Tôi đang đứng tám với lũ quỷ lớp tôi. Lần đầu tiên mang đồ như thế này đúng là bị tụi nó chọc cho thối mũi, cái gì mà “Phải bà Tâm không vậy?”, “Bà vừa đi phẫu thuật thẫm mĩ về hả?”, rồi “Không ngờ bà có vẻ đẹp tiềm ẩn đến bất ngờ như vậy.”, rồi còn “Đúng là người đẹp vì lụa, chẳng sai chút nào!”… Mấy nhỏ nghe mà nở cả mũi, công lao tụi nó cả chiều mới làm tôi “xinh lung linh” được như thế này mà. Còn tụi hắn thì ôm bụng cười như điên, nhất là hắn, chẳng khác gì tên điên mới trốn viện cả. Còn tôi hả? Mặt vừa đỏ vừa đen, lâu lâu lại còn nổi gân xanh, chả khác gì con tắc kè hoa cả.
– Ôm câm ngay! Ông mà còn khoe răng nữa thì… – Tôi tức quá nhất thời không tìm được lời gì để nói. Có hai cái răng chưa tiến hóa thì có gì đáng tự hào mà khoe mãi vậy chứ?!
– Đau, đau. Không cười nữa, không cười nữa mà!
Tôi cũng rất nhân từ nhả cánh tay hắn ra, vừa lòng nhìn mấy dấu ra hồng hồng in rõ trên đó. Ha ha, cho chừa, bà đây một khi đã nói không được thì chỉ còn cách dùng răng xử lí.
– Ui da, bà có phải cún đâu mà thích cắn người thế hả? – Hắn xuýt xoa nhìn vết cắn trên tay, trông như sắp đổ máu đến nơi vậy.
– Nói gì? – Tôi giở giọng, kiểu như “Ông thử nói lần nữa đi, xem tay ông có bật máu thật hay không?”
– Hề hề, không có gì. – Hắn cười cười, nhưng khi nhìn đến cánh tay thì mặt méo xệt. Trông như trẻ con bị giành mất kẹo vậy, tự dưng lại thấy hắn vừa đáng ghét lại vừa dễ thương.
Nhìn hắn như con nít vậy không hiểu sao tôi lại thích, đứng nhìn bộ mặt mếu mếu của hắn cười cười như con điên.
– Đau lắm à?
– Bà đưa tay đây tui cắn thử biết liền! – Hắn đưa tay ra định chụp lấy tay tôi, may tôi nhanh rụt tay lại giấu sau lưng, không thì chết.
– Mày có lộn không vậy? Mà mua cho ai? – Tôi nhìn nó, nó lại tránh ánh mắt của tôi. Hình như tai nó đỏ thì phải, mặc dù trời tối nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được. Không chỉ có tai màu cả khuôn mặt nó đều đỏ bừng, trông chả khác gì trái cà chua chín vậy. Như nhận thấy ánh mắt dò xét của tôi, mặt nó càng đỏ hơn, ngay cả cổ cũng hồng hồng một mảng.
Báo động! Hiện tượng lạ xuất hiện!
– Nhỏ đó, nó bất chợt tới ngày…đang ở trong nhà vệ sinh nữ..tui… – Giọng nó ngày càng nhỏ dần, nói tới đây thì dừng hẳng, mắt thì liếc ngang liếc dọc, liếc đến khu nhà vệ sinh.
Có phải nhóc Thiên không vậy, nó mà cũng biết lo lắng cho người khác sao? Nhìn vẻ mặt nó bồn chồn, lo lắng đến phát ngu luôn. Nhưng mà dễ thương thật!
– Ui, dễ thương quá! – Tôi xoay mặt lại, lấy hai tay bẹo má nó. Không ngờ thằng em tôi cũng có lúc “xương” thế này đây.
– Á, bà làm gì vậy!
Tôi chỉ cho nó một tiệm tạp hoá gần trường, tụi con gái lớp tôi mỗi khi “gấp” lại đến đây mua. Lâu rồi bà chủ cũng quen mặt luôn. Khi nó đi mua, bà bán hàng nghĩ sao nhỉ? Mới đầu tôi định đi cùng nó cho tiện nhưng nghĩ lại, thôi để mình nó làm cho có thành ý. He he =)))
Sau đó, tôi sải bước tới nhà vệ sinh nữ để xem “nhỏ đó” mà nó nói là ai.
Trong nhà vệ sinh chẳng có ai hết ngoại trừ một cô nhóc xinh xắn với hai bím tóc hai bên đi qua đi lại không ngừng. Không lầm thì lớp trưởng của nhóc Thiên thì phải. Vậy “nhỏ đó” đây sao?
– Dạ? – Cô nhóc hơi bất ngờ nhìn tôi, sau đó lại đỏ bừng cả mặt.
– Em với nhóc Thiên sao cứ thích đỏ mặt thế?! – Tôi không ngần ngại lấy tay bẹo má cô nhóc, hai má cứ ửng lên yêu không chịu được. Biết đâu đây là em dâu tương lai của tôi thì sao nhở?
– Cậu ta mà cũng biết đỏ mặt sao? Toàn đi bắt nạt người khác. – Cô nhóc phụng phịu bất mãn lên án.
– Khi nào nó bắt nạt em á, em cứ “bum” vào mặt nó cho chị! – Tính nhóc Thiên tôi còn không hiểu sao.
– Thôi chị đừng xử bậy! Em mà “bum” vào mặt hắn thì chưa kể đến hắn, mấy fan cuồng của hắn cho em một trận te tua tơi tả tàn tạ rồi.
– Ha ha, mà em tên gì vậy? – Nói chuyện nãy giờ, giờ mới đi hỏi tên.
– Em tên Nhi, Thùy Nhi. Lớp trưởng của tên Thiên “sắc” nhà chị.
– Ha ha ha, Thiên “sắc” ha ha ha… – Nhóc Thiên mà nghe được chắc máu lên não die luôn quá. Lần đầu tiên tôi nghe có người gọi em tôi như vậy đấy, – Chị là Tố Tâm, chị của cái tên Thiên “sắc” đó đấy.
– Không sao hết, chẳng qua là đau bụng chút thôi! Mà sao mày không nhờ nhỏ con gái nào trong lớp làm giúp cho, con trai đi mua mấy đồ đó cũng kì quá!
Phồng man trợn má nói xong câu đó, cô nhóc mới chịu uống thuốc. Công nhận nhóc Thiên chu đáo thiệt, mua luôn cả thuốc đau bụng… đề phòng.
– Đi thôi, đứng đây chút nữa chết vì khí độc mất! – Nhóc Thiên đút hai tay vào quần, thong thả bước ra ngoài.
– Ê, chờ chút! – Cô nhóc chạy theo sao, miệng lí nhí hai từ “Cảm ơn!”
Dù không thấy được nét mặt của nhóc Thiên nhưng chắc chắn là nó đang cười. Hai đứa này, đúng là đáng yêu thật!
“R..rrr.r…rr…”
Điện thoại lại rung lên.
– Alo!
– Lô lô cái đầu mày, mày chết ở xó nào rồi? Có biết gần tới tiết mục lớp mình rồi không?! – Chưa gì đã nghe tiếng nhỏ Thảo oang oang ở đầu dây bên kia. Con quỷ này, muốn làm lủng màng nhỉ tôi chắc!
– Mày bé bé cái mồm lại xíu, tao ra ngay đây.
Này giờ đứng đây lo chuyện của nhóc Thiên, không biết ngoài kia đến tiết mục thứ mấy rồi. Bỏ lỡ luôn tiết mục của hắn, đúng là hơi tiết. Cũng tại nhà vệ sinh cách sân khấu cũng hơi xa, tôi lại đứng trong nhà vệ sinh nữ thế này, nghe được mới tài.
Tôi chạy lại chỗ lúc nãy tụi nó đứng nhưng có thấy đứa nào đâu. Chắc tụi nó đứng sau sân khấu chuẩn bị diễn rồi cũng nên. Nghĩ về nên tôi chạy về phía sau sân khấu, đang trên đường chạy đến không cẩn thận va phải người nào đó. Tôi vội quá nên luống cuống xin lỗi cho qua chuyện.
– Xin lỗi!
– Đụng người ta mà xin lỗi là xong à! – Tên này cũng thật nhỏ nhen quá đi, người ta đã xin lỗi rồi thì bỏ qua đi, đúng là xui xẻo mà.
Tôi quay mặt lại, “chân thành” xin lỗi một lần nữa:
– Xin lỗi, do tôi sơ ý!
Trước mặt tôi không chỉ có 1 tên mà đến 4 tên, nhìn có vẻ tri thức nhưng tôi lại thấy không khác gì mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ. Thật xui xẻo, đụng ai không đụng lại đi đụng tới mấy tên thần kinh này. Tụi này nhìn rất lạ, chắc là học sinh trường khác.
– Trông cũng dễ thương đấy, tối nay đi chơi với tụi này nha! – Tên bị tôi đụng nhìn tôi cười nhăn nhở, giọng điệu bỉ ổi vô cùng. Thật muốn tát cho hắn lệch quai hàm!
Đối với mấy tên điên này thì không nên nhiều lời làm gì, lơ đi là thượng sách. Tôi định bỏ đi thì tên bị tôi đánh cầm tay tôi lại.
– Bỏ ra! – Tôi nghiến răng nói.
– Há há, không đi dễ vậy đâu! – Tên đó cười lớn, vươn tay ra định vuốt mặt tôi.
Cái thể loại gì đây? Đúng là kinh tởm! Tôi định giằng tay ra nhưng hắn nắm chặt quá, căn bản không thể rút ra được. Nếu để cho mấy cái tên điên loạn này sờ mặt thì đúng là sỉ nhục lớn mà. Tôi trợn mắt nhìn tên điên đang cười trước mặt. Đến khi tay hắn còn cách mặt tôi khoảng 3 cm thì tay còn lại của tôi bị một lực ở đằng sau kéo ngược. Tên đó không đề phòng nên tay tôi tuột khỏi tay hắn. Tôi được giải thoát hoàn toàn!
– Mày thiếu hơi đến mức này sao, Thái Dương? – Giọng nói quen thuộc vang lên.
– Không ngờ là mày, Thiên Tuấn. Chuyện của tao, không liên quan đến mày. Hừ, định làm anh hùng cứu mĩ nhân sao? – Tên bị tôi đụng – Thái Dương cười đểu nói.
– Nhưng làm sao đây, tao lại thích lo chuyện bao đồng. Mà mắt mày có chột không mà kêu con nhỏ này là mĩ nhân hử? – Hắn nhếch mép cười, nhìn tên Thái Dương đó châm chọc.
Này này, sao chuyện gì hắn cũng lôi tôi vào được nhỉ? Không móc tôi thì hắn nuốt cơm không trôi chắc?! Tôi cũng biết nhan sắc mình có hạn nên đâu bao giờ nhận mình xinh đẹp đâu, “mĩ nhân” là tên điên kia nói chứ bộ. Tôi bất bình liếc mắt nhìn hắn.
– Mày quan tâm sao? Dù sao con nhỏ đó cũng đâu phải bạn gái mày. Hay là… – Tên Dương đó nhìn tôi, vuốt vuốt cằm nghi ngờ. Mặc dù có hắn đứng đằng trước nhưng với loại ánh mắt này, tôi không tự chủ được rùng mình một cái.
– Là bạn gái tao hay không thì chẳng liên quan đến mày! Nhưng mày gây chuyện trong trường tao thì đừng trách! – Hắn trầm giọng đe doạ.
Tên kia một nửa cũng không sợ, khinh giọng nói:
– Đừng thách, nên nhớ đây là trường tao! Tao không chắc tối nay có cho mày bình an rời khỏi đây hay không? Còn nếu mày muốn quậy thì cút về An Hải mà quậy! – Lời hắn nói sặc mùi xã hội đen, sau đó quay sang tôi, – Đi thôi!
Sau đó cứ thế mày kéo tay tôi đi. Bộ dạng hắn lúc nãy khác hoàn toàn với thường này, trông hắn chẳng khác trùm trường là mấy. Nhưng hình như quan hệ của hắn với tên Dương gì đó lúc nãy hình như không tốt cho lắm, mà tên đó học trường An Hải, không phải đó là trường chuyên sao. Mấy tên lúc nãy mà cũng học trường chuyên, đúng là không thể tin được! Hèn gì lúc nãy tên đó có vẻ hách dịch như thế, còn cái gì mà “lũ trường thấp kém”, khinh, tên đó còn thấp thấp hơn cả chữ “kém” nữa.
– Bà làm sao mà đụng độ mấy tên đó thế? – Hắn khôi phục bộ dáng bình thường, quay sang hỏi tôi.
– Ờ thì vô ý, ai ngờ lại đụng mấy tên điên ấy.– Mắt mũi đúng là để sau đầu.
– Ê, mà ông có quan hệ gì với mấy tên đó vậy, hình như không tốt lắm. – Tôi tò mò hỏi.
– Mấy tên đó ở trường An Hải, hồi trước có chút hiềm khích nên quan hệ không tốt lắm. Bà cũng thật là, đụng ai không đụng lại đi đụng mấy tên đó. Nếu tui không tới kịp thì làm sao đây? – Hắn nghiêm túc nhìn tôi, trong mắt có một chút gì đó, ưm… lo lắng.
– Thì tui tự tìm đường thoát chứ sao. – Tôi cũng chuẩn bị kế sách cả rồi, chẳng qua hắn đến đúng lúc nên không cần thôi. Thời đại này mấy tên cầm thú nhiều như vậy, dù sao có chút khả năng để tự bảo vệ cũng tốt hơn chứ. – Mà An Hải cũng có loại người như vậy sao?Ấn tượng của tôi về trường chuyên An Hải là như thế này đây: học sinh đéo hai cái đ.ít chai dày cộm, quần kéo lên hơn lỗ rốn, ôm cái cặp trước ngực, mặt ngu ngu,… nói chung là “Cháu ngoan Bác Hồ”, hoàn toàn không giống với mấy tên biến thái kia.– Nói thì hay lắm! Con gái con đứa làm cái gì cũng phải cẩn thận chút chớ, thời buổi này nhiều thằng biến thái lắm biết chưa… – Hắn giống như “mẫu thân” tôi, ca cho tôi nguyên bài vọng cổ.
– Nói vậy thì tui cũng đâu thể tin ông được. – Tôi giả bộ lùi ra xa, lấy tay che phía trước, e dè hỏi, – Này, ông có ý đô ̀gì với tui không đấy?
Tôi lại nhìn sang nhỏ Phương, nhỏ đứng yên nãy giờ, không nói năng vì cả. Nhỏ cắn chặt môi nhìn về phía trước, không phải, hình như đang nhìn một người nào đó. Trong ánh mắt có chút buồn giận, lại có chút hờn. Mà theo ánh mắt của nhỏ không phải là ông Phong sao? Chẳng lẽ…
Tôi âm thầm huých huých vai Trang “trưởng”, đánh mắt sang nhỏ Phương. Nhỏ cũng nhìn sang, sau đó mắt lộ ra tia bất ngờ.
– Ê mày, chẳng lẽ nhỏ Phương để ý ông Phong? – Cái Trang sau một hồi quan sát, sán lại người tôi hỏi nhỏ.
– Tao đâu biết, nó là người kín tiếng nhất trong nhóm, có bao giờ tao thấy nó để ý thằng con trai nào đâu! Đó giờ thấy nó đối xử với thằng nào cũng ngang ngang nhau à.
– Ừ, cũng đúng! Nhưng biết đâu được nó ngại không nói thì sao?
– Mày đi hỏi nó chứ nói với tao ích gì!? Mà thôi, để tao quan sát thử một thời gian xem sao. Biết đâu chừng…
– Bà… – Tôi dỏng tai lên xem hắn định nói gì, cuối cùng hắn phun ra 5 chữ, – …đúng là mất vệ sinh! Sao có thể đem một người đẹp trai ngời ngời như tui thế này đi so sánh với cái loại ấy chứ!
Hừ, mất vệ sinh cái quái gì chứ?
Còn hắn nữa, tinh thần tự sướng càng ngày càng cao. Hắn không ngượng miệng nhưng tai tôi cũng ngượng tai lắm đấy!
– Xuống, xuống bớt đi! Đu cao quá điện giật chết giờ! – Tôi nhìn ra ngoài cửa gọi to.
Hắn không thèm đáp lại tôi, bỏ vào phòng ném lại một câu:
– Nhanh đi, không còn nhiều thời gian đâu! À mà lời bài hát tui đưa hôm trước bà thuộc hết chưa?
– Gần xong rồi, nhưng còn vài chỗ khó đọc quá! – Cũng do tên này cứ thích bày vẽ, hát nhạc Việt cho dễ lại không chịu, đi hát nhạc Tiếng Anh cho khó. May là bài này nằm trong số những bài tôi thích, nghe đi nghe lại nhiều lần cũng thuộc chứ không cho tôi cả tháng cũng chưa xong huống hồ hai ba ngày.
Tôi với hắn nói là bạn diễn cho oai chứ có tập với nhau buổi nào đâu (cũng vì thế nên tôi nào được nghe giọng hát oanh vàng của hắn). Hắn chỉ vứt cho tôi tờ giấy ghi lời bài hát, kêu về nhà học thuộc rồi đến đêm diễn văn nghệ ráp nhạc. Không biết tên này lấy đâu ra tự tin thế nhỉ, người ta lo tập múa, tập hát còn không hết, hắn nhởn nhơ không mảy may quan tâm, làm như không liên quan đến hắn vậy. Haiz~, không phải tôi muốn thắng gì cho cam nhưng cũng phải làm sao cho trông được chút chớ, lỡ lên đó bể dĩa thì biết làm thế nào!?
Tôi lấy từ trong balo ra một tờ giấy, nhẩm nhẩm lại lời bài hát trên đấy. Hắn không biết làm gì mà cứ loanh quanh chỗ để mấy cây đàn, lâu lâu lại săm soi một cây nào đó. Tôi cũng chẳng buồn quan tâm, chăm chú ngồi ôn lại lời bài hát. Một lúc sau, hắn ngồi xuống đối diện tôi, trên tay cầm theo cây ghi-ta gỗ. Cây ghi-ta màu vàng nhạt, vẫn còn rất mới, đặc biệt trên thân đàn còn có dòng chữ Acoustic uốn lượn theo thân đàn.
Hắn ngồi chỉnh lại dây đàn, chân bắt chéo, lưng hơi khom xuống một tí. Tóc mái rũ xuống che gần hết khuôn mặt của hắn, ánh mắt chăm chú nhìn vào dây đàn, môi hồng khẽ mím. Nhìn từ góc độ tôi mà nói, hắn bây giờ đúng là thập phần quyến rũ. Ngón tay thon dài nhẹ lướt trên từng dây đàn, lâu lâu lại gõ nhẹ hai cái “Tăng! Tăng!”.
Tôi bây giờ thật muốn cắn hắn một cái!
Thấy hắn chuẩn bị ngước lên, tôi liền đánh mắt xuống tờ giấy, giả vờ đang học rất chăm chú. Nêu để hắn bắt được mình nhìn lén hắn thì chết, bị cười thối mũi cho coi.
Nhưng hắn đúng là yêu nghiệt mà, lúc nào cũng dụ dỗ người ta được!
– Không phải bà nói có chỗ chưa đọc được sao? Đưa đây xem nào! – Hắn bỏ cây đàn sang một bên, đưa ta giật lấy tờ giấy trên tay tôi.
– Chỗ này này…
– You’re looking out for me, you’ve got my back…
– Đọc thì không sao nhưng khi hát á!
– Thì chỉ cần…
– À, ừ… vậy chỗ này?
– …bla..bla…
Sau một hồi vật lộn, tôi với hắn cũng được coi như là hoàn thành xong bản nhạc. Trong khi ghép nhạc, tôi cứ bị hắn cốc đầu mãi vì cái tội phát âm sai, không thì trật nhịp. Nếu không phải làm cho nhanh để còn trình diễn thì còn lâu tôi mới ngoan như thế.
Mà quen hắn lâu như vậy nhưng bây giờ tôi mới biết hắn không những biết hát mà còn biết đàn nữa nha. Đúng là hắn giấu nghề kĩ quá rồi!
– Ông học đàn làm gì vậy?
Nếu nói con trai học ghi-ta vì thích thì chỉ có 10%, còn 90% còn lại là để…
– Tán gái! – Đấy, thánh phán cấm có sai mà. Con trai học ghi-ta chỉ toàn để ra vẻ với gái thôi chứ thích thú nỗi gì.
Không hiểu sao nhìn vẻ mặt “Đúng thế mà!” của tôi, môi hắn lại vẽ thành nụ cười khó hiểu.
– Thế định cưa em nào? Hoa khôi Uyển Nhi à? – Tôi dò hỏi, cả trường này ai lại không biết hai người này “mặt trong như đã bên ngoài còn e”.
Biết vậy nhưng tôi chưa bao giờ dám hỏi thẳng hắn, chỉ nghe người này nó với kia, người kia chuyền miệng người nọ,… Không hiểu sao tôi lại rất muốn biết hắn có tình cảm với Uyển Nhi hay không nhưng lại sợ, sợ hắn sẽ nói điều mà mình không muốn nghe. Thế nên, bao lâu nay ở cạnh hắn chưa từng hỏi hắn về điều này. Bây giờ không tự chủ được lại nói ra, tâm trạng vì câu trả lời của hắn mà có chút căng thẳng.
Hắn nhìn tôi, không trả lời. Đang lúc hắn định mở miệng nói thì…
“Hức!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT