Phàm trần vẫn luôn ồn ào náo động như vậy, Thanh Dao suy nghĩ.

Xe ngựa vừa mới tiến thành, sự náo nhiệt cùng ồn ào đều đến tai Thanh Dao. Màn xe được kéo thật kín, Thanh Dao không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng nàng có thể cảm nhận được hơi thở của dòng người nhốn nháo. Giống như thời điểm nàng đến thế gian ba trăm năm trước, xung quanh càng náo nhiệt nàng càng cảm thấy cô đơn, bởi vì cái loại náo nhiệt này không thuộc về nàng, thậm chí nàng cũng không quen biết ai.

Tinh Tinh trong lòng nức nở vài tiếng, thay đổi tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ, Thanh Dao theo bản năng ôm chặt nó. Lúc trước thời điểm tiến vào luân hồi, Thanh Dao giao Tinh Tinh cho Sương Linh nhờ chăm sóc, Sương Linh sợ nàng ở thế gian sẽ tịch mịch nên vài ngày trước đã tìm cơ hội đưa Tinh Tinh đến thế gian với nàng.

Trong lúc lơ đãng, khóe miệng Thanh Dao hiện lên nụ cười thản nhiên, bởi vì Sương Linh, cũng bởi vì Tinh Tinh. Mười sáu năm tại phàm trần, nàng còn chưa gặp Minh Thiệu, nhưng ít nhất nàng ở thế gian cũng không cô đơn.

“Vị Hi tiểu thư, chúng ta trực tiếp quay về Hầu phủ phải không ạ?” Xa phu ở bên ngoài hỏi nàng.

Thanh Dao nói: “Không, ta còn có việc, đến quốc cữu phủ trước đi.”

Bạch Vị Hi —— đây là tên của Thanh Dao ở thế gian. Có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ là đã định trước. Mỗi lần nghe người khác gọi nàng là Vị Hi, trong lòng Thanh Dao có một cảm giác không nói nên lời.

Thân phận hiện giờ của Thanh Dao là nữ nhi của Nghiệp quốc Xương Bình hầu, bởi vì từ nhỏ thân thể không tốt, Xương Bình hầu đem nàng gửi nuôi ở Đào Nguyên cốc của Tiết thần y. Mười sáu năm qua, cuộc sống của Thanh Dao có thể nói là yên tĩnh như nước, thanh đạm như yên (khói). Điều duy nhất khiến cho trong lòng nàng có chút gợn sóng, đơn giản là việc đột nhiên Sương Linh đến thăm.

Thần tiên không thể can thiệp vào chuyện của người phàm, trước khi luân hồi Thượng Nguyên phu nhân đã nói, không cho bất luận kẻ nào hạ phàm tiếp xúc với Thanh Dao. Nhưng việc Sương Linh đến không đơn giản chỉ là đem Tinh Tinh cho nàng, Thanh Dao nắm chặt sáo ngọc nhỏ màu xanh trong ống tay áo mà Sương Linh giao cho, suy nghĩ rối loạn.

Minh Thiệu đầu thai sớm hơn nàng bốn ngày, tính ra tuổi của hắn ở thế gian cũng đã hai mươi, đến nay nàng còn chưa gặp qua hắn.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Thanh Dao từ trong hồi ức tỉnh lại, hỏi xa phu: “Sao dừng lại?”

“Ở phía trước đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, không biết đã xảy ra chuyện gì.” Xa phu nói, “Tiểu thư chờ chút, nô tài đi nhìn xem.”

Thanh Dao cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Tinh Tinh, một cái lại một cái.

Bên ngoài ngày càng náo nhiệt, Thanh Dao có thể nghe được bọn họ nói gì đó mà “Thái tử” , “An Thừa vương” , “Cố tiểu thư”. Xưa nay nàng không phải là người có lòng hiếu kì, huống hồ chuyện ở thế gian này không có quan hệ gì với nàng. Nhưng mà những chữ này xuất hiện quá mức thường xuyên, cho dù lại không để ý nhưng nàng vẫn nghe được và hiểu đại khái là chuyện gì xảy ra.

“Rốt cục Kì Thiên thịnh hội cũng bắt đầu rồi, nghe nói Thái tử cùng An Thừa vương đều tới tham gia.”

“Ta cũng nghe nói. Không ngờ người đạm bạc như An Thừa vương mà cũng tham gia, thật hiếm thấy.”

“Còn không phải vì thiên kim của Thừa tướng đại nhân Cố Thiền Phỉ cũng đến hay sao, Cố tiểu thư chính là mỹ nữ đệ nhất kinh thành, quỳ gối dưới váy nàng đâu chỉ có An Thừa vương, nghe nói ngay cả Thái tử điện hạ cũng. . . . . .”

“Mau nhìn, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi! A, Thái tử cùng An Thừa vương sao lại đánh nhau ở đây?”

“Chắc là vị công tử này mới từ bên ngoài đến đi. Thái tử cùng An Thừa vương là đang luận bàn, dựa theo quy định của Kì Thiên thịnh hội, người thắng có thể thắp hương đầu tiên, đại biểu cho đương kim Thánh Thượng khẩn cầu để trời phù hộ cho Nghiệp quốc năm nay mưa thuận gió hòa.”

“Thì ra là thế. Các ngươi xem, Thái tử cùng An Thừa vương lực lượng ngang nhau.”

“. . . . . .”

Thanh âm nghị luận liên tiếp, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng binh khí giao nhau. Thanh Dao thở dài, vừa rồi rất nhiều người đến đây, xa phu đi lâu như vậy còn chưa quay về, nàng nghĩ thầm, e là xa phu không thể trở về trong chốc lát.

Tinh Tinh không chịu an phận vặn vẹo, Thanh Dao vỗ vỗ đầu nó cũng không chịu yên, hai móng vuốt cào loạn trên quần áo của Thanh Dao. Thanh Dao một chút cũng không chú ý, nó liền giãy ra khỏi cái ôm của nàng chạy ra bên ngoài xe ngựa.

Thanh Dao vừa muốn bắt nó lại, đột nhiên phát giác không thích hợp, tựa hồ có một cỗ lực lượng cường đại đánh về phía nàng. Nàng cảnh giác, dường như có một trận khói nhẹ bay qua màn xe xuyên thẳng ra ngoài. Ngay tại thời điểm nàng vừa rời khỏi xe ngựa, kiếm của hoa y thiếu nên bị thiếu niên bạch y đỡ được, kiếm khí từ đỉnh xe ngựa đánh xuống, ầm một tiếng xe ngựa bị chẻ thành hai. Con ngựa bị chấn kinh, đang muốn phát cuồng chạy về phía đám người, thiếu niên bạch y từ trên không xoay người nhảy lên lưng nó, giữ chặt dây cương.

Trong đám người toàn tiếng kinh hô. Khoảnh khắc kiếm khí của Thái tử chém vào đỉnh xe ngựa, tất cả mọi người đều nghĩ người trong xe ngựa không chết thì cũng bị thương. Ai ngờ trong nháy mắt khi xe ngựa bị phá hủy, đồng thời lúc đó An Thừa vương bay lên phía trước khống chế con ngựa bị chấn kinh thì có một bóng dáng màu trắng từ trong xe ngựa nhảy ra, tốc độ nhanh không thể tin được, thế cho nên căn bản không có người nhìn thấy bóng trắng kia là cái gì.

Tất cả mọi người phía trước ồn ào nhốn nháo, Thanh Dao bay ra khỏi xe ngựa mới phát hiện không có chỗ đặt chân. Nàng không kịp xoay người, lập tức bay về phía sau. Gió thổi tay áo của nàng lay động, tóc đen bay lên, nhẹ nhàng như con bướm màu trắng bay múa trong bụi hoa. Lúc mọi người nhìn rõ khuôn mặt của nàng, trong đám người càng tuôn ra nhiều tiếng kinh hô.

Lúc này Tinh Tinh từ trong đám người chạy ra, nhảy về phía Thanh Dao. Trong tay áo Thanh Dao một dải lụa trắng bay ra, cuộn lấy Tinh Tinh rồi thu lại, Tinh Tinh cứ như vậy mà trở về trong lòng nàng, mà lúc này nàng cũng vững vàng rơi xuống đất.

Nữ tử áo trắng tuyệt sắc khuynh thành, không nhiễm khói lửa của nhân gian, ôm ấp một con linh hồ trắng nha tuyết. Việc này làm cho tất cả mọi người chấn kinh, sau tiếng hô là sự tĩnh lặng.

Thanh Dao không để ý đến phản ứng của những người này, nàng vừa muốn rời đi, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên nam tử bạch y đang cưỡi ngựa, trong phút chốc thời gian như đọng lại .

Cây lê bên hồ nở rất nhiều những bông hoa màu trắng, gió xuân thổi qua, những đóa hoa rơi trên mặt đất, trong đó có vài phiến hoa nhẹ nhàng rơi trên mặt hồ, tạo nên một vòng gợn sóng nhỏ. Mà trên mi gian của Thanh Dao tỏa ra một vòng tròn gợn sóng như vậy, có thứ gì đó đang từ từ tràn ra.

Thiếu niên bạch y xoay người xuống ngựa, chắp tay nói: “Cô nương, tại hạ cùng với thái tử luận bàn, vô ý làm hỏng xa giá của cô nương, xin cô nương bao dung. Cô nương cần bồi thưởng bao nhiêu xin cứ nói, tại hạ nhất định tận tâm đáp ứng.”

Minh Thiệu, Minh Thiệu, Minh Thiệu,. . . . . . Phàm trần mười sáu năm vội vàng đi qua, rốt cục ta cũng đợi được đến thời khắc gặp lại chàng.

Nội tâm của Thanh Dao giống như cuồng phong trên mặt biển, sóng lớn mãnh liệt. Nhưng nàng đem tâm tư của mình che giấu rất kĩ, nàng không mở miệng nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Bởi vì nàng không dám mở miệng, nàng sợ rằng sau khi mở miệng sẽ không chịu được mà gọi tên của hắn.

“Vị Hi tiểu thư, Vị Hi tiểu thư. . . . . .” Xa phu hoang mang chạy từ trong đám người ra, lảo đảo một cái như sắp quỳ xuống dưới chân Thanh Dao, “Tiểu thư không sao chứ, nhiều người quá nên nhất thời nô tài không về được, đã khiến cho tiểu thư bị sợ hãi.”

“Không có việc gì, ngươi dẫn ngựa về trước đi, nói với phụ thân rằng ta sẽ trở về lập tức.” Thanh Dao mở miệng, thanh âm mờ ảo như sương mù tản ra trong sơn cốc lúc sáng sớm, linh hoạt kỳ ảo giống như tiếng ngâm nga của chim sơn ca khi hoàng hôn buông xuống, dễ nghe không nói nên lời.

Vị Hi? Nghe cái tên như thế, trái tim của Minh Thiệu khẽ run lên.

Thái tử đẩy đám người ra tiến lên, cười nói: “Tên gọi của cô nương là Vị Hi sao? Kiêm hà thê thê, bạch lộ vị hi*, quả nhiên là tên rất hay. Xe ngựa của cô nương vừa bị hủy, ta và Tuyên Ly đều có trách nhiệm, phải bồi thường cũng là mỗi chúng ta một nửa, cô nương nghĩ sao?”

*Kiêm hà thê thê, bạch lộ vị hi: cỏ lau um tùm, sương trắng rạng đông

“Tuyên Ly?” Tâm Thanh Dao lại một lần nữa dậy sóng. Tên của Minh Thiệu ở thế gian lại là Tuyên Ly?

Tuyên Ly Vị Hi, Vị Hi Tuyên Ly, vì cái gì lại như vậy!

“Tại hạ chính là Tuyên Ly.” Minh Thiệu nhợt nhạt cười, giống như xuân phong lướt qua mặt hồ nước, “Nếu thái tử đã lên tiếng, xe ngựa của cô nương để chúng ta cùng bồi thường đi.”

“Không cần.”

Thanh Dao thu lại tâm tình đang hỗn độn, nàng thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt. Nhưng Tinh Tinh trong lòng nàng lại không yên phận, bắt đầu vặn vẹo lung tung, lập tức hấp dẫn tầm mắt của Minh Thiệu và Thái tử về phía này.

Hai người trăm miệng một lời nói: ” Ảnh Ngọc Tuyết Hồ!”

Trong truyền thuyết dân gian của Nghiệp quốc, Ảnh Ngọc Tuyết Hồ là do thần tiên trên Thiên giới nuôi, có thể thông linh (đại khái là liên hệ với thần tiên). Đây cũng chỉ là truyền thuyết, người gặp qua Ảnh Ngọc Tuyết Hồ không ít, nhưng cho tới bây giờ không ai bắt được chúng, càng đừng nói đến chuyện chúng nó có thể thông linh thật sự hay không. Nhưng mà giờ phút này Tinh Tinh nằm ngay trong lòng Thanh Dao. Trước đó ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Thanh Dao, không ai chú ý tới đôi mắt của Tinh Tinh là màu hắc lam, đây là dấu hiệu đặc biệt của Ảnh Ngọc Tuyết Hồ.

Thanh Dao ôm chặt Tinh Tinh một chút, nàng cũng không muốn để cho bọn họ tiếp tục đề tài này.

Cũng may Minh Thiệu nhìn ra tâm tư của Thanh Dao, hắn nhanh chóng đổi đề tài: “Nếu cô nương nhất định không chịu nhận bồi thường của chúng ta, xin hỏi nhà của cô nương ở nơi nào, ta sẽ cho xa phu tiễn cô nương một đoạn đường.”

“Không. . . . . .”

“Hy vọng cô nương không cự tuyệt, nếu không Tuyên Ly sẽ cảm thấy rất ái ngại.”

Thanh Dao đành phải thỏa hiệp: “Trước khi về nhà ta muốn đến phủ Quốc cữu một lát, vương gia để người đưa ta đến đó, làm phiền rồi.”

“Phủ Quốc cữu?” Minh Thiệu cùng thái tử đều sửng sốt.

Kinh thành không có ai không biết, Quốc cữu trời sanh tính tình đạm bạc, xưa nay không thích tiếp xúc cùng người ngoài. Bất kể là đại thần trong triều hay dân chúng bình thường đến cửa bái phỏng đều bị từ chối ở ngoài. Lâu dần trước cửa phủ Quốc cữu hết sức yên tĩnh, cơ hồ không ai mong muốn bị sập cửa trước mặt. Lại thấy Thanh Dao muốn đến Quốc cữu phủ, trong lòng Minh Thiệu không khỏi nổi lên nghi ngờ.

“Nếu bất tiện, Vị Hi sẽ không làm phiền vương gia cùng thái tử nữa, cáo từ.”

“Không có gì, cô nương chờ một lát.” Minh Thiệu quay đầu lại phân phó nói, “Người tới, cho xa phu đưa Vị Hi cô nương đến phủ Quốc cữu.”

“Đa tạ.”

Không qua bao lâu, một chiếc xe ngựa xa hoa đi tới trước mặt Thanh Dao, dù trong lòng có không muốn như thế nào, Thanh Dao vẫn quyết tâm rời đi. Giờ đã biết Minh Thiệu ở đâu, nàng cũng an tâm. Một kiếp luân hồi này, nàng nhất định sẽ không phải là người trong sinh mạng của hắn, như vậy để cho nàng ở một bên yên lặng nhìn hắn đi. Hắn tất cả mạnh khỏe, nàng cũng cảm thấy đủ.

Thanh Dao còn chưa kịp lên xe, chỉ nghe trong đám người có tiếng hô: “Nhìn, tiểu thư Cố Thiền Phỉ đến đây!”

Ngay sau đó lại là một đợt ồn ào náo động, tiểu điểm chú ý của mọi người đồng thời từ trên người Thanh Dao chuyển đến Cố Thiền Phỉ mới đến đây.

Thái tử hưng trí bừng bừng xoay người đi về phía đài cao được dựng lên cho Kì Thiên thịnh hội, ánh mắt của Minh Thiệu cũng trở nên nhu hòa vạn phần, hắn gật đầu với Thanh Dao một cái, theo sát thái tử rời đi. Dù mười sáu năm qua không có lúc nào Thanh Dao không chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này thật sự chứng kiến, lòng của nàng vẫn đau đớn như bị thắt chặt.

Thanh Dao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị mỹ nhân y phục màu tím được nha hoàn vây quanh đứng trên đài cao, cười nói xinh đẹp.

Có lẽ nàng là mỹ nữ đệ nhất kinh thành Cố Thiền Phỉ. Ánh mắt dừng trên người Cố Thiền Phỉ, cả người Thanh Dao cảm thấy lạnh lẽo. Quả nhiên là nàng, Ti Mẫn ngọc nữ! Một chút nàng cũng không thay đổi, vẫn xinh đẹp, chói mắt như vậy.

Thanh Dao từng gặp qua Ti Mẫn ngọc nữ trong ảo cảnh của Vị Hi, cũng chính là Cố Thiền Phỉ hiện tại. Lúc ấy nàng đang cùng Minh Thiệu, hoặc phải nói là Tuyên Ly mười ngón tay đan xen, chuẩn bị nhảy vào Vong Xuyên, là Vị Hi ngăn họ lại đúng lúc.

Trong lòng Thanh Dao chua xót, nàng không muốn tiếp tục nhìn nữa, sau khi lên xe ngựa nàng buông màn xe và rèm cửa sổ xuống, theo bản năng ôm chặt Tinh Tinh trong lòng, nói với xa phu: “Đi thôi”.

Xa phu vung roi, xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.

Mà phía sau, Minh Thiệu lại không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phương hướng xe ngựa rời khỏi.

“Tuyên Ly, huynh nhìn cái gì thế?” Cố Thiền Phỉ cười, như ánh mắt trời tháng ba ấm áp chiều vào người hắn.

“Chắc không phải là Tuyên Ly luyến tiếc vị nữ tử như thiên nhân kia đi, ha ha.” Thái tử trêu chọc, quay đầu lại nói với Cố Thiền Phỉ, “Vừa rồi ta cùng Tuyên Ly không phân thắng bại, vậy thì để Phỉ nhi đại biểu cho phụ hoàng thắp hương cho Kì Thiên thịnh hội đi.”

“Vậy thì muội không từ chối.” Cố Thiền Phỉ lúm đồng tiền như hoa, nàng nhìn Minh Thiệu vài lần rồi theo sau Thái tử cùng đi lấy hương.

Minh Thiệu mỉm cười nhìn theo Cố Thiền Phỉ đã đi xa, sau đó hắn gọi một tên tùy tùng lại, thấp giọng phân phó: “Lữ Kiền, ngươi theo xe ngựa đến phủ Quốc cữu một chuyến, có chuyện gì lập tức bẩm báo cho ta.”

“Dạ, Vương gia.”

Giờ phút này, Cố Thiền Phỉ đang châm hương trên tay trong tiếng hoan hô của mọi người, chuẩn bị tế trời. Minh Thiệu nhìn mặt bên của nàng từ xa xa, không ngờ Cố Thiền Phỉ cũng quay lại nhìn về phía hắn. Ánh mắt của hai người trong không trung giao nhau, nhìn nhau cười, bao hàm vô hạn thâm tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play