trên dòng đời ta có nhặt nhạnh và cất giữ lại hay làm lơ?
Tiểu Kì đánh răng và làm vệ sinh cá nhân xong thì mở tủ lựa từng bộ đồ
ướm lên người rồi đứng trước mặt Thiên Tư đưa qua đưa lại cho cô xem bộ
nào hợp, mỗi lần ra ngoài khâu khó khăn nhất của Tiểu Kì chính là chọn
một bộ đồ vừa ý.
Và khâu này chính là khâu mà Thiên Tư ngán ngẫm
nhất,nói thật lòng thì theo cô đánh giá thìTiểu Kì mặc gì cũng đẹp tất
nhưng không hiểu sao lần nào cũng khó khăn trong việc lựa chọn.
- Cái này được không?
- Được bộ này đi-Thiên Tư xét nét kĩ càng xoay qua xoay lại bộ cánh màu trắng tinh khôi gật gù cho là đẹp.
- Được sao?Tôi thấy nó nhạt nhẽo quá chẳng nổi bật gì cả,thôi bộ khác
đi-Tiểu Kì tỏ vẻ nghi ngờ,nét mặt tỏ rõ"không được chút nào" rồi cô
quẳng bộ cánh sang một bên,tiếp tục công cuộc vĩ đại "bới tủ tìm đồ".
-Cái này thì sao?
- Được!-Thiên Tư ngán ngẫm thở dài thườn thược có lẽ đi chơi tốn nhiều thì giờ chuẩn bị là đây giai đoạn "lựa đồ"
- Còn cái này?
- Cũng được.
- Nè tóm lại bà thấy tôi mặc cái nào đẹp mà nói được mãi thế?
- À,tôi thấy mặc bộ cánh màu hồng này đi nó vừa là màu bà thích vừa nổi trội không thấy nhạt nhẽo,dạng ống lộ bờ vai trắng ngần quyến rủ khỏi
phải chê,phía dưới hơi xòe tiện đi lại,ok?
-Ừm...vậy cái này
đi-Tiểu Kì tỏ vẻ nghĩ ngợi rồi cũng đồng ý vì cô cũng đang ngấm ngầm
chọn nó lại có thêm tài lập luận sắc bén của cô bạn thân thì lập trường
cuối cùng cũng vững hiên ngang bước vào phòng thay đồ, ở ngoài Thiên Tư
cũng thở phào vì được giải thoát.
Thay xong cô bước ra đứng
trước gương ngắm nghía vài phút hai người nhìn mặt nhau gật gù tán
thưởng cho tài thẩm mĩ của cả hai, cũng không cần phải thắc mắc tại sao
Tiểu Kì lại kì công chọn lựa bởi lẽ nhà cô kinh doanh thời trang cơ mà
nếu ăm mặc lượm thượm đi ra ngoài chẳng khác nào cô bôi tro chét trấu
vào mặt gia tộc nhà họ Ngạn.Tiểu Kì chải lại tóc thoa chút son màu hồng
nhạt rồi cùng Thiên Tư bước xuống nhà.
Cả hai cúi đầu chào ông bà Ngạn :
- Thưa hai bác tụi con đi ạ!
-Thưa ba mẹ con đi ạ!
-À hai con xuống rồi à,chà xinh nhỉ-ông Ngạn cười hiền nhìn hai cô gái trước mặt.
-Thế con không ăn sáng sao?-bà Ngạn tiếp lời khi thấy hai cô toan bước đi.
- Dạ tụi con đi ăn bên ngoài luôn ạ,mẹ không cần lo -Nói rồi hai người
bước đến gần chiếc xe trước cổng đã đợi sẵn,tài xế riêng của nhà họ Ngạn mở cửa mời hai người vào xe nhưng Tiểu Kì phẩy phẩy tay ra hiệu không
cần và bước vào chỗ ngồi quen thuộc của chú tài xế nhẹ nhàng nói:
- Chú không cần đi đâu,cháu tự lái được rồi,cảm ơn chú!
Thiên Tư cũng vào chỗ ngồi cạnh Tiểu Kì rồi chiếc xe dần lăn bánh,nhưng chưa nhanh vẫn còn đủ để nghe tiếng căn dặn của chú tài xế:
-Tiểu thư lái cẩn thận hôm nay xe rất đông đấy.
-Vâng cháu biết rồi!-Tiểu Kì hạ cửa kính ngoái đầu lại cố nói thật to
để tài xế nghe thấy. Rồi chiếc xe lao vun vút trên đường Thiên Tư say
sưa ngắm cảnh vật bên đường tuy nhiên lâu lâu vẫn quay lại nhắc nhở Tiểu Kì chạy xe chậm lại bởi vì cô không muốn chưa học hành đến nơi đến chốn chưa có một tấm chồng để nuôi thân đã phải đi hỏi thăm sức khỏe diêm
vương.
Đi được một quãng chiếc xe ghé vào một nhà hàng sang trọng, hai cô gái bước xuống với nét đẹp diễm lệ"hoa nhường nguyệt thẹn" khiến ai cũng
phải ngoái đầu nhìn ngưỡng mộ có ,ganh tị có,và tiếng xuýt xoa khen
ngợi. Tiểu Kì đưa chìa khóa cho tài xế lái xe vào bãi đỗ xe rồi cùng
Thiên Tư bước vào trong hai cô vừa bước vừa dáo dát nhìn xung quanh để
chọn một cái bàn thích hợp:
-Kia kìa-Tiểu Kì vừa nói vừa chi
tay về phia chiếc bàn trống cạnh cửa sổ,Thiên Tư nhìn theo tay Tiểu Kì
cũng gật gù đồng ý,hai cô thì nghĩ là tìm thấy cái bàn nhưng những người trong nhà hàng lại cho rằng hai cô tìm thấy bạn trai vì cạnh bàn hai cô chính là bàn của hai chàng trai. Điều này làm cho nam trong nhà hàng
mặt mài ỉu xìu vì"hoa đã có chủ",nữ có người thì thờ ơ có người thì
ngưỡng mộ vì nghĩ rằng"chu choa trai tài gái sắc",có người lại tỏ vẻ
ghen tị.
Hai cô gái đã thấy "mục tiêu" không ngần ngại bước
thật nhanh nhưng lại không để ý có một nụ cười thâm hiểm trên môi một cô gái đang ngồi một bàn ngang chỗ hai chàng trai đang ngồi, chính vì đi
nhanh chính vì không để ý Thiên Tư đã vấp phải chân của "một ai đó" mà
ai cũng biết là ai đó làm cô ngã chuẩn bị tinh thần trao nụ hôn đầu đời
cho mặt đá lạnh ngắt dưới sàn nhà, vie gì chú việc này cô không mong
muốn một chút nào nhưng vẫn phải cam tâm nhắm mắt chấp nhận nhưng mọi
chuyện lại không như cô nghĩ....
Thiên Tư đang chờ cú đáp đất
an toàn về với đất mẹ nhưng chờ mãi sao chẳng thấy,cô chỉ cảm nhận được
mình đang nằm trên một cái gì đó rất mềm và ấm,không những thế một mùi
hương nam tính thoang thoảng xông thẳng vào khoang mũi,cô chắc chắn
X-men một trăm phần trăm. Nhưng mùi hương này từ đâu tỏ ra đừng nói với
cô mặt đá lạnh có mùi này đánh chết cô cũng không tin,đang mường tượng
và tìm cái nơi có mùi hương tỏ ra nên cô không để ý là có rất nhiều ánh
mắt nhìn cô,đặc biệt là ánh mắt của một người đang chứa nét cười đầy ẩn
ý.
-Đá rất mềm và ấm?-Giọng nói trầm ấm xông thẳng vào màng nhỉ của Thiên Tư khiến cô giật thót người,ngước mặt lên thì thấy gương mặt
một người con trai phóng đại cách mặt cô chỉ vài xenti,cảnh này dễ hiểu
lầm nhưng Thiên Tư vẫn chưa hoàn hồn được vì gương mặt này phải đánh giá là cực đẹp trai, đôi mắt sắc lạnh màu cà phê,mái tóc đen được cắt tỉa
gọn gàng nhưng có chút phá cách mang phong vị lãng tử, đến bây giờ thì
chỉ số thông minh ít ỏi của cô đã có thể nhận ra rằng cái hương thơm nam tính từ đâu ra và cái mà cô nằm lên là thứ gì rồi"thân người" đấy.
-Không...không phải,tôi xin lỗi và cảm...cảm ơn anh về chuyện lúc nãy
tôi quá bất cẩn-mặc dù cô hơi choáng trước vẻ đẹp của anh nhưng không
thể để cô là đồ hám trai được cô vôi bật dậy mặt cúi xuống để chữa
ngượng mệng lắp ba lắp bắp xin lỗi, mặc dù cô biết đó không phải lỗi của cô nhưng chốn đông người tránh điều thị phi"một câu nhịn chín câu lành" cô nhớ người xưa dạy thế.
-Bất cẩn?Em nghĩ lỗi do em?-Anh hơi
nhíu mày vì thái độ của cô,cô quá ngốc hay cô quá hiền,hay quá rộng
lượng đến nỗi hành động gạt chân lộ liễu như thế đến đứa trẻ lên ba còn
thấy huống chi cô một cô gái xinh đẹp như thế không lẽ chỉ số IQ thuộc
loại cực thấp.
-Vâng lỗi do tôi, cảm ơn vì không để tôi
ngã!-Anh này lạ nhỉ cô thừa nhận lỗi vậy mà vẫn không chịu bỏ qua sao
đâu ai bảo anh đỡ cô,sao bây giờ bị đau lại định nổi giận với cô chứ
nhìn đẹp trai vậy mà nhỏ mọn.
-Thôi được tùy em nhưng lần sau
đừng rộng lượng quá như thế cô bé ạ-anh ghé sát tai cô thì thầm sau đó
nở một nụ cười chết ruồi,à không chỉ đối với cô thôi đối với người khác
là chết người đấy.
Tiểu Kì nãy giờ vì quá bất ngờ nên vẫn chưa
hoàn hồn,nhưng cô đã thấy ai là người đã làm Thiên Tư ngã cô nhất định
không bỏ qua. Cô đưa tay chỉ về cô gái kia mà quát:
-Là cô làm đúng không,chơi bẩn thế?
-Tôi..tôi-cô gái kia mặt thoáng biến sắc cà lâm nói không nên lời phần
vì ánh mắt lạnh lùng của chàng trai nhìn cô,phần vì thái độ muốn xé xác
người khác của Tiểu Kì,nhưng chưa kịp mở miệng thốt lời vàng ngọc tiếp
theo thì Tiểu Kì đã bị Thiên Tư kéo đi đến cái "mục tiêu" đã nhắm từ
đầu.
- Thôi bỏ đi chắc cô ấy không cố ý đâu
-Tâm Di à bà hiền quá đấy,cái loại này phải cho một bài học mới được.
-Thôi bỏ qua đi,thật ra cũng đâu có gì nghiêm trọng chẳng phải tôi vẫn
an toàn bình yên vô sự còn gì,vả lại bà là tiểu thư đài các đừng làm mất hình tượng,hì hì..-Thiên Tư vừa vuốt vuốt lưng Tiểu Kì cho bớt giận vừa sử dụng vốn văn chương tích lũy được trong mười hai năm đèn sách ra
thao thao bất tuyệt,thật sự cô cũng không ngờ là Tiểu Kì lại phản ứng
mạnh mẽ đến thế,hai người vừa bước tới bàn định kéo ghế để an tọa thì có một cánh tay chắn ngang,đây gọi là than chưa nguội vẫn còn đốm đỏ đốm
hồng đã ngu ngốc nhầm dầu là nước đổ vào không dập được than mà làm bùng cháy cơn bão lửa. Thiên Tư đang cầu khấn cho kẻ ngán đường này toàn
mạng mà trở về nhà:
- Xin lỗi!Anh có thể mời hai em qua bàn tụi anh ngồi cùng không?-Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của một người con trai
vang lên,trong đôi mắt đen chứa đầy sự thích thú khi nhìn Tiểu Kì,mái
tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh,nếu nói người con trai lúc nãy mang vẻ đẹp của
sự lạnh lùng có chút bí ẩn thì người này lại mang vẻ đẹp của sự ấm áp dễ gần. Chàng trai vừa nói vừa chỉ sang cái bàn lúc nãy hai cô đi ngang
đồng thời cũng là cái bàn mà chàng trai đôi mắt màu cà phê đang ngồi mắt hướng ra ngoài cửa sổ,miệng nhấm nháp ngụm cà phê đắng không đường.
-Không...không có gì chẳng qua tôi chỉ muốn làm quen và hai em coi như
đền ơn anh kia vừa cứu em này vậy,nếu hai em không thích anh cũng không
ép-miệng nói tay chỉ về phía Thiên Tư để đưa ra bằng chứng bào chữa cho
hành động vô duyên ngán chân người khác,hơn ai hết anh biết hai đôi mắt
này rất ngỡ ngàng nhìn anh như sinh vật lạ từ trên hành tinh khác rớt
xuống. Nếu như anh không kịp phân trần lí do chính đáng chỉ sợ anh bị
đem ra làm "tấm thớt" bị chém thay cho "con cá" lúc nãy bị chém hụt,thực hiện đồng thời ba động tác miệng nói tay hành động miệng nở nụ cười tỏa nắng với ý nghĩ"anh khuyến mãi cho hai em vì đã chú ý lắng nghe lời anh nói",miệng cười thế thôi chứ trong lòng mồ hôi mẹ mồ hôi con đang chen
chân chảy ra rất tiếc vì chủ thể kiềm chế quá tốt nên không để chúng
trào ra bề mặt da.
-À..không có gì chúng tôi sẽ qua đấy-câu nói ngọt này là của..Tiểu Kì cơ đấy,chuyện lạ rõ ràng đang cực kì tức giận
xoay phắt ba trăm sáu mươi độ tắt ngấm miệng còn nở nụ cười tươi như hoa trước sự ngạc nhiên của Thiên Tư và chàng trai,thực sự ngay từ đầu Tiểu Kì cũng đã thấy hai chàng trai này nên mới cố ý chọn cái bàn gần
đấy,nói gì thì nói tài quan sát trai đẹp của cô cũng không tệ chút nào.
Hơn nữa gia đình cô làm trong giới kinh doanh cũng có ảnh hưởng nho nhỏ
đến kinh tế nước nhà nên cô cũng thường được dự những buổi tiệc sang
trọng cho nên cũng biết ít nhiều về hai con người này,vừa tài năng vừa
phù hợp với tiêu chuẩn kén chọn bậc lang quân cô quyết định thử một lần
xem sao.
-À..vâng chúng tôi sẽ qua-mặc dù đang bỡ ngỡ với tâm
trạng xoay như chong chóng gió của Tiểu Kì và hơi ngạc nhiên về chàng
trai trước mặt nhưng nghe anh bày tỏ tâm sự từ nãy đến giờ thì đã định
hình được anh là ai"ra là bạn của "người kia"",cô nở nụ cười xã giao là
vẻ bằng lòng nhưng không vừa ý,nhún vai một cái tỏ vẻ bất lực nhìn chàng trai sau đó mặc tình cho Tiểu Kì kéo đi.
Chàng trai cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã thuyết phục được hai cô
gái,anh cũng đang thầm khâm phục tài biện luận của chính bản thân mình
thật tình mà nói thì đây là lần đầu tiên anh hạ mình thuyết phục con gái quả thật khó hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Nhưng anh không biết mình
lấy can đảm đâu ra để bước đến gần họ mà không hề suy nghĩ bở lẽ từ
trước đến giờ đẹp trai là thế tài năng là thế thậm chí quanh anh có vô
số tiểu thư quyền quý theo đuổi cũng có,mối mai cũng có nhưng anh nào để ý vì anh không thích sự giả dối ở những con người đó xe xua nịnh bợ
trong mắt chỉ xem bản thân là nhất chẳng xem ai ra gì. Cũng chính vì thế đã ở cái tuổi hai mươi hai mà anh và kể cả" thằng bạn quý hóa" của anh
chưa lấy một mảnh tình vắt vai,mà cũng không đúng chỉ có anh thôi chí ít "thằng bạn kia" còn có một mối tình tuổi thơ tràn đầy đau thương mà cho đến bây giờ vẫn còn lưu giữ để mà nhớ để mà chờ đợi. Anh lắc đầu ngán
ngẫm rồi cũng bước theo hai cô gái đi nhanh một chút và lịch sự kéo ghế
mời hai cô gái ngồi,đàn ông ga-lăng là đây.
Quay lại trước lúc
khi hai cô gái chưa đến bàn hai chàng trai và vì"thằng bạn mê gái vì gái bỏ bạn một mình" tại bàn có chàng trai đôi mắt màu cà phê hướng về phía cửa sổ,không phải anh chỉ ngồi không xơi cà phê đâu mà anh đang suy
nghĩ về người con gái kia,đôi mắt đó thật sự rất giống làm sao anh có
thể quên được đôi mắt đó cơ chứ,dù là trong giấc ngủ anh vẫn nhớ đến đôi mắt của cô bé tám tuổi ngân ngấn nước mắt tiễn anh ra đi để thực hiện
cuộc huấn luyện trở thành một Best CEO như hiện nay. Phải chăng cô thật
sự đã biến mất khỏi sự kiểm soát của anh, chưa bao giờ anh cho phép mình nghĩ như thế thì hà cớ gì hôm nay lại vì cô gái kia mà nghĩ như thế,hay đúng như người ta nói tất cả là định mệnh,định mệnh đã mang người anh
yêu đi cuốn theo cả trái tim anh chết dần chết mòn trong năm năm qua,và
bây giờ sai một cô gái khác mang phương thuốc màu nhiệm làm sống lại
trái tim kia.Anh muốn xua đi những ý nghĩ điên rồ kia,anh mà cũng tin
vào định mệnh sao chẳng phải từ trước đến nay anh luôn tự hào định mệnh
là do bản thân nắm giữ sao thật nực cười!
-Ê..ê mày nghĩ gì đăm chiêu vậy đừng nói với tao mày bị người đẹp hớp hồn nha-đang miên man
suy nghĩ một bàn tay huơ huơ trước mặt,giọng nói đầy vẻ châm chọc đá đểu của thằng bạn,nhưng anh cũng hơi ngượng vì câu nói này không hề sai.
-Làm gì có,mày chỉ giỏi tào lao-nhưng đâu để bị đá đểu thế được anh
cũng nhận biết được có hai người con gái ở đây vừa chữa ngượng cho bản
thân vừa đá đểu được thằng bạn một công đôi chuyện quá thuận tiện.
-Tụi em có thể ngồi đây được không?-mặc dù đã được kéo ghế sẵn nhưng
thấy sự lơ đãng không quan tâm của người kia cũng hơi ngại vì chưa được
phép đã sỗ sàng xâm phạm lãnh thổ thì còn đâu là hình tượng "thục nữ"
nên Thiên Tư đành mở lời.
- Được chứ,chúng tôi mời hai em mà-
lần này chàng trai có đôi mắt màu cà phê không còn lạnh lùng mà thay vào đó là đôi mắt ấm áp nhìn Thiên Tư đôi môi nở nụ cười nhẹ vẽ nên đường
công tuyệt mĩ vỏ bọc bởi lớp băng dày như được gỡ bỏ,Thiên Tư thầm nghĩ
nếu cô không được tiêm ngừa đầy đủ sức đề kháng yếu có lẽ đã đổ trước nụ cười kia của anh rồi,nhưng bây giờ cô mới nhìn kĩ gương mặt của anh đẹp như tạc nhưng cô không hề có cảm giác xa lạ mà lai rất quen tưởng chừng như cô và anh đã gắn bó với nhau một thời gian rất dài tuy nhiên cớ gì
cô lại không nhớ ra kể cả mộtmảnh kí ức nhỏ cũng không có chắc cô
nhầm,thấy trai đẹp cho dù lạ cũng thành quen.
-Cảm ơn anh-Tiểu Kì
nhìn hai con người trước mặt đang chìm trong suy nghĩ mông lung thì lên
tiếng rồi kéo Thiên Tư ngồi xuống,luyên thuyên giới thiệu.
-Ngồi chung bàn thế này phải biết tên chứ nhỉ,em giới thiệu trước vậy,em tên là Ngạn Tiểu Kì,còn đây là Dương Tâm Di chúng em là bạn thân từ
nhỏ,còn hai anh em cũng biết sơ đấy nhưng vẫn muốn hai anh tự giới
thiệu-Tiểu Kì vừa nói vừa quàng vai Thiên Tư thể hiện tình bạn thân
thiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT