Rất muốn chạm tay vào nhưng không thể, muốn xua đi những hình ảnh kia
khỏi tâm trí nhưng bất lực. Gió đến và cuốn đi tất cả những gì nó thổi
qua.
Thiên Tư và Tiểu Kì ngay sau khi chào tạm biệt hai chàng
trai trong sự tiếc nuối cũng đến một trung tâm mua sắm gần đó để mua một số đồ dùng cần thiết. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ của Thiên Tư còn Tiểu Kì
thì đến đây để thực hiện chiến lược tiêu xài hoang phí để giải thoát cho đống tiền trong tài khoảng chưa có cơ hội xông pha thị trường. Nói là
mua sắm, nhưng Thiên Tư với mớ suy nghĩ hỗn độn về người con trai kia mà cứ lơ ngơ láo ngáo đôi lúc còn mua nhằm đồ, được Tiểu Kì thăm dò ý kiến thì gục gặt ậm ừ cho qua chuyện chứ chẳng thiết tha gì. Và chuyện gì
đến cũng sẽ đến "tức nước vỡ bờ", Tiểu Kì đã hết chịu đựng nổi buồn bực
trong lòng định mắng cho Thiên Tư một trận nhưng từ khi rời khỏi nhà
hàng cô đã như thế này thì chỉ có một nguyên do, nên Tiểu Kì đành ngậm
ngùi dối lòng:
- Hôm nay chẳng có gì đáng mua cả về thôi Tâm Di!
- Hả,à ờ về thôi!
Thái độ này là sao đây đúng là mất hồn, lơ lửng không trung, cả hai
xách mớ đồ quờ quạng được vài thứ leo lên xe ra về, nói là "quờ quạng"
vì đâu có tâm trạng đâu mà mua nên gom đại. Tiểu Kì đưa Thiên Tư đến tận nhà, thế mà tâm hồn nàng ta vẫn lơ lửng cành cây chẳng rõ suy nghĩ gì
mà mất tập trung đến thế.
- Tâm Di! Tới nhà rồi.
- Tới nhà rồi sao? Vậy tôi xuống đây, bye bà!
Thiên Tư bước xuống xe, Tiểu Kì quay đầu xe về nhưng còn cố hạ cửa kính nói vọng ra, với mớ đồ trên tay Thiên Tư định mở cổng bước vào nhà
nhưng lại nghe Tiểu Kì nói một câu làm cô tỉnh hẳn, mắt mở to hết cỡ:
- Tâm Di, bà nhớ anh Tử Phong rồi,haizz... Khẽ thở dài lắc đầu ngao
ngán Tiểu Kì nói xong thì lái xe đi thẳng bỏ lại Thiên Tư đơ như cây cơ
với câu hỏi tự vấn:
-Nhớ?
--------------------------
Con của gió chu du khắp nơi, đến mọi ngõ ngách và cuốn phăng đi tất cả.
Tử Phong là thế, anh luôn lạnh lùng nhưng luôn cẩn trọng trong mọi việc anh chưa bao giờ lùi bước trước bất cứ ai, chưa bao giờ tỏ ra sợ sệt
trước bất cứ điều gì nhưng hiện giờ thì sao tận sâu thẳm trong tim anh
đang sợ, rất sợ. Sợ người con gái anh yêu sẽ biến mất mãi mãi, sẽ rời xa anh mãi mãi nhưng đó là vì anh còn yêu cô hay là vì lời hứa anh đã hứa
với cô rằng sẽ mãi mãi bảo vệ cô.
Nhưng anh còn sợ một điều, sợ rằng chính anh đang thay lòng tim anh đang hướng về người con gái khác, người con gái mang tên Tâm Di. Người con gái đầu tiên kể từ khi không
còn Thiên Tư bên cạnh làm tim anh lỗi nhịp.
Hôm nay đã là ngày
thứ ba kể từ ngày anh rời Bình Dương để trở về Sài Gòn sau chuyến khảo
sát khu đất tại Bình Dương, và cũng là ngày thứ ba kể từ ngày anh gặp
Tâm Di. Không hiểu sao hình ảnh cô cứ vật vờ trong đầu anh, mùi hương
của mái tóc cô vẫn còn vương vấn lúc cô ngã vào ngực anh muốn xua đi
cũng không xua được, anh rất muốn phủ nhận là anh không nhớ cô, nhưng
làm sao phủ nhận được khi tim anh đập nhanh mỗi khi nghĩ đến cô, không
thể tập trung làm việc được.
Nếu như bình thường anh chỉ lướt
qua tập hồ sơ dự án đầu tư vài phút đã có thể ký hoặc vứt nó sang một xó nào đó nếu không vừa ý, đằng này anh phải bỏ cả nữa tiếng để nghiên cứu có điên không chứ.
Bây giờ, thì Tử Phong đã biết thế nào là
cảm giác nhớ một người nhớ da diết, hiện giờ anh chỉ muốn bỏ lại tất cả
công việc để đến Bình Dương tìm cô.
Nhưng anh lại sợ đó chỉ là
ngộ nhận, là cảm giác thoáng qua, một lí do khiến anh chần chừ đó là như lời 3K nói ngày hôm đó"cô đã có bạn trai" hay nói khác đi anh đang sợ
cô không hề nhớ đến anh. Vì không có hứng để tập trung công việc, Tử
Phong ngồi trong phòng làm việc của tập đoàn địa ốc P&A miên man suy nghĩ, anh xoay ghế quay lưng về phia cửa,đôi mắt sắc lạnh màu cà phê
hướng về phía cửa sổ với ánh nhìn xa xăm, hơn nữa anh đang chờ...
- Cộc,cộc cộc...
- Cửa không khóa mời vào -Tiếng gõ cửa đã kéo Tử Phong ra khỏi khối suy nghĩ hỗn độn đang vây lấy anh.
-Thưa chủ tịch! Việc chủ tịch căn dặn tôi đã có kết quả một phần-giọng
nói hơi khàn của người đàn ông mặc vest đen trên áo có gắn huy hiệu màu
bạc sáng chói có khắc hai chữ "FA"đặc trưng, cùng tiếng gót giày va chạm sàn nhà vang vọng trong phòng làm việc với gam màu tối vốn im ắng đến
rợn người.
- Một phần? Ý anh là gì?- Tử Phong bây giờ mới quay
lưng về phía cái người từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu cung kính, anh nhíu
mày khó hiểu nhìn người trước mặt đưa tay nhận lấy sấp tài liệu thu thập được từ người trước mặt, vểnh tai lắng nghe những gì người kia nói.
- Thông tin về cô Thiên Tư cho đến bây giờ vẫn biệt vô âm tín, chỉ biết được trong trận hỏa hoạng năm đó có người thấy có một cô bé được cứu
bỏng nặng không biết là đại tiểu thư hay nhị tiểu thư, nhưng sau đó cũng biến mất một cách lạ lùng. Thông tin thứ hai đó là cô gái chủ tịch cần
tôi điều tra sống gần ngoại ô con gái nhà họ Dương gia thế xuất thân
bình thường làm nghề trồng cao su, gia đình có bốn người sống cùng ba mẹ và em trai đang học lớp 10, chỉ bấy nhiêu thưa chủ tịch anh còn căn dặn gì xin cứ nói tôi làm ngay.
- Bấy nhiêu đây cũng khá lắm rồi,
anh có thể đi được rồi- Lắng nghe người dưới trướng đọc bài diễn văn Tử
Phong mắt dán vào sấp tài liệu gật gù tỏ vẻ hài lòng.
Tên mặc
vest đen quay mặt dời bước khỏi phòng Tử Phong nhưng vừa mở cửa thì gặp
một người quen hơn cả cơm bữa, anh cúi đầu chào rồi đi thẳng.
- Chào anh Key!
- Chào cậu- 3K gật đầu chào lại rồi bước vào đóng cửa lại, miệng cười toe chào chủ tịch kính mến:
- Hello chủ tịch,nhanh nhỉ?- đôi môi 3K nở nụ cười đểu hết cỡ đầy ám muội.
- Sao?- Tử Phong biết rất rõ 3K định hỏi gì theo Tử Phong lâu như vậy
chắc chắn anh ta quá rõ cung cách làm việc của vị chủ tịch trẻ này, anh
ta chắc đã đoán được Tử Phong sai tên kia làm gì nên mới trêu anh thôi,
chứ chẳng tốt lành gì nên anh làm lơ tỏ vẻ không hiểu để được yên thân.
- Ý tôi là cô gái Tâm Di theo tôi đoán thì thông tin cậu thu thập được không ít có đúng không chủ tịch?
- Anh nhiều chuyện quá đấy Kim Khải Khang-đáp lại một câu chẳng ăn nhập vào đâu Tử Phong gằn từng chữ để người kia biết đường mà lui khi người
ta gọi cả tên lẫn họ.
- Nói đi anh đến đây không phải có chuyện cần nói với tôi sao?- không để người kia kịp phản ứng Tử Phong tiếp lời
- Đúng là không hổ danh chủ tịch, thật ra tôi có tin về kẻ liên quan đến vụ hỏa hoạng.
-----------------------------
Ở Bình Dương cũng có một cô gái suốt ngày thẩn thờ ngồi chống tay lên
bàn mà thở dài, lâu lâu lại hướng ánh mắt xa xăm như để tìm kiếm bóng
dáng quen thuộc nhưng có tìm được chăng hay đó chỉ là ảo tưởng của riêng cô khi thân phận và địa vị của cô và anh có một khoảng cách quá lớn,
nói trắng ra cô thuộc hạng bình dân mặc dù khá giả dư ăn dư mặc nhưng so với anh thì còn kém rất xa.
Mặc dù, biết không thể với tới
nhưng cô vẫn nhớ vẫn mong gặp lại người kia, đúng như Tiểu Kì nói cô
đang nhớ đến anh thật sự rất nhớ, có thể lúc này chỉ có một câu để nói
lên nỗi nhớ của cô" I miss you every day".
Nhưng anh có biết
chăng?có thấu chăng?anh có đang nhớ cô chăng?hay anh đã vứt hình ảnh của cô vào một xó xĩnh nào đó để mà quên? Cô lắc đầu cười buồn.
Đã ba ngày, kể từ ngày đó ngày anh và cô chạm mặt nhưng cô lại cứ ngỡ là
ba tháng cô cảm thấy thời gian sao trôi quá chậm, cô mong nó trôi mau
hơn để đến ngày cô lên Sài Gòn học vì đó là cơ hội cuối cùng để cô còn
có thể gặp lại anh tại ngôi trường mà cô sẽ học. Đừng nói là cô mới gặp
đã nhớ, thật ra cô đã biết anh từ rất lâu chẳng qua không có cơ hội gặp
tận mặt, cô biết anh thông qua ti vi các trang mạng xã hội vì anh là
doanh nhân trẻ nổi tiếng, nhưng tuyệt nhiên kể cả một ít thông tin cá
nhân cũng không có.
Từ những ngày đầu bước vào học cấp ba, cô
đã xem anh như thần tượng để phấn đấu yêu thích kinh tế cứ như thế cho
đến bây giờ khi được gặp anh cô vẫn không khỏi bàng hoàng, bỡ ngỡ.
Đến bây giờ, cô vẫn không biết cảm giác cô dành cho anh là gì là nhớ
đơn thuần của fan hâm mộ dành cho thần tượng hay là nhớ vì tình yêu đôi
lứa điều đó vẫn khiến cô phải suy nghĩ, cần thời gian để cảm nhận.
Nhưng cô vẫn cứ nhớ đấy thôi,không thể nào xua đi hay rủ bỏ. Anh đúng
là gió đến bất chợt đi bất ngờ cuốn theo tất cả kể cả trái tim chưa một
lần yêu của cô. Liệu anh có để ý đến con bé ngốc như cô khi lần đầu tiên gặp mặt đã hậu đậu vấp ngã, liệu anh có đang như cô đứngngồi không yên
khi quanh anh có hàng tá cô gái hơn cô gấp trăm lần.
Nhưng cũng kể từ cái ngày đó, cô gặp ác mộng nhiều hơn đại loại là liên quan đến
lửa máu me nhìn đến rợn người nhiều đêm nó khiến cô giật mình thức giấc
nữa đêm rồi mất ngủ, trông cô xanh xao hơn.
Màn đêm tĩnh lặng có nhiều điều bí ẩn mà ta chưa biết cũng như tâm trạngg Thiên Tư lúc này rối bời chẳng tìm thấy lối ra.
Hình ảnh đứt quãng của hai đứa trẻ song sinh tua đi tua lại nhiều lần
khiến cô không khỏi hoài nghi, hình ảnh về một cậu bé không rõ lai lịch
nhưng đẹp như thiên thần luôn hiện hữu trong những giấc ngủ chập chờn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT