“Thí chủ không phải được mời tới nơi này.”

Đông Phương Thiếu kinh hãi, hiển nhiên không ngờ đối phương lại có thể một nói ra nội tình bọn hắn, đánh mắt cho Lý Kiếm Thu Cách Ngạo Sinh, đều tự đề phòng.

Nhưng đạo nhân điên khùng lại hạ một câu, làm cho người ta càng thêm sờ không tới ý nghĩ “Bần đạo cũng không phải được mời tới nơi này.”

Đạo nhân này rốt cuộc đang nói cái gì? Đông Phương Thiếu nhăn mày.

Đạo nhân điên khùng chìa hai ngón tay, nắm mũi kiếm của Đông Phương Thiếu, tránh khỏi Hoàng Hà quỷ, miệng dài dòng “Thứ này không có mắt, vẫn nên cẩn thận, nếu để tổn thương mạng người, đến lúc đó cũng chỉ có thể đi gặp Vô Lượng Thiên Tôn.”

Nhìn ra Đông Phương Thiếu không kiên nhẫn, đạo nhân điên khùng nhanh nói tiếp: “Vốn các ngươi giết người hay không cũng không phải chuyện của ta, chỉ là vừa rồi tất cả đều nghĩ các ngươi là ta, các ngươi nếu giết người này, đạo nhân ta nhất định sẽ gặp phiền toái.”

“Các ngươi hẳn là lần đầu đến đây, không biết quy củ cũng là lẽ thường” Đạo nhân điên khùng lắc đầu, tiếp tục nói: “Các ngươi vừa rồi có nghe được tiếng chuông không?”

“Chỉ cần chuông vang lên, đoạn đường sau đó, tuyệt đối không cho phép giết người, hắc hắc, nếu giết ——” Đạo nhân điên khùng lại lắc đầu “Vậy thì chờ người khác nhặt xác cho ngươi đi.”

Người này vừa nhắc nhở, bản thân ta cũng nhớ ra có việc như vậy, có điều cái quy củ ấy không phải ta lập, muốn ngược dòng, có thể phải ngược dòng đến thời điểm sáng lập giáo.

“Sinh thần giáo chủ U Minh giáo, tự nhiên không chấp nhận nửa điểm điềm xấu.” Đạo nhân điên khùng lại hắc hắc nở nụ cười, run rẩy cả bào tử.

Đông Phương Thiếu oán hận thu hồi kiếm vào vỏ, Hoàng Hà quỷ lập tức kéo nữ nhi của mình thối lui ngoài trăm trượng, đang định lên tiếng trào phúng, giải cơn giận, nhưng tiếng còn chưa mắng ra, sắc mặt lại trắng bệch giống như gặp quỷ.

Mọi người hiển nhiên cũng thấy kiệu đen xa xa, một đám lập tức thối lui qua ven đường, cúi đầu đứng vững, không ít người giống Hoàng Hà quỷ sắc mặt biến trắng bệch, thậm chí còn run run, cảm giác sợ hãi rõ ràng.

Đạo nhân điên khùng cũng trắng mặt, kéo đám Cách Ngạo Sinh qua bên đường “Cái gì cũng đừng nói, trong kiệu kia chính là nhân vật khó lường, đứng vững, ngàn vạn lần đừng ngẩng đầu.” Nói xong câu này nhanh chóng cúi đầu, miệng gắt gao nghiến chặt.

Ta nhìn trộm cái kiệu kia, khung hắc sắc, mành hắc sắc, vật trang sức hắc săc, thậm chí cả người khiêng cũng mặc hắc y, sau cái kiệu là hai bạch y nhân, phía trước sáu người eo buộc lam đái, sau hai mươi người eo buộc thanh đái, thậm chí một cái giả đái cùng bạch đái cũng không có.

Cách Ngạo Sinh cũng âm thầm kinh hãi, không khỏi đoán thân phận người trong kiệu, U Minh giáo lấy sắc đái bên hông phân chia cấp bậc, từ trưởng lão đi xuống, phân bảy cấp hắc-hồng-hoàng-lam-thanh-giả-bạch, tùy thị hay kẻ khiêng kiệu trước mắt không lam đái thì thanh đái, hiển nhiên thân phận người trong kiệu tôn quý dị thường, mà kẻ trong U Minh giáo có thể phô trương tới độ này tuyệt không quá chín mười người.

Tám hắc y nhân khiêng kiệu, hiển nhiên thân thủ cũng không tầm thường, trong chớp mắt cái kiệu đã tới phía trước, tiếp tục trong nháy mắt đã đi xa, người đi đường mặt mày xanh trắng, giữa ban ngày ban mặt còn tưởng gặp chuyện ma quái. Kỳ thật nếu chút âm thanh, khiêng kiệu hồng, thật giống như Diêm vương, chỉ không biết ngồi trong kiệu là ai, tổng cảm giác người bên trong kiệu dường như ta có quen biết.

Đợi khi bóng kiệu đi khuất, đoàn tam sơn ngũ nhạc đến chúc thọ mới dám ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, giống như đã lượn một vòng U Minh điện, rất khó chịu.

Đạo nhân điên khùng lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới thở ra một hơi, miệng thì thào hai tiếng đạo hiệu, xem như khôi phục lại, bất quá trải qua chuyện vừa rồi, mọi người hình như cũng chẳng còn tâm nói chuyện phiếm, vội vàng chạy đi.

“Bên trong kiệu rốt cuộc là ai?” Có thể dọa đám ác nhân liều mạng này thành như vậy, Phó Hồng Hương tò mò nhìn theo hướng cái kiệu biến mất.

“Hắc hắc, người không thể trêu vào.” Đạo nhân điên khùng cho cái đáp án nửa thật nửa giả, xoay người chạy đi.

Đột nhiên lại vòng lại “Các ngươi không đi sao? Nếu ngươi không đi sẽ thật sự chậm trễ.”

Xa xa hai ngọn núi lớn gắt gao gắn bó, nhìn thật giống như một đôi tình nhân, tư thế thân mật, từ sườn núi hướng lên bao phủ trong mây mù, đem phần thân mật kia dấu kín.

“Muốn lên Đông Hoa trước qua Tây Hoa, Tây Hoa có đường, Đông Hoa tuyệt nhai, lúc này mới biết lời ấy không giả.” Cách Ngạo Sinh nhìn hai ngọn núi một cao một thấp chặt chẽ tương liên trước mắt cảm khái nói.

“Hắc hắc, có thể nhìn được ngọn núi này, là phúc khí của ngươi, nếu lên núi này, vậy cũng “mốc” khí” Đạo nhân điên khùng vuốt chòm râu cười quái dị vô cùng.

“Nga? Sao lại là môi khí (vận đen)? Mong đạo trưởng chỉ điểm”

“Hắc hắc, một hồi ngươi sẽ biết, đi nhanh lên đi nhanh lên.”

“Hừ” Đông Phương Thiếu xả giận, cất bước mà đi, cả đám đông phía sau, hiển nhiên chẳng chút hứng thú với đạo nhân điên khùng cố làm ra vẻ huyền bí này.

Đạo nhân điên khùng cũng không giận, lại chuyển qua chủ đề khác “Các ngươi thế nào lại chọc tới Hoàng Hà lão quỷ kia?”

“Đơn đao nương tử đột nhiên ra tay với xá đệ, đạo trưởng vì cứu người đã điểm huyệt đạo đơn đao nương tử, mới rước lấy phiền toái này.” Cách Ngạo Sinh hồi đáp.

“Thì ra là thế” Đạo nhân điên khùng gật gật đầu cười nói: “Cũng trách các ngươi vận khí không tốt, Trịnh lão quái nổi danh cưng chiều nhi nữ, lúc nào cũng dính bên nhi nữ, đúng sai gì đều nghe nhi nữ.” Nói tới đây đạo nhân điên khùng đột nhiên thở dài “Người nào phải cỏ cây, Hoàng Hà lão quái tuy rằng bình thường bá đạo, nhưng cũng là vì lão ngưu đề độc (thương con), nếu lão chết, nữ nhân kia hẳn sẽ thê thảm.”

Một câu này, rất từ bi, không giống phường tà đạo giết người như ngóe.

“Vãn bối nghe nói Hoàng Hà quỷ tướng đã giết sạch cao thấp toàn bộ Phùng gia, mà Phùng gia lại là phu gia Phùng phu nhân, nếu chiếu theo lời đạo trưởng, Hoàng Hà quỷ yêu thương nữ nhân như thế, thế nào lại xuống tay diệt phu gia cả nhà nữ nhân?” Chuyện này mấy năm trước còn truyền huyên náo, Cách Ngạo Sinh tự nhiên cũng biết.

“Chuyện này chẳng thể trách Trịnh lão đầu, nếu đổi là đạo nhân ta, chỉ sợ không chỉ đơn giản diệt cả nhà hắn thôi đâu.”

“Chẳng lẽ có ẩn tình khác?”

“Ngươi vừa rồi đã nhìn thấy mặt Phùng phu nhân chứ?”

Cách Ngạo Sinh nhớ tới vết sẹo trên mặt phụ nhân kia, gật gật đầu.

“Phùng phu nhân trước kia cũng không có đồng sẹo kia” Đạo nhân điên khùng cười lạnh một tiếng, đem chuyện tình biết rõ kể ra “Trước khi Phùng phu nhân gả vào Phùng gia, tuy rằng không phải tiếng thơm lan xa, nhưng cũng là trung thượng chi tư, hơn nữa một tay đơn đao xuất thần nhập hóa, kẻ cầu thân tự nhiên cũng không ít, lại cố tình coi trọng Phùng Khải Chi.”

“Nếu nói Phùng Khải Chi là súc sinh, quả thực ngay cả súc sinh đều ngại bẩn danh, Phùng phu nhân lại là người hết lòng hết dạ, mặc Phùng Khải Chi không đánh lại mắng, thậm chí tính bỏ người chết đói, lúc ấy Trịnh lão đầu đuổi đến người chỉ còn chút hơi tàn, Trịnh lão đầu yêu con như mệnh, thấy nữ nhi bị người khi dễ như vậy, sao có thể để yên, nắm chặt đại đao muốn làm thịt tên súc sinh Phùng Khải Chi vong ân bội nghĩa kia.”

“Vong ân bội nghĩa?”

“Phùng Khải Chi kia từng bị cừu gia đuổi giết, may mắn được Phùng phu nhân cứu, nên mới có đoạn nghiệt duyên này.”

“Sau thì sao?” Phó Hồng Hương luôn đi cạnh Cách Ngạo Sinh hỏi, hiển nhiên nghe chuyện xưa liền nghiện.

“Sau đó Phùng phu nhân quỳ gối ngăn Trịnh lão đầu, Trịnh lão đầu không thể giải hận đành bắt Phùng Khải uống độc, đợi ngoại tôn xuất thế mới rời đi.”

“Chẳng lẽ khi đó Phùng phu nhân đã có thai?”

“Nếu không như thế, lấy tính tình Trịnh lão đầu, sao có thể bỏ qua kẻ đã khi dễ nữ nhi của mình.” Đạo nhân điên khùng cười hắc hắc hai tiếng “Đáng tiếc, súc sinh vẫn là súc sinh, cho dù có khoác da người vẫn là súc sinh, Phùng Khải Chi tuy sợ Trịnh lão đầu cùng chất độc trong người không dám làm gì Phùng phu nhân, từ đó về sau lại không bao giờ về nhà nữa, ăn chơi đàng *** táng gia bại sản, nếu không phải Phùng phu nhân tận lực chống đỡ, Phùng gia đã sớm xong rồi.”

“Một năm sau, Phùng Khải Chi cũng trở về Phùng gia, mang theo mười mấy cơ thiếp, mà nhi tử Phùng phu nhân cũng đã xuất thế ba tháng có thừa, Phùng phu nhân thương tâm rất nhiều, đem toàn bộ hi vọng ký thác vào nhi tử, nhưng oa nhi mới ba tháng tuổi đã bị một nữ nhân Phùng Khải Chi mang về hại chết, Phùng phu nhân thương tâm rất nhiều, một đao giết sạch nữ nhân đã hại chết con mình, lại ngoài ý muốn biết được, không ngờ là Phùng Khải Chi âm thầm sai khiến —— “

.

.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play