Ngủ cả đêm ở ban công. Hình Long Nhược vẫn ngồi như vậy, bác sĩ Hứa ngủ cạnh bên cũng không phải im lặng như lúc tỉnh, cuối cùng còn rõ ràng đè lên người anh. Sáng hôm sau Hình Long Nhược tỉnh lại, vùng thắt lưng đau đớn. Bác sĩ Hứa đứng lên đưa anh đến giường, Hình Long Nhược kêu than một tiếng.
“Nhẹ thôi nào… Gì mà như dỡ hàng vậy.” Hình Long Nhược nằm sấp trên giường, tay chân không thể động đậy. Thức dậy say rượu đau đầu, miệng khô lưỡi khô. Bác sĩ Hứa lảo đảo chuệnh choạng đi nhà ăn tìm nước, cho anh uống ngay. Bản thân bác sĩ Hứa cũng có chút buồn ói, đầu nặng chân tay nhẹ tênh. Khi đi ngang qua phòng khách nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, vừa mới năm giờ. Trời còn chưa sáng, mở đèn đại sảnh lên, mờ mờ ảo ảo. Sáng sớm ngoài ban công nhiệt độ thấp và lạnh, ẩm ướt trên mặt đất hệt sương mù buổi sáng thấm cả vào xương cốt, cả người đau nhức.
Hình Long Nhược vạch áo ngoài ra, xoa xoa dầu hoa hồng từ lưng tới eo, một bên hít hà thở. Mỗi một đoạn xương cốt trên lưng cứ như rỉ sét, không được bôi trơn, thô ráp. Bác sĩ Hứa đặt ly nước trên tủ đầu giường, cầm lấy chai dầu hoa hồng, thấm lên tay, rồi bắt đầu ấn xoa trên lưng Hình Long Nhược. Hình Long Nhược cười bảo, “Cám ơn. Lực tay bác sĩ lớn như vậy Nhìn đoán không ra.”
Bác sĩ Hứa dùng ngón cái ấn xoa lưng Hình Long Nhược. Người Hình Long Nhược vô cùng cứng rắn, màu da ngăm đen bao lấy toàn bộ cơ thể, cũng không khoa trương, có những đường cong rõ ràng. Dầu hoa hồng bị bác sĩ Hứa xoa ra hơi nóng, hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra.
“Tôi vốn dĩ dự định theo ngành pháp y.”
“Ừ”
“Làm pháp y sức phải lớn.”
“Vì sao”
“Khiêng thi thể.”
…
Trên lưng có một vết sẹo hình tròn. Ba phát súng, có một súng trực tiếp xuyên qua cơ thể. Uy lực của súng lực tự chế cũng không vừa, mặt ngoài vết thương tạo thành lại nhỏ như vậy.
“Sao lại phải đi đỡ đạn.”
“Lúc ấy quá nhanh, không kịp suy nghĩ cẩn thận.”
“Nếu chết rồi thì sao.”
“Cho nên sau này nghĩ lại thì sợ hãi.”
“Cảm giác bị súng bắn trúng là cảm giác gì”
“Chấn động một chút, bùm một tiếng, cảm thấy nóng, sau đó là đau.”
Bỗng chốc hai người nói chuyện với nhau. Thanh âm không cao, nói liên miên. Trong phòng không bật đèn, ngọn đèn nơi đại sảnh chiếu qua, biến thành trong phòng mờ ảo. Ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng.
“Chẳng qua cảm thấy Diêm vương gia nhất định không muốn tôi.”
“Ừ”
“Thần ghét quỷ khí mà. Tôi chính là kẻ không ai muốn nhận.”
“Sao lại thế, không ít đồng nghiệp trong bệnh viện nói thật dọa người.”
“Vậy bác sĩ cảm thấy tôi thế nào”
“… Thấy ngu ngốc.”
“Bác sĩ là người nơi nào”
“Phúc Kiến Chương Châu.”
“Tổ tiên nhà tôi ở An Huy. Mới biết đấy – bác sĩ nói mấy câu địa phương của Chương Châu nghe thử.”
“Mả cha mi, đồ mi là đồ mi phá[1].”
“Như chim hót hoa khoe sắc hương, chẳng qua có nghĩa gì”
“Đang mắng chửi đấy.”
“… Chà.”
Bác sĩ Hứa kìm tiết tấu lại. Hình Long Nhược nằm sấp trên giường thích ý, há miệng ngây ngô cười. Bác sĩ Hứa đột nhiên hỏi, “Trong mấy bậc tổ phụ có ai mắc bệnh phổi không”
Hình Long Nhược ngẫm nghĩ, “Ông nội tôi còn rất trẻ đã qua đời, nghe nói là bệnh lao phổi.”
Bác sĩ Hứa nói, “Vậy nhớ cũng phải chú ý phổi mình.”
Hình Long Nhược cười bảo, “Ai.”
~*~
Buổi sáng bác sĩ Mạch rời giường, lắc lư đến phòng bếp, ôm Mễ Hi Huy nũng nịu kêu lên, “Quan nhân ~”
Mễ Hi Huy liếc tên kia một cái, “Phòng bếp rất lạnh, đừng để bị cảm.”
Bác sĩ Mạch cũng biết lạnh, ngồi ở nhà ăn xoa xoa mũi, “Buổi sáng ăn gì”
“Chiên bánh mì khô. Út cưng nói muốn ăn. Vừa lúc còn thừa bánh mì lại.”
Bác sĩ Mạch nằm sấp trên bàn cơm, nhìn Mễ Hi Huy đem bánh mì cắt thành từng khoanh từng khoanh, một bên khuấy trộn đường và trứng gà. Út cưng thích ăn mềm một chút, cho nên bỏ thêm chút nước. Sau đó đem bánh mì đã cắt nhúng vào hỗn hợp trứng gà, để vào chảo chiên.
Cơn buồn ngủ của bác sĩ Mạch lại ập tới, ngáp lấy ngáp để. Út cưng mặc quần áo tử tế, vui vẻ xuống lầu đánh răng rửa mặt. Út cưng vừa tỉnh mèo con cũng tỉnh theo, đi sau Út cưng meo meo kêu. Tại gian bếp Mễ Hi Huy chiên thứ gì đó, lách tách rồi lèo xèo vang. Bác sĩ Mạch chống đầu cười, thật là một buổi sáng náo nhiệt đáng yêu.
“Ngày hôm qua tôi lật xem một quyển tạp chí mới, cảm thấy cậu nên có thêm mấy bộ quần áo.” Bác sĩ Mạch nghiêng người trong ghế dựa, “Không bằng dành thời gian đi mua sắm với tôi, đừng suốt ngày ăn mặc như người già thế.”
Mễ Hi Huy vội vàng nấu cơm, “Mua quần áo gì”
Bác sĩ Mạch nhìn Út cưng đi tới, dang tay ôm cơ thể mũm mỉm của bé vào, cọ rồi cọ, “Đi xem nói sau. Ít nhất hãy đổi màu của mấy bộ tây trang đi.”
Út cưng ngồi trên đùi bác sĩ Mạch, mèo nhỏ nhảy lên ngồi trên đùi Út cưng. Thành bộ ba. Út cưng xoa xoa lỗ tai mèo nhỏ, Mễ Hi Huy bưng bữa sáng ra, nhìn thấy mèo nhỏ, khẽ nhíu mày. Mèo nhỏ chỉ sợ mỗi Mễ Hi Huy, lập tức nhảy xuống đất. Mễ Hi Huy cũng không phải chán ghét mèo, nhưng khi ăn cơm nó tốt nhất vẫn không nên lên bàn ăn. Mễ Hi Huy ôm Út cưng ôm xuống, “Rửa tay đi, về sau trước khi ăn cơm không được ôm mèo con.”
Út cưng chu miệng làm theo.
Mễ Hi Huy chuẩn bị tốt bữa sáng, bỏ chút đồ ăn cho mèo vào khay thức ăn của nó. Mèo con lui về sau tránh đi, đôi môi ngóng trông nhìn nhìn Mễ Hi Huy. Mễ Hi Huy thở dài, thẳng người dậy tránh ra, mèo con mới thật cẩn thận đi tới ăn.
“Cậu không được chào đón.” Bác sĩ Mạch ăn bánh mì, vừa ngọt vừa mềm, “Không thể thay đổi biểu tình như diêm vương kia sao, hung hung dữ dữ.”
Mễ Hi Huy rửa tay, giúp Út cưng xé bánh mì thành từng miếng ngâm vào ly sữa đậu nành. Út cưng rất không cao hứng nói, “Không có đâu ~ Chú con không có dữ ~”
Bác sĩ Mạch cốc đầu Út cưng, “Hừ đồ tiểu vô lại!” Mễ Hi Huy khẽ mấp máy môi, Út cưng duỗi tay ôm lấy cổ Mễ Hi Huy, đôi môi nhỏ dính mỡ hôn lên, “Chú con là tốt nhất ~”
Bác sĩ Mạch nhìn Mễ Hi Huy vẻ mặt hưởng thụ, hừ một tiếng.
Buổi sáng bệnh viện hãy còn vắng vẻ. Đôi lúc có vài người bệnh bị người khiêng qua. Bác sĩ Mạch ngâm nga một bài hát đi vào trong, vừa quay đầu lại thấy bác sĩ Hứa từ bên ngoài đi vào.
“Ngạc nhiên quá nha. Hôm nay sao đến trễ vậy”
Bác sĩ Hứa nhẹ nhàng đấm thắt lưng, ngủ cả đêm trên mặt đất ai mà chẳng khó chịu. Bác sĩ Mạch ôm vai bác sĩ Hứa cười nói, “Làm kịch liệt đến mức đó hử Kiềm chế chút đi nha ông chú, coi chừng tinh tẫn nhân vong…”
Bác sĩ Hứa lườm bác sĩ Mạch một cái, “Đêm qua ngủ trên đất, toàn thân khó chịu.”
Bác sĩ Mạch cười bảo, “Cậu mà còn có ham mê này sao.”
Bác sĩ Hứa nói, “Muốn nói gì thì nói mau đi.”
Bác sĩ Mạch tự hỏi, “Đới Minh gửi mail cho tôi. Hỏi cậu thế nào, nói đồ ăn nước ngoài không quen, những món ăn Trung Quốc bên ấy đều là do người Việt Nam mở, ăn toàn bột ngọt.”
Bác sĩ Hứa bình thản, “Ừ.”
Bác sĩ Mạch tiếp, “Kỳ thật hai người…”
Bác sĩ Hứa một đường đi thẳng đến phòng trực ban, mở tủ đổi áo blouse trắng, thuận tiện đeo ống nghe bệnh trên cổ. Bác sĩ Mạch tựa cửa, “Không có cảm tưởng gì sao”
Bác sĩ Hứa đóng cửa tủ lại, một bên cài nút, một bên chậm chạp rằng, “Ly hôn rồi, tự nhiên cũng không còn gì đáng nói.”
Bác sĩ Mạch nhếch miệng, “Vô tình như vậy”
Bác sĩ Hứa đột nhiên hỏi, “Lúa mạch, tôi hỏi cậu một vấn đề.”
Bác sĩ Mạch nguấy nguấy tai, “Chuyện gì”
Bác sĩ Hứa nói, “Cậu và vị luật sư kia là quan hệ thế nào.”
Bác sĩ Mạch sửng sốt, nhìn bác sĩ Hứa nói không ra lời. Bác sĩ Hứa hơi ngập ngừng. Rồi vỗ vai bác sĩ Mạch, lại không nói chuyện. Bước chân đi ra ngoài. Bác sĩ Mạch yên lặng đứng thẳng dậy, đóng lại cửa phòng trực.
Bác sĩ Hứa bất chợt xoay người bảo, “Lúa mạch, hạnh phúc là được rồi. Những cái khác đừng nghĩ.”
Bác sĩ Mạch bỗng nhiên cười đáp, “Trời hỡi, biết rồi.”
Hình Long Nhược buổi chiều phải đón Út cưng tới nhà mình ăn cơm chiều. Mễ Hi Huy không cần đi đón bé, bác sĩ Mạch cười bảo, “Chúng ta đi dạo phố đi.”
Trời nhanh chóng tối sầm, khu buôn bán đèn đuốc sáng trưng. Mễ Hi Huy đi theo phía sau bác sĩ Mạch, dạo hết cửa tiệm này đến cửa tiệm khác. Trang phục của cánh đàn ông trưởng thành mãi vẫn không theo kịp sự phong phú hoa mỹ của phục trang phụ nữ, màu sắc của những bộ trang phục cho đàn ông thì cứ màu đen, rồi xám, đảo tới đảo lui. Thật ra tây trang có màu trắng hoặc những màu nhạt, Mễ luật sư tuyệt đối không chịu mặc, cho rằng thật tùy tiện. Vì thế chỉ có thể chọn hai màu đen xám, hoặc màu tím đậm gần như màu đen, có lẽ là do đèn vào buổi tối khiến ánh sáng chiếu vào làm màu sắc tối đi. Bác sĩ Mạch nhìn vừa ý một bộ màu xám đậm, Mễ Hi Huy mặc vào, hơi hẹp phần vai khiến cậu khó chịu. Bác sĩ Mạch lấy tay đo bả vai Mễ Hi Huy, rồi lại nhìn thắt lưng Mễ Hi Huy. Người này đúng là dáng người thích hợp mặc đồ tây rất ít gặp trong giới châu Á. Cao lớn, khôi ngô, bả vai rộng, thắt lưng mảnh khảnh.
“Dáng hóa ra thật đẹp.” Bác sĩ Mạch sờ cằm nói.
Tây trang phù hợp với dáng người châu Âu không phải dễ tìm. Hơn nữa càng tìm càng đắt. Mễ Hi Huy vẻ mặt bình tĩnh theo sát sau bác sĩ Mạch nhìn người kia chọn đông lựa tây, “Tôi đi làm thì mặc gì cũng vậy thôi, đều bị blouse trắng che hết không phải phí sao. Hy vọng liền ký thác hết trên người Mễ đại luật sư đây, cứ để tôi làm đi.”
Bác sĩ Mạch vốn nhìn trúng một bộ Zegna màu thẫm. Mễ Hi Huy vừa thấy bảng giá thì lôi bác sĩ Mạch đi, không để người kia nhiều lời thêm câu nào. Cuối cùng mới chọn được một bộ giá cả khiến Mễ luật sư miễn cưỡng nhận, màu xám bạc, hai hàng nút, thắt lưng thu lại, cổ áo bẻ cao, vạt sau áo mở ra. Bác sĩ Mạch kêu Mễ Hi Huy thử, Mễ luật sư thay thử cũng vừa khít.
Có một loại người có thể mặc tây trang vào một cách vô cùng nam tính. Toàn thân cao thấp không một chỗ nào không ổn, chỉnh tề đến oai nghiêm. Đường vai thẳng, bờ ngực rộng mà bằng phẳng. Cảm giác khiến bộ tây trang cũng mạnh mẽ lên, ‘đứng phẳng’. Nghiêm cẩn, sạch sẽ, cấm dục.
Lại trêu chọc thần kinh người nhất.
Hiện tại thật muốn xé trang phục của kẻ trước mặt ra mà đặt người đó dưới đất. Bác sĩ Mạch cười hì hì nhìn Mễ luật sư, tưởng tượng cơ thể Mễ luật sư cởi quần áo.
Kỳ thật cũng không mới, mỗi tối đều nhìn đó thôi.
Chẳng qua, hôm nay hơi thở của Mễ Hi Huy như thể thúc giục nhiều hơn bình thường. Mễ Hi Huy liếc nhìn bác sĩ Mạch, thừa dịp nhân viên hướng dẫn mua hàng không chú ý, nhéo một cái lên mông kẻ kia. Môi bác sĩ Mạch giật giật, Mễ luật sư bèn mỉm cười.
“Bộ này chứ, Mễ luật sư”
“Bộ này đi, bác sĩ Mạch.”
_____________________
[1] Nguyên văn câu nói là từ địa phương ‘吃囝, 确崎岭’, mình lấy một câu chửi nghe có vần có điệu và cũng có chất địa phương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT