Ánh trăng thanh quang, ***g với tiếng lá trúc “xà xạt” có một ý vị khác, một người đứng dưới trăng thanh, giống như thưởng thức ánh trăng khôn cùng này, lại như đang nghe thanh âm trúc kêu ngàn dặm, mơ hồ cảm thấy như bóng người đã ***g vào bóng trúc.
Nhưng người này thân mặc bạch y, ngoại bào thanh sam, eo buộc lam điền bảo ngọc, tay cầm phong thuỷ phiến (cái quạt), nguyệt quang xuyên qua lá trúc vẩy lên người, tựa hồ tùy thời có thể phi tiên, lại nhìn diện mạo, anh mi tuấn mục môi mỏng phấn, tóc đen nửa búi nửa thả, trong bóng đêm thanh trúc mơ hồ còn có thể ngửi được trúc hương, không thể không nói giống như thần tiên giáng thế.
“Đến rồi?”
“Hàn Đàm tham kiến cung chủ” Hàn Đàm kỳ thật đã sớm tới, đứng cách mười bước không dám tùy tiện tiến lên, hắn có thể cảm thấy, hôm nay cung chủ có thêm cái gì đó khác với ngày xưa, lại không rõ cảm xúc ấy đến tột cùng là kích động hay mất mát, hoặc là ưu sầu.
Hán Nghiêu Sinh nhìn thanh niên tuấn tú đi tới gật gật đầu, cười nói: “Nhiều năm không gặp, không nghĩ ngươi đã trưởng thành thành bộ dạng này.”
“Cung chủ” Hàn Đàm cúi đầu, khẽ gọi một tiếng, tâm tình cũng có chút kích động, hắn phụng mệnh ẩn nấp tại U Minh giáo từ khi mười mấy tuổi, trong nháy mắt không thể tưởng được đã qua nhiều năm như vậy, lại nhìn người như sư như cha, cho dù Hàn Đàm luôn hỉ nộ bất lộ cũng không khỏi lộ ra biểu tình không bình thường, hít sâu một hơi “Việc cung chủ dặn thuộc hạ tra xét, thuộc hạ đã điều tra xong, nhưng lai lịch của Lưu Ly thực không cách nào xác định, người này giống như từ trên trời rơi xuống vậy.”
“Nói lại xem”
“Vâng”
“Lưu Ly là do Đà chủ phân đà Lai Châu cứu từ dưới song lên, vì diện mạo hợp với tiêu chuẩn tuyển người của Khung Ngọc viên hơn nữa nguyên nhân chính là tìm không đủ người, liền nổi tâm dùng người vừa cứu đặt danh Lưu Ly đưa vào Hoằng Hồng quán tham gia tuyển hội”
Hàn Đàm thay đổi khẩu khí tiếp tục đem chuyện mình tra được nhất nhất thuật lại “Lưu Ly kia không biết vì nguyên nhân gì, lại cứu được Hữu hộ pháp U Minh giáo Tím Minh đang trọng thương, sau đó lại không biết vì sao bị Tử Minh đánh một chưởng, vứt lại Hoằng Hồng quán rồi bỏ đi.”
“Tử Minh qua một thời gian lại đi tìm Lưu Ly về, vốn có ý đem Lưu Ly kia về U Minh giáo, ai ngờ Lưu Ly lại chọc giận hắn, bị hạ lệnh ném khỏi Lai Châu, mà Lưu Ly đúng lúc ở ngoại thành Lai Châu gặp đám người Lâu Kinh Ngữ bị đệ tử bổn cung tập kích, vì thế mới có chuyện mạo danh.”
“Đám người Lâu Kinh Ngữ cho Lưu Ly ăn ách dược, lại hủy dung, bên ngoài nói là Khinh Trúc bị thủy thổ mới nổi thần tình chấm đỏ ——” Hàn Đàm trộm nhìn thoáng qua Hán Nghiêu Sinh, tiếp tục nói: “Chính là bức họa thuộc hạ sai người đưa về.”
Hán Nghiêu Sinh quay lưng đi, nhìn rừng trúc ban đêm, không có lên tiếng, chỉ là nắm cây quạt trong tay chặt thêm vài phần “Nói tiếp”
“Vâng”
“Kia Lâu Kinh Ngữ cho dù thiên tính vạn toán cũng không ngờ thế thân thế hắn tìm lại có quan hệ với Hữu hộ pháp Tử Minh, Lưu Ly không biết dùng thủ đoạn gì lại ra khỏi Khung Ngọc viên, vừa khéo Tử Minh thấy được, lệnh cưỡng chế thuộc hạ lục soát toàn bộ U Minh giáo, kết quả ngày thứ hai ở trong phòng một thuộc hạ của Tiên lâu bắt gian tại trận —— “
Vốn Hán Nghiêu Sinh đang thẳng lẳng lặng nghe, đến bốn chữ ‘bắt gian tại trận’ thì không khỏi sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn Hàn Đàm một tay mình nuôi lớn “Ngươi nói —— bắt kẻ thông ***?” Không thể nói cung chủ năng lực thừa nhận quá kém, chỉ là —— khó có thể nhận.
“Vâng, chiếu theo tình hình lúc đó, chứng thật là bắt kẻ thông ***, dù sao Lưu Ly kia là công tử Khung Ngọc viên, hơn nữa, lúc ấy Lưu Ly y phục cũng thật sự có chút không ngay ngắn.”
Hán Nghiêu Sinh mím môi, ý bảo Hàn Đàm tiếp tục, có chút thẫn thờ.
“Tử Minh lúc ấy giận dữ, Lưu Ly cùng tên thuộc hạ Tiên lâu bị áp đến trước mặt giáo chủ U Minh giáo Bạch Liêm, Lưu Ly bị ép vào thủy lao, mà người kia lại không tốt số như vậy, trực tiếp bị phán tước hình.”
“Nhưng ngày thứ hai, Lưu Ly lại tự trở về Khung Ngọc viên, lúc sau thuộc hạ có gặp qua hắn, không biết vì nguyên nhân gì lại bị Tử Minh ném ra… Nghe nói Lưu Ly lúc đó đau thương dục quyết, muốn nhảy hồ, được Bach Liêm đi qua cứu, mang về Bích Hải Triều Sinh các, đêm đó Tử Minh xông vào Bích Hải Triều Sinh các, lại không thể đem Lưu Ly ra.”
“Càng không thể tưởng tượng chính là, ngày thứ hai Lưu Ly lại tự chạy khỏi Bích Hải Triều Sinh các, trốn vào Tây Lưu cung, Bạch Liêm cùng Tử Minh nhận được tin, lập tức lên Tây Lưu cung, còn cầu Đại trưởng lão Hợp Kỳ ra mặt, nhưng cuối cùng vẫn không thể đưa Lưu Ly khỏi Tây Lưu cung, nghe nói tiền giáo chủ Hà Lân Sinh thập phần sủng ái người kia, mặt khác lại không biết thế nào.”
“Nói như vậy, người vẫn đang ở Tây Lưu cung?”
“Theo thuộc hạ sở phỏng đoán, hẳn không sai.”
Hán Nghiêu Sinh nhìn tới nơi sâu thẳm trong rừng trúc “Ngươi về trước đi”
“Tây Lưu cung cơ quan nơi chốn, cung chủ ngàn vạn lần đừng dấn thân vào nguy hiểm” Thấy Hán Nghiêu Sinh muốn tới Tây Lưu cung, Hàn Đàm cuống quít cản lại “Thuộc hạ đã an bài thoả đáng, chỉ đợi sinh thần Bạch Liêm ngày mai, có thể đem người mang khỏi Tây Lưu cung, xin cung chủ hãy chờ thêm một ngày.”
“Không cần, ta cũng không phải lần đầu lên Tây Lưu cung.” Người nói xong đã không còn bóng dáng, Hàn Đàm lo lắng nhìn rừng trúc sâu thẳm, bên trong cơ quan nơi chốn, hắn ẩn núp nhiều năm cũng không thể nắm rõ, lúc này chỉ có thể đứng ngây bên ngoài.
Ánh trăng bị áng mây che phủ, ánh sáng lại giảm bớt, thanh sam lướt qua lá khô trên đất, từng bước hướng tới Tây Lưu cung, ba mươi năm chưa trở lại nơi này, cánh rừng này vẫn như cũ, hay nói người bên trong vẫn đang chờ người nọ trở về, cũng như mình…
Muốn được thấy, muốn được thấy ——
…
Ta bị người bắt lên núi, trốn rồi, về người bắt ta tự nhiên là ‘đàn quạ’ trước kia, xét một khía cạnh nào đó ta cũng không nói dối, tuy rằng thực làm cho người ta hiểu lầm.
Được Cách Ngạo Sinh ôm vào ngực ngồi trên ngựa ta ngáp một cái thật to, vừa rồi nói dối một trận, bên ngáp không ngừng, quét mắt qua biểu tình của Cách Ngạo Sinh, hiển nhiên không chút nghi ngờ lời ta nói.
“Nói như vậy U Minh giáo thật sự đang bắt hài đồng” Lâm Minh Tiêu sắc mặt nghiêm túc gật gật đầu, mày khẽ nhăn rõ ràng cho thấy hắn phi thường chán ghét yêu nghiệt ma giáo kia.
Ta đánh ngáp, không có ý định nói cho người này ta là tổ tông đam ma giáo yêu nghiệt đó.
“Đứa nhỏ này thật đáng yêu” Hồng y nữ tử giục ngựa tiến lên, cười lấy một khối điểm tâm uy cho ta.
Ta nghiêng đầu qua một bên, thuận tiện kéo cả đầu Cách Ngạo Sinh qua, trong đầu hận nghiến răng nghiến lợi, nếu lão nhân gia ta biết hôm nay tỉnh lại lại thấy một đám thảo nhân đáng ghét này, đêm qua ta đã dứt khoát kẽo Cách Ngạo Sinh chạy trốn.
“Phó muội đừng để ý, đứa nhỏ này chính là như vậy.” Cách Ngạo Sinh ổn định thân nhỏ không an phận của ta, cười cười xin lỗi Phó Hồng Hương.
“Cách đại ca đừng nói như vậy, ta sao lại chấp nhặt với một đứa bé.” Phó Hồng Hương ngượng ngùng thu tay về, hai má đỏ ửng.
Phó muội, kêu thật thân thiết a! Ta nghiến răng nghiến lợi, kéo vạt áo Cách Ngạo Sinh trút căm phẫn.
Đông Phương Thiếu cười nói: “Đứa nhỏ này thật thú vị” nói xong còn đối mắt với ta “Nhỏ càng thú vị”
“Đúng, đúng vậy, ít nhất sẽ không gặm quạt của ta nữa” Lý Kiếm Thu cũng xen vào, nhân cơ hội nhắc lại chuyện ta xé tan cây quạt của hắn, đương nhiên hắn nói thì nói chẳng ai đi nghe.
Ta càng thêm hối hận hôm qua không bắt cóc Cách Ngạo Sinh, đi chung với đám này quả là vũ nhục lão nhân gia ta.
Bất quá rất nhanh liền tiến vào một dặm gần Đông Hoa sơn, cho nên không khí thoải mái cũng giảm theo, đám Cách Ngạo Sinh cũng dần đổi thành nghiêm túc.
Ta nhìn sơn đạo rộng lớn, lại chui vào lòng Cách Ngạo Sinh, thuận tay sờ sờ mó mó, thì ra bọn hắn muốn tới U Minh giáo.
“Bảo ngươi trở về, ngươi lại không chịu, nhớ kỹ phải bám sát ta nghe chưa?”
Ta gật đầu, hiện tại Cách Ngạo Sinh bị thương ta không ở bên cạnh sẽ lo lắng. Hơn nữa Cách Ngạo Sinh là nhi tử minh chủ võ lâm Cách Khâu, mà những người bên cạnh hắn này đều có danh ở chính đạo, lần này lên U Minh giáo tất nhiên không phải không có mục đích.
“Đi nhanh lên, đi nhanh lên, đừng để muộn”
“Khó có cơ hội đi vào, muộn ta tìm ai đến bồi”
Càng đi đường càng nhiều người, ta nghi hoặc, “Thế nào lại có nhiều người như vậy?”
“Sinh thần giáo chủ U Minh giáo, kẻ nịnh bợ đương nhiên không ít” Lâm Minh Tiêu ha ha cười nói.
“Bạch Liêm?” Ta kinh hô, hôm nay là sinh thần người nọ?
Cách Ngạo Sinh nhanh chóng bịt miệng ta, đám Lâm Minh Tiêu khẩn trương nhìn chung quanh, thấy bên cạnh một hàng ba người nhìn qua đây, lập tức không ngừng kêu khổ.
Lý Kiếm Thu ho khan một tiếng “Tiểu hài tử cả ngày chỉ nghĩ ăn, nơi này nào có bán đường trắng cao.”
Thấy ba người kia lộ ra biểu tình thì ra là thế, không khỏi thở phào, âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn ta, ở địa bàn U Minh giáo, hô tên tục giáo chủ người ta, không phải muốn chết sao!
“Tại hạ Lâm Tiêu phái Không Động, các vị là?” Lâm Minh Tiêu ôm quyền trước ba người kia, nói ra cái tên giả, ta thếmới biết mấy người này thì ra là đổi thân phận.
.
.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT