“Đi hướng nào vậy?” Lái xe ra cửa, Ân Nghệ quay lại hỏi lão bà đại nhân.
“Hướng đến công ty của anh ý.” Thi Ánh Điệp mỉm cười.
Hắn hoài nghi nhìn nàng, bởi nhìn khuôn mặt nàng cười sung sướng rất giống như đang che dấu một bí mật nào đó.
“Có việc gì mà anh chưa biết sao?” Hắn hỏi.
“Có nha, lại rất nhiều nữa.” Nàng cười hớn hở “Anh để ý sao?”
Hắn nhún vai tỏ vẻ không có gì to tát cả, cũng không truy hỏi nàng.
“Hôm nay tan ca anh có phải đến đón em không?”
“Anh có thời gian rảnh như thế ư?” Nàng khinh thường liếc mắt nhìn hắn hỏi ngược lại.
Ân Nghệ sửng sốt một chút, đột nhiên lông mày dãn ra “Anh nhất định sẽ có thời gian tới đón em mà.”
“Đừng vì một chuyện nhỏ như thế này mà làm công việc của anh bị rối
loạn hết, em có thể tự mình về nhà, nhất định sẽ không lạc đường đâu.”
Nàng vỗ nhẹ hắn, mỉm cười lắc đầu.
“Không cần đợi cái xe đang tu sửa của em nữa, anh mua cho em xe mới được không?” Hắn nhíu mày đề nghị.
“Mới ngày đầu tiên đưa em đi làm, sao anh liền phát sinh nhiều phiền
toái như vậy?” Thi Ánh Điệp cười tà đạo, nửa đùa nửa thật nói với hắn.
“Chứ nếu không em phải đi xe bus mệt chết đi được!” hắn yêu thương giải thích.
Nàng trong lòng vô cùng ấm áp không khỏi cảm động ôn nhu đáp “Yên tâm, nếu mệt em sẽ đi taxi về.”
“Mệt thì gọi điện thoại cho anh, anh đưa em về, không cần đi taxi.” Hắn nhíu mày, thanh âm có phần hơi tức giận.
“Không phải là em ảo giác chứ? Anh giống như là không thể tin vào tài
xế taxi?” Nàng có chút đăm chiêu nhìn hắn, nhớ lại lúc ở cục cảnh sát
nàng cũng bảo đi taxi về hắn kiên trì phản đối.
“Chị gái anh từng thiếu chút nữa bị tài xế taxi cường bạo.”
“Hả??!!” nàng vẻ mặt khiếp sợ nhanh chóng im miệng lại, khó có thể
tưởng tượng được loại sự việc đó lại xảy ra đối với người thân của hắn.
“Vì vậy, cứ cho là để anh an tâm, em nhất định phải đáp ứng anh tuyệt
đối không được đi taxi về nhà được không?” Hắn ngữ khí cực kì nghiêm
túc.
“Được.” Tuy trong lòng thấy hắn có điểm hơi lo thái quá nhưng Thi Ánh Điệp không chút do dự gật đầu đáp ứng liền.
Ân Nghệ thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nghiêm nghị dãn ra thoải mái “Hôm nay tan ca anh sẽ tới đón em, chúng ta nhất định phải ăn mừng em nhận
được việc mới chứ nhỉ?”
“Nếu anh có thời gian.” Nàng gật đầu đồng ý.
Có lão công danh chính ngôn thuận, được pháp luật minh chứng mà vẫn
phải vụng trộm sợ mọi người thấy, trên thế gian này sợ rằng chỉ có mình
nàng.
Rất chuyên nghiệp, nàng lấy tay xõa mái tóc dài xuống hai vai che khuất khuôn mặt, hôm nay ngày đầu tiên đi làm nàng chọn một
chiếc áo khoác dài màu nhã nhặn không có gì nổi bật để không ai chú ý
tới nàng, tan ca vội vàng ôm cặp da chạy biến. Thi Ánh Điệp hết nhìn
đông lại nhìn tây, xác định xung quanh không có một ai là đồng nghiệp
của nàng mới cúi đầu nhanh chóng hướng tới bên đường nơi chiếc xe của Ân Nghệ đang đợi, mở cửa xe lao vội vào trong, sau đó “Phanh!” một tiếng
đem cửa xe đóng sập lại bất ngờ.
“Phù!” Nàng như hoàn thành đại nhiệm vụ quan trọng nào đó thở phào.
“Em lại làm cái gì thế?” Ân Nghệ khó hiểu nhìn.
“Giữ bí mật phòng vệ.” Nàng nói xong còn chưa yên tâm quay lại nhìn một lần nữa cho chắc ăn.
Hắn kinh ngạc sửng sốt, nhịn không được bật cười nói “Không cần phải khoa trương như vậy chứ?”
“Như thế nào khoa trương, nếu để bị người khác nhìn thấy em đi xe lão bản, em sẽ chết không toàn thây đó.”
“Lão bản?”
Hắn ngẩn ngơ, nhất thời hai tiếng cười mờ ám làm hắn cơ hồ biết cái gì đang diễn ra “Ha ha!”
“Ha ha là có ý gì hả?”
“Chính là...ân...”
“Ân cái gì?”
Xem vẻ mặt đáng sợ của hắn, Thi Ánh Điệp sợ hãi cúi đầu, rốt cục đầu hàng.
“Em quên chưa nói với anh, em hiện tại chính là đang làm trong công ty của anh đó.” Nàng mở to đôi mắt nhìn hắn rõ vô tội.
Ân Nghệ trợn mắt, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiêu hóa được lời nàng vừa nói. Nàng hiện tại đang làm ở công ty của hắn ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT