Bên ngoài Nhàn đình là hồ nước xanh biếc, từng con cá chép rực rỡ bơi lội thành đàn, tạo nên những gợn sóng. Thanh Dao lặng im dựa vào lan can, Tinh Tinh ở trong lòng nàng đang ngủ say bỗng nhiên giật giật. Nàng cúi đầu liếc mắt nhìn Tinh Tinh một cái, lại lần nữa đem ánh mắt chuyển dời tới mặt hồ, mặt mày an bình, trong con ngươi phản chiếu từng gợn nước.

Ba năm, trong nháy mắt nàng tiến cung đã ba năm.

Khóe miệng Thanh Dao cong lên nụ cười bất đắc dĩ. Ai có thể nghĩ đến, ba năm này với nàng mà nói so với ở trong Tu La ngục chịu dày vò còn thống khổ hơn, ở Thiên giới cũng chỉ mới có ba ngày thôi.

Hiện tại nàng không phải là Phù Vân linh chủ của Tê Phương thánh cảnh, cũng không phải là ái nữ của Xương Bình hầu, lại càng không phải là Thanh Dao trong lòng Minh Thiệu. Nàng là Tức phi nương nương của Nghiệp quốc, là phi tử trong hoàng cung không hề được ân sủng.

Ba năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, tỷ như Cố thừa tướng đáp ứng hôn sự của Minh Thiệu với Cố Thiền Phỉ; tỷ như Thái tử lo lắng Minh Thiệu sẽ uy hiếp đến vương vị của hắn, vài lần muốn ám sát Minh Thiệu nhưng không có kết quả; tỷ như Minh Thiệu cùng Cố Thiền Phỉ sau khi thành thân chào từ biệt Hoàng thượng, quy ẩn núi rừng sống những ngày nhàn vân dã hạc; tỷ như sau khi Hoàng đế băng hà Thái tử kế vị.

Trong có chuyện mà Thanh Dao cảm thấy ngoài ý muốn: nàng lại đáp ứng gả cho Thái tử lúc đó, cũng chính là phi tử của Hoàng đế hiện tại. Ngay cả chính nàng cũng không nghĩ ra, vì sao nàng lại đưa ra quyết định này.

Còn nhớ rõ ngày ấy Thanh đế đã có dự tính trước nói với nàng: “Ngươi nhất định sẽ đáp ứng.”

Thanh Dao nhìn mây trắng bay trên bầu trời, trong lòng mờ mịt. Chẳng lẽ, đây thật là mệnh của nàng trong kiếp này?

Nàng cùng Minh Thiệu tổ chức đại hôn trong một ngày, đều là đầu tháng ba, theo hoàng lịch của Nghiệp quốc là ngày rất may mắn để lấy vợ. Chỉ tiếc ngày hoàng đạo này cũng là ngày mà nàng và hắn phải chia lìa ở thế gian, giống như sao Sâm và sao Thương* sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau. Bởi nàng gả cho người không phải là hắn, người hắn cưới cũng không phải nàng.

*Sao Sâm và sao Thương: Sao Sâm và sao Thương, hai ngôi sao ở hai chòm khác nhau không bao giờ hiện ra một lúc trên vòm trời.

Sau đại hôn Minh Thiệu mang theo Cố Thiền Phỉ cao chạy xa bay, sau đó Thanh Dao không còn có gặp qua hắn. Cùng cô đơn giống Thanh Dao chính là vị hôn phu của nàng ở thế gian —— thái tử Tuyên Triêu. Người mà Tuyên Triêu thích vốn là Cố Thiền Phỉ, điểm này Thanh Dao biết quá rõ ràng. Ba năm trước đây Tuyên Triêu đồng thời cầu hôn với nhà Cố thừa tướng và Xương Bình hầu, Xương Bình hầu đáp ứng, Cố thừa tướng lại cự tuyệt. Mà nàng, trở thành vật hi sinh cho hôn nhân chính trị.

May mà, Thanh Dao được tự do.

Thanh Dao cảm thấy rất may mắn vì Tuyên Triêu đối với Cố Thiền Phỉ một mối tình si, bởi vậy trong lòng hắn sẽ không thể chứa thêm bất cứ ai, hắn cũng sẽ không quan tâm đến nàng.

Ngày đại hôn Tuyên Triêu thậm chí không thèm vén khăn voan hồng của Thanh Dao, hắn chỉ nói với Thanh Dao một câu: thật có lỗi, trong lòng ta chỉ có mỗi Cổ Thiền Phỉ, ngoài ra tuyệt đối không thể chưa thêm bất cứ ai.

Rồi sau đó Tuyên Triêu đăng cơ, hắn nạp rất nhiều phi tử, mọi người trong hậu cung đều được vũ lộ quân triêm (mưa tưới muôn nơi), một mảnh hoà thuận vui vẻ . Duy chỉ có mỗi Thanh Dao, cho tới bây giờ Tuyên Triêu chẳng bao giờ quan tâm, là nguyên phối (vợ đầu) thái tử phi của hắn mà ngay cả hoàng hậu cũng không được sắc phong, cho tới nay cũng chỉ là một phi tử hữu danh vô thực.

Nữ nhân trong hậu cung thường xuyên cười nhạo sau lưng Thanh Dao, ngay cả cung nữ hơi đắc sủng một chút cũng không để Thanh Dao vào mắt. Nhưng chỉ có Thanh Dao tự mình biết Tuyên Triêu đối với nàng vô cùng tốt, hắn không muốn chạm vào nàng, đây chính là ân đức lớn nhất đối với nàng .

“Aiz, ta còn tưởng ai nhàn nhã như vậy đâu, hóa ra là Tức phi tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ.” Giọng nữ bén nhọn khiến không gian yên tĩnh bị phá hỏng hoàn toàn.

Nghe thanh âm này, Thanh Dao không cần quay đầu lại cũng biết đây chính là Chu quý nhân mà Tuyên Triêu sủng ái nhất. Nàng không muốn cùng tốn lời cùng Chu quý nhân, ôm lấy Tinh Tinh xoay người bước đi.

“Tỷ tỷ vội vàng như vậy làm gì, muội muội còn có nhiều chuyện muốn nói với tỷ.” Chu quý nhân bước tới phía trước, chặn đường Thanh Dao, “Hiện tại quân đội Lê quốc đã bao vây tứ phía, Hoàng Thượng ở ngự thư phòng cùng chư vị thương lượng chiến sự, bận tối mày tối mặt, bọn tỷ muội trong hậu cung đều muốn phân ưu với hoàng thượng. Tỷ tỷ lại có hưng trí ở đây cho cá ăn, nếu như tới tai của hoàng thượng, không biết sẽ bị trị tội như thế nào đâu.”

Thanh Dao lạnh lùng liếc Chu quý nhân một cái: “Tránh ra.”

“Tỷ tỷ thật nóng tính, nhưng ta sẽ không nhường đâu. Nếu Hoàng Thượng không có thời gian đến xử tội tỷ tỷ, vậy hãy để muội muội như ta làm thay đi.” Chu quý nhân cười đến phá lệ xinh đẹp, nàng quay đầu lại phân phó với các tùy tùng bên người, “Thất thần cái gì, còn không mau mời Tức phi tỷ tỷ đến Trữ Hoa cung diện bích (như kiểu úp mặt vào tường ý) ngẫm lại chính mình sai ở chỗ nào.”

Thái giám đầu lĩnh nịnh nọt cười: “Dạ, nương nương —— Tức phi nương nương, xin thứ cho nô tài đắc tội .”

Kết quả không đợi bọn họ động thủ, bàn tay Thanh Dao vung lên, nước hồ xanh biếc bỗng dưng cuồn cuộn nổi tên, rồi tách ra, như nghìn vạn mũi tên hướng về phía mọi người. Trong phút chốc, trừ Thanh Dao ra mọi người đều bị ngã trên mặt đất, một đống hỗn độn.

Chu quý nhân mở to hai mắt nhìn, bên trong tràn đầy hoảng sợ. Nàng chỉ vào Thanh Dao không kiềm được run rẩy: “Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi biết yêu thuật, ngươi đến tột cùng là yêu quái gì?”

“Nàng cả ngày ôm con hồ ly kia, nàng. . . . . . Nàng nhất định là hồ ly tinh.” Có người lập tức phụ họa.

Nhất thời tiếng kinh hô vang lên, tiếng kêu chỉ trích Thanh Dao là hồ ly tinh vang lên liên tiếp.

Thanh Dao ngay cả nhìn cũng lười liếc đến bọn họ một cái, nàng theo thói quen đưa tay sờ đầu của Tinh Tinh. Sau đó ánh mắt của nàng trong lúc vô ý nhìn vào một nơi, cảm thấy hoảng hốt như trời đất quay cuồng, rồi mọi thứ đều yên lặng….

Tuyên Triêu đã đứng ở bờ hồ nước bên kia, hiển nhiên hắn đã ở nơi đó đứng yên thật lâu, mọi chuyện vừa rồi nhất định hắn đều đã chứng kiến . Cái chính làm cho Thanh Dao xuất thần nhìn về phía Tuyên Triêu, chính là người đứng ở đằng sau hắn kia. Hắn không hề thay đổi chút nào, áo trắng ngân quan, hình dáng kiên nghị, tuấn lãng bất phàm.

Minh Thiệu ơi là Minh Thiệu, ba năm, rốt cục chờ ba năm cuối cùng ta cũng có cơ hội gặp lại chàng. Thanh Dao hô hấp nhanh chóng bị đình chỉ, bởi vì Minh Thiệu cũng đang nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ không thể tin.

Thanh Dao cười khổ, Minh Thiệu sẽ không coi nàng là hồ ly tinh đi…

Hồng trần mười chín năm, nghĩ đến cũng chỉ là cái một trò cười mà thôi. Tất cả suy nghĩ trong lòng Thanh Dao như đang rối lên, mà nàng bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Nàng không hề nhìn bất luận kẻ nào, vội vàng rời đi.

“Tức phi ——” Tuyên Triêu ở phía sau kêu tên nàng.

Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, thầm nghĩ phải mau chóng thoát khỏi cái nơi thị phi này.

Trở lại tẩm cung, trong lòng Thanh Dao thật lâu vẫn không thể bình tĩnh trở lại, nàng cứ nghĩ mình đã thông suốt, nhưng hóa ra vẫn là để ý. Cái gì gọi là “Phầm trân f này cũng chính là một trò đùa, chờ khi trở lại Thiên giới tất cả mọi chuyện đều trở về nguyên dạng” , cái gì “Chỉ là một đời luân hồi, vô luận Minh Thiệu biến thành cái dạng gì cũng không cần so đo” . . . . . Những cái đó cũng chỉ là lấy cớ để an ủi chính mình thôi.

Nàng sao có thể không so đo.

Nàng sao có thể không tính toán!

Trong lòng Thanh Dao không yên, giống như nỗi phẫn uất mười mấy năm qua vẫn bị nàng chôn dấu ở sâu thẳm trong trái tim đột nhiên bừng lên . Nàng vô lực ngồi phịch ở trên giường, trong lúc nhất thời thấy choáng váng, giống như bầu cũng sẽ sụp xuống rất nhanh.

Tinh Tinh không biết chủ nhân vì sao mà không để ý tới nó, chui vào trong lòng Thanh Dao. Hai mắt Thanh Dao nhắm nghiền, kí ức như thủy triều vọt tới, bất tri bất giác nàng ngủ thiếp đi. .

Ngây ngốc như vậy qua mấy ngày, một buổi sáng sớm, Thanh Dao vốn ở trong mộng bị từng đợt thanh âm ồn ào làm cho bừng tỉnh.

“Hiểu Lam, ” Thanh Dao gọi cung tì hầu hạ bên cạnh nàng : ” Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Hiểu Lam hoang mang rối loạn mở cửa chạy vào, quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa nói: “Nương nương, không tốt, bọn họ nói thành sắp bị phá, tất cả mọi người đều lo lắng nên chạy trốn như thế nào. . . . . . Bọn họ nói quân đội Lê quốc gặp người liền giết. . . . . . Nương nương, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ

“An Thừa vương đâu? Ngày hôm qua không phải ngươi nói An Thừa vương mang binh xuất chiến, từ chiến trường báo tin thắng trận hay sao?”. . . . . .”

Thanh Dao cũng là nghe các cung nữ nói nên mới biết được, sở dĩ Minh Thiệu lựa chọn thời điểm nguy cấp này chạy về đế đô, là vì muốn cùng Nghiệp quốc tồn vong. Điểm ấyThanh Dao cũng không càm thấy ngoài ý muốn, Minh Thiệu từ trước đến nay đều coi trách nhiệm trên vai rất quan trọng, ở Thiên giới cũng như thế, hiện giờ chuyển thế làm người cũng như thế.

Quân đội Nghiếp quốc vốn đang rối tinh rối mù, sau khi Minh Thiệu trở về sĩ khí lập tức đại chấn, liên tục báo thắng lợi. Nháy mắt liền xoay chuyển thế cục chiến tranh, vì thế dân chúng Nghiệp quốc đều sùng kính xưng hô Minh Thiệu là “Chiến Thần”.

Nhưng mà hiện tại. . . . . .

Hiểu Lam khóc đến ánh mắt đỏ bừng: “Vô dụng , đã vô dụng . . . . . . quân đội của Lê Quốc mạnh hơn chúng ta nhiều lắm, đêm qua Vũ Lâm quân lại phát sinh làm phản, Đại tướng quân Tôn Kiến lâm trận phản chiến. . . . . . Nương nương, xin thứ cho Hiểu Lam lắm miệng, chúng ta vẫn là chuẩn bị chạy nhanh một chút. Bọn họ đều đang nói. . . . . . Nói. . . . .

“Nói cái gì?”

“Bọn họ nói nữ nhân một khi rơi vào trong tay của binh lính Lê Quốc, kết cục thật sự vô cùng thảm.”

“Ừ, ta đã biết, ngươi lui xuống đi.” Giờ phút này, Thanh Dao khác bình thường vô cùng bình tĩnh.

Nghiệp quốc rơi vào tay giặc, nói như vậy, một đời này sắp xong đi.

“Tức phi quả nhiên vô cùng bình tĩnh, nghe tin tức rung động như thế lại không hề có chút kích động nào.” Người tới vừa nói chuyện vừa xốc lên bức rèm che trong nội thất của tẩm cung.

Thanh Dao ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tuyên Triêu một cái, cũng không nói tiếp. .

“Vị Hi. . . . . .”

Một tiếng “Vị hi” này tràn ngập vô hạn thâm tình, Thanh Dao hoảng hốt, hoài nghi chính mình nghe lầm. Đây là Tuyên Triêu sao? Hắn lại gọi nàng là Vị Hi mà không phải Tức phi? .

Nếu nói một tiếng “Vị Hi” này làm cho nàng kinh ngạc, như vậy một câu sau của Tuyên Triêu càng làm cho nàng giật mình.

Hắn dừng ở trước mặt nàng, đột nhiên mở miệng nói: “Vị Hi, nàng là tiên nữ sao.”

Hắn đưa ra câu hỏi nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định. Thanh Dao không có lập tức trả lời, hắn lại nhắc thêm một lần: “Vị Hi, kỳ thật nàng là tiên nữ, đúng không.”

Thanh Dao không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Vì sao nói như vậy?”

“Ta cũng không biết, nhưng từ trong Kì Thiên thịnh hội, liếc mắt một cái thấy nàng, ta đã biết nàng không phải người thường.” Tuyên Triêu nói, “Ngày đó nàng mặc quần áo trắng, đối mặt ta rồi bay về phía sau, ôm ấp Ảnh Ngọc Tuyết Hồ. Thời điểm nàng nói chuyện với ta, rõ ràng là nhìn ta, nhưng trong mắt nàng luôn mang theo vẻ cao ngạo khinh thường coi rẻ vạn vật, giống như thế gian này căn bản không có cái gì có thể vào mắt của nàng. Nếu nói lần đầu tiên gặp mặt ta chỉ hoài nghi, nhưng một màn tại ngự hoa viên bốn ngày trước càng khiến ta chắc chắn nàng là tiên nữ.”

“Ha ha, ý là ngươi nhìn thấy ta điều khiển nước? Nhưng ngươi có nghĩ đến hay không, biết pháp thuật không nhất định là tiên nữ, yêu nữ cũng sẽ biết. Chu quý nhân nói ta là hồ ly tinh, ngươi không tin sao?”

“Có lẽ là trực giác đi.” Tuyên Triêu thở dài một hơi, “Nàng có biết vì sao mà ba năm nay ta không chạm tới nàng hay không?”

Tuyên Triêu cười cười: “Cổ có Sở Hoài vương gặp gỡ Vu sơn thần nữ trong mộng, vì thế có《 cao đường phú 》dưới ngòi bút của Tống Ngọc*. Nhưng ta cảm thấy được, nếu tâm trí thật sự hướng về thần nữ, cuồng dại một mảnh, sao lại nhẫn tâm đi khinh nhờn. Nàng nói đúng không?”

*Sở Hoài vương gặp Vu sơn nữ thần trong mộng: xem giải thích tại đây

“Ngươi. . . . . .”

“Xuỵt——” Tuyên Triêu ngăn cản nàng nói tiếp, “Trong lòng nàng hiểu được là tốt rồi. Hôm nay ta tới tìm nàng, kỳ thật là muốn nhờ nàng hỗ trợ. Vừa rồi nàng cũng nghe tỳ nữ nói, thành sắp bị phá. Tuyên Ly liều chết ngoan cố chống lại nhưng sợ là chống đỡ không được .”

Thanh Dao bất đắc dĩ cười, nàng hiểu được Tuyên Triêu muốn mượn sức lực của nàng giúp Nghiệp quốc vượt qua kiếp nạn. Nàng cũng chỉ là một ngườ khách qua đường, ngay cả vận mệnh cũng bị khống chế, nàng căn bản không thể thay đổi cái gì.

Nhưng nàng vẫn gật đầu: “Tùy ngươi, mau dẫn ta tới thành lâu xem sao”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play