Bất tri bất giác thời tiết dần dần chuyển sang nóng bức, trừ bỏ sáng sớm cùng chiều tối thật sự là không có nửa điểm giống mùa xuân, nóng bức như giữa trưa mùa hạ vậy.
Lai Châu nằm phía Đông Nam giữa hai ngọn núi, khí hậu so với nơi khác thanh lương hơn, lúc này trên đường đến cổng thành Từ Châu, có ba con khoái mã chạy băng băng, một bạch mã phía trước hai hắc mã phía sau, phía trước một hắc y nhân còn có một cái bao tải, một cái bao tải không ngừng phát ra âm thanh, ít nhất chúng ta có thể biết trong bao là người sống mà không phải người chết.
Lúc này đã gần chính ngọ, cũng chính là thời gian nóng nhất trong ngày, trừ bỏ bận việc cũng chẳng thấy thừa người đi trên đường, thậm chí có thể nói một đoạn đường này cũng chỉ có ba người này mà thôi.
Bạch y nhân chạy tới bìa rừng đột nhiên ghìm chặt cương, con ngựa hí một tiếng lập tức dừng lại, vó ngựa vẫn còn đạp đạp trên đất, hai hắc y nhân cũng lần lượt dừng ngựa, cùng nhìn về phía bạch y nhân dẫn đường.
Đông Trần ngoại hiệu Sư Tử Hống, nhà ở Lai Châu, trên giang hồ cũng coi như có chút danh tiếng, lại rất ít người biết hắn có một thân phận khác —— phó đà chủ phân đà Lai Châu, lúc này hắn xuất hiện ở đây đơn giản là hắn quen thuộc địa hình Lai Châu, tuy rằng cũng không có tác dụng quá lớn.
Đông Trần quay đầu về phía hai hắc y nhân ôm quyền hành lễ, thần thái cung kính, có chút bộ dạng khom lưng khuỵu gối: “Hai vị, nơi này đã là ngoại thành Lai Châu.” Ánh mắt rũ xuống không dám liếc bao tải kia một cái, chỉ sợ phạm phải kiêng kị gì, mạng mình khó bảo toàn.
Hai hắc y nhân nhìn nhau một cái, xuống ngựa, một người vác bao tải, cả hai lắc mình vào cánh rừng, thả bao tải xuống, xoay người rời đi.
Tiếng vó ngựa nhỏ dần để lại đám bụi mù mịt cùng âm thanh ‘sát sát’ của rừng cây.
Ra khỏi bao tải, phun nắm dẻ trong miệng ra, ta xoa xoa cổ tay bị dây thưng siết đau phóng mắt đánh giá chung quanh, không ngờ người nọ nói ném ta khỏi thành Lai Châu lại bỏ ta ở cạnh Lại Châu, lắc đầu thở dài, lảo đảo đến ven đường lớn, mặt trời chói loà mà người nửa điểm tinh thần cũng không có, ta run rẩy nâng tay áo lau mồ hôi nhìn còn đường uốn lượn, chẳng lẽ thật sự muốn đá ta? Không mệt chết cũng bị mặt trời thiêu chết, nghĩ đêm qua còn cùng mỹ nhân trong ngực mây mưa khoái hoạt, hiện tại mồ hôi đầy người chật vật không tả nổi, thật là làm cho người ta cảm khái không thôi.
Sờ sờ gì đó trong ngực, một cái bình sứ một cái hộp bạc lại còn một đồng ngọc bội, ngọc bội hình tứ giác không có văn sức dư thừa chỉ có một góc có khắc mấy chữ, ta vô tâm đọc nó tùy tay nhét lại vào ngực, mở bình sứ ra hít hà, một ít mùi thơm ngát phiêu tán ra, lòng ta nhất thời vui vẻ, vội đưa lên miệng, lại đổ thế nào cũng không được, ta lắc lấy lắc để, không ngờ là cái bình rỗng, vội mở hạp bằng bạc kia, là Bích Oánh cao, thánh phẩm thượng đẳng chữa thương, lại không phải Vũ Hoa Ngọc Lộ hoàn, nhất thời cảm thấy chán nản, ngồi dưới tàng cây động cũng không muốn động.
Nhớ lại mọi việc đã qua, ngay cả ta cũng không biết ta bây giờ có cảm xúc gì, chỉ cảm thấy thế giới này tuy lớn lại hoàn toàn không có chỗ cho ta đặt chân, có nhà không phải nhà không thể trở về, ẩn cư thì không hợp tính ta, cừu nhân không phải đã chết thì cũng bị người tiêu diệt, cố nhân —— bây giờ nghĩ lại ta thực không có cố nhân nào đặc biệt muốn gặp, để ta đột nhiên đối mặt với lão già hơn năm mươi sau ba mươi năm xa cách thật bất khả tư vị.
Lắc đầu bất tri bất giác lại nghĩ tới Cách Ngạo Sinh, đi tìm Cách Ngạo Sinh? Ta thừa nhận ta do dự, đối với ta mà nói, vô luận là tuổi hay thân phận cũng không thể cùng hắn dây dưa nhiều, không phải vì ta mà là vì hắn, Cách Ngạo Sinh thân là chính phái võ lâm, từ nhỏ đã học cái gì nhân nghĩa•lễ giáo, tuy rằng trời sinh tính khoái đạt nhưng tuyệt đối không đến độ cùng ma đầu ta thông đồng làm bậy, võ công cao cường xảo diệu, hơn nữa tính khí thành thật trọng ổn ghét ác như thù, tiền đồ vô lượng ta cần gì phải phá huỷ đời hắn, nghĩ đến đây ngay cả một tia tâm tính cũng lạnh nhạt đi.
Nhưng ta đã ý thức được, Hợp Hư từ trước đến nay không chút vướng bận, tuỳ hứng làm bừa từ khi nào lại vì người khác mà suy tính?
Gió đánh vào lá cây rung lên ‘sát sát’, ta cuối cùng vẫn đứng lên, yên lặng trở lại hướng Lai Châu, giải dược ở đây, mà ta bây giờ còn chưa muốn chết nhanh như vậy, vẫn là đi tìm giải dược tốt hơn, chẳng sợ bị Tử Minh đệ tử của đệ tử một chưởng đánh chết so với không chốn nương thân vẫn tốt hơn nhiều.
Vỗ vỗ bụi đất trên y phục, nếu mặt trời không nắng gắt như vậy, bụng không đói như vậy, đường một chút bụi xe cũng không có, ta nghĩ ta kỳ thật cũng không thực bi thảm.
So với lúc trước căn bản chẳng tính là gì!
Thế sự là giấc mộng dài, nhân sinh vài lần hưởng trời thu mát mẻ, liền chuyển kiếp phiêu bồng, chuyện cũ đã sớm tan thành mây khói, còn sống cần sống sót, đã chết đương nhiên là tiếp tục nằm trong quan tài, ta không biết mình còn có thể sống để nhìn thế gian ba mươi năm sau hay không, nhưng có lẽ phải đợi ông trời chơi chán đi mới cho ta chấm dứt cơn mộng dài này, một hồi không biết vì sao giấc mộng này tồn tại.
Vốn là uống nhầm Trường Sinh một giấc ngủ ba mươi năm, tiếp là lưu lạc bên ngoài thân như hài đồng, giờ lại để ta trúng kịch độc vô phương cứu chữa, chẳng lẽ ba mươi năm gây quá nhiều ác nghiệt, nên giờ gặp quả báo? Lão hòa thượng Thiếu Lâm tự nói ta sát nghiệt quá nặng, Thần Toán Tử điên điên khùng khùng nói ta kiếp nạn trùng điệp, lúc này ta lại cảm thấy tất cả chuyện này bất quá chỉ là trời thấy ta nhàm chán nên cùng ta vi đùa giết thời gian thôi.
Khi nào ta mệt mỏi lão xem đủ rồi, ta liền có thể ly khai, có đôi khi ta nghĩ tới, đến tột cùng ta tỉnh lại là vì cái gì, tuyệt thế võ công nằm trong tay ta, xưng bá võ lâm ta đã sớm mất hứng thú, quyền thế phú quý ta chưa từng để vào mắt, thân tình trước khi ta biết mình thích nam nhân thì chưa từng tồn tại, như vậy vì sao ta không vĩnh viễn say Trường Sinh?
Ta vừa đi vừa nghĩ, không nhanh không chậm, nếu Tử Minh đã đi trước thì ta có chạy về cũng cản không nổi, nếu chưa đi, ta từ từ trở về cũng không có gì, huống chi ta cũng không có dư thừa thể lực, lão nhân gia ta cũng đã có tuổi, mặc dù không phải đại trưởng lão râu bạc, nhưng ít ra vẫn có giác ngộ tuổi già sức yếu.
Nhưng sự thật chứng minh người không thể nghĩ nhiều quá, nghĩ nhiều hậu quả sẽ là suy nghĩ viển vông, suy nghĩ viển vông hậu quả chính là không nhìn đường, không nhìn đường hậu quả chính là bị xe ngựa đụng văng vào khe, ngay khi ta tự hỏi nguyên nhân mình tỉnh lại, con đường đang yên tĩnh bỗng đâu vọt ra cái xe ngựa, đánh văng ta vào bìa rừng, dù trên mặt đất lá cây phủ dày, cũng vô pháp giúp ta lông tóc vô thương, huống chi cỗ xe còn bay theo áp lên…
Nếu trời cho ta thêm một cơ hội, ta nhất định sẽ giành nhiều hơn thời gian nhìn thêm hai phương hướng, mà không phải chỉ có nhìn trước cùng sau ——
.
.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT