Huyết sắc nhuộm cả màn đêm, bối cảnh xung quanh cũng mang màu xanh âm u, mặt trăng bị một lớp mây mỏng che đi, những đám mây mang màu gỉ sắt cho nên đã làm mặt trăng cũng hơi nhuộm chút huyết quang. Có điều con người và các sinh vật khác sống trên mặt đất, đã sớm mặc kệ hiện tượng thiên nhiên quái dị này rồi, hoặc có thể nói bọn họ đã gần như không còn cái gọi là ‘sự hiếu kỳ’ nữa rồi.

Louis nhìn hai người mang ‘chiến lợi phẩm’ về cũng có chút phát sầu.

Một nam tử áo đen bán sống bán chết, một tên ‘nô lệ’ bartender so với bán sống bán chết còn tệ hơn, một con mèo Ba Tư xinh đẹp, may mắn còn có xấp tư liệu, có điều toàn là tư liệu nghiên cứu về y học, có vẻ là đang tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người. Những thanh niên mắc chứng nọa huyết bị mất tích đó đã bị tiêm vào cơ thể một loại thuốc độc chưa xác định rõ danh tính, sau khi tiêm vào, trong máu đã xảy ra biến dị, cải tạo thành cương thi. Trước đây có vài hồng huyết tộc bị giết, sức chiến đấu cũng không tệ lắm, có điều đó mới chỉ là giai đoạn đầu tiên trong thực nghiệm.

Thẩm vấn tên áo đen kia, phát hiện ra hắn biết rất ít, nếu như nói “Phản quân” có kết cấu như một cái cây thì người này chỉ là cành nhỏ đốt cuối, có hay không cũng chẳng quan trọng.

Louis cho mọi người nhìn dấu vết “nô lệ” trên cánh tay tên bartender, phát hiện trên đó có một vết sẹo, giống như một lỗ hổng.

“Cái này là sao?”

“Là đồ bỏ đi.” Louis cho mọi người xem ảnh, “Hình xăm không hoàn chỉnh, chắc là không đủ năng lực, đã bị đào thải, xem ra lần này chỉ bắt được con cá nhỏ.”

“Xí!” Không Thiền cảm thấy chuyến này đi coi như công cốc.

“Có điều cá nhỏ thì vẫn là cá.” Louis giao tên áo đen cho vài người mặc trang phục bảo hộ dẫn đi.

“Dẫn hắn đi đâu vậy?” Tiếu tò mò hỏi.

“Thẩm vấn kiêm cải tạo.” Louis trả lời bâng quơ, “Sẽ có chuyên gia phụ trách.”

“Cải tạo?” Không Thiên không rõ.

“Đây không phải là vấn đề chúng ta cần quan tâm.” Louis khoát tay, “Tối nay về phòng nghỉ đi, sáng mai nói tiếp.”

Mọi người tan họp, tự trở về phòng mình.

Nói là mọi người, thật ra tới phục mệnh chỉ có Không Thiền và Tiếu, mấy người khác thì không phục tùng chỉ huy, cả Triển Dực cũng không thấy bóng dáng đâu.



“Elena!” Không Thiền chạy xuống lầu, dẫn theo con gấu đen đi dạo, bối cảnh bên ngoài Huyết Cung lúc này có thể nói là một trời một vực so với lúc ban đầu.

Ở trước cửa, Khải đang kiểm tra thiết bị.

Không Thiền bước tới chào hỏi hắn.

Khải ngẩng đầu nhìn con gấu phía sau Không Thiền, có chút kinh ngạc.

“Có tuyết hả?” Không Thiền nhìn lớp màu trắng đọng thật dày trên tán cây phía xa, “Cái gì thế?”

“Quạ trắng.” Khải vừa nói vừa thử thiết bị, “Loài chim mang tới chết chóc, tôi chỉ mới thấy trong sách, đây là lần đầu tiên gặp vật sống.”

“Á, có sói trắng nữa á!” Không Thiền lắc đầu, “Bị cuồng màu trắng hả?”

Trước cửa lớn, Mục Tát cầm ly máu nhân tạo chạy tới, “Suối máu cũng có nữa! Hoàn toàn giống y như đúc cung điện trong truyền thuyết, Huyết Cung thật sự có sinh mệnh!”

“Bạch Vũ đâu?”

Tiếu bước ra, hắn và Khải vừa mới làm quen, cũng chào hỏi như lệ thường.

Mục Tát vươn tay chỉ lên trên.

Tiếu ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy trên đầu pho tượng, Bạch Vũ đang ngồi xếp bằng, bên cạnh là túi đồ ăn, trên tay cầm hamburger, ăn rất vui vẻ.

“Nga?” Tiếu sờ cằm, “Triển Dực nói đi mua fast food thì ra là mua cho hắn à… Quan hệ giữa hai người này có vẻ không tệ nhỉ?”

“Dực Dực nói hắn là thú cưng.” Mục Tát cười tủm tỉm.

Tiếu có vẻ rất buồn cười, “Thú cưng? Ý của anh là Triển Dực là chủ nhân của Bạch Vũ?”

“Ờ mà quên…” Mục Tát nhìn trái nhìn phải, “Dực đâu rồi?”

Khải ngẩng đầu, “Hình như về phòng rồi.”

“Còn sớm vậy mà về ngủ rồi sao?” Không Thiền mất hứng, “Tôi còn định rủ hắn đi ăn khuya.”

“Cậu rủ hắn đi ăn khuya làm cái gì?” Tiếu bực bội nhìn Không Thiền, “Hắn chả nói chả rằng, tôi thấy cậu bốc đại cục đá nào đi ăn cùng cũng chẳng có gì khác nhau.”

Không Thiền chậc chậc hai tiếng, “Tàn khốc thì sao chứ! Dù sao người ta cũng là mỹ nhân!”

“Đúng thế!” Mục Tát gật đầu, “Nhìn hắn sẽ ăn ngon miệng hơn.”



Triển Dực quay về phòng, cả người cứ nóng hầm hập, cảm giác này hắn chưa từng gặp bao giờ, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

Tuy rằng hắn chẳng có mấy hảo cảm với cách bày trí phiền phức với chiếc giường rộng lớn xa hoa ở trong phòng này, nhưng mà hắn bây giờ rất mệt, cho nên cứ thế ngã người xuống chiếc giường trắng.

Thân thể nóng như lửa đốt, bắt đầu từ cổ lan ra toàn thân.

Triển Dực nhíu mày, vươn tay sờ cổ mình, không hề bị thương, cũng không có vấn đề gì khác… Chỉ là rất khó chịu.

Khi Triển Dực mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì cảm giác nóng rực cứ thế tăng lên nhiều hơn, sau đó là cơn đau đầu kịch liệt ập tới, miệng lưỡi khô nóng.

Ngay vào lúc hắn đau đớn nhất, đột nhiên có cái gì đó ngọt ngọt, theo khóe miệng chảy vào trong cổ họng.

Hắn theo bản năng hé miệng, tựa như có ai đang đút nước cho hắn, hắn uống vài hớp, phát hiện mỗi lỗ chân lông đều thoải mái hẳn ra.

Cảm giác nóng rực biến mất, kể cả đầu đau như búa bổ cũng không còn… Triển Dực an tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ say.



Chẳng biết ngủ qua bao lâu, hắn chợt nghe thấy tiếng sói tru ngoài cửa sổ.

Triển Dực chớp mắt bừng tỉnh.

Từ nhỏ cho đến lớn, hắc kiếp có một thể chất rất đặc biệt, cho dù đang ngủ cũng sẽ không bao giờ lâm vào tình trạng bất tỉnh nhân sự.

Theo bản năng, Triển Dực cảm thấy không đúng lắm.

Đưa tay sờ khóe miệng, không có cảm giác ướt át, nhưng cơ thể lại ẩm ướt, vươn tay lau trán, phát hiện một tầng mồ hôi.

Triển Dực đứng lên đi toilet, nhìn mình trong chiếc gương lớn, không có gì bất thường, chỉ có cả người ướt đẫm thôi.

Hắn xoay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện áo khoác được vắt trên đầu giường, lúc nãy về phòng đã nằm xuống giường, ai giúp mình cởi áo khoác vậy?

Triển Dực nhìn nhìn chiếc áo khoác… Lúc trước khi về nhà, nằm ngủ trên sô pha, Bạch Vũ đều sẽ nhặt áo khoác hắn ném tùy tiện dưới đất lên rồi tùy tiện vắt ở đâu đó.

Triển Dực khẽ nhíu mày, cởi áo sơmi, bước vào phòng tắm mở vòi sen… Hắn cảm thấy có vị gì đó rất kì lạ.

Ngẩng mặt lên, để vòi sen phun nước vào miệng, súc vào cái rồi nhả xuống sàn nhà… Dòng nước màu đỏ nhạt trôi xuống cống thoát nước.

Triển Dực ngẩn người, nhíu mày.

Mở cửa phòng tắm ra, hắn bước tới trước gương há miệng ra xem, nhìn răng nanh của mình… Tất cả đều bình thường, vẫn là hình dạng của con người, răng nanh không hề lớn ra, dưới đỉnh cũng không có máu. Hơn nữa hắn là siêu hỗn huyết, cho dù là hắc huyết tộc cũng không có khả năng biến hắn thành huyết tộc. Dù sao siêu hỗn huyết cũng có cấp bậc cao hơn hắc huyết tộc, từ trước tới nay chỉ có cấp cao cải tạo cấp thấp, làm gì có chuyện cấp thấp cải tạo cấp cao bao giờ!

Đang buồn bực, hắn chợt nghe thấy có tiếng động, tựa như tiếng mở cửa sổ.

Vòi sen trong phòng tắm vẫn còn mở, tiếng nước chảy vang lên không dứt, Triển Dực vươn tay lấy áo choàng tắm màu đen khoác lên người, đứng sau cánh cửa ra vào.

Theo động tác của Triển Dực, cánh cửa dần dần mở ra…

Triển Dực vốn nghĩ là Bạch Vũ đùa dai, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên người kia thừa dịp hắn đang tắm lẻn vào quậy phá. Nhưng lần này, Triển Dực ngửi được mùi cộng thêm hơi thở… Hoàn toàn không giống Bạch Vũ!

Tại sao lại có thể phân biệt rõ giữa mùi và hơi thở thế này? Cả bản thân Triển Dực cũng không rõ, tóm lại là hắn cảm nhận được người vào không phải là Bạch Vũ.

Triển Dực giơ chân đạp cửa, kẹp lấy cánh tay người kia.

Cùng lúc đó là thanh âm “Bụp” vang lên.

Cánh tay bị kẹp đột nhiên biến thành mấy con dơi, vỗ cánh bay ra ngoài.

Cánh cửa đồng thời dội ngược lại, một cái bóng lớn nhào về phía Triển Dực, giống như một cái bao bố muốn trùm lấy hắn.

Triển Dực khẽ nhíu mày, né người tránh… Bao bố kia cũng vọt theo, Triển Dực thấy nó đang nhào tới trước mặt, hắn nghiêng người, cho bao bố kia chui tọt vào phòng tắm, sau đó sập cửa lại.

Bên trong vừa có tiếng nước chảy vừa có tiếng kêu ầm ĩ không ngớt, bên trong tựa như có hơn cả trăm con dơi.

Triển Dực quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhíu mày, “Ghê tởm.”

Vừa nói xong, có một bàn tay từ phía sau vươn tới, nhẹ nhàng đặt bên hông hắn, bên tai vang lên giọng nói, “Cái cổ thật xinh đẹp, không biết máu có ngon như trong truyền thuyết hay không…”

Triển Dực đồng thời cảm thấy hai chiếc răng nanh bén nhọn đang ở vành tai mình, chuẩn bị tới gần cổ, chẳng qua…

“Á!”

Đối phương vừa há miệng định cắn thì Triển Dực đã nhét vào họng hắn cục xà phòng.

“Phụt phụt!” Người nọ lùi ra sau vừa phun cục xà phòng vừa súc miệng.

Triển Dực xoay người ra ngoài, kể cả liếc cũng không thèm làm.

Một lát sau, người kia mở cửa phòng tắm, ngượng ngùng bước ra, trên vai là con dơi màu đen cực lớn.

Thân hình người này tương đối cao to, mặc áo choàng đen, tóc xoăn đen rất dài, sắc mặt tái nhợt, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, để râu, trên người toát lên vẻ ngạo mạn của quý tộc từ xưa, hắn híp mắt nhìn, tựa hồ có chút bất mãn với Triển Dực.

Triển Dực đã thay quần áo khác, hắn mặc áo sơmi và quần đen, dáng người cân đối hiện ra, đứng bên cửa sổ xem tư liệu, mặc kệ kẻ đột nhập kia.

Người kia rút ra chiếc khăn giấu trong cổ áo, lau đầu ướt sũng cho con dơi. Sau đó hắn bước tới cửa sổ, mở cửa ra… Con dơi bay ra ngoài, lúc bay ra thì chỉ có một con, nhưng khi bay đến giữa không trung, con dơi như có ảo thuật phân ra thành cả trăm con bay về phương xa.

Người kia bước tới gần Triển Dực, Triển Dực thả tư liệu xuống, nhìn hắn.

“Mắt màu xanh đẹp quá!” Người kia ca ngợi, “Bé có người yêu chưa?”

Đại khái khoảng ba giây sau. Bạn đang

Mọi người đứng dưới lầu đột nhiên nhìn thấy một vật thể lạ bị ném từ tầng ba xuống, sau đó là thanh âm Triển Dực sập cửa sổ lại.

Sau khi vật thể lạ mang hình dáng kén tằm rơi xuống đất, một lúc sau mọi người mới nhìn thấy rõ là người kia dùng áo choàng trùm người lại.

Tiếu không nói gì, dùng mũi chân chọt chọt kén tằm, “Clary, anh đánh lén Triển Dực hả?”

Kén tằm giật giật, người vừa rồi đứng dậy, kén tằm bọc xung quanh lại biến thành áo choàng như ban đầu.

“Đằng ấy chính là ma vương Clary?” Mục Tát bước tới vuốt cằm quan sát, cảm thấy người này trông rất phong độ, “Đằng ấy có phải là hắc huyết già nhất không? Sao lại không đứng đắn gì hết vậy.”

“Tôi đâu phải đứa già nhất đâu!” Clary kéo dài giọng ra, “Phải là đẹp trai nhất mới đúng!”

Mục Tát sờ sờ cằm, lùi lùi về phía Khải.

“Ái da…” Clary nhìn xung quanh, sờ sờ cổ, “Chỗ nào cũng màu trắng, thiệt không thoải mái tí nào, làm như đám ma không bằng.”

“Anh cũng có phải người sống đâu mà sợ đám ma?” Tiếu chọc.

“Hứ!” Clary quấn áo choàng quanh người, nhìn xung quanh, “Bạch Vũ đâu rồi? Tôi muốn cúng bái bạch huyết trong truyền thuyết a ~”

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng Bạch Vũ đã sớm đi mất rồi.



Triển Dực đi tắm thêm lần nữa, thay đồ ngủ, nhưng bây giờ lại không cảm thấy tí gì gọi là buồn ngủ, nghĩ một hồi, thôi kệ cứ nằm xuống giường đi, chắc là lát lại ngủ được thôi.

Triển Dực leo lên chiếc giường mềm mại, cảm giác trong chăn hình như có cái gì đó, đưa tay vỗ thử, bên trong phát ra tiếng “Ân~”.

Triển Dực ngây người, xốc chăn lên, chỉ thấy dưới chăn là mái tóc trắng dài thòn.

Triển Dực lập tức nắm tóc kéo.

“Đau đau đau!” Bạch Vũ liền chui ra, hắn mặc áo ngủ màu trắng, thuận tiện ôm lấy cái gối, “Dực Dực, giường của cậu hình như mềm hơn giường tôi.”

Triển Dực nhíu mày, “Giường ai nấy ngủ.”

“Thú cưng phải ngủ chung với chủ nhân chứ!” Bạch Vũ hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn kế hoạch.

“Tự nuôi lấy mình đi!”‘

Bạch Vũ híp mắt nhìn, “Vứt bỏ thú cưng là một hành vi thiếu đạo đức!”

Hai người đọ mắt một hồi, Triển Dực đột nhiên vung chân, đá bay Bạch Vũ xuống giường.

Sau khi vận động vài cái thì hình như Triển Dực đã hơi buồn ngủ, cho nên lại nhấc chân đá Bạch Vũ vừa mới đứng dậy, “Tắt đèn!”

Bạch Vũ bất đắc dĩ, không trách được, Triển Dực vốn đã là người thô bạo lãnh khốc, hành động ngạo kiều vừa rồi hoàn toàn không hề có chút gì là tình thú, hắn đứng lên định đi tắt đèn, ai dè lại bị một chưởng gối bay vào mặt. Xoay đầu nhìn thì Triển Dực đã chui vào trong chăn mất tiêu.



Bạch Vũ ôm gối bước tới, ngồi xổm bên giường, vươn một ngón tay nhấc mép chăn lên, nhìn khuôn mặt Triển Dực.

Trong căn phòng tối om, đôi mắt màu băng lam mở to, nhìn chằm chằm Bạch Vũ.

Bạch Vũ ôm gối đầu chăm chú nhìn Triển Dực.

Ngay lúc Triển Dực chuẩn bị tung thêm cú nữa đá hắn đi, Bạch Vũ đột nhiên nở nụ cười, để lộ ra hai chiếc răng nanh.

“Ngủ ngon.” Bạch Vũ ôm gối đầu, chậm rãi đứng dậy bước ra cửa.

Khi bước tới cửa, cánh cửa tự động mở ra.

Triển Dực hơi ngẩn người, Bạch Vũ chưa hề đụng tới cánh cửa, nhưng nó lại tự giác bật mở.

Bạch Vũ xoay đầu lại liếc mắt nhìn Triển Dực, khóe mắt mang ý cười rất sâu, để lại một câu, “Mơ đẹp nha ~”

Nói xong, hắn liền biến mất sau bóng đêm.

“Kẽo kẹt… Rầm!” Cánh cửa tự đóng lại.

Triển Dực nhíu mày — Một tòa lâu đài quỷ dị.

Hắn xoay người tiếp tục ngủ, ai ngờ rằng hắn thật sự đã nằm mơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play