cao núi thẳm trong lúc thừa nhàn hưởng
lạc thì thực không còn gì bằng.
Lam Tiểu Điệp được Bạch Vân Phi nói những lời khích lệ làm tâm trí nàng
phấn khởi, bao nhiêu sự bực dọc đều tan biến, và cả cười nói :
- Muội nghĩ nỗi buồn khổ càng cưu mang, sự giận hờn càng dồn dập chúng
ta. Muội là phận gái cút côi không cha mẹ, chẳng họ hàng, nhưng biết
được chút ít võ công. Theo sự thiết lập thì tỷ tỷ sẽ làm Nữ hoàng, muội
sẽ làm Tể tướng. Chúng ta tổ chức thành một Nữ Vương quốc, sẽ cấm ngặt
không cho một bóng người đàn ông nào lai vãng vào đây. Không cần biết họ hữu ý hay vô tình, chúng ta sẽ giết sạch... như giết loài chó sói tru
đêm.
Bạch Vân Phi nghe nàng nói có vẻ rất thật tình, nhịn không được bật cười khì, nói :
- Vậy ra nơi đây có loại chó sói tru đêm à?
Lam Tiểu Điệp cười to nói :
- Như giết loài quạ kêu sương. Vì lũ đàn ông lòng dạ gai góc đen bạc trừ loài sói rừng ra, chỉ có tiếng quạ kêu sương là so sánh với chúng
được...
Hai người cười nói vang rần, làm cho Thần Ưng Trần Bảo thẹn đỏ mặt, muốn rút lui mà chẳng tiện.
Cung nữ Tòng Vân thấy vậy cười to và nói :
- Công chúa muốn tổ chức một nước Nữ Vương quốc, theo ý tỳ nữ nghĩ thì nên đem Thần Ưng Trần Bảo khai đao trước nhất...
Lam Tiểu Điệp cười ngặt nghẹo nói :
- Trên đời này ta chừa ra hai người đàn ông, môt là thân phụ của ta, hai là quản gia Trần Bảo.
Trần Bảo tuy biết họ nói đùa với nhau thôi, vị tất đã làm được. Nhưng
lão là người sinh trưởng trong cung cấm, đối với chủ nhân luôn luôn giữ
nghi lễ của hoàng triều, một lòng kính trọng vâng lời. Khi nghe Lam Tiểu Điệp nói, lão vội vàng quỳ mọp nói :
- Lão nô bái tạ nhị vị cô nương bố đức tha mạng sống cho kẻ hèn này!
Lam Tiểu Điệp cau mày khó chịu, ra hiệu cho lão đừng làm những trò như thế, đoạn nàng nói :
- Tỷ tỷ, muội nghĩ chúng ta tổ chức thành một nước Nữ Vương quốc có lẽ vui lắm đấy...
Bạch Vân Phi đỡ lời, nói :
- Chuyện gì thong thả sẽ tính, hiện giờ ta hãy vào trong ngơi nghỉ, rồi sẽ đàm luận sau.
Lam Tiểu Điệp gật đầu ưng thuận. Cả hai cùng đoàn tùy tùng đi vào Thiên Cơ thạch phủ.
* * * * *
Nói về Mã Quân Vũ, sau khi rời khỏi Trùng Vân Nham, Thiên Cơ thạch phủ.
Trong khoảnh khắc chàng đã đi xa mười bốn, mười lăm dặm đường. Chàng
dừng lại quay về ngọn Trùng Vân. Chàng nghe lòng mình như thổn thức âm
thầm khó tả. Đã nửa năm rồi chàng cùng Lam Tiểu Điệp quấn quít bên nhau, một mối tình cảm chớm nở giữa hai người trong phút chốc đã tan tành như mây khói.
Trong lúc chàng trầm tư mặc tưởng, bỗng nghe sau lưng có tiếng thở dài não nuột, và một giọng nói rất quen.
- Không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Mã Quân Vũ vội quay người lại, nhìn ra kẻ đối diện, làm chàng sững sờ đứng ngây người như tượng gỗ, đoạn nói :
- Ngọc Tiêu Tiên Tử ư? Sao cô nương lại đến đây?
Ngọc Tiêu Tiên Tử cười trong trẻo nói :
- Chính là ta đây! Cũng vì ngươi, mà không kể gì góc biển chân trời. Ta hứa với lòng ta sẽ cố tìm cho được.
Mã Quân Vũ điềm nhiên đáp :
- Cảm tạ cô nương có lòng nghĩ đến, lúc ở đỉnh Vạn Phật núi Nga Mi đã
nhờ cô nương giúp đỡ. Lần thứ hai tại Quát Thương sơn lại được cô nương
mách giúp, lòng tôi lấy làm cảm kích vô cùng. Nhưng tiếc thay cô nương
lại không chung một đường với tôi. Nhưng Mã Quân Vũ này nguyện lấy ba
miếng võ thô sơ để đáp bồi ân sâu nghĩa cả.
Ngọc Tiêu Tiên Tử nói :
- Đấy là những việc tình cờ, không phải tôi có ý giúp huynh đâu, nhưng
huynh đã nói đến sự ân nghĩa, thì tôi có một chuyện rắc rối, muốn nhờ
huynh đáp ứng, không biết có được chăng?
- Tôi sẵn sàng, cô nương muốn nói gì cứ bảo!
Ngọc Tiêu Tiên Tử nói :
- Ngươi gấp chi lắm vậy? Thiên Long bang Tổng cuộc ở rất xa. Kim Bắc xa
ngoài nghìn dặm, ngươi phải cần ta dẫn đường. Nếu đi ròng rã gần hai
tháng trời không biết đã đến tới đấy hay không.
Mã Quân Vũ nghe nói làm chàng nghĩ ngợi vô cùng. Chàng nói thầm :
- “Có lẽ nàng nói đúng. Vả lại ta rất kém lịch duyệt trên chốn giang hồ, mà trên đường dài vạn dặm, những quỷ mưu âm kế của khách giang hồ làm
sao ta rõ được hết. Còn cuộc hội tỷ kiếm chỉ còn nửa tháng là hết hạn mà ta lại không thuần thục lối bước đường đi, cũng là một trở ngại không
nhỏ...”
Bởi nghĩ như thế Mã Quân Vũ đứng ngây người ra không đáp.
Ngọc Tiêu Tiên Tử thấy vậy mỉm cười và nói :
- Trong các giới võ lâm, rất nhiều người biết Thiên Long tổng cuộc ở Kim Bắc. Nhưng có ai biết Kim Bắc là ở vùng nào, rất ít người biết lối đi.
Nếu như ngươi không cần ta dẫn lộ, thì không biết bao giờ ngươi đi đến
Kim Bắc được...
Mã Quân Vũ vội vã hỏi :
- Vậy ra cô nương biết rõ chỗ ở của Thiên Long bang à?
Ngọc Tiêu Tiên Tử cười to :
- Chuyện gì ta chẳng biết? Ngươi thử hỏi xem khắp mặt giang hồ, nghe đến danh ta ai chẳng nể sợ... Nhưng than ôi! Đối với ngươi, ngươi xem ta là một kẻ tầm thường, thực là nhục cho ta lắm! Nhưng thôi ta chẳng nói làm gì!
Mã Quân Vũ cau đôi mày lưỡi kiếm, nhăn nhó hỏi :
- Ta có nói gì đâu mà ngươi phiền hà? Thiên Long bang chắc là bí mật lắm phải không?
- Phải! Nhưng việc ấy đã có tôi lo, còn việc tôi yêu cầu khi nãy có được cùng chăng?
Mã Quân Vũ hiểu một phần nào lời nói của nàng, nên chàng cúi đầu nghĩ ngợi trong giây lát đoạn tiếp :
- Cô nương muốn nhờ tôi điều chi xin nói rõ ràng để tôi liệu xem có thể
giúp đỡ được phần nào chăng? Chỉ sợ tôi không đủ khả năng. Chứ vừa phải
thì tôi sẽ cố gắng giúp cô nương toại nguyện.
Ngọc Tiêu Tiên Tử mỉm cười nói :
- Nói ra đây không có gì là khó cả. Rất tiếc là lòng ta lại kỵ sự minh
bạch từ nhỏ đến giờ, có lẽ là không thể trả lời được với chàng rồi.
Chàng có rất nhiều người ngọc, những tiểu thơ đài các bầu bạn, còn ta
chung thân chỉ là một mụ già xấu xí!
Mã Quân Vũ cả mừng, nói :
- Nếu như vậy không có gì đáng nói nữa, và ta cũng không có gì để giúp
đỡ cô nương được. Vậy cô nương có cần gì nữa không cho biết, tôi còn có
chuyện gấp về Kim Bắc.
Ngọc Tiêu Tiên Tử cười sặc sụa, đoạn nói :
- Người bạn của tôi! Ngươi tính nhầm rồi, ta có cầu ngươi trợ giúp gì
đâu? Mà ta chỉ cầu ngươi đáp ứng, ta sẽ hết lòng bênh ngươi một lần
nữa...
Mã Quân Vũ cắt ngang :
- Thạnh tình của cô nương xin ghi dạ, nhưng xét ra chưa cần lắm.
Nói xong Mã Quân Vũ toan quay người đi về phía trước.
Ngọc Tiêu Tiên Tử gọi giật lại :
- Dừng lại! Ngươi đến Kim Bắc có phải muốn dự cuộc tỷ kiếm giữa chín môn phái của Thiên Long bang chăng? Một người mà muốn lọt vào rừng gươm ư?
Mã Quân Vũ quay đầu lại nói :
- Chí làm trai bốn bể giang hồ, dầu thiên lao vạn khổ chẳng dám từ nan.
Ngọc Tiêu Tiên Tử cả cười, nói :
- Năm nọ Thiên Long bang có mời ta tham dự, mặc dầu ta có lời từ chối
khéo. Nhưng ta đã lẻn vào Thiên Long bang để thám sát khắp mọi nơi. Tuy
là không có gì bí mật cả, nhưng nơi đây nguy hiểm trập trùng. Nếu như
ngươi không cậy ta dẫn đường, thì không bao giờ ngươi bước chân đến Tổng cuộc của Thiên Long bang được.
Mã Quân Vũ trầm ngâm nghĩ ngợi, đoạn nói :
- Nếu như cô nương không còn bận điều gì, thì ta có lời yêu cầu cô nương giúp đỡ hướng đạo cho chuyến đi này. Mã Quân Vũ quyết chẳng quên...
Ngọc Tiêu Tiên Tử cười to nói :
- Như ngươi có thích thú muốn ngao du thiên hạ, thì ta chẳng hẹp gì mà
chẳng bầu bạn với ngươi, dù phải ra đi đến góc biển chân trời. Trước mắt ta bấy giờ chín môn phải lớn kéo nhau lần lượt về Kim Bắc để luận kiếm
với Thiên Long bang, nếu có đi thì hãy nối bước cho kíp.
Mã Quân Vũ kêu lên khoan khoái :
- Vậy chúng ta lên đường!
Câu nói của Mã Quân Vũ vừa thốt cực lớn, tựa hồ như sấm nổ vì chàng đã
trút bỏ hết bao uất ức, đau buồn. Hào khí hùng phong của người trai đã
nổi dậy trong lòng, làm chàng cao hứng cất bước rất nhanh đi về phía
trước.
Ngọc Tiêu Tiên Tử nổi tiếng khinh công, nàng lướt nhanh như cánh én sà trên ngọn cỏ.
Mã Quân Vũ lúc ở Thiên Cơ thạch phủ, chàng đã tu tập khinh công nên tiến bộ khá nhiều.
Hai người trổ thuật thần hành đi như bay biến.
Khi màn đêm bao phủ, họ đã rời khỏi Quát Thương sơn khá xa...
Trên đất Giang Nam vào tháng Bảy mà khí trời còn nóng nực. Mặc dầu đêm
Thu gió mát mẻ, mà hai người này mình mẩy đẫm ướt mồ hôi, tựa hồ như họ
dầm mưa trong đêm tối.
Ngày hôm sau, cả hai đã đến ranh giới xứ Kim Bắc, địa hạt của Thiên Long bang.
Ngọc Tiêu Tiên Tử chỉ một đỉnh núi cao vọi nằm ở cách xa và nói :
- Chỉ còn độ năm sáu mươi dặm đường là chúng ta đến vùng cấm địa của
Thiên Long bang. Khi đến vùng cấm địa, ngươi cứ theo dấu chân ta mà bước thì không ai ám toán được.
Tô Bằng Hải đã trêu tức chín môn phái lớn, làm cho tứ phương hào kiệt
tràn về Thiên Long bang đông như kiến cỏ. Ngươi hãy y theo lời dặn của
ta mà thi hành kẻo mang họa...
Ngọc Tiêu Tiên Tử vừa nói đến đây, bỗng nghe vó ngựa dập dồn từ phía sau lưng họ tiến tới. Hai người quay đầu lại, thấy bốn gã tráng niên cưỡi
bốn con tuấn mã. Chỉ trong khoảnh khắc họ đến bên Mã Quân Vũ và Ngọc
Tiêu Tiên Tử.
Gã đi đầu là một hán tử tuổi độ bốn mươi, bỗng nhiên ra hiệu cho cả bọn dừng lại, gã cả cười và vòng tay thi lễ nói :
- Xin quý vị cho hỏi đôi lời, có phải hai vị đến tham gia anh hùng đại hội chăng?
Ngọc Tiêu Tiên Tử vòng tay, cười đáp :
- Không phải! Quý vị có điều chi dạy bảo?
Gã hán tử đầu dọc nói :
- Có phải hai vị là môn hạ của chín môn phái lớn đấy chăng?
Mã Quân Vũ vội vã đáp :
- Tại hạ là đệ tử phái Côn Luân, tên là Mã Quân Vũ. Còn vị cô nương đây
là Ngọc Tiêu Tiên Tử. Xin hỏi quý vị có phải quý vị là chấp sự của Thiên Long phiêu cục chăng?
Gã hán tử đầu dọc nói :
- Chúng tôi là sĩ tốt tuần phòng, không dám tự xưng danh hiệu. Nếu hai vị không nghi ngờ thì chúng tôi xin mời lên ngựa...
Ngọc Tiêu Tiên Tử ngắt lời, cười lanh lảnh nói :
- Lên ngựa không khó khăn gì! Nhưng không rõ quý vị đưa chúng tôi đi về đâu?
Gã hán tử đầu dọc nói :
- Tại hạ là người của Thiên Long bang sai đi đón khách. Cô nương bất tất phải lo ngại, vì khi vào đến vùng này, chúng tôi có bổn phận phải đưa
khách về đến Thiên Long tổng cuộc, cho nên không dám chậm trễ. Nếu quý
vị nhận thấy có thể tin chúng tôi được, thì xin mời lên ngựa...
Ngọc Tiêu Tiên Tử đã rõ giới luật rất nghiêm của Thiên Long bang. Đối
phương không bằng lòng nói thật, dù hỏi nữa cũng vô ích, nên nàng ngước
mặt nhìn Mã Quân Vũ liếc mắt ngang, mỉm cười mà không nói gì cả.
Mã Quân Vũ thấy bốn tên đại hán, có hai tên rời yên ngựa để nhường cho
chàng và Ngọc Tiêu Tiên Tử, nên suy nghĩ rất nhanh, đoạn đáp lời :
- Cám ơn ngươi tiếp đãi. Người xưa có nói: “Cung kính chẳng bằng nghe lời”.
Nói xong chàng vận dụng chân khí, nhảy nhanh lên yên ngựa, nhẹ nhàng hơn con én đậu cành mai.
Gã hán tử đầu dọc cười to, nói :
- Xin mời cô nương hãy lên yên, tại hạ sẽ đi trước hai bước dẫn lộ, nhị vị chậm chậm theo sau...
Gã nói dứt lời vội tra cương cho con tuấn mã luớt nhanh về phía trước.
Ngọc Tiêu Tiên Tử lẹ làng không kém, nàng nhún mình một cái đã ngồi trên yên ngựa, vội kéo cương giục ngựa lướt nhanh về phía trước. Chỉ vút một đường roi, đã qua khỏi Mã Quân Vũ và gã đại hán đầu dọc. Mã Quân Vũ
quay đầu lại thấy hai tên đại hán đã dừng ngựa ngó theo, làm chàng ái
ngại không rõ chúng sắp dở trò gì.
Ngọc Tiêu Tiên Tử cố ý gò ngựa đợi chàng lướt đến ngang vai, vội hỏi :
- Này Mã thiếu hiệp, ngươi có biết chúng nói như thế với dụng ý gì không?
Mã Quân Vũ lắc đầu đáp :
- Chuyện gì thế? Không lẽ chúng dùng mưu ám toán chúng ta sao?
Ngọc Tiêu Tiên Tử cười ngặt nghẹo, nói :
- Dùng mưu ám toán? Không khi nào chúng làm thế. Có chăng là chúng dụng ý hiểm độc khác, sợ ám toán chúng ta không thành. Này thiếu hiệp! Hôm nay chính ngươi đưa ta đến đây, ta chỉ sợ là trốn không thoát vận kiếp này.
Mã Quân Vũ giật mình, cau mày hỏi gắt :
- Cô nói gì lạ thế? Không lẽ chúng đưa bọn mình vào huyệt địa để dễ bề hạ thủ, phải vậy chăng?
Khi Mã Quân Vũ vừa nói dứt lời thì tên đại hán đầu dọc đã lướt vó ngựa nhanh vượt qua khỏi hai người...
Ngọc Tiêu Tiên Tử cười đáp :
- Dùng phương pháp gì đối phó, tôi nghĩ mãi chưa ra. Chúng có cơ mưu thế nào cũng không qua nổi cặp mắt của tôi. Đó chẳng qua là cái trò quỷ
hoặc để phá chúng ta thôi.
Mã Quân Vũ bỗng nhướng đôi mày kiếm, vui vẻ nói :
- Chắc chắn như thế. Thực cô nương kiến thức hơn ta thập bội.
Gã đầu dọc hán tử phi ngựa như gió, hai người cũng giục ngựa chạy cực nhanh. Trong phút chốc họ đã đi ngoài mười dặm đường.
Bỗng gã hán tử quay đầu lại nói to :
- Qua khỏi hang núi này là trạm thông báo, ở đấy sẽ có người tiếp đãi hai vị...
Nói xong gã giục ngựa chạy nhanh vào vách núi, nơi này quả thực có một
con đường qanh khúc khuỷu quanh co. Chỉ trong phút chốc, gã cách hai
người trên bảy, tám trượng.
Mã Quân Vũ nhìn thấy địa thế ngặt nghèo làm cho chàng lo sợ.
Nguyên hai bên là vách đá đứng cao thẳng tắp, con đường độc đạo nằm giữa rất hẹp, chỉ vừa lối ngựa đi. Ví như có người mai phục, lăn một tảng đá từ trên đổ xuống thì dù cho kẻ đi đường võ công tài giỏi bậc nào cũng
không thể thoát khỏi cái chết nát thây, không còn một chỗ nào né tránh
được.
Nhưng Ngọc Tiêu Tiên Tử vẫn cười vui vẻ, nàng nói to :
- Thiếu hiệp hãy cẩn thận!
Nàng nói vừa dứt lời là nàng thúc ngựa đi sát con tuấn mã của gã hán tử dẫn đường.
Gã thúc ngựa chui vào trong hang núi.
Mã Quân Vũ nhìn thấy Ngọc Tiêu Tiên Tử giục ngựa đi vào hang núi, chàng cũng vội vã giục ngựa đi nhanh theo sau.
Ba người đi nối đuôi nhau, lúc quanh lúc thẳng, họ chẳng rời nhau nửa
bước. Ngọc Tiêu Tiên Tử đã sớm phòng bị. Nàng sợ tên hán tử giở trò ám
hại nên nàng đứng kề bên, khiến gã chẳng làm gì được.
Gã hán tử hình như rõ ý đối phương, nên gã thả lỏng dây cương giục ngựa
tiến nhanh về phía trước. Ngọc Tiêu Tiên Tử chẳng kém. Gã đi nhanh bao
nhiêu, Ngọc Tiêu càng bám sát bấy nhiêu. Chỉ trong phút chốc họ đã đi
sâu vào khe núi trên ba bốn dặm đường. Càng tiến sâu vào càng hiểm trở
thập phần, vách đá dựng đứng, lối đi càng hẹp, càng gồ ghề.
Mã Quân Vũ đi sâu vào khe núi, chàng dần dần bớt lo sợ vì lấy lại sự bình tĩnh rất nhiều. Chàng nhủ thầm :
- “Trước mắt ta lối đi chỉ non ba trượng, hai bên vách đá thẳng tắp, không lo gì có kẻ mai phục để ám hại được...”
Trong khi Mã Quân Vũ đang suy nghĩ chưa dứt bỗng nghe gã hán tử cất tiếng cười to vang dậy và nói :
- Trước mặt chúng ta có một đoạn đường ngắn bị dòng suối chảy ngang qua, nên ngập lụt và lầy lội. Vậy tôi qua trước, hai vị tạm chậm lại vài
bước, để tôi qua trước rước quí vị...
Hắn nói xong giục ngựa chạy nhanh về phía trước.
Ngọc Tiêu Tiên Tử cười lanh lảnh nói :
- Không cần nhọc công như thế! Chúng ta cùng đi một lượt!
Nàng vừa nói xong, giục ngựa đuổi theo trang hán tử. Mã Quân Vũ chẳng
kém, phi ngựa đuổi theo hai người. Người này cách người kia non một
trượng, vừa tầm phe phẩy của cái đuôi ngựa. Cả ba gắng sức đuổi theo
nhau. Gã đại hán hướng đạo cố gắng thúc ngựa chạy rất nhanh, phúc chốc
gã đã tách rời hai người hơn ba trượng.
Ngọc Tiêu Tiên Tử đã hiểu rõ mọi việc, nên nói to :
- Này thiếp hiệp! Chúng ta trúng ngụy kế của hắn rồi, hãy đuổi theo cho mau...
Hai người đuổi theo gần kịp gã đại hán hướng đạo, nhưng đôi tuấn mã vì
đi ròng rã cả ngày, chúng thở hồng hộc, càng lúc chậm dần, tựa hồ như
chúng sợ sệt chuyện gì. Đồng thời con tuấn mã của gã đại hán hướng đạo
cũng hí lên vang dậy và đi chậm lại.
Ngọc Tiêu Tiên Tử là một người từng trải, lịch duyệt khắp giang hồ,
những chuyện quỷ hoặc gian manh, làm sao qua khỏi sự nhận xét tế nhị của nàng. Bây giờ đôi ngựa bỗng nhiên hí lên và đi chậm lại, nàng đoán là
phía trước có gì nguy hiểm, hoặc có chuyện gì không may sắp xảy ra, cho
nên nàng quay đầu sang Mã Quân Vũ nói :
- Này thiếu hiệp, ta có cảm giác đôi tuấn mã này có vài điểm quái dị.
Chúng ta hãy xuống ngựa lục soát một lúc xem sao. Ta nghi chúng dùng ám
kế gì đây.
Mã Quân Vũ vội vàng xuống ngựa cùng Ngọc Tiêu Tiên Tử đi quan sát cùng khắp.
Rốt cuộc chẳng tìm ra tông tích gì cả, chàng và Ngọc Tiêu Tiên Tử lấy làm kinh ngạc vô cùng.
Nguyên khoảng đường hẹp này, có một đoạn dài toàn là cỏ tươi xanh mướt.
Nhưng đoàn ngựa vừa dẫm chân lên bãi cỏ tựa hồ như đứng trên nệm bông,
càng đứng lâu càng lún xuống.
Mã Quân Vũ quan sát lại lần nữa, nhận rõ bãi cỏ này thực kỳ lạ, tựa hồ
như chiếc võng đưa. Chàng chưa kịp suy nghĩ gì thì gã đại hán hướng đạo
cất tiếng cười sặc sụa và gã dừng ngựa lại phía trước.
Mã Quân Vũ thấy vậy vội vàng nhảy lên yên ngựa, giục nó buông cương lướt nhanh qua Ngọc Tiêu Tiên Tử, cố chạy đến bên gã đại hán.
Ngọc Tiêu Tiên Tử cả kinh hét to :
- Này thiếu hiệp! Sự thể càng khó khăn nguy hiểm, ắt chúng ta lầm mưu của chúng.
Thiếu hiệp hãy trở lại mau lên để luận bàn, đừng gây sự với hắn mà thiệt thân...
Nói xong, nàng giục ngựa chạy theo họ Mã. Khi nàng đi được vài trượng,
bỗng thấy mặt đất rung rinh. Đôi chân con tuấn mã của nàng lún sâu xuống đất độ chừng ba tấc.
Ngọc Tiêu Tiên Tử hoảng sợ hét to :
- Thiếu hiệp hãy coi chừng! Hãy đề phòng!
Con tuấn mã của Quân Vũ cũng bị lún sâu xuống mặt cỏ. Chàng cười gay
gắt, cau đôi mày lưỡi kiếm ngó thẳng tên đại hán hét to như sấm :
- Ta không ngờ Thiên Long bang danh tiếng vang rền, lại có những hành
động nhỏ nhen đốn mạt như thế. Ta cố chờ đợi các ngươi giở thủ đoạn...
Chàng chưa dứt lời, con tuấn mã bỗng chúi đầu về phía trước la hí vang
dậy. Đồng thời chàng nghe gã đại hán cười nắc nẻ, và con tuấn mã của gã
cũng ngã về phía trước. Mã Quân Vũ nổi giận xung thiên. Chàng nhún mình
như cánh én phi nhanh qua lưng con tuấn mã của gã đại hán, đôi chân
chàng kẹp chặt lấy yên ngựa. Tên đại hán dẫn đường cũng nhanh nhẹn khôn
thể tả. Khi Mã Quân Vũ vừa phi thân qua lưng ngựa thì gã đã nhảy xuống
yên.
Mã Quân Vũ hét to :
- Ngươi trốn đâu cho khỏi?
Vừa nói xong thì chàng đã nhảy đến lưng tên đại hán, thuận tay ôm chặt
cổ gã siết mạnh. Mặc dầu bị vướng vào vòng tay của Mã Quân Vũ, nhưng tên đại hán vẫn cười sặc sụa không thôi. Hai con tuấn mã mất chủ la hí vang dậy. Chúng chạy được vài bước về phía trước, bỗng nhiên hí lên những
tiếng thê thảm rồi cả hai từ từ chìm hẳn xuống đất. Mã Quân Vũ quay lại
thấy thế thì chàng đoán hiểu được phần nào. Vì bãi cỏ này là một ao bùn
rộng thênh thang vô tận, nước rút đã lâu ngày chỉ còn lại bùn sình và cỏ phủ trên mặt, làm cho người ta lầm tưởng đấy là một con đường đi êm
chân. Không ai có thể ngờ được đây là một vũng bùn “lấp võng” không
chân, khi rơi xuống sẽ chìm lỉm, không rõ nó nhận chìm mấy mươi thước
mới đến đáy. Hai con ngựa vùng vẫy một hồi chìm lỉm mất dạng.
Ngọc Tiêu Tiên Tử thấy vậy cả kinh kêu to :
- Này Mã thiếu hiệp! Mau bỏ gã đó, chạy nhanh kẻo chết chìm...
Mã Quân Vũ nghe tiếng gọi, vội vận chân khí vào hữu chưởng đẩy mạnh vào
lưng tên đại hán. Tên đại hán không phòng bị nên không chống trả kịp,
chỉ rú lên một tiếng thê thảm, mắt, mũi, tai, miệng của gã trào máu ra
như suối, vì gã vừa bị chưởng phong của Mã Quân Vũ đánh vào huyệt đạo.
Sẵn cơn bực tức, Mã Quân Vũ ôm thây tên đại hán ném về phía trước. Thân
hình gã như hòn đá nặng từ từ chìm lỉm xuống ao bùn, chỉ trong nháy mắt
đã mất dạng mất hình. Chàng nhìn thấy cảnh tượng quá hãi hùng, chàng
đứng ngây người ra như tượng gỗ, mà chàng không hay đôi chân chàng đã
lún xuống mặt bùn khá sâu. Bỗng nhiên một làn gió nhẹ bay hắt vào người
chàng. Ấy là Ngọc Tiêu Tiên Tử phi thân đến bên chàng, và chộp lấy bả
vai Mã Quân Vũ nói rất nhanh :
- Thiếu hiệp mau vận chân khí để tôi giúp cho thoát khỏi vũng bùn, mau lên...
Trong lúc bất thần Mã Quân Vũ vội vã vận chân khí vừa xong, thì thân
mình chàng như hỏng lên mặt đất và bị đẩy mạnh vào bờ trên bảy tám
trượng.
Bỗng nhiên chàng nghe Ngọc Tiêu Tiên Tử rú lên một tiếng thất thanh, vì
nàng dùng quá sức lực để đẩy chàng lên trên, nên đôi chân bị lún xuống
bùn rất sâu không rút lên được.
Tuy gặp hoàn cảnh vô cùng nguy ngập, Ngọc Tiêu Tiên Tử cũng lấy được sự
bình tĩnh, vội lên tiếng vui vẻ cố trấn an Mã Quân Vũ, nàng nói :
- Này thiếu hiệp! Thiếu hiệp hãy dang ra xa, vũng bùn này khác hẳn loại
bùn bình thường. Người địa phương đặt cho nó cái tên là sình lấp võng,
vì nó sâu vô tận không bao giờ tìm đến đáy, hễ càng động đậy nó càng
chìm sâu. Thiếu hiệp hãy dang ra xa cho mau...
Mã Quân Vũ nhìn thấy cớ sự xảy ra, hồn vía bay tận mây xanh. Chàng bàng
hoàng sửng sốt như người nằm mộng. Nếu không có Ngọc Tiêu Tiên Tử thì
giờ này chàng đã bỏ xác dưới vũng sình lấp võng. Đành rằng sự sống chết
đối với chàng không đáng kể vào đâu.
Nhưng hành động của Ngọc Tiêu Tiên Tử vừa rồi khiến chàng vô cùng khâm
phục và yêu mến vô hồi. Nhưng chỗ chàng đứng lại khuất chỗ Ngọc Tiêu
Tiên Tử té lúc nãy.
Về phần Ngọc Tiêu Tiên Tử, sau khi rơi xuống vũng sình, nàng nhoi tới
nhoi lui mấy lượt nên đã chìm xuống đến hông, mà Mã Quân Vũ lại im lặng, không rõ sự thế ra sao. Sẵn hòn đá còn nằm trên bãi cỏ, nàng nhặt ném
về phía chàng và gọi to :
- Thiếu hiệp ở đâu?
Mã Quân Vũ vội chạy lên phía vách đá cao ngó xuống thấy rõ nàng đang nằm ngang trên bãi cỏ. Vì Ngọc Tiêu Tiên Tử suy tính sức nặng của con ngựa
đứng trên bãi cỏ không chìm, thì sức nặng của nàng có thể nằm trên bãi
cỏ mà không sợ gì cả. Do đó nàng mới nhoi lên và cất tiếng hỏi Mã Quân
Vũ.
Mã Quân Vũ thấy rõ nàng đang nằm, vội hỏi to :
- Tỷ tỷ có sao không?
Ngọc Tiêu Tiên Tử vui vẻ đáp :
- Vũng bùn này toàn là sình lấp võng, nó lung lay như đưa võng. Nếu nhúc nhích nó sẽ chìm sâu dưới đáy. Giận thay, ta kém suy nghĩ, bị người ta
đưa vào tình thế bí. Trừ phi biết bay mới thoát khỏi nơi này. Mã thiếu
hiệp. Chính nơi này là mồ chôn sống chúng ta.
Mã Quân Vũ buồn rầu nhưng gượng cười nói :
- Tuy không thoát khỏi vũng sình lầy nguy hiểm này, nhưng tôi cố tận lực bình sanh tìm mưu kế, may ra thoát khỏi nơi này. Chẳng lẽ ngồi đây mà
đợi chết sao?
- Thế à? Ngươi đã nói với ta sống chết là lẽ thường, ngươi đã vội quên ư? Hôm nay ngươi sợ chết lắm sao?
Ngọc Tiêu Tiên Tử cười nói như người vô sự, không đượm vẻ lo âu hay sợ sệt trước cái chết chỉ kề trong gang tấc.
Mã Quân Vũ gượng cười nói :
- Cái chết tuy không đủ sợ, nhưng cái chết phải cho hợp lý hợp tình.
Chẳng lẽ chết tại vũng sình tức tưởi này. Tôi không thể nào bó tay chịu
được.
Ngọc Tiêu Tiên Tử mỉm cười nói :
- Ta không muốn ngươi rời khỏi nơi đây dù một bước. Ta sợ một bước chân
sai, thì không còn cơ hội nào nữa để đào sanh. Vậy ta cho ngươi biết,
yêu cầu ngươi thận trọng giữ mình. Giữa lúc thập tử nhứt sanh này, không thể nào tính gấp được, hãy từ từ mà toan tính lại...
Mã Quân Vũ bực bội vô cùng, chàng nói nhanh :
- Ngọc Tiêu Tiên Tử cô nương! Chẳng lẽ chúng ta ngồi yên đây mãi hay sao?
Ngọc Tiêu Tiên Tử vui vẻ đáp :
- Đành chịu như thế! Chứ còn cách nào khác hơn nữa?
Ngọc Tiêu Tiên Tử mặt không đổi sắc, cười như hoa nở, không lộ chút gì
lo sợ sự chết chóc sẵn dành trong gang tấc. Mã Quân Vũ nóng lòng như
đốt, thấy nàng bình tĩnh như vậy làm chàng cảm phục vô ngần. Nhưng tình
thế trước mắt rất ngặt nghèo, không lẽ để nàng nằm yên dưới vũng bùn chờ chết. Tâm dạ chàng rối bời, không tìm được cách gì để cứu nàng, ngoại
trừ biết bay mới cứu nàng khỏi ao bùn lấp võng.
Bỗng nhiên chàng thấy Ngọc Tiêu Tiên Tử rút trong lưng ra một cây ngọc
tiêu và kề lên môi thổi một điệu nhạc hòa hài vui vẻ như khúc hát Phụng
Hoàng Phi Vũ, không gợn một tí âm thanh của người đang ngộ nạn...
Vì muốn cứu Mã Quân Vũ nên Ngọc Tiêu Tiên Tử mới rơi xuống ao bùn, và
nàng có cảm tưởng mình đã chiến thắng được cảm tình của chàng họ Mã. Mặc dù trong lúc thập tử nhất sanh, nàng cũng hả hê và khoan khoái nên mới
thổi lên một khúc điệu hòa hài. Nhưng, khúc nhạc vui này không làm vui
lòng chàng họ Mã, mà trái lại Quân Vũ nghe như muôn ngàn mũi tên châm
chích vào người.
Chàng khổ sở bực tức nên la to :
- Tỷ tỷ! Đừng thổi nữa, tôi chịu không nổi đâu, tỷ hãy để tôi suy nghĩ tìm cách cứu tỷ thoát khỏi nơi này!
Có tiếng đáp lại của Ngọc Tiêu Tiên Tử từ ao bùn dội đến, một giọng cười êm ả hồn nhiên, nàng nói :
- Đừng lo nghĩ vô ích! Cuộc đời ta đau buồn vui khổ đã đủ rồi. Hôm nay
là ngày khoan khoái nhất đời, còn gì nữa mà không hoan lạc. Ngươi hãy
vui vẻ lắng nghe ta, ta sẽ thổi lên một điệu Tự Tình Khúc êm ả và vui
tươi...
Mã Quân Vũ là một người giàu tình cảm, nghe Ngọc Tiêu Tiên Tử cười nói
trước cái chết mà nàng coi như trò đùa, khiến cho lòng chàng vô cùng cảm động. Bao nhiêu nhiệt huyết xung lên tận não quan, chàng không thể yên
lặng được nên gào to như sấm :
- Tỷ tỷ vì muốn cứu tôi mà rơi xuống bùn, nếu tôi không cứu được tỷ tỷ hôm nay, thì tôi sẽ nhảy xuống ao bùn cho trọn vẹn...
Nói đến đây, Mã Quân Vũ nhắm hướng ao bùn lấp võng chạy rất nhanh, toan nhào xuống đấy tự tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT