Mắt nàng nhanh chóng phiến lệ nhìn về phía Nhĩ Đa và hỏi Đạt La Mạ…

- Còn huynh ta biết tin này bao lâu rồi?

Đạt La Mạ không dám trả lời nàng. Nhĩ Đa phẩy tay cho tên hầu lui ra để còn lại hai người. Đề Nghi nhìn hắn, ánh mắt tức giận ngấn nước như sắp khóc nhưng Nhĩ Đa chỉ bước đến nhìn áo nàng đang cầm cố gắng gượng cười…

- May áo cho ta sao? Đưa ta thử đi!

- Huynh biết lâu chưa hả? - Đề Nghi gào lên vì không chịu nổi nữa. Hắn nhìn nàng rồi trả lời.

- Việc đó thì có gì quan trọng !?

Nàng nghe chỉ thấy rất giận dữ không còn bình tĩnh nổi nữa …

- Sao lại không? Huynh không kể tui nghe… huynh…huynh nói dối giấu tui!

Nhìn nàng như thế hắn buộc lòng chấp nhận là nàng đã biết hết mọi chuyện hắn che giấu sau lưng nàng rồi. Nhĩ Đa vẫn cố bình tĩnh, nhẹ nhàng nói…

- Cô đã ở đây với ta rồi thì lo gì đến việc đó nữa!

- Lo gì sao? Tui đã nghĩ mình bị gia đình bỏ rơi, tui nghĩ mình mất trắng cả người thân, không còn gì cả… tui nghĩ mình không cần nhớ về họ vì họ bỏ rơi không tìm tui nhưng họ vẫn luôn đi tìm. Họ lo lắng đau khổ vì tui biến mất như thế…Tui không biết gì cả cứ thoải mái ở đây chỉ biết mỗi huynh …hic tui đã tin huynh .. vậy mà huynh…

Nước mắt của nàng rơi lả tả, nàng không chịu nổi khi nghĩ đến cảnh mình làm cho cha mẹ lo lắng khổ sở thế nào khi mình thảnh thơi ở đây vui vẻ bên hắn như vậy.

Nhĩ Đa nhìn lệ vươn đầy vội vã giữ lấy má hồng tém đi nước mắt, giọng có chút run rẩy sợ hãi…

- Là bổn vương sai, lỗi của ta! … nhưng cho dù họ còn tìm thì cô cũng không quay về… vẫn ở đây cùng ta có đúng không?

- Quay về thì sao chứ? Hic… tui đau khổ vì bỏ rơi suốt thời gian qua chỉ vì huynh nói dối tui thôi. Sao huynh có thể nói dối tui như thế? Tại sao chứ…

Nước mắt của Đề Nghi tuông không ngớt càng làm hắn bối rối hơn. Nàng đang oán trách hắn, hắn không muốn nàng lại căm ghét mình thêm một lần nào nữa. Nhĩ Đa níu lấy nàng cố giải thích…

- Lúc đầu bổn vương chỉ nói bừa để chọc cô tức.. nhưng sau đó ta lại sợ cô nghe tin sẽ trở về rời xa ta nên… mới làm như vậy!

Đề Nghi nghe xong liền nhíu mi, lệ càng rơi giơ tay đánh vào má Nhĩ Đa một cái. Đánh hắn nàng làm không biết bao nhiêu lần rồi nhưng chưa lúc nào đau như thế này. Một bạt tay hắn chịu nàng còn đau hơn gấp trăm lần nhưng Đề Nghi giận lắm không chịu nổi. Nhĩ Đa im lặng nhìn nàng…

- Chỉ để chọc tức tui thôi sao…hic huynh vui lắm đúng không? Huynh làm tui đau khổ, tổn thương cỡ nào huynh biết không?… tui ghét huynh… rất ghét huynh!

Đề Nghi khóc chạy đi vẫn cầm chặt cái áo mình dồn nhiều tâm tư tình cảm may cho hắn. Nàng rất giận, việc này không như mấy trò hành hạ bình thường, Nhĩ Đa đã nói dối làm nàng đau lòng đến mức đó.

Nàng nghĩ cuộc đời mình không còn ai lo lắng yêu thương, nàng chỉ còn hắn thôi, nàng cũng cho là chẳng cần cả nhà quan tâm nữa vì có hắn đã bảo bộc bù đắp tất cả cho rồi… nhưng chỉ do Nhĩ Đa nói dối làm nàng nỡ oán trách cả nhà, không còn nhớ đến cả nhà nữa trong khi cả nhà vẫn rất lo cho nàng như thế.

Nhĩ Đa ngồi phịch xuống ôm trán, cái tát của nàng không đau nhưng tim hắn rất đau. Hắn lại là người làm nàng tổn thương đau khổ như thế một lần nữa. Đề Nghi đã vui vẻ ở lại, còn ngoan ngoãn chấp nhận làm vợ hắn rồi nhưng mọi chuyện lại trở nên tệ hại như ban đầu

Đề Nghi khóc quá trời đến ngủ quên, Ân La đắp chăn cho nàng cũng không biết tiểu vương gia và tiểu nương nương lại cải nhau ra sao khi chưa bao giờ trông nàng khóc kiểu như vậy. Nhĩ Đa đi vào cùng dì Lai Thị nhìn nàng ngủ say bên lều của Ân La quyết tâm giận không thèm về lều lớn cùng hắn.

- Tiểu nương nương vừa ngủ, người đã khóc cả chiều… - Ân La bẩm báo có chút rụt rè nhưng hắn không nói gì chỉ bước đến nhìn nàng nằm cuộn người với khoé mi còn ướt.

Hắn với tay vuốt nhẹ má âu yếm nàng và khẽ nói với Ân La…

- Chăm sóc nàng ấy thật tốt, nói giúp ta vài tiếng. Khi nàng ấy có vẻ bớt giận thì nhớ đến báo cho ta. - Hắn biết lúc nàng giận thì nói gì cũng bằng thừa nên phải chờ thời cơ năn nỉ nàng nguôi giận sau.

- Dạ thưa tiểu vương gia!

Tất nhiên dì Lai Thị và Ân La sẽ nói giúp cho tiểu vương gia rồi, ai biểu hai người này cứ tình cảm ít ngày lại có xung đột. Hắn chỉ nhìn nàng rồi khom nhẹ hôn lên má nàng nói thì thầm.

- Ta xin lỗi… là do ta ích kỉ! Mau mau hết giận ta nha Nghi nhi!

Nhĩ Đa vuốt vuốt lọn tóc của nàng rồi mới đi ra. Mọi người đã đi hết, nàng nằm đó mở mắt sờ lên má vấn vương nụ hôn nhẹ của hắn. Dù Nhĩ Đa có xin lỗi thì chuyện hắn làm nàng thật khó chấp nhận và dễ dàng bỏ qua đâu.

Cho dù hắn có đối xử tốt với nàng thì hắn cũng không bao giờ hiểu nàng thật sự mong muốn cái gì cả. Hắn chỉ biết buộc nàng bên cạnh, quan tâm, ôn nhu chăm sóc như một con rối mà không bao giờ muốn thả nàng đi theo điều nàng cần.

Cứ thế tiểu vương gia và tiểu nương nương chiến tranh lạnh mấy ngày. Hắn không đến tìm, và nàng cũng cố ý không đi đâu nhằm né tránh hắn. Công nhận Nhĩ Đa cũng rất tâm lí không xuất hiện làm nàng giận thêm. Nhưng hắn cũng đề phòng lén cho binh lính canh gác sợ nàng đi về Kỳ Mạc, nàng cũng biết thế nên mới không nguôi giận.

Sau mấy ngày giận chỉ chơi với tiểu Bạch, Hoa Chu Ni và Ân La, tối lại ngủ một mình lạnh muốn chết thì nàng bắt đầu bớt giận chút xíu. Đề Nghi cũng biết tối nào Nhĩ Đa cũng sang xem nàng, hôn lên trán lên môi nàng nhưng nàng quyết giận thật lâu nhất có thể, phải cho hắn năn nỉ năm lần bảy lượt khổ sở mới thỏa lòng nàng nha.

Ân La chiều tối tất nhiên không ở cùng nếu không chắc Đạt La Mạ cũng đi giết nàng mất. Đề Nghi buồn hiu không biết làm gì, nàng chẳng hiểu sao Nhĩ Đa chưa thèm xuất hiện năn nỉ trực tiếp nữa, người ta nguôi giận hết phân nửa rồi mà.

Nhưng nàng biết cho dù nàng có hết giận thì loại người “cố chấp” như hắn cũng không cho nàng về nhà chứ nếu không làm gì cho lính canh nàng bỏ trốn như thế. Nàng thật không muốn cha mẹ cứ lo cho mình, còn mình biết vậy lại không làm gì cả để báo bình yên.

Nàng đang cắn môi suy tư không biết có nên năn nỉ Nhĩ Đa cho mình đi hay không. Nàng biết hắn rất chiều nàng, nếu xin may ra hắn cho nàng về, như thế nàng không giận hắn nữa. Chợt có người đi vào làm làm tưởng Nhĩ Đa nhưng không phải. Lâu rồi nàng chưa gặp lại công chúa Lân Nhã sau lần bị cô ta bắt.

Đề Nghi hơi run nhìn cô ta…

- Lân Nhã cách cách!

- Không cần đa lễ biểu tẩu. Ta nghe kể người nhà cô tìm cô nhưng Nhĩ Đa ca giấu làm hai người cải nhau. Sao hả? Cô muốn gặp lại họ lắm sao?

Ấn tượng với Lân Nhã không mấy tốt đẹp nhưng bề ngoài cô công chúa nhỏ này rất khả ái làm người ta không thể có nổi ác cảm. Đề Nghi buồn bã nói thật lòng…

- Sao mà gặp được? Nhĩ Đa cho người canh tui mà!

- Sợ gì? Ta giúp cô, quyền hành của ta chẳng lẽ không bằng Nhĩ Đa ca sao?

Đại vương chỉ có tám công chúa, chỉ còn công chúa Lân Nhã nhỏ tuổi chưa gả đi nên đại vương rất cưng chiều. Chỉ là nàng không sợ cô ta không thể giúp nàng mà là nàng sợ cô ta. Đề Nghi nhìn công chúa rồi hỏi…

- Sao cô lại muốn giúp tui? Không phải cô ghét tui hay sao?

- Hì… tất nhiên ta ghét nhưng mấy ngày nay Nhĩ Đa ca vì buồn bực việc của cô mà tính khí thất thường, ăn không chịu ăn, ngủ thì rất ít, ai nhìn vào đều thấy rất tiều tụy làm ta đau lòng quá mới đành giúp cô thôi. Ta làm vì Nhĩ Đa ca, cô về thăm nhà, trở lại hết giận thì huynh ấy mới hồi phục được.

Đề Nghi nghe Lân Nhã kể, trong lòng cồn cào lo lắng. Hơn 10 ngày rồi nàng chưa gặp Nhĩ Đa. Nàng chỉ lo giận mà quên suy nghĩ cho hắn chắc cũng rất buồn lòng. Nghĩ đến hắn tiều tụy mệt mỏi thì nàng không muốn giận gì nữa định chạy đi tìm hắn. Nhưng công chúa níu lại ngay nói…

- Gặp Nhĩ Đa ca, cô nghĩ với tính cách của huynh ấy sẽ cho cô đi về Kỳ Mạc sao?

- Nhưng huynh ấy…

- Ta và cô đi nhanh chừng hơn một hai ngày quay về huynh ấy sẽ bình thường lại ngay thôi. Thử nghĩ xem cả nhà biết cô còn sống sẽ mừng như thế nào hả?

Đề Nghi tuy lo cho Nhĩ Đa mệt mỏi vì mình song cũng rất muốn về nhà báo tin lành là mình bình an vô sự. Nhĩ Đa chắc chắn không chấp nhận chuyện nàng đi rồi nên nàng mím môi phân vân.

Lân Nhã nhìn chỉ cười nhẹ, và cuối cùng nghĩ xong Đề Nghi quay sang nói…

- Vậy phiền công chúa hãy giúp tui!

- Không cần khách sáo… đi nhanh thôi!

Đề Nghi không suy nghĩ gì chỉ nhớ đến cha, mẹ là lòng rất muốn về. Lân Nhã dễ dàng đưa nàng ra khỏi khu vực của hắn, cùng lên một chiếc xe ngựa. Biên giới cách đây chỉ hơn một ngày đường, về nhà rồi hôm sau trở lại nàng không biết có bất hiếu quá không.

Nhưng lòng nàng cũng lo cho Nhĩ Đa tiều tụy vì mình giận, sau khi về báo tin lành, nàng sẽ xin cha mẹ cho về với hắn. Dù sao nàng cũng muốn ở lại bên Nhĩ Đa dù không biết sau này hắn có nạp thêm vợ hay chán mình thì nàng cũng muốn gần hắn.

Xe ngựa đi nhanh băng băng trên cao nguyên, Đề Nghi đang trở về. Lòng nàng mông lung không biết sẽ nói gì với cha mẹ nữa. Sự việc xảy ra cho nàng chắc chắn phải lược bớt rất nhiều phần u ám chứ nếu không cha mẹ đau tim thay nàng quá.

Lân Nhã nhìn nàng suy nghĩ gì đó. Đề Nghi nhìn quanh vì xe ngừng lại mà hỏi…

- Đến rồi sao?

- Chưa, nhưng bổn công chúa đổi ý rồi! Ta định cho cô sang biên giới vĩnh viễn không thể về nhưng giết cô vẫn an tâm hơn đúng không?

Lân Nhã rút ra một trường tiên da trên thắt lưng. Mặt Đề Nghi tái mét hối hận vì mình thật ngốc khi rõ biết cô công chúa này không thích mình mà vẫn tin theo. Nàng lao khỏi xe ngựa cố chạy, công chúa nhanh chống đuổi theo sau quyết lấy mạng nàng.

Đề Nghi cố chạy nhưng sức nàng vốn nhược yếu chưa chi đã thở không nổi nói gì chạy nữa. Cũng tại Nhĩ Đa đi đâu cũng sợ nàng mệt ẵm riết khiến thể lực nàng cực kì tệ hại so với trước đây. Chết tiệt, lúc nào gặp nguy hay gần chết nàng cũng toàn thấy là lỗi do hắn. Nhưng lần này phần lỗi của nàng nhiều hơn khi đi theo Lân Nhã.

Thấy Đề Nghi chưa chi thở ngược đứng lại thì công chúa nhỏ cười thích thú. Chân Đề Nghi cố lùi lùi, tay ôm ngực thở không ra hơi nhìn cô ta…

- Haha… lần này đích thân ta làm cô không thoát như lần đốt lều đó đâu!

- … là cô làm sao? - Đề Nghi không tin nổi công chúa thật rất quyết tâm giết mình. Lân Nhã vung roi xuống trước nàng doạ nàng trước khiến Đề Nghi né ngã xuống nền cỏ bên dưới.

- Cô chết rồi Nhĩ Đa ca cũng nhanh chóng quên cô mau thôi! Lúc đó huynh ấy lại cưng chiều yêu thương ta như trước. Cô chết cũng đừng buồn nhé vì lỗi do cô cả thôi!

Đề Nghi tiêu thật rồi vì ở đây không thể có Nhĩ Đa cứu mình. Lân Nhã quất trường tiên da quanh cổ nàng giật siết. Đề Nghi níu lại dây da trên cổ thấy đau đớn, nhanh chống không thể thở.

Lúc này nàng chỉ nhớ Nhĩ Đa. Nàng chưa làm hoà, nàng còn tát vào má hắn, nàng chết thế này làm sao có thể nói là nàng không cố ý cơ chứ. Nàng sắp chết rồi… nàng sẽ không thể nào gặp lại tên khốn xấu xa ấy nữa, nước mắt nàng vì thế mà tuông xuống…

Lân Nhã cười càng giật siết dây roi, mặt Đề Nghi đỏ tím lại vì không thể thở sắp không cầm cự thêm thì một đạo quang phản chiếu từ kiếm vung đến cắt ngang trường tiên là Lân Nhã bỡ ngỡ cả người bật ngược về sau.

Trường tiên da cứng chắc của công chúa đây lại bị cắt dễ như thế thì ngoài kiếm tốt còn phải có cao nhân dùng kiếm khí thâm hậu. Đề Nghi ho khụ cố thở mắt ngẩn nhìn một thân ảnh quen thuộc mà mình rất lâu chưa gặp thiếu chút không nhìn ra.

Công chúa bước lùi hơi e dè nam nhân khá khôi ngô ăn mặc kiểu người Kỳ Mạc đó. Hắn chỉ thấy cảnh bất bình nên cứu người thôi nhưng nhìn lại người bị hại lập tức hết hồn không do dự thốt lên…

- Tiểu Nghi?

- Thụ… Thụ ca!

Nàng không ngờ lúc thập tử nhất sinh lại được chính Thụ Thiên cứu mình. Tên đó đỡ lấy nàng vừa lo vừa rất đỗi mừng vui vì cuối cùng cũng tìm ra được nàng còn sống. Lân Nhã nhìn Đề Nghi có người hậu thuẫn, nam nhân đó võ công không tầm thường nên chạy đi.

Thụ Thiên nhìn theo người hại Đề Nghi cũng rất tức nhưng lo cho nàng nên không tiện đuổi theo. Đề Nghi chỉ ôm cổ non trắng của mình hằn tím đỏ bầm máu vì dấu dây roi. Nhưng nàng chưa chết, lại còn gặp lại Thụ Thiên nữa là may quá rồi.

Thụ Thiên nhìn nàng không cầm lòng ôm lấy.

Đề Nghi mở to mắt cứng đơ ra ngay vì bị một vòng tay không biết lạ hay quen ôm chặt. Thụ Thiên cười mừng đến vỡ oà dường như không muốn buông nàng ra…

- Huynh biết là muội vẫn còn sống mà tiểu Nghi. Thật sự là may quá!

Thụ ca ôm nàng như vậy, trước đây ngày nào nàng cũng mơ mộng nhưng sao giờ thấy thật trống rỗng. Nhưng nàng cũng cười nhẹ không ngăn huynh ấy vì nàng cũng vui vì Thụ Thiên đi tìm mình như vậy. Dù cảm xúc của nàng không còn vẹn nguyên như trước thì nàng cũng rất hạnh phúc khi gặp lại

Nàng cùng Thụ Thiên trở về nhà, trong lòng vừa lo vừa rất háo hức không quan tâm người ta cứ bỡ ngỡ vì trang phục áo vải bông dày của người bộ lạc phương bắc nàng đang mặc.

Đề Nghi đi xa nhà lâu quá, nàng nhớ mọi thứ ở đây và tất cả mọi người. Khiu mắt nhìn thấy cuối con phố tấp nập là huyện phủ nhà mình khiến nàng không cầm được lệ tuôn nhanh. Cuối cùng nàng cũng được về nhà rồi.

Thụ Thiên chỉ vừa đỡ nàng xuống ngựa thì Đề Nghi đã không chờ nổi chạy nhanh vào trong nhà gọi lớn…

- Cha ơi! Mẹ ơi! Con về rồi…

Cha của nàng là người đầu tiên nghe giọng con gái lớn vẫn cứ ngỡ là mơ vội vả chạy ra sân. Đề Nghi nhìn cha nhạt nhoà vì nước mắt. Ông ấy cũng trào lệ giang tay ra mừng vui khôn siết…

- Nghi nhi, con còn sống, con còn sống! Đề Nghi về rồi nè!

Nàng hạnh phúc ôm cha nhìn thấy mẹ tất tưởi chạy ra cùng Đề Hân. Mẹ nàng cũng cuốn lên khóc ôm lấy nàng. Nàng trong tay cha mẹ cùng khóc đoàn tụ thấy thật hạnh phúc.

Tiểu muội của nàng cũng rất mừng vì tỉ tỉ trở về sau khoảng thời gian dài mất tích. Được về đến nhà cùng những người thân khiến nàng vui không tả siết, hạnh phúc cô cùng.

Mẹ nàng mãi cũng không hết khóc, cứ nắm chặt tay con sợ nàng lại mất tích nữa. Đề Nghi cũng cười nũng nịu ôm mẹ.

- Mẹ đừng khóc nữa! Con ngay đây mà!

- Hic… cha mẹ tưởng đã mất con rồi!

Nàng nhìn cha mẹ trông già nhiều cảm thấy có lỗi vì mình làm cha mẹ lo như thế.

Đề Nghi nhìn Đề Hân vẫn xinh đẹp vội cười ôm lấy. Hai tỉ muội cười vì xum họp, giờ nàng an tâm rồi vì Đề Hân bình an không có bị bắt như mình đã lo.

Đề Nghi chỉ vui ôm tiểu muội không biết Thụ Thiên cũng hạnh phúc nhìn mình. Đề Hân đang vui với tỉ tỉ nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của Thụ ca trao cho tỉ tỉ thì lòng có chút không vui.

Đề Nghi trở về không những ăn mặc lạ còn rạng rỡ đẹp hơn trước rất nhiều có lẽ nhờ không khí trong lành mát mẻ của phương bắc. Đề Hân nhìn tỉ tỉ hỏi…

- Sao tỉ lại ở Liên Khiết vậy?

- Đúng đó, con ăn mặc thế này… Hay là người phương bắc bắt con hả? Gần một năm nay con sống ra sao?

Cha, mẹ hỏi làm nàng ngập ngừng không biết nói gì cả. Chuyện của nàng kể ra không biết làm cha mẹ buồn lòng hay đau khổ thay con gái đây.

Trước hết kẻ hại nàng, tức là tên khốn Nhĩ Đa là tiểu vương gia kế vị, làm sao nàng dám bêu xấu chuyện hắn làm với nàng chứ. Với lại sau là nàng tha thứ hết cho hắn rồi, còn ở cùng hắn chịu làm vợ lẻ thì càng không dám kể ra chuyện lúc đầu bị cưỡng bức.

Nàng thấy nhứt đầu chỉ tại mình lại hạnh phúc cùng kẻ hại mình ban đầu làm chi. Thụ Thiên thấy nàng không nói nên nói…

- Bá phụ, lúc con lén qua biên giới tìm Nghi muội thì thấy một cô gái muốn giết muội ấy nên may là cứu kịp, nếu lúc đó không có con không biết muội ấy ra sao nữa?

Cả nhà nàng lại hoảng hốt cả lên. Đề Nghi cười cười càng không có biện pháp để giải thích mọi chuyện. Mẹ nàng lo lắng…

- Sao lại có người muốn giết con chứ? - Nhìn mẹ nàng không dám nói do người ta ghen tuông mới muốn giết nàng thôi. Cha nàng cũng uỷ khuất đau lòng nói.

- Tất cả tại cha không thể cho người qua biên giới tìm con nên để con chịu khổ, chỉ mới mấy tháng nay cha mới nhờ thương nhân phương bắc trao đổi hàng tại biên giới ngóng thử có tin của con hay không?

Đề Nghi nghe thật bất ngờ nhìn cha rồi vội vả hỏi…

- Cha nói không thể qua biên giới là sao? Không phải Thụ ca qua biên giới được mới cứu con sao?

- Huynh là lén qua rất khổ cực, muội không thấy lúc trở về huynh đưa muội đi đường núi hay sao binh lính gác rất là nghiêm? Kỳ Mạc chúng ta rất sợ thế lực của các bộ tộc phương bắc Liên Khiết nên lệnh không cho thông thương biên giới cũng lâu rồi.

Nàng thơ thẩn làm cả nhà lo lắng nhìn. Công chúa Lân Nhã lúc giết nàng cũng nói định cho nàng qua biên giới vĩnh viễn không thể trở về với Nhĩ Đa thì ra là thế.

….không thể trở về với Nhĩ Đa.

Chỉ nghĩ đến điều đó nàng không bình tĩnh hốt hoảng, níu lấy cha mắt rưng lệ…

- Sao lại không thể qua biên giới chứ? Cha nói thật đi!

- Bình tĩnh Nghi nhi… con về nhà an toàn rồi không còn gì nguy hiểm từ bên đó đâu!

Nàng bần thần không muốn tin sự thật là mình không thể trở về. Lân Nhã cũng nói Nhĩ Đa cũng sẽ mau chống quên nàng. Nếu Nhĩ Đa không còn quan tâm nàng nữa, hắn cũng không đi tìm nàng, nàng lại không thể về thì mãi mãi rời xa hắn.

Đề Nghi không muốn như thế nhưng nàng đã chọn trở về nhà không hỏi ý hắn. Chắc chắn Nhĩ Đa sẽ giận và quên mất nàng. Đề Nghi không biết phải làm gì nữa, nàng muốn về, nay đã về lại vô cùng hối hận…

—————————

Nàng về, mẹ mừng cho nấu toàn món nàng thích. Đề Nghi cũng rất nhớ các món ăn này nhưng không còn tâm sức nuốt nổi vì miệng thật nhạt nhẽo. Chỉ nghĩ không thể về với Nhĩ Đa, nàng không ăn nổi.

Cha mẹ lo lắng cố thúc nàng ăn, cưng chiều hơn trước rất nhiều. Cả Thụ Thiên cũng luôn nhìn nàng một cách trìu mến làm Đề Hân rất buồn.

Áo lụa mỏng làm Đề Nghi thấy hơi là lạ, nàng đi có phải rất lâu đâu đã quên mất mọi thứ ở nhà rồi. Vườn hoa ở nha vẫn đẹp nhưng gò bó bởi tường rào, nàng muốn thấy thảo nguyên xa tận chân trời không giới hạn thoáng mát xanh tươi.

- Ăn bánh nè Tiểu Nghi, muội ăn cơm ít, sắc mặt cũng xanh xao nữa! - Thụ Thiên mang bánh ra vườn làm nàng nhìn rồi buồn bã nói…

- … muội không muốn ăn!

- Muội đã về rồi sao lại như thế? Kể huynh nghe gần cả năm nay muội sống ra sao hả?

Thụ Thiên ngồi cạnh rất quan tâm nàng nhưng nàng chỉ đang đau lòng không nhận ra. Đề Nghi nói mà nhớ lại…

- Nơi đó rộng lớn, không khí mát mẻ, có tuyết rơi dày mùa đông nữa. Muội dọn chuồng cừu, cho dê ăn, giặt giũ… đi lễ hội… may … may áo hic…

Nhớ đến đây Đề Nghi bật khóc. Thụ Thiên cũng giật mình vì nàng nước mắt đầm đìa. Mọi thứ nàng nhớ về nơi đó đều gắng với Nhĩ Đa.

Nàng rất nhớ hắn. Nhớ nụ cười đểu xấu xa, nhớ có khi hắn lại phong độ không ai sánh kịp, bộ dạng hắn trẻ con, những hành động quả quyết khi gặp chuyện, cả ánh mắt âu yếm hắn nhìn nàng, nụ cười rạng rỡ, nụ hôn nóng bỏng, vòng tay to lớn mạnh mẽ luôn thích ẵm cao nàng lên….

Nàng muốn gặp Nhĩ Đa ngay, bắt nàng chịu cực hình khổ sai cũng được miễn cho nàng nhìn thấy hắn. Trên tay nàng chiếc lắc bạc có chuông kêu khẽ là vật duy nhất khiến nàng tin mình từng cùng hắn không phải giấc mộng. Cho dù Nhĩ Đa có là ác mộng nàng cũng muốn chìm đắm mãi thôi.

Đột ngột Thụ Thiên ôm lấy làm nước mắt nàng ngừng rơi…

- Chắc muội đã chịu rất nhiều khổ sở… từ giờ huynh sẽ bảo vệ muội không để muội chịu thêm đau khổ nào đâu!

Đề Nghi nghe chỉ nhớ lời của Nhĩ Đa nói nàng là của hắn, phải luôn an toàn trong tay hắn. Cả thể xác và trái tim nàng cũng trót thuộc về Nhĩ Đa rồi nàng không thể nghĩ về người nam nhân nào nữa. Cho dù trước đây nàng mê Thụ Thiên đắm đuối là thế nhưng giờ nàng không thể tiếp nhận.

Đề Nghi dùng sức đẩy Thụ Thiên ra làm huynh ấy bỡ ngỡ. Đề Nghi Đứng dậy nói rất rõ ràng…

- Muội không xứng cho Thụ ca bảo vệ đâu!

Thụ Thiên buồn bã nhìn nàng bỏ đi lạnh nhạt. Khi xưa hắn luôn bảo bộc nàng như tiểu muội chờ đợi nàng lớn thêm sẽ nói ra lòng mình. Nàng mất tích gần một năm hắn chưa từng ngừng tìm kiếm. Nỗi lòng của Thụ Thiên tại sao không được nàng chấp nhận.

Đề Hân núp sau cột thấy hết chỉ rơi nước mắt nhìn Thụ Thiên đau lòng vì tỉ tỉ của mình chối từ. Khi Đề Nghi trở lại mọi thứ đều không còn như trước, trái tim nàng không còn là của nàng nữa.

Nàng ra tường thành biên giới lính canh cẩn thận, mắt phiến lệ nhìn. Bức tường này ngăn nàng nhưng tim nàng luôn ở bên Nhĩ Đa. Làm sao để có thể quay lại nơi trái tim nàng hạnh phúc chứ?

———————

Công chúa Lân Nhã bước vào nhìn Nhĩ Đa đập bình rượu xuống đất rồi lại lấy một bình khác cầm trút ngược uống như muốn chết nhưng vẫn không thôi nỗi đau trong lòng.

Cả người tiểu vương gia phong độ bây giờ chỉ còn lại bộ dạng nhếch nhác, râu không thèm cạo, tóc tai rũ rượi, người chỉ ngập trong hơi men, ánh mắt chẳng còn tí hồn. Lân Nhã nhìn hắn trở nên như thế bật khóc nói…

- Hức… thà huynh đánh hay giận muội sao lại biến mình ra như thế chứ? Cô ta quan trọng với huynh đến thế sao?

Nhĩ Đa nhìn qua không do dự ném bình rượu ngay sát bên má Lân Nhã. Bình rượu va vào thành lều rơi xuống vỡ tung toé cả rượu và những mãnh vỡ như tim hắn lúc này.

Hắn đứng dậy bước đến giơ tay đánh mạnh vào má Lân Nhã. Công chúa chỉ khóc nhận cái tát của hắn thật đau. Đánh rồi hắn cười, nụ cười khổ sở đau đớn…

- Ta đánh rồi đó, có thể giận muội mãi cũng chẳng sao nhưng có đem nàng ấy về lại bên ta hay không?

- Hic… muội xin lỗi Nhĩ Đa ca!

- Cút đi… Không! Cứ để ta đi thì tốt hơn!

Nhĩ Đa bước khỏi lều không quan tâm Lân Nhã mãi đứng khóc xin lỗi thật nhiều. Công chúa không ngờ Đề Nghi lại quan trọng với hắn đến mức làm Nhĩ Đa có thể trở nên như vậy. Giờ thì chuyện cũng đã xảy ra, Đề Nghi cũng không thể trở lại.

Hắn bước thơ thẩn, thà là nàng chết còn hơn nhưng nàng đã trở về nơi thật sự thuộc về nàng. Hắn không thể đến với nàng, thậm chí còn không chắc nàng có còn cần mình hay không khi mình là người khiến nàng đau khổ nhiều như thế. Đề Nghi về với người thân sẽ cười thật nhiều không hề muốn quay về nơi nàng luôn căm ghét và phải khóc đau đớn này. Nàng chắc cũng cảm thấy tự do không bị hắn ép buộc ở cạnh hắn như thế nữa.

Nhưng nàng có biết hắn cần nàng biết bao nhiêu hay không? Mọi thứ Nhĩ Đa đều không cần chỉ muốn có mỗi nàng thôi.

Nhĩ Đa đau đớn tâm can, tan nát cõi lòng thống khổ cùng cực đến mức không thể đứng vững phải giữ lấy rào chuồng cừu khom người run khẽ. Hắn đã trót dồn quá nhiều cái thứ gọi là tình cảm ngu ngốc cho nàng nên giờ phải chịu đựng đau đớn như thế này đây. Mất Đề Nghi người hắn cũng như cái xác rỗng.

Có một người bước đến nhìn Nhĩ Đa từ xa và âm thầm… Nhĩ Đa đang đau khổ như lúc đó. Đạt Phi cười buồn vì đúng là Đề Nghi chính là khuyết điểm của Nhĩ Đa hiện tại khiến cho sự yếu đuối hiếm hoi tận sâu của hắn cũng bị bộc lộ.

Trái tim Đạt Phi vẫn run lên với chính cảm xúc như năm ấy còn Nhĩ Đa vẫn mãi không hay không biết. Vương gia cười khổ cảm giác mình ngốc thật nhưng không chịu nổi khi thấy cảnh Nhĩ Đa đau lòng đến mức này.

Nhĩ Đa nhanh chống nhìn lên, hắn giận dữ để che đi nỗi đau đang vò xé…

- Thúc muốn gì…

Đạt Phi không sợ câu nói đe doạ vẫn bước đến gần. Nhĩ Đa rất mệt mỏi, đau khổ nên tâm trạng cực xấu sẵn sàng đánh bất cứ ai nhưng ông thúc này hình như muốn ăn đánh hôm nay mà.

- Ta muốn nhường cho ngươi một đặc ân từ đại vương giao cho ta!

- Tránh xa ta ra… - Nhĩ Đa giữ chút lí trí cuối cùng để không làm chuyện không nên làm ảnh hưởng đến các bô lão. Nhĩ Đa bước đi thì Đạt Phi nói…

- Muốn có vợ là công chúa Kỳ Mạc không ta sẽ nhường thánh chỉ cho ngươi!

Nhĩ Đa cố nhịn rồi, hắn không muốn xung đột với bô lão nhưng con người làm gì cũng có giới hạn của nó. Nhĩ Đa siết nấm tay lao lại túm áo Đạt Phi thủ tay muốn đánh ông thúc trẻ nhưng Đạt Phi chỉ cười mỉm nhìn Nhĩ Đa đang tức giận, hai mắt đỏ ngầu gào lên với mình…

- Muốn chọc tức bổn vương sao? Ta cốc cần công chúa Kỳ Mạc… đến một nữ nhân Kỳ Mạc bình thường ta còn giữ không xong nên thúc vui lắm, hả hê lắm khi chọc ta đúng không?

Đối lại sự thô bạo giận dữ của Nhĩ Đa đang có, Đạt Phi vẫn bình thản trả lời…

- Phò mã sẽ rước dâu tại tri phủ Diên An của Kỳ Mạc. Biên giới sẽ không bị chặn mà phủ đó hình như có nữ nhân Kỳ Mạc tầm thường ngươi cần.

Nhĩ Đa sững sờ nhìn cuộn thánh chỉ trong tay Đạt Phi. Trông Nhĩ Đa tỉnh táo lại ngay lập tức. Đạt Phi biết hắn thế nào cũng sẽ chấp nhận thôi.

Nhĩ Đa nhìn thánh chỉ như thấy cơ hội lại có Đề Nghi thì bật cười như sống lại. Và Đạt Phi sững ra vì Nhĩ Đa ôm chầm lấy mình. Chỉ là một cái ôm hờ vì mừng rỡ nhưng cũng làm Đạt Phi rất hạnh phúc giơ tay vỗ lên lưng Nhĩ Đa. Cả đời này Đạt Phi sẽ rất nhớ cái ôm này.

- Cám ơn thúc! Thật sự cám ơn thúc!

- Đi nói lại với đại vương thì có thể lên đường ngay đó!

- Được!

Nhĩ Đa không thể chần chừ chạy đi lại tươi tỉnh hơn rồi làm Đạt Phi cũng cười vỗ nhẹ ngực mình. Tình cảm đó cứ ở yên trong tâm xem ra vẫn ổn. Chuyện lần này cũng như Đạt Phi trả ơn Đề Nghi đã chia sẽ, giữ bí mật cho mình. Hi vọng Đề Nghi có thể trở về đây lần nữa làm Nhĩ Đa hạnh phúc thì vương gia đây cũng sẽ hạnh phúc.

Đạt Phi xoay người thanh thản giơ tay ra ngay lập tức nữ nhân vây lấy. Hắn hài lòng vừa làm việc tốt, có thể trả ơn, thoát khỏi chuyện lấy công chúa vớ vẩn và làm Nhĩ Đa có thiện cảm trở lại thì còn gì tuyệt hơn là cùng các cô gái vui vẻ để ăn mừng tất cả chuyện vui lúc này chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play