Bà Hình được điều tới coi việc truyền dịch của ông Hình. Vì tốc độ truyền dịch quá nhanh, trái tim ông Hình chịu không nổi.

“Ông nói xem thế này phải làm sao” Bà Hình ngồi một bên, kéo chiếc kính lão lên chóp mũi, cúi đầu đan một chiếc áo len nhỏ, những mũi đan bắt chéo phức tạp, “Chú hai nhà ta muốn điều kiện gì lại không có Dáng vẻ tuấn tú lịch sự không nói đi, đã vậy còn đường đường là đại luật sư. Muốn tài có tài muốn mạo có mạo, người cũng ít nói giỏi giang, như thế nào tìm không được một người vợ”

“Tìm không ra là tìm không ra. Bà để thằng bé dẫn theo nhóc con như vậy làm sao tìm được Con gái nhà người ta vừa thấy nó ôm theo con nhỏ liền quay đầu bỏ đi.”

Bà Hình không lên tiếng. Bà im lặng, cảm thấy đuối lý. Nửa ngày còn nói thêm, “Vẫn là hai kẻ già vô dụng chúng ta liên lụy con nó. Có thể giúp chú hai trông coi Ninh Ninh thì cũng không đến mức khiến nó lớn đến vậy rồi mà còn như một vú em…”

“Ai.” Ông Hình nặng nề thở dài, “Bà xem Long Nhược hiện tại như vậy đó, nếu chú hai nó thật kết hôn rồi thì sẽ ra sao Có vợ về nhà thì bát canh nóng còn uống không được. Vì ly hôn mà còn kéo đến đồn cảnh sát mà quậy. Hai ngày nay tôi thấy Long Nhược đều cởi bỏ họ Hình mất rồi, bà có khi nào thấy Long Nhược mất hồn mất vía ủ rũ như vậy chưa Nói thế, ý tôi là đừng nôn nóng. Chú hai kén chọn cũng là chuyện tốt, chọn nhiều vào, chọn người vừa ý rước về mới có thể lo cho gia đình. Chú hai nó mà còn quậy đòi ly hôn nữa, thôi chúng ta đừng sống!”

Ông Hình mới nghĩ tới việc kia thôi đã kích động, ho khan. Bà Hình vội vàng đấm lưng cho ông, nén giận bảo, “Ông không nói tôi cũng quên mà. Nghiệp chướng, ở đâu ra một nàng dâu như vậy chứ, nhà họ Hình ta xưa kia tạo nghiệt nợ Tôn Mẫn sao Ông xem ông xem, Ninh Ninh dáng vẻ hiện tại vừa gầy lại vừa nhỏ, lúc trước chưa đến bảy tháng thì đã cai sữa! Con nít cốt lõi đều là do uống sữa mẹ làm nển tảng, như thế lớn lên mới tốt được! Thằng nhỏ yếu như vậy, ba ngày thì đã hai bận ốm đau…”

Ông Hình thở hổn hển, không kiên nhẫn mà rằng, “Tôn Mẫn là giáo sư trung học, bận rộn với các lớp cuối cấp tốt nghiệp.”

Nhắc tới vợ trước của đứa con lớn nhất, bà Hình liền tràn đầy căm giận. Vô thức, bà tăng thêm lực vào chiếc áo len trong tay, “Tôi thật không hiểu được, cô ta ngốc nghếch đến mức nào mới có thể mặc kệ con mình. Có lòng với sự nghiệp là chuyện tốt, nhưng con mình thì cô ta ở được đến bao lâu Chống đỡ được có ba năm. Sau này thằng bé liệu còn có thể nhớ đến từng có một người mẹ như vậy không. Ninh Ninh là con ruột của cô ta, đến khi già rồi ngoại trừ Ninh Ninh cô ta còn trông cậy vào ai Hừ!”

Bà Hình hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.

Ông Hình nhìn mu bàn tay nổi gân xanh của bản thân mình, thở dài, “Nói cho cùng, hai ta cũng chẳng giúp được gì.”

Năm còn trẻ ông đã từng bị qua viêm phế quản cấp tính nhưng không chữa dứt, lặp lại vài lần cũng không để bụng. Tuổi lớn rồi mới phát giác tình thế nghiêm trọng, mỗi ngày đều cần truyền dịch, luôn phải nằm viện. Bác sĩ nói bệnh tình ông Hình hiện tại không được lạc quan, ông gặp nguy hiểm do toàn bộ hệ hô hấp suy kiệt. Tinh thần và sức lực của bà Hình chủ yếu đều đặt cả vào việc hầu hạ ông, không trông coi được Ninh Ninh. Hai đứa con của nhà họ Hình, con cả là Hình Long Nhược, năm nay ba mươi sáu, đội trưởng đội cảnh sát của thành phố Thiên Tân. Chú hai Mễ Hi Huy, theo họ mẹ, năm nay hai mươi sáu, luật sư công ty nổi tiếng. Trước kia bà Hình vẫn luôn rất tự hào, hai đứa con tiền đồ đều tốt đẹp như nhau. Mấy bà lão trong xóm mỗi khi họp lại, bà Hình từ đầu đến chân đều rất sôi nổi. Người khác nhắc tới nhà họ Hình thì, “Ấy… Con cái nhà họ vậy đó vậy đó…”

Sau thì, cậu con cả của Hình gia ly hôn, con thứ đến tuổi kết hôn lại tìm không được vợ.

Khi Mễ Hi Huy đi xem mắt lần thứ hai mươi thất bại trở về, ông Hình đột nhiên thốt ra một câu: Tốt, con rốt cuộc thành trung đội trưởng[1] rồi đó.

Lần xem mắt thứ hai mươi mốt thất bại cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng lớn lao gì với Mễ Hi Huy. Hết giờ làm đi đón Út cưng, khi đi ngang qua cửa hàng chuyên bán quần áo cho trẻ em thì mua cho Út cưng một tá quần lót bằng vải mềm với những bông hoa nhỏ trên đó. Về đến nhà gọi điện báo cho cha mẹ biết xem mắt thất bại. Bà Hình nghe giọng con trai đều đều như gỗ, thở dài, nửa ngày không nói chuyện.

~*~

Nơi diễn đàn thế giới tình cảm có một nick tên là ‘Tăng Tiễn Nhất Lũ Thu’ – đó là một người con gái duyên dáng, dịu dàng, nửa rạng ngời nửa ưu thương. Nàng tinh tế, biết săn sóc, hiểu việc an ủi người khác, rất có tiếng tăm trên diễn đàn, thậm chí có một số lượng người yêu mến nhất định. Trong lòng rất nhiều người nàng là hình mẫu của lan tâm huệ chất, thiện lương nhu nhược. Tối hôm nay, nàng lại đăng một bài viết đầy tuyệt vọng. Nàng miêu tả bản thân nàng phát hiện chồng nàng ngoại tình thế nào, nàng phẫn nộ, tuyệt vọng ra sao, rồi trong lòng đấu tranh vùng vẫy, bị bên thứ ba giáp mặt gây nhục nhã, mấy lần muốn phí hoài mạng sống.

Giữa những dòng chữ đều là thê thảm bi thương đến sũng nước. Bài trả lời vô số, mắng to tên chồng vô lại cùng ả bồ vô sỉ. Bài viết này thật ra có phần truyền hình trực tiếp, nàng như đang thấp giọng thì thầm mà kể những đau khổ và phiền muộn của mình. Người trả lời bị văn phong nàng thu hút, thương tâm, phẫn nộ cùng nàng, ai cũng tỏ vẻ Tiểu Thu nên bỏ cái gã thối nát kia đi, hãy coi trọng việc kiếm tìm hạnh phúc. Và rồi Tăng Tiễn Nhất Lũ Thu gặp được một chàng luật sư anh tuấn mà lãnh đạm, họ quen biết nhau, sau đó chàng luật sư lạnh lùng giúp nàng thưa kiện ra tòa, rồi dần bị nàng hấp dẫn, họ yêu nhau. Trong topic kể lại thổn thức mãi, rồi lại cứ muốn nói tiếp chuyện tình cảm giữa Tăng Tiễn Nhất Lũ Thu và anh chàng luật sư lạnh lùng, nói mãi không thôi.

Bác sĩ Mạch ngồi trước máy tính mà vẻ mặt mừng rỡ. Ánh sáng từ máy lấp lánh phản xạ lên kính gã, lớp ánh sáng xanh mỏng manh phủ lên kiếng khiến chẳng nhìn thấy mắt gã đâu. Gã càng viết càng hưng phấn, quả thực ý văn tuôn trào, muốn ngừng cũng ngừng không được. Tên chồng lạm tình, bên thứ ba vô sỉ, người vợ dịu dàng phẫn nộ bi thương tuyết vọng, rít gào gầm lên. Rốt cuộc gã hiễu được nguyên nhân vì sao những bộ phim truyền hình rất kịch lúc tám giờ lại thu hút đến thế. Bởi vì, tất cả mọi người đều cô đơn lắm.

Chuyện tình cảm giữa Tăng Tiễn Nhất Lũ Thu và anh chàng luật sự mặt lạnh lại tiến thêm một bước, bác sĩ Mạch đắc ý dào dạt ấn phím F5, dưới sự trầm trồ khen ngợi của các bài trả lời đột nhiên nhìn thấy một câu.

Càng bịa càng thái quá.

Bất chợt Bác sĩ Mạch cảm thấy mình như bị ai đó dội một gáo nước lạnh, lẳng lặng nhìn câu nói với giọng điệu cứng nhắc kia, câu nói không hề đặc sắc bị bao phủ giữa những bài trả lời khác.

Càng. Bịa. Càng. Thái. Quá. Chấm tròn.

Người post bài này tên là ‘Mèo Con Cún Con Quần Sịp Con’, mới đăng ký hai ngày trước, chủ yếu post bài trong khu vực chuyên về giáo dục, những quan điểm về việc bữa sáng nên cho trẻ nhỏ ăn món gì.

Bác sĩ Mạch nghiến răng nghiến lợi. Phía bên dưới lần lượt có vài bài trả lời giận dữ tẩy chay bài của ‘Quần Sịp Con’, hơn nữa ngày càng nhiều hơn. Tất cả đều nhất trí phê phán tên đáng ghét đã quét đi hưng phấn của mọi người, nhưng Quần Sịp Con nửa ngày cũng chẳng phản ứng. Ước chừng một giờ sau, Quần Sịp Con mới đăng bài trả lời, rất dài, bên trong liệt kê tường tận những chỗ không phù hợp với pháp luật trong câu chuyện tầm phào của bác sĩ Mạch. Còn nêu đến vô cùng rành mạch điều mấy khoản mấy trong luật pháp.

Bác sĩ Mạch 囧.

Gã đột nhiên bắt đầu từ thuyết vô thần nghiêng sang thuyết hữu thần… Thế quái nào mà gần đây cứ bị người lật tẩy xấu hổ thế này. Topic trực tiếp nổ tanh bành, những lời rối loạn lung tung thế nào cũng có đủ. Bác sĩ Mạch nhanh chóng đăng xuất, rốt cuộc nick ‘Tăng Tiễn Nhất Lũ Thu’ trở nên vô dụng.

~*~

Út cưng ở phòng khách dùng muỗng nhỏ húp cháo. Đoạn thời gian trước báo chí đưa tin trong đồ sứ có chứa chất chì, có thể gây hại với cơ thể con người. Vì thế Mễ Hi Huy lập tức đổi bộ đồ ăn bằng inox cho Út cưng. Sau đó tivi lại đưa tin, chén bát bằng inox đa số đều là chất lượng không đạt tiêu chuẩn, nguyên tố kim loại nặng vượt mức. Vì thế Mễ đại luật sư lại lập tức đổi bộ đồ ăn bằng nhựa cao cấp cho Út cưng. Chưa được hai ngày lại có tin tức nói, đồ bằng nhựa không chịu được sức nóng cao, nhiệt độ quá nóng dễ phóng ra chất độc. Thế nên trước mắt Út cưng có tới ba bộ đồ ăn dùng luân phiên nhau.

Út cưng run rẩy dùng muỗng nhỏ húp cháo, sau đó leo xuống ghế, vui vẻ chạy đến phòng sách của Mễ đại luật sư, bám vào chân Mễ đại luật sư mà nũng nịu, “Chú ơi, đút con ~”

Mễ đại luật sư nhìn những bài trả lời càng ngày càng loạn trong topic, ngay cả đặc vụ Internet[2] cũng ló dạng, bất giác cong khóe môi. Mễ đại luật sư đứng dậy, ôm lấy Út cưng, vỗ mông nhỏ của bé, “Lên tiểu học rồi, phải tự ăn cơm chứ.” 

Út cưng cọ cọ lên cổ chú nó, dẩu cái miệng nhỏ ra, “Con không làm được mà ~”

_________________

[1] Trong quân đội, một trung đội có quân số từ 20-36 người.

[2] Đặc vụ Internet, chuyên đổi trắng thay đen trên mạng, tạo ra mâu thuẫn, châm ngòi thị phi, lấy việc nhiễu loạn trật tự Internet làm niềm vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play