“Thế nào? Ta đã nói rồi, sư huynh chắc chắn sẽ không về Thiên giới với ngài, ngài nên trở về sớm thì hơn, đợi ở chỗ này thật phí thời gian.” Thanh Dao có chút hả hê nói với Cẩn Dật.
Cẩn Dật cười nhìn nàng, một mình đi tới gốc cây hạnh nơi Ký Phong luyện kiếm, ngẩng đầu nhìn mây trắng bay trên bầu trời.
Đúng vậy, Chân Vũ Đại Đế kiên quyết cự tuyệt, hắn nói: “Hậu sinh khả úy(*), bất kể là ngài hay Minh Thiệu Tướng quân, ai đảm nhiệm chức Chiến thần cũng đều thích hợp hơn so với ta. Thiên tôn không cần nhiều lời nữa, vẫn nên sớm về Thiên giới đi.”
(*) có nghĩa là lớp trẻ có thể vượt xa cha ông của họ, đáng được tôn trọng.
Câu nói kia Thanh Dao cũng nghe được, kết quả đúng như dự đoán của nàng. Nàng cảm thấy muốn mời vị sư huynh của nàng rời núi, so với việc làm cho Khê phu nhân cười một tiếng càng khó khăn hơn.
Giờ phút này trong sân chỉ có Thanh Dao và Cẩn Dật. Chân Vũ Đại Đế ở thư phòng viết chữ, Ký Phong đang mài mực cho hắn. Xung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được âm thanh cánh hoa rơi xuống đất.
Một mình một chỗ với Cẩn Dật, Thanh Dao cảm thấy không được tự nhiên, nàng luôn cố gắng tìm đề tài nói chuyện nhưng mỗi lần đều kết thúc bằng im lặng.
“Ngài vẫn mau đi đi, chẳng lẽ ngài thật sự muốn ở đây, chờ sư huynh ta đáp ứng ngài mới bằng lòng đi?” Thanh Dao than thở, “Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ đời này ngài đều phải chờ ở nơi đây.”
“Nàng có tin không, ngài ấy nhất định sẽ đáp ứng!”
“Không thể nào.” Thanh Dao khịt mũi coi thường.
Nàng không hiểu Cẩn Dật lấy tự tin cuồng vọng ở đâu, nàng và Chân Vũ quen biết ba trăm năm rồi, chưa từng thấy hắn thỏa hiệp đối với bất kỳ kẻ nào, ngay cả đối với Khê phu nhân cũng chỉ là cung kính mà không phải là hèn mọn.
Thanh Dao cảm thấy Ký Phong rất giống Chân Vũ ở điểm này, tính tình hai cha con đều quái dị.
‘Kẹt’ một tiếng cánh cửa được mở ra, Chân Vũ Đại Đế chắp tay sau lưng từ từ đi ra, đi theo phía sau là Ký phong vẻ mặt lạnh nhạt.
Sau đó Chân Vũ Đại Đế nói một câu khiến cho Thanh Dao thật sự kinh hãi.
Hắn đi tới, nói với Cẩn Dật: “Làm phiền Thiên tôn, xin phiền chuyển lời với Thiên đế, nói rằng Chân Vũ đáp ứng trở về.”
“Sư huynh làm sao huynh lại. . . . . .” Thanh Dao trợn to hai mắt.
Cẩn Dật mỉm cười khom người: “Lời của Đế quân Cẩn Dật nhất định sẽ nói.”
Chân Vũ Đại Đế gật đầu, hắn quay đầu nhìn về phía Thanh Dao nói: “Thanh nhi muội đi theo ta, ta có lời muốn nói với muội.”
Nói xong hắn trực tiếp vào nhà, cũng không quay đầu lại xem Thanh Dao có theo hắn hay không. Thanh Dao vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, mà thời điểm Chân Vũ Đại Đế gọi nàng thì thân ảnh của hắn đã sớm biến mất ở cửa. Chỉ có Ký Phong vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, chân mày nhăn lại.
Ký Phong nhìn Thanh Dao một cái, trong lòng Thanh Dao cũng luống cuống, nhưng câu nói vẫn mắc kẹt trong cổ họng nàng, nửa ngày cũng không ra khỏi miệng.
“Cháu nhìn ta làm gì?” Thanh Dao rốt cục không nhịn được đặt câu hỏi.
“Thanh cô cô, người. . . . . .” Nói được một nửa, Ký Phong dừng lại, “Không có gì, cháu đi thu dọn đồ đạc.”
Thật là đôi cha con kỳ quái! Thanh Dao mang theo nghi vấn đầy bụng, nhưng hiện tại điều làm nàng tò mò nhất là rốt cục Cẩn Dật đã nói gì khiến Chân Vũ Đại Đế đồng ý về Thiên giới, bởi vì theo nàng thấy đây là chuyện không có khả năng.
“Ngài đã nói gì với sư huynh của ta?” Thanh Dao quay đầu lại hỏi, “Không phải là nói ngài nắm được điểm yếu của huynh ấy chứ? Oa, nói cho ta đi, không chừng về sau ta cũng có thể sử dụng.”
Cẩn Dật nói: “Không có gì, ta chỉ kể một chuyện xưa cho ngài ấy nghe.”
“Chuyện xưa?”
“Đúng, chuyện xưa.”
“Chuyện xưa gì, có thể nói cho ta nghe được không?”
“Ta kể cho ngài ấy chuyện ta và Thanh. . . . . .” Cẩn Dật dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Chuyện giữa ta và Phù Vân linh chủ.”
Phù Vân linh chủ, cái tên này. . . . . . Thanh Dao mơ hồ cảm thấy đã nghe qua đâu đó. Nàng đột nhiên nhớ tới lúc ở phàm trần, Ma Quân Phi Liêm cũng nhắc tới cái tên này.
Chỉ là, không phải Phù Vân linh chủ là người trong lòng của Minh Thiệu sao? Nói như vậy. . . . . .
Nói như vậy người khiến Cẩn Dật vứt bỏ đệ nhất mỹ nhân Thiên giới đúng là người trong lòng của Minh Thiệu Tướng quân, Phù Vân linh chủ!
Thanh Dao kinh ngạc, nàng không dám nói ra nghi vấn trong lòng.
“Thanh nhi, nàng còn nhớ Lăng Ba không?”
“Lăng Ba?” Gương mặt Thanh Dao mờ mịt, “Lăng Ba là ai?”
Cẩn Dật thở dài một tiếng, mang theo ba phần thất vọng ba phần bất đắc dĩ.
Hắn nói: “Lăng Ba đã trở lại, nhưng muội ấy tìm khắp nơi cũng không thấy nàng. Muội ấy. . . . . . muội ấy luôn luôn chờ nàng trở về.”
“Nhưng ta. . . . . .”
“Ta phải về Thiên giới phục mệnh. Sư huynh nàng gọi nàng đấy, nàng đi trước đi. Nghi vấn trong lòng nàng ta nhất định sẽ giải đáp từng cái một nhưng không phải là bây giờ.”
“Vậy phải đến khi nào?”
“Lần gặp mặt sau. Thanh nhi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Không đợi Thanh Dao hỏi thêm, Cẩn Dật đã bay qua hàng rào quấn đầy dây mây vòng hoa, càng lúc càng xa. Con sông chảy từ tây sang đông, hắn đi ngược dòng sông về phía tây, dưới tiếng nước ào ào làm nền, tấm lưng kia càng có vẻ cô tịch lạnh lẽo. Cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất nơi cuối đường, cũng không nhìn thấy đâu nữa, Thanh Dao vẫn chưa thoát khỏi trầm tư.
“Thanh cô cô, cha nói người đi vào đi.” Thanh âm Ký Phong từ trong phòng truyền ra.
Lúc này Thanh Dao mới hồi thần: “A, vào đây.”
Giống như dự đoán, lúc Thanh Dao đi vào, trong phòng là một mảnh yên lặng, yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của Chân Vũ Đại Đế và Ký Phong. Trong lòng nàng không khỏi có chút khẩn trương, loại cảm giác này trước trước kia lúc đối mặt với sư huynh nàng chưa bao giờ có. Mặc dù sư huynh rất lạnh lùng nhưng cũng không đến nỗi khiến cho nàng có loại cảm giác khẩn trương như lâm đại địch.
“Thanh nhi, muội cũng đi cùng ta đi.” Chân Vũ Đại Đế nói như thế.
Hắn nói rằng “muội cũng đi cùng ta đi”, mà không phải là “muội có muốn đi cùng ta hay không”. Ngữ khí của hắn là khẳng định, xem ra hắn đã quyết định muốn dẫn nàng đi.
Sư huynh không hổ là sư huynh, lời hắn nói ra ngay cả nửa phần dũng khí phản bác Thanh Dao cũng không có. Nàng chỉ không rõ, thầm nói: “Muội cũng phải đi? Muội lại không biết hàng yêu trừ ma, đi theo huynh cũng vô dụng.”
“Trước sau gì muội cũng phải rời khỏi nơi này.”
“Nhưng sư phụ không đồng ý.”
“Bà ấy sẽ đồng ý.” Chân Vũ Đại Đế cực kỳ khẳng định.
Giọng điệu này Thanh Dao nghe vô cùng quen tai, nàng suy nghĩ một chút, trước đó chẳng phải Cẩn Dật đã nói với nàng “Ngài ấy nhất định sẽ đồng ý trở về” sao!
Nàng ở Phương Trượng tiên sơn đã ba trăm năm rồi, sư phụ không thích nàng rời khỏi Thanh Đăng Cốc cho nên nàng vẫn rất tịch mịch rất cô đơn, muốn có một ngày giống như cò trắng tung bay trên bầu trời, giương cánh bay cao, rời khỏi cái nơi kìm hãm nàng, muốn đi đâu thì đi đó.
Cho đến lúc này, trong lòng nàng lại không nắm chắc.
“Cũng không còn sớm nữa, tối nay muội nghỉ ở đây đi.” Chân Vũ Đại Đế nói, “Sáng mai ta và muội cùng về Thanh Đăng Cốc tìm sư phụ muội—— Ký Phong con dẫn Thanh cô cô đến phòng cách vách, dọn dẹp một chút đi.”
“Vâng.”
Mọi chuyện đến cũng quá nhanh, Thanh Dao căn bản còn chưa kịp định đoạt gì. Khi Ký Phong gọi nàng, trong đầu nàng vẫn quanh quẩn câu nói của Cẩn Dật “Ngài ấy nhất định sẽ đồng ý” cùng với câu nói của Chân Vũ Đại Đế “Bà ấy sẽ đồng ý”.
Khẳng định như vậy, dứt khoát như vậy, đằng sau hai câu nói vô cùng đơn giản, nàng lại mơ hồ cảm thấy nó quyết định số mệnh cả đời nàng.
Nhìn từ cửa chỉ có thể thấy trong khe núi xa xa lưu lại một vài ánh vàng, mặt trời đã hoàn toàn lặn, nó trốn sau núi dùng ánh chiều tà mạ lên dãy núi màu sắc đẹp nhất. Có lẽ xinh đẹp rực rỡ như vậy chỉ trong nháy mắt, sau đó một cái ngoái đầu nhìn lại, bóng tối mờ mịt sẽ thay thế trong phút chốc.
Vô biên, sức sống tràn trề. Nhưng chẳng biết tại sao cảnh mặt trời chiều ngả về tây lại khiến Thanh Mạc Thủy sinh ra mùa thu hiu quạnh, mùa thu cô tịch.
Là bởi vì sắp rời đi?
Thanh Dao lắc đầu một cái. Chưa chắc sư phụ sẽ đồng ý nhưng nếu được, vậy không phải đó là điều nàng vẫn mong muốn sao?
Đột nhiên những gương mặt liên tiếp xẹt qua đầu nàng, Minh Thiệu, Cẩn Dật, Phi Liêm, còn có. . . . . . Còn có rất nhiều rất nhiều gương mặt rõ ràng nàng không hề biết nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Thanh Dao như vừa tỉnh mộng, trong lúc giật mình trở lại thực tế.
“Cô cô không sao chứ?”
“Không sao, đột nhiên hơi váng đầu. Chúng ta đi thôi.”
“Dạ.”
Hôm sau, khi Thanh Dao trở lại Thanh Đăng Cốc, nàng phát hiện nơi vắng lặng vạn năm đột nhiên có một vị khách không mời mà tới.
Khê phu nhân nhẹ nhàng quét dọn cánh hoa lê vương đầy đất, đứng cạnh bà là một cô gái áo xanh điềm đạm, dường như vừa mới kết thúc cuộc đối thoại với Khê phu nhân.
Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nỗi khi Thanh Dao nhìn thấy nàng ấy, trong nháy mắt đó không thể rời mắt.
Mi như viễn sơn hàm đại(*), mắt như sóng nước mùa thu, rõ ràng dung mạo không mang theo nửa điểm sầu bi nhưng lại giống như khoác lên một tầng mưa bụi sương mù, mờ mịt lúc ẩn lúc hiện, thần bí khó lường. Mái tóc đen dày chỉ dùng một cây trâm tùy ý búi lên, nhẹ nhàng phân tán ra tung bay theo gió, không biết từ đâu lại khiến cho người ta nghĩ đến hương cỏ giữa núi rừng.
(*)Tạm dịch : lông mày như núi xa, là lông mày đen nhánh, đậm cong
Dường như có người trên góc núi ; khoác cỏ thơm, lưng thắt dây tơ [1].
Nàng ấy cũng thấy Thanh Dao đang nhìn mình, thản nhiên cười một tiếng. Trong phút chốc mây tản sương tan, ánh mặt trời tỏa ra, chiếu sáng hết thảy.
“Chắc cô là Thanh nhi.”
Thanh Dao ngây ngốc gật đầu, nàng không thể tự ngăn cản mình suy đoán thân phận của cô gái áo xanh này. Nhìn bộ dáng của nàng, dường như đối với mình cũng không hề xa lạ.
“Chân Vũ?” Ánh mắt của cô gái áo xanh từ trên người Thanh Dao rời đi, rơi vào phía sau nàng.
Lúc này Thanh Dao mới kịp phản ứng, sư huynh Chân Vũ Đại Đế và Ký Phong cùng nàng trở về.
Chân Vũ Đại Đế đi lên trước gật đầu với cô gái áo xanh, lại quay đầu nói với Ký Phong: “Ký Phong, tới bái kiến Dao Cơ cô cô.”
Dao Cơ cô cô? Dao Cơ? Vu Sơn nữ thần Dao Cơ!
Trong đầu Thanh Dao oanh một tiếng, chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh. Đối với nàng mà nói, cái tên Dao Cơ cũng không xa lạ, thậm chí có thể nói là như sấm bên tai. Vị tiểu công chúa Viêm Đế sủng ái nhất, bởi vì lãnh ngạo quái gở cùng tính tình bướng bỉnh lì lợm, luôn bị coi là ngoại tộc trong chốn thần tiên trên Thiên giới, thậm chí hiện tại Thiên đế cũng không làm gì được nàng.
Sau khi Viêm Đế qua đời, dường như không có người nào có thể trói buộc được công chúa Dao Cơ, nàng luôn làm theo ý mình, cũng không để ý đến ai. Mà Khê phu nhân là một trong những phi tử của Viêm Đế, mặc dù Dao Cơ không phải là ruột thịt của bà nhưng cũng coi như là một nửa nữ nhi của bà. Nghĩ như vậy, việc Dao Cơ xuất hiện ở đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Thanh Dao đang âm thầm suy đoán lại thấy Dao Cơ cười nói: “Phu nhân, ta tới được một lúc rồi, cũng nên cáo từ.”
“Ừ, để ta bảo Thanh nhi đưa con ra ngoài.” Khê phu nhân buông cây chổi trong tay, quay đầu nói với Thanh Dao, “Thanh nhi, con tiễn Dao Cơ công chúa đi.”
“Dạ, sư phụ.”
Đi vài bước, Thanh Dao không yên tâm quay đầu lại nhìn một chút. Thiếu chút nữa nàng đã quên mất, lần này Chân Vũ Đại Đế đến là vì thương lượng chuyện mang nàng rời khỏi đây với Khê phu nhân. Trực giác nói cho nàng biết Khê phu nhân chắc chắn sẽ không đáp ứng, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng tự tin mười phần của Chân Vũ Đại Đế, nàng có chút mờ mịt bối rối.
Dao Cơ thúc giục nàng: “Thanh nhi?”
“A, đến đây.”
Hai người một trước một sau đi tới bên hồ, Thanh Dao dường như nghe thấy phía sau lưng truyền đến thanh âm như đinh chém sắt của Khê phu nhân : “Không được, ta tuyệt đối không đồng ý!”
~*~*~*~*~
Chú thích :
Tên chương trích từ bài thơ của Tô Thức (Tô Đông Pha) :
Nhân sinh đáo xứ tri hà tự, ứng tự phi hồng đạp tuyết nê
Nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo, hồng phi na phục kế đông tây
Dịch nghĩa :
Đời người phiêu bạt như chim hồng bay trên tuyết không có phương hướng.
Chim hồng bay đi chỉ còn để lại dấu chân trên tuyết, muốn tìm cũng không tìm được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT