Bạch mi lão nghe tin đuổi tới nhìn tới tình cảnh như vậy, Cách Ngạo Sinh quỳ trên đất thấy không rõ sắc mặt, sau màn giường mơ hồ có thể thấy một nhân ảnh, mà trước giường hỗn độn vài món y phục, vừa nhìn đã biết tùy tay ném, trong đó rõ ràng có y phục nữ tử.

Bạch mi lão hai má rút gân, sắc mặt thật sự khó coi, tuy rằng đã sớm đoán được người nọ có quan hệ cùng đồ nhi mình, mà lúc này nhìn đến, khiến Cát Hồng Ưng nhất thời khó chấp nhận.

Mà đối mặt với nữ nhi trên danh nghĩa cùng đồ đệ làm ra sự tình này, Bạch mi lão đau đầu nhu nhu, lại xem sắc mặt Cách Khâu, nghĩ đến người này hẳn so với mình còn đau đầu hơn.

Lắc đầu cười khổ, sớm biết sẽ gặp ma đầu này ở đây, lão có bức bối chết cũng tuyệt không xuống núi, không những mình không hạ sơn, ngay cả Cách Ngạo Sinh lão cũng sẽ không cho trong núi, nhưng bây giờ rõ ràng đã chậm.

Ván đã đóng thuyền, bản thân cũng không có biện pháp, nếu đổi là bất cứ người nào khác, lão có lẽ có thể bức bách, hoặc có thể dùng danh tôn sư ép Cách Ngạo Sinh đoạn tuyệt quan hệ, nhưng với người này, lão lại không có biện pháp, cũng không có khả năng.

Cách Khâu không nói gì thêm, mà phi thẳng đến trước mặt Bạch mi lão quỳ xuống, kỳ thật Bạch mi lão vai vế cực cao, tuyệt đối đủ tư cách để Cách Khâu cúi lạy, nhưng dù sao Cách Khâu cũng đứng đầu bạch đạo võ lâm, cái cúi đầu của ông trọng lượng cũng không nhẹ.

Bạch mi lão vội vàng nâng Cách Khâu dậy, kỳ thật chuyện này nghĩ cũng biết chẳng thể trách đồ đệ mình, tiếc rằng lão tuy biết rõ thực tế lại không cách nào nói ra, cũng chỉ có thể nhìn đồ đệ bảo bối chịu ủy khuất, ai, dính vào ma đầu kia quả nhiên là sai lầm lớn nhất trên đời.

“Nghịch tử sắc đảm che trời ——” Cách Khâu vô cùng đau đớn nói xong, ánh mắt lại càng như đuốc sáng trừng Cách Ngạo Sinh quỳ gối một bên.

Vê râu thở dài một tiếng, Bạch mi lão cắt đứt lời Cách Khâu muốn nói, liếc qua màn, lập tức hướng về Cách Ngạo Sinh, tuy rằng không muốn, nhưng bọn họ quy củ sâm nghiêm, nếu đồ nhi mình cùng sư thúc thật có quan hệ không minh bạch, trừ phi hắn dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ, nếu không mình cũng chỉ có thể trục xuất sư môn, hiện tại lại là một cơ hội “Sinh Nhi, ngươi làm đến mức này, cho dù không phải là bổn ý của ngươi, vi sư cũng không thể tha thứ cho ngươi.” Lời vừa nói ra, không khác là muốn đuổi Cách Ngạo Sinh khỏi môn tường.

Cách Ngạo Sinh thân thể run lên, đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng khẩn cầu, lúc này hắn đưa lưng về phía màn gấm, ta cũng nhìn không tới mặt sắc hắn.

Lâm Minh Tiêu nghe vậy không khỏi kinh hãi, tuy rằng hắn biết hành động của Cách Ngạo Sinh thật sự thiếu đức thủ, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới Bạch mi lão sẽ đem trục xuất sư môn, phải biết rằng trong lịch sử các môn phái trừ phi phạm tội nặng không tuyệt sẽ không đem đệ tử trục xuất sư môn, mặt khác, kẻ bị trục xuất sư môn đa số sẽ bị nhân sĩ giang hồ xem thường, tuy rằng hắn biết dựa vào nhân phẩm võ công sư đệ mình nếu muốn có thanh danh trong võ lâm tuyệt đối không phải không có khả năng, nhưng dù sao trên người cũng lưu lại một vết bẩn, còn nữa nếu Cách Ngạo Sinh bị trục xuất sư môn, lúc đó vạn nhất Cách Khâu căm tức, cũng trục xuất gia môn, Cách sư đệ sẽ thật sự thảm, nghĩ đến không khỏi lo lắng nhìn Cách Khâu.

Cách Khâu thở dài một tiếng, con mình làm chuyện bại hành tang đức, Bạch mi lão chỉ trục xuất môn tường, mình lại có mặt mũi nào thỉnh cầu thu hồi mệnh lệnh đã ban đâu.

Lúc này Bạch mi lão mở miệng lần nữa, trong lời nói phần lớn là cảm khái, lỳ lạ lại không có ý tứ trách cứ “Sinh Nhi, có một số việc vi sư cũng bất lực, mong ngươi tự thu xếp ổn thoả, từ sau hôm nay, ngươi không còn là môn hạ ta.”

Cách Ngạo Sinh nghe lời ấy, nhất thời sắc mặt càng thêm tái nhợt, hắn biết chuyện mình cùng người nọ Bạch mi lão đã biết, không khỏi thảm đạm cười, kỳ thật từ lúc Bạch mi lão giúp đỡ người nọ nói dối, hắn đã mơ hồ cảm thấy chuyện của mình không thể gạt được Bạch mi lão, nhưng lúc này, khi thật sự đối mặt, hắn lại mới chính thức cảm nhận được mà thôi.

“Đệ tử bất tài, tự biết việc ác không thể dung cho sư môn, sư phó đem đệ tử trục xuất sư môn không gì đáng trách, đệ tử không hề oán hận, xin sư tôn hãy bảo trọng.” Làm ra chuyện nghịch luân tới mức này, hắn còn có mặt mũi nào ở lại sư môn.

Cách Ngạo Sinh đã sớm dự đoán được hôm nay, đột nhiên có lẽ khó có thể nhận, chỉ khi tiếp nhận rồi thì cũng có thể thản nhiên đối đãi, lúc này mặc dù mặt có vẻ sầu khổ, nhưng không phải tuyệt vọng bi thương, tuy rằng y dung không ngay ngắn, lại không hề chật vật, phong tư cố nhiên, lại khiến kẻ khác sinh ra cảm giác khâm phục.

Bạch mi lão thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc, khó có được một đồ đệ như vậy, lại bởi một ma đầu không công bỏ mất, lão có thể nào không mày ủ mặt ê, nghĩ đến đây, không khỏi có thêm oán hận, nhưng lại cũng không dám oán hận, chỉ có thể niệm mắng tên đầu sỏ trong lòng.

“Ngươi cũng không cần quá mức thương tâm, đem ngươi trục xuất sư môn là do không còn cách nào, nếu có chút nhàn hạ, đừng quên đến thăm lão đầu tử ta.”

Cách Ngạo Sinh rưng rưng gật đầu, tuy rằng bị lệnh trục xuất sư môn trong lòng hắn còn tổn thương lớn, nhưng Bạch mi lão rõ ràng không phản đối hắn và người nọ cùng một chỗ, đem mình trục xuất sư môn cũng chỉ là ngại quy củ mà thôi, cũng không phải chán ghét.

Cách Khâu cùng Lâm Minh Tiêu đều là người thông minh, lúc này tự nhiên cũng nhìn ra Bạch mi lão không có ý trách móc Cách Ngạo Sinh, chỉ là trở ngại quy củ mà thôi, sau này có cơ hội lại thu vào môn tường cũng không chuyện không thể, huống chi mặc dù Cách Ngạo Sinh đã bị đuổi khỏi môn tường, nhưng làm con rể Bạch mi lão so với làm đệ tử lão có khác gì nhau.

Nghĩ đến đây, Lâm Minh Tiêu không khỏi hạ khẩu khí, Cách Khâu cũng cảm thấy trấn an.

“Người trẻ tuổi làm việc lỗ mãng tới mức này, hôn sự này lại không thể kéo dài được nữa, lão tiền bối nghĩ thế nào?” Vạn nhất mang thai sẽ không tốt.

Bạch mi lão trong lòng cười khổ, người nọ sao có thể thành thân “Này —— “

Cách Khâu thấy Bạch mi lão có vẻ chần chờ, nhanh chóng bổ sung nói: “Khẩn cầu tiền bối vì nghịch tử vô tri đối Cát tiểu thư một mảnh cuồng dại mà chấp nhận.”

“Sinh Nhi ngươi thực thích hắn sao?” Nếu không phải, lão liều mạng cũng sẽ che chở đồ đệ.

“Đệ tử thương hắn hơn hết thảy, sư tôn vẫn không rõ sao” Nếu không như thếm lâm vào hoàn cảnh này, chỉ cần mình cùng người nọ đoạn tuyệt quan hệ, Bạch mi lão chắc sẽ không trục xuất sư môn.

“Sư đệ ngươi thích không phải là người trong ma giáo sao?” Lâm Minh Tiêu lời vừa ra miệng liền hận không thể cắn rụng đầu lưỡi mình, còn chưa kịp nhìn Cách Khâu cùng Bạch mi lão, bên kia liền vang một tiếng ‘ầm’, đã sớm không chịu nổi gánh nặng giường sập vụn nát dưới đất, mà người trên giường cũng lộ ra.

Lâm Minh Tiêu theo bản năng nhanh chóng tránh tầm mắt, niệm niệm phi lễ thị vật, lại đột nhiên phục hồi tinh thần, chỉ vào người kia nghẹn họng nhìn trân trối, ngực, phẳng ——

.

.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play