Chỉ là bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Cô run rẩy hỏi: “Anh biết nhà cũ của tôi ở đâu sao?”

Anh nói: “Tôi biết.”

“Vậy tại sao anh lại đưa tôi về nhà?”

“Không phải cô muốn gặp bố sao?”

“Tôi…” Cô cứng họng. Mấy hôm nay cô luôn quan tâm tới tin tức trên báo mạng, nhưng tuyệt nhiên không có tin gì về bố cô. Ngày nào cô cũng gọi về nhà vô số lần nhưng đều không có ai nghe máy. Cô rất lo lắng cho bố, sức khỏe của ông vốn không tốt, chỉ cần ốm vặt cũng phải nằm viện điều trị. Cô không biết tình hình của ô bây giờ thế nào, thậm chí có lúc cô còn gặp ác mộng cả đêm, nằm mơ thấy ông ngã ra đất máu me đầy mình.

Cô ngập ngừng rồi chua xót nói: “Đám paparazzi nhất định đang mai phục gần nhà tôi. Nếu tôi trở về chỉ gây thêm sóng gió lớn hơn…”

Anh vẫn chăm chú lái xe, ngắt lời cô: “Tôi biết cô sợ trở về sẽ bị hàng xóm cười nhạo, tôi biết cô sợ phóng viên nhìn thấy cô sẽ hỏi những câu khó xử. Nhưng nếu cô tin tôi, thì sẽ chẳng có vấn đề gì, tôi sẽ bảo vệ cô.”

Không biết tại sao những suy nghĩ trong lòng cô đều phơi bày ra trước mắt anh, thậm chí có lúc chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, anh đã hiểu. Chàng trai này thực sự rất kì lạ.

Anh nói: “Về nhà cô phải đi mất hai tiếng mười lăm phút, cô ngủ một chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi.”

Ngay cả thời gian về nhà cô, anh cũng tính toán tỉ mỉ đến thế sao? Mặc dù nghi ngờ nhưng cô chấp nhận tin rằng anh đối xử thật lòng với cô. Xe phóng đi rất nhanh, cô nhắm mắt lại, ngủ ngon lạ thường.

Anh yên lặng lái xe, ánh mắt chốc chốc lại nhìn gương chiếu hậu, qua gương anh có thể nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc của cô.

Anh nhớ khi lên năm, bố anh xây nhà ở quê, nhà cô chỉ cách nhà anh một căn. Lần đầu tiên thấy cô, cô mặc áo hoa, tết tóc hai bên, ngồi trên vai bố cô. Sau này anh mới biết, mẹ cô qua đời khi sinh cô nên chỉ có hai bố con nương tựa vào nhau.

Lúc đó anh chỉ thấy đồng cảm với cô.

Cấp một, cấp hai, anh và cô học cạnh lớp nhau, mỗi lần đến giờ giải lao anh đều cố tình đi qua cửa lớp cô, liếc nhìn cô đang vùi đầu đọc sách. Thành tích học tập của cô rất tốt, điểm thi cuối năm luôn đứng đầu. Còn anh năm nào cũng bị nhà trường phê bình vì thành tích kém. Tan học về nhà, việc anh thích nhất chính là ngồi trên ban công, vì từ đó anh có thể nhìn thấy ban công nhà cô, có thể thấy cô yên lặng đọc sách. Anh không bao giờ quên những ngày tháng đó, ráng chiều buông xuống, những chậu hoa trên ban công rực rỡ sắc màu. Cô ngồi ngoài ban công, cả người như đang tắm trong ánh sáng vàng kim. Từ bên này nhìn sang anh chỉ thấy gương mặt nghiêng của cô, từng đường nét rõ ràng, khuôn mặt ấy cùng ráng chiều chói mắt đẹp như điêu khắc, rực rỡ hơn cả những bông hoa tươi tắn đang khoe sắc.

Có một lần đột nhiên cô đứng dậy, vươn vai dưới nắng chiều đang lan tỏa, nhìn thấy anh cô ngại ngùng cười. Gió thổi qua làm tung bay những lọn tóc dài của cô, nụ cười đẹp khiến người khác xúc động khôn xiết. Anh nhìn cô, tim đập loạn xạ như trống đánh.

Lên cấp ba, anh đăng kí học cùng trường cô, nhưng tiếc thay bố lại đón anh đi.

Dù bao năm trôi qua nhưng anh vẫn không thể nào quên được ngày hôm đó, dưới ráng chiều buông khắp nơi, gió nhẹ thổi, cô đã mỉm cười với anh.

Anh cẩn thận nhìn gương chiếu hậu. Cô ngủ rất say, hàng mi dài cụp xuống, sắc mặt tiều tụy mong manh như búp bê sứ, dường như chạm vào là vỡ. Mi mắt cô rung rung, anh lập tức quay đầu đi không dám nhìn tiếp nữa.

Bạn có cảm thấy trái tim bỗng nhiên loạn nhịp không? Bạn đã bao giờ yêu người khác chỉ sau một giây? Khoảng cách lớn nhất trên thế giới này không phải là xa tận chân trời, mà là ngay trước mặt nhưng mãi mãi không bao giờ chạm tay vào được.

Điện thoại đột ngột đổ chuông, nhạc chuông là ca khúc “Bỏ lỡ rồi, địa lão thiên hoang” do cô trình bày. Anh vội vã nghe máy, bên tai vang lên tiếng bố anh quát: “Con đi đâu? Con kí hợp đồng làm ngôi sao gì hả? Rốt cuộc con đang chơi trò gì?” Anh nhìn gương mặt cô đang ngủ ngon trong gương chiếu hậu rồi tắt máy luôn.

Thời gian trôi từng giây, từng phút, những dãy núi bên ngoài cửa sổ cứ lần lượt lướt qua, dường như vô tận vô cùng. Xe dừng ở đường cao tốc rồi rẽ vào quốc lộ, cảnh vật hai bên đường quen thuộc như những đường chỉ tay, anh nhắm mắt cũng biết con đường này phải đi thế nào, thậm chí nhớ rõ từng căn nhà ven đường.

Trước đây khi tài xế đưa anh về nhà, anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chỉ muốn mau mau đến nơi.

Nhưng giây phút này anh mong nó đến chậm một chút, tốt nhất là con đường này mãi mãi không có điểm dừng.

Xe dần chạy chậm lại, từng căn nhà quen thuộc lọt vào tầm mắt. Anh đỗ xe trước một căn biệt thự ba tầng, cách đó không xa là nhà cô, cửa lớn đóng kín. Nhìn đâu cũng bóng các phóng viên đeo máy ảnh. Anh quay đầu lại đúng lúc cô mở mắt, mắt nhìn thẳng vào anh.

Cô nhìn lướt qua anh, nhìn về phía trước, đột nhiên mắt cô mở to.

Anh quay đầu lại, ông An khom lưng đi từ phía xa tới. Anh ném chìa khóa cho cô rồi nói không chút do dự: “Tôi sẽ thu hút sự chú ý của phóng viên, cô mau mau vào nhà.” Anh mở cửa xe rồi chạy về phía đám phóng viên, vung nắm đấm lên đánh. Phóng viên nào anh cũng đánh, anh còn cướp máy ảnh của một người rồi chạy khỏi đó.

Đám phóng viên vừa chửi mắng vừa rượt theo anh. Trước cửa nhà không còn một bóng phóng viên nào.

An Dao xuống xe, ông An nhìn cô và hiểu tất cả, ông lập tức mở cửa. Trong nhà bụi phủ khắp nơi, đồ đạc lộn xộn, rèm cửa buông xuống che hết ánh sáng, căn phòng nặng nề như một nấm mồ. An Dao đi theo ông vào nhà, ông khàn giọng hỏi: “Sao con về?” Đứng bên cạnh ông, cô có thể nhìn thấy rõ mái tóc hoa râm và chiếc cằm thâm tím.

Trong lòng cô chua xót, khí huyết nghẹn đắng nơi cổ họng, không nói nên lời.

Ông không nói gì, chỉ đi vào trong, một lúc sau cầm ra cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ. Ông đưa nó cho cô rồi lạnh lùng nói: “Nghe nói con đã lấy tất cả tài sản bồi thường cho thương hiệu con đại diện rồi, số tiền này con cầm để ứng phó đi.”

Cô mở sổ tiết kiệm, trên sổ là tên cô, số tiền là hai trăm sáu mươi nghìn tệ.

Đây là tất cả tài sản của bố cô.

Cô mím môi lắc đầu, đưa trả nó lại cho ông: “Con không cần tiền.”

Ông đưa tay chặn ngang cuốn sổ, giọng mệt mỏi: “Bảo con cầm thì con cầm, không có việc gì thì về đi, để người ta nhìn thấy lại lắm thị phi.”

Cô đứng bất động, chỉ biết nắm chặt cuốn sổ.

Ông tiếp tục thúc giục: “Về đi, người ta nhìn thấy là phiền lắm.”

Cổ họng cô càng khó chịu hơn, không thể nói nổi một lời. Cô rất muốn nói cho ông biết, cô về không phải vì tiền, mà chỉ muốn gặp ông, cô lo lắng cho sức khỏe của ông đến phát điên. Nhưng cô chỉ biết đứng ngây ra. Ông nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp, rồi quay người lên gác. Cô chỉ còn cách ra ngoài rồi về xe.

Trên phố không một bóng người, cô lái xe men theo con phố tiến về phía trước. Đi một quãng xa mới thấy Lăng Bách đang bị vây giữa đám phóng viên. Lăng Bách cười trừ xin lỗi họ. Cô tăng tốc vượt qua đám đông, anh từ đám đông đi ra vừa vẫy tay vừa chạy nhanh tới.

Anh ngồi lên xe và thở phào: “Tôi lừa bọn họ là tôi nhận nhầm người, nên cứ thế mà xin lỗi.” Anh xắn tay áo lên, những mảng thâm tím to tướng trên cánh tay nhìn cực kì nhức mắt. Anh thở hồng hộc, cố mỉm cười: “Đám người ấy thật ngu ngốc, tôi nói nhận nhầm người mà cũng tin.”

Cô nhấn ga, xe lao đi rất nhanh.

Những cảnh vật quen thuộc hai bên đường nhanh chóng lùi lại phía sau, vầng mặt trời đỏ sắp lặn xuống núi vẫn nóng bỏng, ánh sáng lọt vào khiến mắt cô đau rát.

“An Dao… tôi kể truyện cười cho cô nghe nhé?” Anh khẽ giọng dè dặt hỏi cô.

Cô lặng lẽ lái xe, đôi môi mấp máy: “Đối mặt với ông ấy tôi không nói được lời nào cả, thậm chí một tiếng ‘bố’ cũng không thốt lên được.”

“An Dao…”

“Khi còn bé không hiểu chuyện, bố phạt tôi chép bài, còn cầm thước đánh vào lòng bàn tay tôi, đánh rất đau. Khi đó tôi nghĩ, đợi tôi lớn rồi nhất định phải trêu tức ông. Tôi phải yêu vô số bạn trai để ông hối hận thì thôi.” Cô mím môi ra sức nói tiếp: “Có một năm về nhà, ông đi phía trước, tôi đi theo phía sau, khi nhìn thấy những sợi tóc bạc trên đầu ông tôi kiềm chế không nói lời nào. Nhưng cuối cùng vẫn cãi nhau với ông vì tôi đã kí hợp đồng với công ti điện ảnh, ông đã mắng tôi là đồ hạ lưu, không có thể diện, làm gì không làm lại đi đâm đầu vào giới giải trí. Tôi cũng bực tức mà cãi lại ông. Cuối cùng ông giận quá tát tôi một cái. Từ ngày hôm đó, tôi không gọi điện cho ông, thậm chí cố tình không liên lạc với gia đình, chỉ vì muốn chọc giận ông.”

Anh không dám nói xen vào.

Cô bật cười, tay nắm chặt vô lăng, nước mắt rơi lã chã: “Nhưng hôm đó về nhà tôi xem được clip, thấy ông vì bảo vệ tôi mà đánh nhau với người ta, trái tim tôi như bị cứa trăm ngàn nhát dao, đau đớn muốn chết. Con người ông cả đời mạnh mẽ hiếu thắng, chưa bao giờ động thủ với ai, nhưng lại đánh nhau vì tôi, cuối cùng ông bị bắt vào đồn cảnh sát. Trước đây ông đóng học phí, chăm sóc tôi, thậm chí dỗ dành khi tôi bị thương, tôi đều cảm thấy là điều đương nhiên, ông sinh ra tôi thì phải lo cho tôi thôi. Nhưng tôi không bao giờ ngờ được rằng ông cũng có ngày hôm nay, lưng còng, bước đi xiêu vẹo, toàn thân bầm dập bước về phía tôi. Thậm chí ông còn không quan tâm tới mình, còn lo lắng tôi không có tiền, lo tôi bị người ta phát hiện….” Cô đột ngột nhấn phanh đỗ xe bên vệ đường, khóc lóc thảm thiết: “Ông đã làm bao nhiêu việc vì tôi, nuôi tôi chăm tôi dạy dỗ tôi, nhưng tôi thì sao, lúc tức giận thì cãi ông, hơi một tí lại nói muốn chết. Thậm chí khi thi vào Bắc Ảnh tôi còn uy hiếp ông, nếu không để tôi đi học tôi sẽ chết trước mặt ông. Tôi luôn ương bướng, cố chấp không nghe lời ông, nhưng bây giờ mới phát hiện ra mình đã quá quắt đến thế nào. Tôi luôn muốn kiếm tiền để cho ông tiêu, nhưng không ngờ ông chỉ muốn tôi sống khỏe mạnh, bình an.”

Anh nói: “Cô yên tâm, bác trai chưa bao giờ trách cô.”

Nước mắt cô tuôn như mưa: “Nhưng tôi tự trách mình….” Cô gục đầu vào vô lăng, đau đớn rơi lệ: “Tôi khiến ông mất mặt, khiến ông không dám ra khỏi nhà, khiến ông bị cả thế giới này cười nhạo… cả đời không thể gột rửa được nỗi nhục này, cả đời không thể ngẩng đầu làm người được nữa.”

Anh đưa tay vỗ nhẹ vai cô: “Cô gái trong clip không phải cô, cô không khiến ông ấy mất mặt.”

Cô lắc đầu nguầy nguậy lớn tiếng kêu khóc: “Vô ích thôi, trên đời này chẳng có ai tin tôi. Bây giờ tất cả bọn họ đều đang chờ xem tôi chết thế nào, xem tôi sa ngã đến mức phải đóng phim cấp ba, công ti cũng không từ thủ đoạn nào để ép tôi. Tôi thực sự chịu đựng quá nhiều đau khổ… đâu đâu cũng là kẻ địch, ai ai cũng muốn tôi chết, tôi thực sự sắp không chịu được nữa rồi…”

Anh nói: “Tôi sẽ giúp cô.”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh qua làn nước mắt nhạt nhòa, anh nhìn vào mắt cô, hứa một lần nữa: “Tôi nhất định sẽ giúp cô, tôi biết bây giờ cô cần tiền để chấm dứt hợp đồng, cô không muốn đóng phim cấp ba, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô.”

Bụi đất bay bay ngoài cửa xe, xa xa những ngọn núi xanh kéo dài tít tắp, từng dãy núi nhấp nhô, mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống, ánh sáng cũng dần trở nên êm dịu hơn.

Anh đưa tay lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Xin cô hãy tin tưởng tôi.”

Bốn bề yên lặng như tờ, ánh mặt trời vương trên mặt anh, lấm tấm như phấn vàng. Cô quay đầu đi, tim đập loạn xạ.

Anh xấu hổ nói: “Xin lỗi.”

Cô liếc anh một cái, tim đập dữ dội hơn.

Anh nói: “Hay là để tôi lái xe đưa cô về nhé.”

Cô lặng lẽ đổi chỗ cho anh, suốt dọc đường không ai nói gì. Đến hơn tám giờ tối hai người mới về tới thành phố. Anh không đưa cô về nhà mà lái xe thẳng ra bờ biển. Trên bờ biển, ánh sáng mờ mờ, thỉnh thoảng vẫn có dăm ba người chơi đùa vui vẻ.

Anh và cô sóng bước đi trên bãi cát: “Trong lí lịch cá nhân cô viết nơi thích nhất là bờ biển, vì thế tôi đưa cô tới đây.”

Cô im lặng chỉ chăm chú nhìn mặt biển. Những con sóng đang vỗ điên cuồng, gió thổi mạnh tung bay cả vạt áo. Anh dùng chân đá mạnh một viên đá xuống biển, mỉm cười hỏi cô: “Cô có yêu thầm ai không?”

Bất giác cô cũng cười theo anh: “Có.”

Hai tay anh đút túi quần, vạt áo sơ mi bị gió thổi tốc lên, giọng nói vừa xa xôi vừa trống vắng: “Tôi cũng có.” Sóng biển ào ạt xô bờ, vô số bọt biển bắn tung tóe. Tiếng cười của anh có chút cô đơn: “Thích người ta nhưng không dám tỏ tình, cô nói xem người như thế có ngốc không?”

Nụ cười của cô rất ấm áp, cô nói: “Sao lại ngốc chứ? Rất si tình.”

Anh nhìn cô, nụ cười trở nên ngọt ngào hơn: “Nhưng cũng rất khổ sở.”

Cô hỏi: “Vậy tại sao anh không theo đuổi cô ấy?”

Anh cúi đầu, cười gượng gạo: “Tôi sợ mình không xứng với cô ấy, hơn nữa sợ cô ấy sẽ tránh tôi. Có người nói hai người yêu nhau trên trái đất này chính là kì tích, tôi e rằng mình không lập được kì tích ấy.”

Cô không nói thêm gì mà lặng lẽ ngắm mặt biển yên bình. Xa xa là màu trời đen kịt, ở gần vẫn có lớp sáng trên đầu ngọn sóng vì ánh đèn trên bờ chiếu vào. Cô lấy điện thoại ra, đặt chế độ im lặng, mọi cuộc điện thoại và tin nhắn đều không báo chuông. Trên màn hình hiển thị hơn một trăm cuộc gọi nhỡ của giám đốc.

Điện thoại lại rung, người gọi tới là trợ lí Trần Tuyết San. Đối phương lo lắng hỏi cô: “An Dao, cô đang ở đâu thế? Cô có biết giám đốc đang tìm cô không? Cô có biết giám đốc đã hạ lệnh tạm ngừng mọi công việc của cô không?”

Giọng cô đều đều trả lời: “Tôi biết rồi.”

Trần Tuyết San nói: “Còn Donna nữa, chị ấy đã nói với tất cả mọi người rằng chị ấy không còn là quản lí của cô nữa.”

Gió biển mang hơi lạnh quất vào mặt cô, đôi khuyên tai dài đính hạt trân châu đung đưa theo gió. Khóe mắt cô ấm nóng, giọng nói cũng run rẩy: “Tôi và chị ấy đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi.”

“An Dao, đừng buồn nhé.”

“Cảm ơn.” Cô nói xong rồi tắt máy.

Lăng Bách thấp thỏm hỏi: “Giám đốc sẽ đối phó với cô chứ?”

Cô gật đầu, rầu rĩ cười: “Bởi vì Donna là quản lí vàng, công ti luôn tin tưởng con mắt của chị ấy, chỉ cần là ngôi sao chị ấy kí hợp đồng thì công ti sẽ chi số tiền lớn để đào tạo. Công ti đã đầu tư vào tôi cả chục triệu tệ, vì thế không thể buông tha cho tôi.”

Anh lo lắng hỏi: “Vậy họ sẽ đối phó với cô thế nào?”

Cô lắc đầu bất lực: “Tôi cũng không biết, chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi.” Cô mỉm cười với anh rồi an ủi: “Anh không cần lo lắng cho tôi đâu, việc hôm nay rất cảm ơn anh, nếu không có anh tôi chẳng có nổi dũng khí về nhà.”

Anh ngại ngùng cười: “Vậy để tôi đưa cô về.”

Những ngọn đèn led bên ngoài cửa xe không ngừng vụt qua, lúc xe rẽ vào khu biệt thự, anh nhanh chóng giảm tốc độ.

Anh nắm chặt vô lăng, bồn chồn gọi cô: “An Dao.”

Cô khẽ “ừ” một tiếng.

Anh nói: “Nếu có chuyện gì cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

“Ừ.”

“Nếu có chuyện gì đột ngột xảy ra, cô nhất định phải tìm tôi.” Anh không yên tâm nên dặn dò cô.

Khóe miệng cô cong lên, “ừ” một tiếng nữa.

Xe dừng lại. Cô nhìn ra ngoài, đã đến trước căn nhà của cô. Cô mở cửa xe, đang chuẩn bị xuống thì anh gọi: “An Dao.”

Cô ngạc nhiên nhìn anh.

Trong đôi mắt đen láy của anh, ánh sáng đang chuyển động, anh chăm chú nói từng tiếng: “Tặng cô năm câu nhất định được không?”

Cô không nhúc nhích, để mặc anh nói tiếp: “Nhất định phải vui vẻ, nhất định phải mạnh khỏe, nhất định phải lạc quan, nhất định phải gắng gượng… cuối cùng…”, giọng anh trầm xuống nhưng rõ ràng: “Nhất định không được quên tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play