Thời gian từ từ trôi qua, Nhật Nguyệt Tinh chiếu rọi xuống Thiên Hương lao nên cũng không phân biệt được ngày đêm, Thanh Dao cũng không biết đây là ngày thứ mấy. Từ khi bị giam trong Tỏa linh đài, những lúc như vậy nàng đem chuyện cũ trước kia nhớ lại một lần. Từ trước đến giờ gặp chuyện sóng gió nàng không sợ hãi, cũng thật sâu hiểu thống hận là tâm tình như thế nào, nàng thật vô cùng thống hận lần náo động lớn nhất ở Lục giới hơn bảy trăm năm trước, nếu như không có sự kiện kia, bây giờ hết thảy cũng đều không xảy ra tình huống này.
Chuyện cũ như khói theo gió. Thanh Dao dần dần hiểu lời của Dao Cơ: bọn họ nếu nói có sứ mạng thủ hộ Lục giới, nhìn như thần thánh vô cùng, nhưng trong mắt của ta, cũng chỉ là một chuyện cười thôi.
Đúng vậy, nếu như không có chiến tranh, làm sao nói đến đi bảo vệ?
Nàng nghĩ tới Minh Thiệu, nghĩ tới Tuyên Ly, tay phải bất tri bất giác từ trong tay áo lấy ra khăn lụa bọc cánh hoa.
Cánh hoa giữ rất tốt, cách một vạn năm nghìn năm thế nhưng không nhìn ra một dấu vết ố vàng, trắng noãn không tỳ vết, duy chỉ có hai chữ “Tuyên Ly” màu u lam rõ ràng vô cùng.
“Chỉ là một cánh hoa bình thường, có cái gì hay mà nhìn?” Tuyết Kiều nghiêng đầu qua, lầm bầm lầu bầu.
Thanh Dao đột nhiên giật mình, nàng ngẩng đầu lên: “Ngươi không thấy chữ phía trên?”
“Chữ? Không có chữ a.” Song Thành kinh ngạc nhìn Thanh Dao.
Tuyết Kiều cố gắng nhìn qua, nhìn kỹ một cái: “Phía trên có chữ viết sao? Không có a, một cánh hoa lê trắng tinh, nào có chữ gì? Kỳ quái, Bồng Lai hoa cỏ sum suê, duy chỉ có hoa lê là không thấy. . . . . .”
Lời nói kế tiếp của Tuyết Kiều cùng Song Thành, Thanh Dao cũng không nghe thấy, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm cánh hoa đến xuất thần.
Các nàng. . . . . . Các nàng không nhìn thấy chữ phía trên sao! Chẳng lẽ chỉ có nàng có thể nhìn thấy? Điều này sao có thể? Hai chữ rõ ràng như vậy, Tuyên Ly, Tuyên Ly. . . . . .
Thanh Dao lần nữa không tự chủ đọc lên cái tên này. Bỗng dưng, trước mắt đột nhiên thoảng qua một đạo bạch quang lớn, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, cảm giác được ánh sáng dần dần chói mắt nàng mới thanh tĩnh lại. Nhưng là đợi nàng mở mắt ra lần nữa, Song Thành cùng Tuyết Kiều cũng không trông thấy, cũng không phải là Thiên Hương lao tường đá lồi lõm, mà là ——
“Hi Di trì!” Thanh Dao bật thốt lên.
Sóng xanh thăm thẳm dưới chân, không phải là Vô Ưu Tuyền nàng đã nhìn thấy trong huyễn mộng sao! Còn có khối đá cao nửa người bên bờ này, Vị Hi chính là tựa tại nơi này xem hoa. Còn có sau lưng là gốc cây nở đầy hoa lê, còn có Hoàng Vũ Điểu nhi bay trên không trung. . . . . . Nơi này quả nhiên là chân trời Hi Di trì!
Chân mày Thanh Dao nhíu lên, Vô Ưu Tuyền rõ ràng ở vạn năm trước đã khô khốc, vì sao giờ phút này lại đầy nước ?
Gió vừa thổi, hoa lê màu trắng bay lả tả đáp xuống, Thanh Dao đưa tay đón, lại đột nhiên phát hiện những cánh hoa xuyên thấu bàn tay nàng rơi trên mặt đất. Nàng thử đón một cánh hoa khác, vậy mà đầy cánh hoa rơi, nhưng ngay cả một mảnh hoa nàng cũng không chạm tới.
“Là ảo?” Thanh Dao kinh ngạc.
Đang nghĩ ngợi, có người hướng nơi này đi đến, Thanh Dao vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một vị nam tử mặc kim biên chiến bào màu đen che ngực lảo đảo đi tới, máu tươi từ bên trong chảy ra thấm đẫm áo ngoài, nhìn bộ dạng hẳn là bị thương rất nặng.
Thanh Dao cảm thấy nam tử kia thân hình có chút quen mắt, chẳng qua là hắn cúi đầu, cộng thêm tóc tai rối bời, không thấy rõ rốt cuộc hình dạng thế nào.
Namtử áo đen khó khăn di chuyển, thân hình không yên, mấy lần thiếu chút nữa ngã xuống. Đang lúc hắn sắp đi tới bên cạnh Thanh Dao, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài, thân thể hắn đột nhiên nghiêng về phía trước, thật may là hắn kịp thời dùng kiếm cắm trên đất mới miễn cưỡng đứng thẳng.
Vậy mà Thanh Dao lại giống như hòn đá cứng ngắc, cũng không thể động đậy.
Kiếm màu bạc sáng loáng làm nàng chói mắt.
Thanh kiếm kia nàng thật quen thuộc, nàng từng ở trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người đem nó rút ra từ vỏ kiếm. Kia rõ ràng chính là Trấn Thiên Kiếm! Nói như vậy, nam tử áo đen trước mắt chính là. . . . . . Minh Thiệu?
Giống như là vì Thanh Dao cho một đáp án, nam tử áo đen ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như tượng đá rõ ràng luân khuếch, đen nhánh yên tĩnh như đêm, lạnh lùng cao ngạo, trên má trái có nửa cái mặt nạ bằng đồng xanh che đi dung nhan chân thật của hắn. Có điều chỉ cần nhìn một cái, trong lòng Thanh Dao cũng đã sáng tỏ, người trước mắt này không phải là Minh Thiệu, là Tuyên Ly!
Chiến thần Thiên giới, đại khái chính là như vậy. Minh Thiệu như thế, Tuyên Ly cũng là như thế. Cho dù là dưới tình huống chật vật, hắn vẫn lộ ra khí tức kiệt ngạo, làm cho người ta không dám đến gần.
Thanh Dao trơ mắt nhìn Tuyên Ly té xỉu ở bên cạnh Hi Di trì, nàng muốn đỡ hắn, tay của nàng xuyên qua thân thể hắn, giống lần hứng hoa rơi vừa rồi. Nàng bất đắc dĩ cười cười, hết thảy trước mắt chỉ là huyễn tượng thôi, vô luận không phải là sự thật, kia đều là chuyện hơn một vạn năm trước, mà nàng chỉ là một kẻ xa lạ xông vào, căn bản không thay đổi được cái gì.
Nàng lặng lẽ lui lại, nhìn cây hoa lê rơi từng cánh hoa xuống. Thỉnh thoảng mấy lần nhìn hắn nằm trên mặt đất, mặc dù biết đây là huyễn tượng, nàng vẫn là không nhịn được động dung.
Phút chốc trầm mặc bị đánh phá, có điều đánh vỡ trầm mặc không phải Thanh Dao, cũng không phải là Tuyên Ly, mà là từ bạch y nữ tử đối diện đi tới Hi Di trì. Đang nhìn đến nàng ngày một tiến gần, Thanh Dao cũng đã nhận ra nàng , dung nhan xuất trần thoát tục như vậy, chỉ cần nhìn một cái liền đủ để khiến bất luận kẻ nào ghi khắc tam sinh. Là nàng, Hi Di tiên tử —— Vị Hi.
Thanh Dao lại đưa mắt nhìn nam tử nằm trên mặt đất, một loại cảm giác không khỏi quen thuộc từ lòng bàn chân thẳng lên, hai chân nàng lạnh như băng, trong lòng có một suy đoán to gan. Nửa câu chưa nói hết của Dao Cơ giờ phút này rõ ràng lơ lửng trong đầu nàng: ngươi biết tại sao Minh Thiệu có thể từ phía trên Ma Uyên rút ra Trấn Thiên Kiếm sao? Bởi vì hắn. . . . . .
Bởi vì hắn là người nào?
Thanh Dao kinh ngạc nhìn sự việc trước mắt đang phát sinh hết thảy, bởi vì đây chỉ là huyễn tượng, nàng không nghe được Vị Hi đang nói cái gì, chỉ có thể dùng ánh mắt để phân biệt.
Vị Hi đứng bên cạnh Tuyên Ly, đôi mắt trong suốt không tỳ vết nhìn chăm chú vào hắn, rất chuyên chú, dường như bầu trời lúc này chỉ có nàng và hắn. Cứ như vậy qua thật lâu, nàng rốt cục không do dự nữa, đưa tay nhẹ nhàng vung lên, bọt nước văng lên, tích tích rơi trên người Tuyên Ly. Thủy châu rơi xuống trong nháy mắt, vết máu khắp người Tuyên Ly biến mất hầu như không còn, nửa mặt nạ không chút nào ảnh hưởng đến phong thần tuấn lãng của hắn.
Vị Hi nhợt nhạt cười, nàng ngồi xổm xuống, đầu ngón tay trắng nõn thon dài từ trên mặt hắn xẹt qua, nhẹ nhàng kéo mặt nạ của hắn. Ngay tại lúc này, hắn chợt mở mắt. . . . . .
Tâm Thanh Dao trầm xuống, trong phút chốc tràn ngập cánh hoa lê bay lả tả như tuyết, chặn lại tầm mắt của nàng, thiên địa bắt đầu mơ hồ. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT