CHƯƠNG 13

Làm hoàng đế, nếu như không đi thị sát dân tình một chút, ngươi sẽ không được tính là một hoàng đế tốt. Biết rõ điểm này Thụy Âm liền nhân cơ hội mà cải trang đi tuần, mong muốn có thể ra cung. Hoàng cung rất đẹp, nhưng ở lâu cũng sẽ thấy chán, y rất muốn nhìn thiên hạ bên ngoài có hình dạng gì.

Thạch Dục Lam nghĩ Thụy Âm nói có lý, cho rằng y là nghiêm túc muốn làm một hoàng đế tốt muốn quan tâm bách tính, liền không có chút nghi ngờ đồng ý với y. Nhưng hiện tại, hắn hối hận, hơn nữa phi thường phi thường hối hận. Bởi vì Thụy Âm dùng một tấm ván gỗ nho nhỏ còn lắp thêm bánh xe, gọi là “ván trượt”, sau đó giẫm lên cái gọi là “ván trượt” lao đi cực nhanh. Bảy người chỉ có thể dùng khinh công đuổi theo phía sau. “Âm Âm, ngươi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.”

“Nha a -” Quay một vòng 360 độ, Thụy Âm lao đi còn nhanh hơn ngựa, thẳng một đường phía trước phóng đi, bỏ xa bảy người. “Oa ha ha, ván trượt của ta rất nhanh a.”

“Rất nhanh, rất nhanh.” Hỏa Da Tác bất đắc dĩ mà tăng tốc theo sau sáu người. Để không tổn tương lòng tự trọng của Thụy Âm cùng “ván trượt” kia, bọn họ phải cùng bảo trì một cự ly an toàn, không thể gần quá, gần quá sẽ làm Thụy Âm nghĩ hắn làm ra ván trượt là rất kém, không thể quá xa, quá xa sẽ làm Thụy Âm nghĩ bảy người bọn họ quá kém tắm, ngay cả một khối ván trượt cũng không đuổi kịp. Cho nên nói, hoàng đế rất khó hầu hạ, chẹp… (Ngươi hình như quên nha, bản thân ngươi cũng là vương đó…)

Thụy Âm đang trượt rất cao hứng, đâu thèm phàn nàn mấy người phía sau a. Y đột nhiên dùng tay ôm lấy mép ván trượt, nhảy lên, 720 độ xoay tròn, chấm đất, tiếp tục trượt. Mấy người phía sau không thể không dừng lại, xoa xoa mồ hôi lạnh vừa bị cái động tác xoay tròn kia hù dọa, sau đó tiếp tục đuổi.

Trượt được nửa đường, trên đường lớn đột nhiên xuất hiện hai người mặc lăng la tơ lụa như con cháu nhà giàu trước mắt Thụy Âm. Thụy Âm hoang mang mà nhìn vẻ mặt hai người, vừa nhìn, lại càng hoảng sợ, lập tức mặc kệ tốc độ của mình có bao nhiêu nhanh, lập tức dừng lại. Cách chỗ hai người 1cm rốt cục cũng rừng lại. Ôm ván trượt, Thụy Âm có chút hoảng sợ mà vỗ vỗ ngực, nguy hiểm thật, may mà dừng kịp, nếu không lại đụng phải hai sinh vật ngoài hành tinh kia, đến lúc đó còn không bị bọn họ dùng súng nước bắn chết a. Thở phào nhẹ nhõm, Thụy Âm ngẩng đầu hướng bọn họ cười. “Các ngươi là từ hành tinh nào tới ?”

“Nga yêu yêu, là một tiểu mỹ nhân nha.” Sinh vật ngoài hành tinh nắm cằm Thụy Âm, tự nhận rất tuấn tú mà thiêu mi. “Ta là Cổ Phát Tài, hắn là đệ đệ của ta, kêu Cổ Thăng Quan.”

“Giả Tài ? Giả Thăng ?” Vùng xung quanh lông mày của Thụy Âm nhăn lại. “Các ngươi có vấn đề a ? Phát tài thì phát tài, còn phát tài giả của cải a. Bất quá nghe tên, các ngươi là người trái đất a…”

“Yêu yêu, tiểu mỹ nhân còn có thể cười nhạc đùa giỡn ta nha.” Cổ Phát Tài nắm lấy cằm Thụy Âm, đem mặt mình đến gần, cười hèn mọn đến không gì sánh được.

“Ách…” Phát hiện có chút không thích hợp Thụy Âm cười cười. “Cái kia, đầu tiên ngươi buông, nếu không sẽ xảy ra án mạng.”

“Tiểu mỹ nhân nhi, ta thương ngươi còn không kịp, làm sao có khả năng hại chết ngươi a… A -” Nói còn chưa dứt lời, Cổ Phát kêu thảm thiết. Nguyên nhân của việc đó a, chỉ vì một bả phi đao cùng phi tiêu bắn trên cái tay đang ôm lấy thắt lưng Thụy Âm.

“Không phải ta đã sớm nói ngươi sao, xả ra án mạng đó.” Thụy Âm bất đắc dĩ mà nhìn hắn, đem hắn bảo hộ ở sau lưng tránh mười phần sát khí của bảy người. “Được rồi, các ngươi đừng đánh nữa. Ta không có chuyện gì.”

“Ngươi ngươi, các ngươi thật to gan. Các ngươi có biết ta là ai không. Ta là Cổ Phát Tài, Cổ gia Cổ Phát Tài.” Cổ Phát Tài cùng cổ thăng tuy rằng bị sát khí của bảy người dọa sợ liên tục lui về sau, nhưng bản thân cũng không quên phô trương thanh thế một chút.

“Ta quan tâm ngươi là giả phát tài hay thật phát tài, ta chỉ biết các ngươi sắp biến thành thi thể thật.” Trừng mắt nhìn Cổ Phát Tài, tay vung lên, một loạt phi đao xuất hiện trong tay Lục Li.

Lệ Lẫm Sát lặng lẽ không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo mà rút kiếm.

“Cứu, người cứu mạng a.” Hai huynh đệ, ách, là Cổ gia hai huynh đệ sợ đến cong mông bỏ chạy.

Thấy bảy người định đuổi theo, Thụy Âm vội vàng vỗ vỗ vai bọn họ thoải mái nói. “Được rồi được rồi, ta không có ít đi một sợi tóc, thực đó, các ngươi nhìn xem, ta còn là Thụy Âm hoàn hảo a, cho nên coi như xong, nhịn a nhịn.”

“Âm Âm, ngươi rất thiện lương.” Thạch Dục Lam thu hồi sáo ngọc, lắc đầu. Bởi vì bình thường Thụy Âm quá mức thiện lương, cho nên ngày nào đó nổi giận lên cũng là đặc biệt đáng sợ.

“Nói lại, cùng là huynh đệ, thế nào lại xui xẻo như thế.” Nhìn Cổ gia huynh đệ lảo đảo chạy trốn, lại nhìn một chút hai huynh đệ bên cạnh bắt đầu vẽ ra đườnng bay của phi đao. “Vù vù, nên bảo vệ môi trường a.” (Sẽ không ô nhiễm môi trường )

“Còn bảo vật ?” Đột nhiên hai huynh đệ trăm miệng một lời rất khẩn trương mà hét lên. “Nghĩ cũng đừng nghĩ. Mơ tưởng chúng ta sẽ đem toàn bộ bảo bối trả lại. Kiên quyết không trả trong bảo khố.”

“…” Thụy âm nghĩ mình rất ngu dốt, vậy mà lại cùng một người cổ nhân đàm đảo bảo vệ môi trường, nói tầng ô-zôn đang thủng a.

“Âm Âm, ngày hôm nay chúng ta ở tại một nông gia thể nghiệm một chút được không ?” Thạch Dục Lam không dấu vết đem ván trượt trong tay Thụy Âm lấy lại, len lén ném cho Lệ Lẫm Sát phía sau. Còn lại năm người yểm hộ, Lệ Lẫm Sát không chần chừ mà một chưởng đem chém vỡ, hắn trước đây đã nghĩ muốn làm như vậy.

“Hảo.” Thụy Âm vừa nghĩ đến lát nữa sẽ sinh hoạt trong nông gia ngày xưa, hưng phấn mà đem ván trượt của y ném ra khỏi đầu.

Cước bộ hai canh giờ, tám người đi tới một điền trung xanh mượt. Thụy Âm mê muội mà nhìn cảnh sắc trước mặt. “Thật yên tĩnh a. Kỳ thực làm hoàng đế cũng không sai a, chứng kiến nhân dân hạnh phúc như thế không phải là một chuyện hạnh phúc nhất sao.”

Vừa định nhắm mắt lại hảo hảo hưởng thụ gió mát đồng ruộng một chút, phía trước lại truyền đến âm thanh chửi bới, năm đại hán lưng hùm vai gấu giẫm lên giữa ruộng lý, một cước lại một cước giẫm xuống đồng ruộng non nớt, vừa giẫm vừa chửi. “Này thì không giao tiền. Ngay cả tiền của Cổ lão gia các ngươi cũng có dũng khí khất.”

Một đôi phu phụ quỳ gối bên chân hắn khóc lóc. “Đại gia. Lưu tình a. Chúng ta thật sự là không có tiền, nếu có tiền, chúng ta nhất định sẽ giao. Van cầu ngài, đừng giẫm. Con cái chúng ta đều dựa vào vài mẫu ruộng này sống qua ngày a. Đại gia.”

“Không giáo huấn các ngươi một chút, các ngươi không sợ Cổ gia.” Hung hăng đá văng đôi phu phụ kia, đại hán tiếp tục giẫm, giống như rất thích thú vui vẻ.

“Khinh người quá đáng. Thật TMD hỗn đản a. Phải đánh bọn chúng một trận khiến ngay cả phụ mẫu cũng không nhận ra bọn chúng là ai, ta sẽ không mang họ Thụy, liền theo họ chúng. Sát.” Thụy Âm rút kiếm bên hông Lệ Lẫm Sát bên cạnh, gào lớn hướng năm đại hán giữa ruộng lý phóng đến.

Bảy người nhận lệnh cúi người, nhặt lên hòn đá trên mặt đất, dùng chúng bảo hộ Thụy Âm. Lát nữa có nguy hiểm, bọn họ sẽ dùng hòn đá này bắn những người chung quanh Thụy Âm. Do có tận bảy người hỗ trợ, chỉ trong chốc lát, Thụy Âm đã đem năm đại hán chế ngự, nói là chế ngự, kỳ thực năm người kia là bị hồn đá đánh ngã, kiếm của Thụy Âm căn bản không đụng tới chúng.

Hung hăng đạp cái mông một đại hán trong đó, Thụy Âm quay đầu nhìn về phía đôi phu phụ kia. “Bọn chúng vì sao khi dễ các ngươi.”

Lão phụ thở dài. “Bởi vì Cổ gia bắt thu tô (thu tiền thuê ruộng), mà chúng ta thật sự là nộp không nổi số tiền nhiều như vậy. Bọn họ đối với người không trả nổi tiền, sẽ dùng chiêu này. Ai u…”

“Cổ gia ? Là Cổ Phát Tài cùng Cổ Thăng Quan ?” Mơ hồ nhớ tới hai người ngoài hành tinh vừa rồi, Thụy Âm nói.

Vừa nghe đến tên hai người kia, lão phu phụ run lên. “Kia hai tên cầm thú. Chuyên môn chờ cô nương ven đường, thấy họ xinh đẹp liền đoạt người. Cổ gia không có thứ tốt. Tất cả đều chết không được tử tế a.”

“Hư hỏng như thế a…” Nhéo nhéo cằm, con mắt Thụy Âm nheo lại. “Bọn họ làm ta rất tức giận, vậy mà dưới quyền ta lại tồn tại một địa phương có kẻ xấu xa như vậy…” Nhìn mọi người trong đó đứng đầu là Vân Kích Tiêu, thấy hắc đồng của hắn lóe quang mang hưng phấn. “Kích Tiêu, ngươi có ý kiến hay sao ?”

Bàn về chơi đùa, người nào đùa dai bằng Vân Kích Tiêu a. Không bị đùa đến chết thì phải cảm tạ trời đất. Chỉ thấy hắn câu mắt, một mạt dáng cười tà ác liền hiện lên trên mặt hắn. “Nhiều nhiều, đây là bí mật không thể bật mí.” Bảy người vội vàng tiếp cận phía trước Vân Kích Tiêu, công khai thảo luận. Dần dần, liên tiếp tiếng cười tà ác truyền ra, lão phu phụ một bên sợ hãi.

Thạch Dục Lam ho khan, ôn nhu mà hướng bọn họ cười. “Đừng sợ, chúng ta sẽ thay các ngươi lấy lại công đạo.”

× × × ×

Ngoài đồng đường nhỏ, hoa tươi hai bên rực rỡ, bươm bước đủ màu bay lượn, từng sợi từng sợi thơm mát thấm vào ruột gan. Hai thôn nữ tuổi xuân chậm rãi đi tới, mái tóc đen nhánh đẹp mĩ lệ như sáng lên theo gió khinh vũ (nhẹ múa), lộ ra một độ cong đẹp vô cùng. Chỉ là bạch y (áo trắng) thiếu nữ trong đó tựa hồ bước đi có chút cứng ngắc, mất tự nhiên. Phấn y (y phục hồng phấn) thiếu nữ nhìn bạch y thiếu nữ cứng nhắc, che miệng cười khẽ. “Lại nữa lại nữa, ta nói Ngọc Lan muội muội, ngươi cứng ngắc như vậy làm gì a ? Thả lỏng, thả lỏng.”

Thạch Dục Lam quay đầu, nhìn Vân Kích Tiêu thích thú, nghiến răng nghiến lợi nói. “Không phải ai cũng biến thái giống như ngươi. Vân, Kích, Tiêu.” Chết tiệt, chính mình lúc trước làm sao lại nguyện ý cùng với âm mưu này a.

“Đáng ghét a, hiện tại nhân gia là Khiếu Vân Tiêu a.” Bong bóng phấn hồng thoáng cái tỏa ra, chiếc giày từ trên cay cách đó không xa bay ra, hung hăng nện trên đầu Vân Kích Tiêu, đem bong bóng hồng sắc mắc ói toàn bộ đánh trở lại.

“Ngươi xác định hai người kia đi trên con đường này ?” Đi lâu như vậy, cũng chưa thấy hai người ngoài hành tinh kia, Thạch Dục Lam không khỏi có chút hoài nghi.

“Ngươi đừng xem thường mạng lưới tình báo của Phù Vân Cung. Cho dù bọn họ không ở đây, ta cũng sẽ đem bọn họ đánh ngất sau đó mang con đường này.” Hướng Thạch Dục Lam trừng mắt, tiếp tục uốn éo thắt lưng đi trước. Thạch Dục Lam nhìn quần lụa mỏng phía dưới, rốt cục cười không nổi, xách váy bước chậm theo tới.

“Bỏ xuống, phía trước có người.” Vân Kích Tiêu đi trước đột nhiên ngừng lại, ý bảo Thạch Dục Lam đem váy buông xuống, chỉ chỉ thân ảnh hai người cách đó không xa. “Mục tiêu xuất hiện.”

Hai người lập tức chuẩn bị ứng phó, tay cầm cây quạt nhỏ, dung mạo nhuốm máu đào, từng bước õng ẹo đi tới phía trước.

Nói tới Cổ Phát Tài cùng Cổ Thăng Quan, xa xa thấy hai thân ảnh mang vẻ thướt tha, tâm cũng ngứa theo. “Thăng Quan, ngươi xem. Cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua nữ sắc hảo hạng a.”

“Đúng vậy.” Con mắt Cổ Thăng Quan cũng sáng lên.

Từ từ đến gần, Vân Kích Tiêu cùng Thạch Dục Lam sau lưng đột nhiên lạnh lẽo, vốn không nghĩ sẽ tiếp tục đi tới phía trước, nhưng vì kế hoạch, hai người phải kiên trì đi tiếp, nhưng mỗi một bước đều phảng phất như đi trên đao nhọn.

“Oa nha yêu yêu, tiểu nương tử…” Cổ Phát Tài nghênh đón đầu tiên nhưng nói được phân nửa đã ngậm họng, hắn ngẩng đầu lên nhìn gương mặt Vân Kích Tiêu, tiểu nương tử hảo cao to a.

“Phát Tài, hai mỹ nhân đều hảo cao a…” Cổ Thăng Quan cũng ngẩn ra mà ngẩng đầu duy trì dáng cười cười nhìn Thạch Dục Lam. Nga nga, chính là loại hình mỹ nhân ôn nhu a.

“Công tử hảo, tiểu nữ tên Vân Tiêu, đây là muội muội tiểu nữ, tên Ngọc Lan.” Vân Kích Tiêu khom người, đành lòng hạ lễ.

“Nguyên lai là Vân Tiêu cô nương a, tên rất hay, tên rất hay. Vân đại mỹ nhân, trên đường đã khổ cực a, có muốn hay không tới nhà ta ngồi nghỉ một chút.” Một dấu tay giảo hoạt đặt trên vai Vân Kích Tiêu. Vân Kích Tiêu cố tình ưỡn ngực, khiến Cổ Phát Tài muốn ôm lấy vai hắn lại phải kiễng chân.

“Hảo. Muội muội, chúng ta tới đó ngổi một chút.” Đúng với ý nguyện, Vân Kích Tiêu ôm lấy tay Cổ Thát Tài, lắc mông bước đi.

Thạch Dục Lam không nhịn được cười khẩy, bởi vì có bàn tay ngượng nghịu ôm lấy thắt lưng hắn, thật muốn chém đứt nó, thật muốn chém đứt nó, niết quyền, đè lại sát khí trong lòng, gương mặt ôn nhu không gì sánh được mà nhìn cổ thăng quan. “Đi thôi.”

“Đúng đúng, lập tức đi. Lập tức đi. Tiểu nương tử, chúng ta đi ~” Không nghĩ tới cứ đơn giản vậy mà ôm được mỹ nhân về, Cổ Thăng Quan cười khúc khích điểm đầu.

Thụy Âm xa xa trốn ở trên cây niết cằn, cùng mấy người còn lại cùng nhau im lặng nhìn tình thế phát triển.

Hỏa Da Tác trăm nghĩ nghìn nghĩ cũng không thể nào giải thích được việc kia mà ôm ngực. “Tiểu tử Vân Kích Tiêu kia dựa thật sát, vì sao ngay cả Thạch Dục Lam hồ ly kia mấu chốt cũng thật đòi hỏi a ?”

“Tốt, tiếp đó, Lục Li Thôi Ngôi, các ngươi đi xem Cổ gia có cái gì đáng giá, nói cho Kích Tiêu cùng Dục Lam.” Thụy Âm dựa vào kế hoạch của Vân Kch Tiêu mà sai khiến.

“Được.” Hai huynh đệ gật đầu, tay giấu trong tay áo cũng bắt đầu ngứa. ( uy uy, chậu vàng rửa tay, chậu vàng rửa tay a.)

“Không được chiếm lấy làm của riêng.” Thấy biểu tình hai huynh đệ, Thụy Âm lập tức minh bạch đối phương đang suy nghĩ cái gì, vội vàng bổ sung một cậu, phòng ngừa bọn họ đem toàn bộ đồ đáng giá trộm ra làm giàu túi riêng a.

“… Rõ…” Hai cái đầu thoáng cái ủ rũ, thực sự nghĩ muốn trộm a.

“Lẫm Sát, ngươi trở lại chuẩn bị một chút, bất quá không cần chuẩn bị nhiều binh sĩ lắm đâu.”

Lệ Lẫm Sát không trả lời, chỉ là vỗ vỗ đầu Thụy Âm, không hề có cảm tình mà nói. “Hôn quân, ngươi cẩn thận một chút.” Sau đó đã nhảy xuống khỏi cây.

“Da Tác, ngươi đem đồ chữa bệnh chuẩn bị một chút. Sau đó đi tới phủ Tướng Quân cùng Lẫm Sát tập hợp.”

“Được.” Hỏa Da Tác phẩy tay, cũng nhảy xuống cây.

“Tử Đằng huynh, ngươi theo ta đi ra ruộng chuẩn bị một chút.” Thụy Ââm tự trèo lên người Vân Kích Huyền, vươn tay chỉ, chỉ vào ruộng lý cách đó không xa. “Bay nào.”

“Được được, lập tức bay.” Vân Kích Huyền sủng nịch mà ôm chặt lấy TThụy Âm, chân điểm nhẹ xuống cành cây, nhảy lên giữa không trung, hướng đồng ruộng bay đi.

× × × ×

“Oa ~~ gia, nhà ngươi thật là to nha ~” Mặt đất chiếm diện tích không bằng một phần mười đại trạch phù vân cung, Vân Kích Tiêu kinh ngạc mà kêu lên, không nghĩ tới một gian phòng có thể được làm ra tầm thường không chịu được như thế. Thật thần kỳ a.

“Tiểu mỹ nhân, thích không ?” Cổ Phát Tài đắc ý dẫn Vân Kích Tiêu đi vào bên trong.

“Thích. Nếu như nhân gia có thể ở dây thì thật là tốt.” Làm ra vẻ thởi dài một tiếng, chăm chú nhìn Thạch Dục Lam.

Thạch Dục Lam ngầm hiểu mà nói tiếp. “Đúng vậy, nếu như có thể ở đây, đây thật là một việc biết bao hạnh phúc a.”

“Các mỹ nhân, nếu như các ngươi nguyện ý, có thể ngự lại đây bao lâu cũng không quan trọng.” Hai huynh đệ cho rằng Vân Kích Tiêu cùng Thạch Dục Lam đang gợi ý hai người đối với bọn chúng có ý tứ, không khỏi cười đến méo miệng. Hắc hắc, thế này thì có thể chạy theo hai mỹ nhân mỹ lệ như hoa như ngọc đến tiểu phòng a.

“Thực sự ? Thật tốt quá. Gia, ngươi đối nhân gia thật tốt.” Vân Kích Tiêu hưng phấn mà nhảy dựng lên, không nghĩ đến ngã vào bình hoa bên cạnh.

Một âm hưởng giòn giòn, bình hoa sang quý vô cùng giá bị biến thành những mảnh nhỏ, cho đến khi thấy Cổ gia hai huynh đệ lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa. Bình hoa bên cạnh nhiều như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác ngã phải đều là những bình quý nhất a.

“Oa nha nha, xin lỗi, nhân gia không phải cố ý đâu. (Hắn không cố ý, hắn chỉ cố tình thôi.) Gia, ngươi sẽ không sinh khí a ? Bất quá đại nghiệp nhà ngươi thật lớn, hẳn là sẽ không vì một bình hoa nho nhỏ mà cùng một thiếu nữ chân yếu tay mềm như ta chấp hặn ha ?” Vân Kích Tiêu thực hiện được quỷ kế vui vẻ mà nở nụ cười.

“Đúng, đúng, đây là món tiền nhỏ, ta ta hoàn toàn không để trong mắt.” Cắn răng, Cổ Phát Tài nuốt ngược nước mắt vào trong. Trời biết hắn có bao nhiêu tiếc chiếc bình hoa đắt như vậy a.

“Đến đến, mỹ nhân, cho ngươi xem một thứ ngươi khẳng định chưa từng thấy qua.” Cổ Thăng Quan kéo Thạch Dục Lam chạy tới hoa viên. Thấy dáng dấp Cổ Thăng Quan thần bí hề hề, Vân Kích Tiêu lập tức biết kia tuyệt đối lại là thứ gì đó đáng giá, càng là thứ đáng giá hắn lại càng phải thay mặt hai huynh đệ kia phá hủy. Còn hơn đem mấy thứ đáng giá kia trộm đi, còn muốn đem mấy thứ kia hủy đi ngay trước mắt khiến bọn chúng đau lòng a, hắc hắc ~ trộm cười, Vân Kích Tiêu nhanh chóng đi theo.

“Kia, mỹ nhân, ngươi xem, giống cá này là loài hiếm đó nha, giá 5 vạn lượng đó.” Điểm điểm đàn cá hồng sắc giữa hồ nước, Cổ Thăng Quan đắc ý mà lổ mũi nở rộ như hoa.

Thạch Dục Lam ôn nhu cười, len lén cầm hòn đá nhỏ trong tay. “Rất đẹp.” Sau đó không vết tích mà bắn ra hòn đá trong tay, trúng giữa đầu cá. Cá bị bắn trúng trở mình nổi lên cái bụng trắng trắng, nổi lềnh phềnh trên nước. “Gia, cá của ngươi sao vậy ? Có đúng hay không đã chết a ?” Nỗ lực bày ra hình dáng sợ hãi, thạch Dục Lam dựa sát vào Cổ Thăng Quan.

Tuy rằng không rõ vì sao cá của mình đang hảo hảo đột nhiên lại chết, hơn nữa đối với giống cá quý như vậy bỗng chết trong lòng tiếc muốn chết, nhưng mỹ nhân trong ngực, Cổ Thăng Quan cũng không nghĩ nhiều như vậy, lập tức giở trò với Thạch Dục Lam. Thạch Dục Lam bị sờ sờ mó mó khuôn mặt một trận xanh một trận trắng, nhưng vẫn không dám kích động làm hỏng kế hoạch, song quyền niết vào nhau gân xanh bạo khởi. Hắn nhẫn. Rơi vào đường cùng, Thạch Dục Lam trong lòng dâng lên ý niệm “hi sinh vì nước”. Vân Kích Tiêu lần đầu tiên thấy Thạch Dục Lam xấu hổ, bật cười, vội vàng lo cho sinh mệnh mình mà sống chết lấy tay che miệng, tự nhủ với bản thân là không thể cười, nghìn vạn lần không thể cười, bằng không sẽ bị con quỷ kia dùng dây treo ngược hắn trên cây ba ngày ba đêm, thế nhưng hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy hình dáng chật vật như thế của Thạch Dục Lam, thật sự là nhịn không được, “phác” một tiếng bật cười, còn càng cười càng lợi hại, cười đến nỗi thắt lưng đều không đứng thẳng nổi, cười đến mức trong đôi mắt phượng của Thạch Dục Lam chứa đầy sát khí.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi làm sao vậy ? Cười thật hài lòng a.” Cổ Phát Tài thấy Vân Kích Tiêu cười đến vui vẻ như vậy, cũng đã quên đau xót cho cá quý của mình, cũng ngây ngốc mà cười theo, cũng thuận tiện sờ sờ mông Vân Kích Tiêu. Nga nga, hảo co dãn a ~~ sờ thêm một chút.

Lưng Vân Kích Tiêu cứng đờ, tiếng cười cứ thế bị ngăn lại. Chết tiệt, hắn trong trắng như thế lại để tên PP này có thể bính sao. Ngay cả tiểu Âm Âm của hắn đều chưa chạm qua. Sau khi trò chơi này kết thúc nhất định nhất định tự tay phải đem tên hỗn đản này dạy cho một bài học.

Trong nháy mắt thấy Vân Kích Tiêu cứng ngắc, tâm tình Thạch Dục Lam rốt cục tốt lên một chút. Hắn lần thứ hai nét mặt tươi cười mà đi lên trước, giả bộ quan tâm mà hỏi thăm. “Vân tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy ?”

“Không, không có gì.” Hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Dục Lam hình như có chút hả hê, Vân Kích Tiêu lại xuất ra hình dáng nữ nhân, hắn e thẹn điểm vai Cổ Phát Tài một chút. “Đáng ghét, nhân gia cùng gia cùng một chỗ cảm thấy vui vẻ a, lẽ nào gia mất hứng  ?” Nói xong, lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.

“Vui vui, ta vui đến nỗi không phân biệt được phương hướng a.” Lần thứ hai ôm cổ Vân Kích Tiêu.

“Gia, không phải ngươi nói muốn cho nhân gia ở lại sao ? Kia gia ở lại phòng nào a ?” Nháy mắt mấy cái, bong bóng hồng nhạt lại xông ra.

Trong thiên hạ có người ngoài hành tinh sao ? Có, khẳng định có. Bởi vì hai người họ Cổ chính là người ngoài hành tinh đó. Bọn chúng vậy mà bị bong bóng hồng nhạt vây quanh lại nghĩ Vân Kích Tiêu thật khả ái.

“Tiểu mỹ nhân, đến đến đến, ta mang ngươi đi xem phòng nghỉ.” Kéo tay Vân Kích Tiêu, đại khái tiểu mỹ nhân lớn lên không chỉ cao lớn, ngay cả tay so với hắn cũng lớn hơn.

“Gia, gian phòng này vô cùng xa hoa a, nó là gì a ?” Chỉ chỉ một bên gian phòng riêng biệt, Vân Kích Tiêu hiếu kỳ hỏi.

“Đây là Diệu Mang trai, là nơi để bảng hiệu hoàng thượng ban cho mà tổ tiên ta nhận được.” Cổ Phát Tài kiêu ngạo mà ngẩng đầu. “Kia Cổ gia chúng ta đúng là có quang vinh rất lớn a.”

“Nga…” Con mắt tà ác của Vân Kích Tiêu mị lên, hắn nhìn về phía Thạch Dục Lam ở một bên, dự đoán, dáng tươi cười của tên kia càng ôn nhu, xem ra hai người cùng một ý nghĩ nha.

Bốn người đi ra phía sau, Thạch Dục Lam cùng Vân Kích Tiêu lặng lẽ song song vung chưởng, chưởng phong sắc bén như lưỡi rìu đánh ngã đại phụ trước phòng. Đại thụ một bên dần dần ngã xuống, ngã xuống.

“Phanh” một tiếng, Cổ Phát Tài cùng Cổ Thăng Quan chỉ cảm thấy mặt đất chấn động, quay đầu lại, phát hiện đại thụ trước phòng ngã lúc nào không biết, còn đè lên trước phòng, đem toàn bộ Diệu Mang trai đè sụp. Trong nháy mắt khuôn mặt hai người trắng bệch.

Cổ gia huynh đệ nhìn phòng ốc đổ vỡ, có thể thấy không ít bảng hiệu bị gãy, hai mắt trợn ngược, thân thể run lên, đôi chân miễn cưỡng đứng vững, nhưng dường như không thể hít thở.

Không cho bọn chúng cơ hội nghỉ ngơi, Vân Tích Tiêu ôm cổ Thạch Dục Lam. “Đáng ghét, Ngọc Lan muội muội, ở đây hảo nguy hiểm. Căn nhà không chắc chắn như thế, nhân gia nghĩ, chúng ta hay là đừng ở lại a.”

“Chờ một chút, mỹ nhân.” Vịt béo đến miệng còn bay, hai huynh đệ gấp đến độ đồng loạt cầm tay Vân Kích Tiêu. “Đó là ngoài ý muốn. Thực sự.” Sau đó quay đầu hướng tên nô bộc quát. “Còn ngẩn ở đấy làm gì. Không mau thu dọn. Nhanh chóng chuẩn bị tốt cho ta.”

“Kia mỹ nhân a, chúng ta giúp các ngươi chuẩn bị sửa sang một gian phòng xa hoa nhất, xa xỉ nhất, tốt nhất trong Cổ phủ nha.” Cổ Thăng Quan kéo tay Thạch Dục Lam, đề phòng hắn chạy mất.

“Thật là gian tốt nhất ?” Vân Kích Tiêu hoài nghi nhìn Cổ Thăng Quan một cái.

“Ta phát thệ, thật là tốt nhất.” Cổ Phát Tài lo Vân Kích Tiêu không tin, liền giơ tay phát thệ.

“Nga…” Vân Kích Tiêu cùng Thạch Cục Lam xấu xa mà nhìn nhau, tâm cười lạnh.

“Gia, nhân gia muốn đi nơi đó.” Giả bộ xấu hộ mà quay mặt đi, nhìn thấy hình dáng e thẹn kia Thạch Dục Lam không khỏi lui lại một bước lớn.

“Nơi nào ?” Cổ Phát Tài thoáng cái không phản ứng kịp. “Đi nơi nào a ?”

“Ai nha. Là nơi đó a.” Giậm chân, Vân Kích Tiêu oán giận liếc mắt Cổ Phát Tài, thấy hắn xuâm tâm nhộn nhạo. “Đáng ghét a. Nhất định phải để nhân gia nói ra sao. Là cái kia a. Cái kia. Ai nha. Là nhân gia muốn đi tiểu a. Gia ngươi đáng ghét, vậy mà lại để nhân gia bất nhã nói ra.”

Thạch Dục Lam rất muốn nói cho hắn, ngươi trước đây chưa từng nói năng thanh cao a.

“Nga, mỹ nhân sớm nói a. Hướng kia a, cách đó không xa có nhà xí.” Cổ Phát Tài bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ đầu, vừa nói vừa chỉ hướng đông.

“Gia, ta đây đi một chút sẽ trở lại nga ~~” Lấy khăn lụa phất trên mặt Cổ Phát Tài một cái, Vân Kích Tiêu từng bước xoay người rất nhanh biến mất, chỉ để lại một Thạch Dục  Lam có có phần không có biện pháp mà nhìn hai nam nhân trước mặt cười đến hèn mọn. Hắn thật là rất hối hận lần này cải trang đi tuần a. Nhẫn nại, nghìn vạn lần đừng để một khắc xúc động mà giết bọn họ, bình tĩnh, bình tĩnh…

Nhìn dáo dác chung quanh, xác định không có ai ở phía sau, Vân Kích Tiêu liền vén tay áo, rất không tự nhiên mà đem chân đá lên thân cây. “Mệt chết ta, nếu không vì ta lớn lên đẹp đến chim sa cá lặn thì làm sao lại phải sắm cái vai suy bại này a, không ngờ lão thúc kia may mắn, vậy mà lại làm nhiệm vụ bảo vệ Tiểu Âm Âm. Ôi chao ôi chao[ôi chao, Tả hộ pháp, ngươi thấy đúng không ?”

“Đúng vậy cung chủ.” Tả hộ pháp trốn ở trên cây nhảy xuống, quỳ xuống trước mặt Vân Kích Tiêu.

“Biết Hữu hộ pháp ở nơi nào không ?” Bỏ chân xuống, lười biếng tựa ở trên cây, Vân Kích Tiêu không e dè mà đem cái mặt giả bộ ướt ái hướng tả hộ pháo, hại Tả hộ pháp biểu cảm co quắp một chút.

“Hữu hộ pháp đang ở chỗ của phó cung chủ.” Cúi đầu, không nhìn gương mặt khôi hài của Vân Kích Tiêu, nếu không cười ngay tại chỗ thì thảm.

“Hắc hắc.” Vân Kích Tiêu đột nhiên khom đầu hướng Tả hộ pháp tà tà cười, trong mắt lấp đầu âm mưu. “Buổi tối hôm nay có rảnh rỗi không a ? Ngươi cùng hữu hộ pháp cùng nhau qua đây ngoạn a.”

Thân thể Tả hộ pháp cứng đờ, không dấu vết mà lùi về sau. “Cung chủ, Hữu hộ pháp còn phải bảo hộ phó cung chủ.”

“Thiết, đại thúc kia còn cần người khác bảo hộ sao ?” Không nhịn được mà phất phất tay, thấy Tả hộ pháp tựa hồ không chịu nhượng bộ Vân Kích Tiêu liền ho vài tiếng, lan hoa chỉ (ngón tay điệu đà xếp thành hình hoa lan) xông lên chậm rãi dựa sát vào bên cạnh Tả hộ pháp. Hắn đi tới một bước, Tả hộ pháp lại lui về phía sau ba bước, nhìn cự ly hai người càng lúc càng lớn, Vân Kích Tiêu nheo mắt hạ giọng uy hiếp. “Ngươi thử lui về một bước ta xem.”

Tả hộ pháp cả kinh, xong…

Quả nhiên, một khắc sau Vân Kích Tiêu tựu như nghìn đóa xoa nhỏ phiêu phiêu dựa sát trên người cứng đờ của Tả hộ pháp. “Tiểu Tả nga, nhân gia mặc như vậy khả ái a ? Đẹp a ?”

Trên trán Tả hộ pháp đầy mồ hôi lạnh, gương mặt bắt đầu khóc thầm, thảm, cung chủ hoàn toàn đúc khuôn hình tượng khả ái.

“Đáng ghét, ngươi thế nào không nói lời nào a, lẽ nào nhân gia không đáng yêu, không đẹp sao ?” Ủy khuất mà cắn khăn tay, nước mắt lưng tròng mà u oán nhìn Tả hộ pháp xanh cả mặt. “Quả nhiên, hay bởi vì nhân gia không đẹp, cho nên ngươi cũng không nguyện ý cùng nhân gia ngoạn. Ai nha, nhân gia hảo thương tâm nga, Tiểu Tả ngươi không hiểu được tâm tình nhân gia, 555.”

“Cung chủ. Ta nhất định đến. Ta nhất định cùng Hữu hộ pháp đến.” Tả hộ pháp đối với bầu không khí quỷ dị mà lần thứ hai bại trận. Đối với cung chủ giả bộ khả ái, chính hắn dù cố gắng bao nhiêu thì cũng vẫn bị hạ gục. Hắn liên tục gật đầu, mong Vân Kích Tiêu có thể cùng giọng điệu bình thường cùng hắn nói.

Nghe tả hộ pháp đáp ứng, Vân Kích Tiêu cười đắc ý, giống như đang nói cùng ta đấu, ngươi còn non nớt lắm. Hắn tiến đến bên tai Tả hộ pháp nhẹ nhàng nói. “Ngươi đi tìm Hữu hộ pháp, sau đó…”

× × × ×

“Má ơi — sâu rau a –” Vứt đi mớ rau xanh trong tay, Thụy Âm thét chói tay nhảy lên trên người Vân Kích Huyền, hai tay ôm lấy cổ hắn dùng sức ôm lấy.

“Được rồi được rồi.” Phì cười mà vỗ vỗ thứ dính trên người mình, Vân Kích Huyền có chút bất đắc dĩ nhìn sâu rau nhúc nhích trên mặt đất, xem ra nó cũng bị dọa sợ a. “Ngươi sợ sâu a ?”

“Ta ghét tất cả sinh vật cỏ hai chân nhỏ hoặc con vật có bốn chân lớn.”

“Thụy Âm ca ca. Cà chua vừa mới hái xuống. Ngươi xem.” Mấy tiểu hài tử cầm cà chua hồng hồng chạy tới đưa cho Thụy Âm cùng Vân Kích Huyền. “Thụy Âm ca ca, ngươi giúp chúng ta hạ điền làm việc, khiến ngươi khổ cực.”

“Đâu có, tự tiện cùng các ngươi đôi quần áo mới là không tốt.” Bởi vì cần cho kế hoạch, Thụy Âm dùng chính một thân hoa phục cùng nông gia vải thô thay đổi một chút. Hắn thần bí hề hề tiến đến bọn nhỏ trước mặt, nhỏ giọng nói rằng. “Trở lại nói cho cha mẹ các ngươi, buổi trưa ngày mai đến đây, trên trời sẽ có tiền rơi xuống a.”

“Hả ?” Mấy người không rõ, trừng lớn mắt nhìn Thụy Âm cười trộm, tiền từ trên trời rươi xuống sao ?”

“Các ngươi không cần biết, chỉ cần nói cho cha mẹ các ngươi là tốt rồi.” Vỗ vỗ mấy người, Thụy Âm từ trước ngực Vân Kích Huyền lấy ra vài khối đường đặt trong tay bọ họ. “Ăn a.”

“Cảm tạ thụy âm ca ca.” Mấy tiểu hài tử cao hứng bừng bừng tiếp nhận đường, tuy rằng biết Thụy Âm chưa đến nửa ngày, nhưng bọn hắn đều rất thích y, rõ ràng là con cháu nhà giàu, nhưng ở chung rất tốt, một điểm cũng không kiêu ngạo.

Thoả mãn mà nhìn thân ảnh mấy người đi xa, Thụy Âm lần thứ hai đưa tay với vào trong ngực Vân Kích Huyền, trên sờ dưới sờ, bên trái một chút, bên phải cũng sờ một chút, càng sờ gương mặt Thụy Âm càng trầm, càng sờ con mắt Vân Kích Huyền càng nóng. Thụy Âm đem Vân Kích Huyền đền gần mà lần mò châm lửa đến phía dưới, y đột nhiên vỗ mạnh ngực Vân Kích Huyền một chút, đem hắn đánh thêm. Thụy Âm chưa từ bỏ ý định mà xé mở cổ áo Vân Kích Huyền, đem đầu đến gần nhìn một chút, sau đó dùng đầu hung hăng đụng ngực hắn. “Kháo, làm cái gì. Không có đường a. Vậy mà ta lại đem đường đều cho đi rồi a.”

Vân Kích Huyền ngực buồn bực mà nhìn Thụy Âm hoàn toàn không biết tình trạng hiện nay, y có biết hay không hắn nhẫn nhịn có bao nhiêu khổ cực a.

Thụy Âm đột nhiên lấy tay bưng trụ gương mặt Vân Kích Huyền, đem mặt mình đến gần hắn, mắt đối mắt, mũi đối mũi, miệng đối diện, khí tức phun lên gương mặt Vân Kích Huyền, làm hại con mắt Vân Kích Huyền lại nóng lên. Hắn hiện tại thầm nghĩ đem người này kéo tới một nơi không có ai hảo hảo thương y.

Nhưng Thụy Âm nào cho hắn như ý, chỉ thấy y không cho chống cự giọng điệu như mệnh lệnh nói. “Tử Đằng huynh, mang ta đến trấn trên, ta muốn ăn đường. Ăn đường.” Vừa nói vừa lấy tay vỗ mặt Vân Kích Huyền, kiện định mà quyết tâm.

Vân Kích Huyền lần thứ hai phía dưới bị đánh vỡ, hắn nghĩ một ngày nào đó hắn sẽ bị chơi đùa đến chết, bất đắc dĩ mà ôm lấy Thụy Âm, cười khổ một chút. “Hảo, hảo, chúng ta đi trấn trên mua đường.”

× × × ×

Lệ Lẫm Sát dùng chân đá văn địa môn phủ Tướng Quân, thấy thủ hạ trước mắt, lạnh giọng hạ lệnh. “Điều năm trăm binh mã đến.”

“Dạ ?” Thủ hạ ngẩn người, năm trăm binh mã ? Muốn tới để làm chi ?

“Hỏa Da Tác tới đưa hắn tới đây.” Không để cho đối phương có cơ hội thắc mắc, Lệ Lẫm Sát bước qua.

Không lâu sau, một lão đầu tóc hồng râu bạc trắng khom thắt lưng đi đến. Thủ vệ thấy một thân trang hoàng mà lão đầu mặc, vội vàng cản hắn. “Nơi này là phủ Tướng Quân, không thể tự tiến vào.”

Lão đầu ngẩng đầu, môi run rẩy. “Không biết là ta tới sao ? Mặt bí đao.”

“Hử ?” Thủ vệ ngẩn người, mặt bí đao là lúc trước vua Tây Vực tới cấp biệt hiệu cho phủ, vì sao lão đầu này biết a.

“Hắc hắc, không nghĩ tới ta mặc thường phục hoàn mỹ như thế.”  Lão đầu đem thắt lưng đứng thẳng, kéo xuống nhân bì bên ngoài trên mặt, hướng thủ vệ chớp mắt mấy cái, hướng bên trong đi nhanh tới. “Tướng quân của các ngươi đâu ? Không chuẩn bị a ?”

“Tướng quấn hắn đi thay y phục, lập tức sẽ ra.” Quản gia bưng trả ra cho Hỏa Da Tác, lễ phép trả lời.

Thay y phục tướng quân Lệ Lẫm Sát lạnh lùng tiêu sái bước ra, thấy diện mạo Hỏa Da Tác, gương mặt co quắp một chút, cũng không cho hắn có thời gian uống trà, đi ra ngoài. “Đi.”

Hỏa Da Tác buông chén trà, cầm lấy gói thuốc đặt ở một bên mang theo, vừa đi vừa đem nhân bì đắp lên mặt một lần nữa.

× × × ×

Đêm sâu, người yên tĩnh, toàn bộ Cổ gia đều tĩnh mịch. Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua hoa viên, hai bóng đen theo chòi nghỉ phía trên nhảy xuống, dáo dác nhìn chung quanh một chút, như một con mèo không thấy thân ảnh.

Hai người dừng trước một gian phía trước có hai cái khóa. Thôi Ngôi móc ra thanh sắt trong ngực, xuyên vào bên trong khóa, tay vừa chuyển động khóa liền mở. Hai thanh khóa trong chốc lát đều mở ra. Cẩn thận đẩy ra, khom thắt lưng rón ra rón rén đi vào, Lục Li cũng rất nhanh theo sau đi vào, đương nhiên hắn vẫn nhớ kỹ đóng cửa lại.

Nương ánh trăng, hai người thấy rõ bài biện bên trong, nhãn tình không khỏi sáng lên, não phản ứng thì tay đã duỗi ra.

Lục Li ôm lấy một bình hoa vui rạo rực mà ném vào bên trong túi, Thôi Ngôi điểm điểm bên cạnh bình hoa. “Lục Li, cái kia càng thêm đáng giá.” Lục Li điểm phía dưới, vội vàng đem bình hoa trong túi ném đi, ngược lại cầm lên cái kia càng thêm đáng giá mà cho vào. Bàn về trộm, Lục Li tương đối am hiểu, nhưng bàn về khả năng quan sát, nếu Thôi Ngôi xưng đệ nhị, vậy không ai dám xưng đệ nhất, phàm là vật hắn cho là đáng giá, kia tuyệt đối là vật đáng giá hàng thật giá thật, cho nên trước đây thời gian “Xích Nguyệt” càn rỡ, có thứ tốt mọi người đem giấy ở nơi vô cùng bí mật dưới đất, chỉ sợ bị Thần nguyệt Hàn (Thôi Ngôi) nhìn thấy, hơn nữa nhất định phải biết lập tầng tầng lớp lớp cơ quan, nếu không sẽ bị thần Xích Viêm (Lục Li) thần không biết quỷ không hay trộm đi.

Một lúc sau, hai người đã bao lớn bao nhỏ mà ngồi trên ghế, cảm thấy mỹ mãn mà thở dài. “Tuy rằng điều không phải vật giá gị, nhưng đã không không trộm nhịn không được, coi như đại thu hoạch a.”

“Thoả mãn sao ?” Thanh âm lạnh lạnh từ phía sau vang lên.

“Thỏa mãn.” Hai huynh đệ gật đầu, bỗng nhiên song song trừng lớn mắt quay đầu, nhìn Vân Kích Tiêu xuất hiện ở cửa lúc nào chẳng biết, cứng họng. “Ngươi tới lúc nào ?”

“Nếu thoả mãn thì đem toàn bộ đồ đạc để lại đi.” Thạch Dục Lam ôn nhu cười cũng đi đến, sắc mặt nhu hòa không ai dám cự tuyệt.

Hai huynh đệ bất đắc dĩ gục đầu xuống, đem những thứ trong bao gì đó để lại, bọn họ chỉ là nghĩ muốn ăn bớt một chút thôi a… (bao lớn bao nhỏ còn nói ăn bớt một chút ?!) mếu máo, Thôi Ngôi có chút yêu thương sờ sờ khối ngọc bội. “Ai nha, huynh đệ, nếu như ta sớm một chút trộm ngươi thì tốt rồi. Kiếp sau không nên lại làm ngọc bội a.”

Thạch Dục Lam cùng Vân Kích Tiêu lẳng lặng mà nhìn hai người đem trân bảo để lại chỗ cũ, ghi nhớ những vật đáng giá. Gió nhẹ thổi qua, hai bóng tróng từ không trung tung bay, Vân Kích Tiêu môi nhếch lên. “Trò hay bắt đầu rồi.” Hắn xuất ra cà rốt trong ngực, bẻ đôi, đem một nửa lớn cho Thạch Dục Lam. Thạch Dục Lam bất đắc dĩ tiếp nhận khối cà rốt to hơn kia, trào phúng cười. “Hảo một cái Khổng Dung nhượng lê(1) a.”

Khổng Dung nhượng lê: Câu chuyện kể rằng, khi Khổng Dung còn rất nhỏ, cả nhà cùng ăn quả lê, Khổng Dung luôn chọn quả lớn cho người lớn tuổi hơn mình, và lấy quả nhỏ cho mình, rất lễ phép.

“Tất nhiên.” Một điểm hổ thẹn cũng không có Vân Kích Tiêu đem cà rốt phóng tới trước mắt, khiến hai mắt đỏ bừng nước mắt lưng tròng, hắn thấy Thạch Dục Lam cũng làm như vậy rồi, lại lao ra khỏi cửa, hướng Cổ gia huynh đệ ngạo thất chạy đi, vừa đi vừa khóc. “Có quỷ a ~~~~” Thạch Dục Lam thở dài, thực sự không dám tưởng tượng mình lại làm loại nguyện này.

“Ngọc Lan muội muội, mau hành động nga ~~” Hai huynh đệ kề vai sát cánh không sợ chết mà hướng sắc mặt không thể coi thường của Thạch Dục Lam trộm cười, sau đó song song trở mình trốn đi.

Thạch Dục Lam nhìn bóng lưng hai người tiêu thất, biểu tình thoáng có chút dữ tợn. “Hai người các ngươi sau khi trở về chờ ta.” Nhắm mắt lại, nói đến váy, hắn không thèm đến xỉa. “Người cứu mạng a — a –”

“Ở đâu ở đâu.” Đang trong phòng bàn bạc thế nào để ăn hai mỹ nhân Cổ gia huynh đệ nghe được tiếng kêu luống cuống tay chân vọt ra, tiếp được hai mỹ nhân bổ nhào đến hai mắt đẫm lệ.

“Gia. Ngươi cho ta ở trong phòng có quỷ sao.” Thân thiết mà tóm chặt cổ áo Cổ Phát Tài, Vân Kích Tiêu thuận lợi quan sát, thấy Cổ Phát Tài hai mắt tỏa sáng.

“Ân, thật đáng sợ.” Thạch Dục Lam rủ đầu khóc thút thít. Thật đáng sợ a, chính mình cư nhiên lại làm ra động tác ác tâm này.

“Mỹ nhân đừng sợ, khẳng định các ngươi nhìn lầm rồi, Cổ phủ chúng ta thế nào có thể giở trò quỷ a. Chúng ta đi xm a. Nếu không, đợi lát nữa các mỹ nhân cùng chúng ta ngủ đi.” Tuy rằng cũng có chút sợ, nhưng mỹ nhân trước mặt, bọn họ phải ra vẻ anh hùng, khắc chế hai chân mình đang run lên, nơm nớp lo sợ mà đi trước, còn không quên trêu ghẹo một chút.

Vân Kích Tiêu thấy hai người rõ ràng sợ hãi nhưng còn sĩ diện, tư tưởng chơi đùa càng lớn. Hắn đột nhiên “Oa” một tiếng kêu lên. “Gia ! Ngươi xem !”

“Xem, xem, xem, xem cái gì ?” Cổ Phát Tài sợ đến nắm chặt tay Cổ Thăng Quan, phát hiện hắn cùng mình như nhau, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

“Ô ? Không có, vừa nãy nhân gia rõ ràng thấy trên mặt sông có một nữ nhân a …” Vân Kích Tiêu giả vờ hoang mang cau mày, không nhát mắt nhìn chằm chằm sông.

Thạch Dục Lam vừa lúc một bụng nóng giận, liền xấu xa tiếp cận. “Ta nghe nói nếu có người nhảy sông người tự sát mà oán khí quán nặng, sau khi sẽ hóa thành lệ quỷ xuất hiện trên sông.” Kỳ thực bọn họ đang ngoan chợt nghe nói có một nữ hài không thể chịu được Cổ gia, nhảy vào sông tự sát, cho nên hắn mới có thể ở chỗ này thoả thích chém gió.

Thế nhưng cổ gia huynh đệ là sao biết đối phương đang chém gió a, chỉ khi bọn hắn thực sự chứng kiến thứ kia, sợ đến hàm răng đánh vào nhau.

“Oa ! Gia ! Ngươi xem !!” Vân Kích Tiêu lại thét chói tai chỉ vào phòng ngủ của mình.

“Lại, lại làm sao vậy ?” Hai huynh đệ bị hù không nhẹ, mặt mũi trắng bệch, nhưng chờ bọn hắn thấy rõ phía sau, hai mắt trừng thật to, động cũng không dám động. Chỉ thấy hai bóng trắng không có chân không có đầu, giống như quả bóng gì đó theo cửa sổ chợt lóe.

“A —-” Nô bộc bên cạnh đều bị dọa kêu lên.

“Tí tách” truyền đến tiếng nước.

Vân Kích Tiêu ngẩng đầu, nhìn bầu trời, không giải thích được mà nhíu mày. “Kỳ quái, trời mưa a, thế nào lại là tiếng nước a ?”

“Trời không mưa, là hai người kia mưa.” Thạch Dục Lam khó nén khinh bỉ chỉ chỉ cái quần ẩm ướt của Cổ gia huynh đệ. Vậy mà bị dù dọa đến không cầm được, rất không tốt a, ngay cả nô bộc cũng không bị dọa thành cái dạng này.

“… Thật không kiên nhẫn chơi nha …” Tiểu Vân chơi thú vị đến không nói nên nời. (Ngươi so sánh cái loại loại phương pháp ngoạn này, không chết đã tốt.)

Nói về hai bóng trắng kia gây nên một hồi rối loạn thật lớn nhảy qua tường vây phía sau thì ngừng lại.

Bóng trắng số một vẻ mặt đau khổ nhìn về bóng trắng số hai. “Ta nói Tả hộ pháp, ngươi nhượng ta quá nửa đêm đi ra làm loại chuyện ngu xuẩn này ?”

Tả hộ pháp cầm sàng đan (khăn trải giường) bạch sắc trên người, đồng dạng hé ra gương mặt đau khổ nhìn về Hữu hộ pháp. “Không có biện pháp, là mệnh lệnh của chung chủ a. Ngươi có thể lý giải thống khổ của ta sao…”

“Ta lý giải …” Hồi tưởng đến những đóa hoa nhỏ của cung chủ, hai người không khỏi cùng run lên, vô cùng tưởng nhớ và hoài niệm cho phó cung chủ.

Không sai, hai bóng trắng không đầu không chân như một quả cầu hay bạch sắc sàng đan nửa đêm giả quỷ dọa người là phù vân cung địa vị gần với cung chủ và phó cung chủ là hai đại hộ pháp.

Thưởng thức xong dáng dấp ngu si của Cổ gia hai huynh đệ, Vân Kích Tiêu cố ý ho hai tiếng. “Ngọc Lan muội muội, ta nhớ kỹ đã từng gặp phải một đạo trưởng, hắn đã dạy ta phương pháp đuổi quỷ.”

Không đợi Thạch Dục Tam mở miệng, hai huynh đệ đã nhào tới trước mặt Vân Kích Tiêu, cầm lấy tay áo hắn khóc một bả nước mắt nước mũi. “Mỹ nhân a, cứu cứu gia. Gia cho ngươi làm chính thất, gia dùng đại kiệu hoa cưới hỏi đàng hoàng. Cho ngươi cả đời ăn ngon mặt đẹp.”

“Đáng ghét, gia.” Cười duyên vỗ vỗ mặt Cổ Phát Tài, Vân Kích Tiêu trong tâm nhịn không được nôn, ngươi muốn kết hôn, ta còn không muốn gả. “Phương pháp rất đơn giản nga, chỉ cần đem gian phòng ma quỷ xuất hiện thiêu hủy thì tốt rồi.” Nói qua, nhìn cả tòa trạch trung xa hoa mà đắc ý nở nụ cười.

“Hử ?” Quả nhiên, vừa nghe lời này, hai huynh đệ đều choáng váng, đó là toàn bộ gian phòng xa hoa nhất trong nhà, ngay cả Cổ gia chưa từng được ở lại, lần này nhượng hai mỹ nhân kia ở lại bởi vì chủ nhân nó đã đi vắng, nếu như thiêu hủy nó. “Cha trở về sẽ lột da chúng ta…”

“Vậy không có biện pháp.” Vân Kích Tiêu nhún vai, thưởng thức gương mặt hai người một trận trắng một trận xanh. “Ta cũng không có năng lực.”

“Thì là tự nhiên cháy thì tốt a.” Thạch Dục Lam đúng lúc ở bên cạnh nhắc nhở nói.

“Đúng.” Cổ Phát Tài bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay. “Cha ta hai ngày sau mới về, đến lúc đó ta cùng hắn nói lúc sét đánh tới gian phòng, cho nên lửa dâng lên. Ai nha. Tiểu mỹ nhân, ngươi đúng là quá thông minh. Người. Chuẩn bị củi đốt phòng. Thiêu cháy hai con quỷ kia.”

Ngọn lửa trong đêm hừng dực dấy lên, hai huynh đệ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thấy được phía sau hai người nhìn nhau cười.

× × × ×

“Thụy Âm a, ngươi nhượng chúng ta đều tụ lại ruộng lý làm gì ?” Trưởng thôn không giải thích được nhìn một người ăn mặc tử y hoa lệ nam tử hộ tống Thụy Âm tới. Lão thực sự bị nam hài trước mặt làm cho mù mịt, rõ ràng là con cháu nhà giàu, nhưng tự nguyện đến ruộng lý làm việc, còn dùng hoa phục đổi y phục rách nát, đem thức ăn đều phân cho hài tử ăn, đối với cơm rau không ghét bỏ, cùng bọn họ những người nghèo hòa hợp, hiện tại đột nhiên thần bí hề hề mà nói tiền từ trên trời rơi xuống.

“Đương nhiên là tìm các ngươi cùng nhau phát tài.” Thụy Âm hướng trưởng thôn chớp mắt vài cái, đưa tay hướng Vân Kích Huyền. “Tử Đằng huynh, đường.”

Vân Kích Huyền không nhẹ không nặng mà vuốt ve tay Thụy Âm, sủng nịch cười. “Ngốc, còn ăn, cẩn thận đau răng.”

“Keo kiệt.” Đô đô miệng, lực chú ý của Thụy Âm bị mã xa từ xa xa đang chạy tới đây hấp dẫn, y hưng phấn mà hướng mọi người phất tay. “Thần tài đến. Chuẩn bị cho tốt a.”

Ngồi bên trong xe ngựa kia là Cổ gia huynh đệ một đêm chưa ngủ cùng Thạch Dục Lam cùng Vân Kích Tiêu một đêm ngủ ngon, hơn nữa còn có bốn rương vàng bạc.

Vân Kích Tiêu giả bộ cả đời chưa thấy qua hình dáng bạc trắng, tham lam vuốt bạc trước mặt. “Thật là lợi hại nga gia, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua nhiều bạc như vậy.” Hai người tựa lưng vào nhau, Vân Kích Tiêu bĩu môi, thiết, tiền a ? Tiền ta giết một người gấp mười lần chỗ này a, tuy rằng hiện nay hà bao đang ít đi… ( 囧, nguyên lai ngươi cũng biết hà bao ngươi đang ít đi a, còn không hảo hảo tỉnh lại một chút.)

“Đúng vậy, gia thực thật là lợi hại nga.” Thạch Dục Lam cũng phụ họa gật đầu. “Ta chỉ là nói muốn nhượng gia mang theo một chút tiền theo ta lên trấn trên dạo, gia lại cung tay xuất nhiều tiền như vậy.”

“Ha ha, chút lòng thành thôi.” Chiếm được ánh mắt sùng bái của Vân Kích Tiêu thật thỏa mãn, hai huynh đệ đắc ý bắt chéo chân giả bộ phóng khoáng. “Đây chỉ là một món tiền nhỏ, ta hoàn toàn không để trong mắt. Trong nhà ta có chính là tiền.”

Ngẩng đầu, để chứng thực một chút, Vân Kích Tiêu hoài nghi nhìn hai người. “Gia là nói thật sao ? Tiền này gia hoàn toàn không để trong lòng ?”

“Đó là đương nhiên.” Ngẩng đầu lên, kiêu ngạo mà cười nói. Kỳ thực tiền này là cá nhân hai người bọn hắn tích góp, nhưng để sĩ diện, đương nhiên sẽ không nói ra.

Thạch Dục Lam cùng Vân Kích Tiêu nhìn hai bên một chút, không hẹn mà cùng nở nụ cười. Vân Kích Tiêu hơi quay đầu, đắc ý nhìn hai người, quyến rũ mà cười. “Kia gia, ta muốn cho người khá biết gia chúng ta là người có tiền nhiều nhất trên thiên hạ, có thể không ?”

“Đương nhiên có thể.” Cho rằng Vân Kích Tiêu là muốn hô lớn, nói cho người khác mình có tiền, cho nên Cổ Phát Tài cũng không ngăn cản. Hắn cho rằng đây là nữ nhân có tâm hư vinh. Đáng tiếc hắn mười phần sai.

Vừa được trả lời, Vân Kích Tiêu cùng thạch dục lam mở cửa mã xa, cắm lên cái rương chứa bạc, hướng phía hai bên thôn dân còn không rõ ràng tình huống. “Gia chúng ta rất nhiều bạc. Chẳng quan tâm chút tiền nhỏ này.” Quay đầu, nhìn cổ gia hai huynh đệ bị Vân Kích Tiêu cùng Thạch Dục Lam làm sợ đến sắc mặt trắng bệch. “Đúng không, gia.”

Gương mặt không nỡ của hai huynh đệ bắt đầu co quắp, chỉ có thể mạnh mẽ cười gật đầu. “Đúng vậy, ta, ta, ta có rất nhiều tiền.” Nhìn bạc trắng bị hai mỹ nhân ném ra ngoài, hai người tiếc đến khóc không ra. Ai nha yêu yêu yêu, bạc của ta a ~~ Ai nha yêu yêu yêu yêu, mỹ nhân của ta a, thủ hạ lưu tình a. Một bên là người đẹp, một bên là bạc trắng, lấy lòng mỹ nhân sẽ không có bạc, có bạc lại sẽ đắc tội mỹ nhân, hai huynh đệ thực sự là mâu thuẫn tới cực điểm.

Đạt được những lời này, Vân Kích Tiêu cùng Thạch Dục Lam ném bạch, càng ném càng phóng khoáng. Hai bên thôn dân ngay từ đầu cũng bị dọa, không dám nhặt, cho đến khi Thụy Âm xông lên nhặt tiền lại hô to. “Bạc trắng không lấy phí cơ hội, toi công ai không nhặt.” Lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần, nhào tới.

Nhìn bạc trong tay thôn dân càng ngày càng nhiều, cùng bạch trong rương trên mã xa càng ngày càng ít, cùng với sắc mặt cổ gia huynh đệ càng ngày càng khó coi, Thụy Âm cùng Vân Kích Tiêu cùng Thạch Dục Lam nhìn nhau cười.

Nhìn bạc trắng vốn đang đầy các rương, hôm nay đã hết nhẵn, hai huynh đệ khóc không ra nước mắt, ngẩng đầu, nhìn hai người ném bạch tựa hồ có chút mệt. “Mỹ nhân, các ngươi đã đánh mất toàn bộ ?”

“Đúng vậy.” Gật đầu, Vân Kích Tiêu ngả trên người cổ phát tài. “Dù sao gia ngài cũng không để bụng một chút tiền vặt a. Như vậy để nhưng người bần cùng nhìn, nhân gia là có rất nhiều tiền a.”

“Đúng vậy… Ta ta, rất có tiền…” Hai mắt khẽ đảo, hai huynh đệ cứ thế té xỉu trên mã xa, Ai nha, bạc của ta a…

Vân Kích Tiêu “ba ba” cho hai người mỗi người một cái tát, nhưng không đem họ đánh tỉnh. Vì vậy quay đầu nở nụ cười. “Hắc hắc, để bất tính hoàn toàn a. Nhượng Tiểu Âm Âm lên a.”

“Âm Âm, lên.” Thạch Dục Lam hướng Thụy Âm vươn tay, cẩn cẩn dực dực mà ôm y lên mã xa, ôm vào trong lòng. Xoa xoa khuôn mặt bị nắng nóng làm ra mồ hôi, có chút yêu thương. “Âm Âm, ngươi nóng sao ? Trở lại ăn canh đậu xanh a. Sáng sớm ta làm cho ngươi.”

“Tốt.” Nghe có canh đậu xanh ăn, Thụy Âm thèm ăn. “Nhớ cho nhiều đường a.”

“Tiểu Âm Âm, ăn nhiều đường sẽ đau răng.” Véo mũi Thụy Âm một chút, quay đầu nhìn về phía xa phu. “Xa phu, hồi phủ.” Vân Kích Tiêu hướng xa phu nói, sau đó tiện tay đóng cửa lại.

Nhìn mã xa dần dần đi xa, thôn dân đều nóng nảy, quay đầu nhìn về phía Vân Kích Huyền. “Uy, tiểu huynh đệ bị người cổ phủ mang đi. Ngươi thế nào còn yên tĩnh như vậy a. Nhanh đi cứu hắn a. Cổ phủ không thích người địa phương a.”

“Các ngươi không cần lo lắng.” Trấn an mà vỗ vỗ vai trưởng thôn, Vân Kích Huyền điểm chân, bay lên, hướng mã xa đuổi theo, lưu lại thôn nhân mục trừng khẩu ngốc.

“Người kia… lại bay…”

× × × ×

“Ân…” Cổ Phát Tài xoa thái dương đau đớn, chậm rãi mở mắt, hưng mắt còn chưa mửo, đã bị một con gấu đè lên lại ngất đi, sau đó một tiếng khóc rung trời khiến hắn thiếu chủ nữa mất đi thính giác.

“Gia a a a a a a a ~ ngươi rốt cục tỉnh lại a a a a a a a ~~” Vân Kích Tiêu xuất ra năm thành công lực ôm lấy Cổ Phát Tài, biểu tình kích động lệ rơi đầy mặt, kỳ thực đáy lòng tàn bạo mà chửi bới, ngươi nha tỉnh lại làm gì. Tốt nhất cứ chết luôn trong mộng đi.

“Mỹ, tiểu mỹ nhân, buông tay, khôg chết cũng bị ngươi đè cho đến chết.” Thật vất vả mới kéo được móng vuốt của Vân Kích Tiêu. Cổ Phát Tài tham lam hít thở không khí trong lành, cổ thăng quan nằm ở bên cạnh hắn cũng chậm rãi mở mắt, hoang mang mà nhìn giường một chút. “Kỳ quái, nơi này là chỗ nào a ? Không phải phòng của ta.”

“Nơi này là gian phòng ta.” Thạch Dục Lam bởi vì thụy âm bên cạnh mà tâm tình tốt, khó có được hảo tâm mà giải thích cho hai người kia nghe. “Gia ở trên xe quá nóng làm ngất đi, cho nên ta nói xa phu đưa gia trở về.”

Cổ gia huynh đệ lúc này mới nhớ tới bọn họ là bởi vì tiếc bạc mà ngất xỉu, không khỏi xấu hổ cười cười. “Đúng vậy, hôm nay a, thật sự là quá nóng.” Bỗng nhiên, lực chú ý của hai người bị Thụy Âm bên cạnh hấp dẫn, lộ ra vẻ mặt như sắc lang. “Nga nga, mỹ nhân, bên cạnh ngươi là tiểu mỹ nhân a ?” Cảm giác tiểu mỹ nhân kia rất quen thuộc a, hình như đã gặp qua ở đâu.

Thấy Thụy Âm của bọn họ bị nhìn chằm chằm hạ lưu như vậy, Vân Kích Tiêu cùng Thạch Dục Lam bước đến đem Thụy Âm chắn phía sau. “Gia, hắn là Thụy Âm, gia ngất xỉu về phía sau hắn cũng có hỗ trợ, nhân gia nhìn hắn thông minh khả ái, cho nen mang về hầi hạ nhân gia, có thể chứ ?”

“Có thể, có thể.” Tiếc hận Thụy mỹ nhân đã bị vân đại mỹ nhân kia đoạt đi rồi, nhưng ngược lại vẫn nghĩ, ở bên cạnh Vân đại mỹ nhân, còn sợ thụy tiểu mỹ nhân này chạy mất sao ? Vừa nghĩ đến, hai người lại nở nụ cười rất hèn mọn, cười không ngừng làm Vân Kích Tiêu muốn xông lên trước vắt sạch ý nghĩ hạ lưu trong đầu bọn chúng. Ngay cả hắn cũng không cam lòng hướng bảo bối lộ ra dáng tươi cười ác tâm như thế, chỉ sợ lại dọa y sợ, hai người kia dựa vào cái gì hướng Thụy Âm cười ác tâm như thế.

Thấy vân kích tiêu xiết chặt nắm tay, Thạch Dục Lam vỗ vỗ lưng hắn. “Bình tĩnh, lập tức bắt đầu trò chơi.”

Hít và một hơi thật sâu, lần thứ hai ngẩng đầu, lại là vẻ mặt cười duyên. “Gia, nhân gia vừa thấy một gian gian phòng, nhân gia hảo hảo ngạc nhiên nga, nhân gia có thể vào xem không ?”

“Gian phòng nào ?” Hai huynh đệ xuống giường, đi tới bên người Vân Kích Tiêu cùng Thạch Dục Lam, mỗi người một người, ôm. Sát khí chợt lóe, hai huynh đệ không nhận thấy được, nhưng Thụy Âm cũng một thân mồ hôi lạnh, y bốn phía thường xuất hiện sát khí khó hiểu, dẫn đến y hiện tại đối sát khí rất là mẫn cảm.

“Chính là hai gian có hai thanh khóa trong phòng a.” Nhẫn nại sát khí trong lòng, Vân Kích Tiêu cười mị mắt, chỉ sợ đối phương thấy sát ý trong mắt mình. Chết tiệt, thắt lưng hắn là từ nhỏ nhượng Tiểu Âm Âm ôm. Hai người kia không nên khảo nghiệm tính nhẫn nại của hắn.

“Nga, đó là nơi giấu bảo khố, bên trong tất cả đều là đáng giá nga. Mỹ nhân nếu có hứng thú, gia mang bọn ngươi đi xem.” Ôm Vân Kích Tiêu, Cổ Phát Tài một cước đá văng ra cửa phòng, khong tự nhiên hướng nơi giấu bảo bối. Thạch Dục Lam cùng Thụy Âm vội vàng theo sau.

Thạch Dục Lam nhìn Thụy Âm tựa hồ có chút khẩn trương, hướng y cười nhu hòa, vươn tay chỉ chỉ cây đại thụ phía sau y. Thụy Âm theo phương hướng Thạch Dục Lam chỉ nhìn lại, chỉ thấy một mạt tử sắc hiện lên, Vân Kích Huyền đứng trên cây nhìn hắn một cái, tặng hắn một nụ cười ôn hòa, bên trong cây đại thụ chợt lóe, rồi lại tiêu thất vô tung (biến mất không dấu vết). Lục Li cùng Thôi Ngôi suy nghĩ cũng theo đống lá cây dò xét đi ra, hướng Thụy Âm nháy mắt một chút, lại rất nhanh rụt trở lại.

“Chúng ta đều ở bên cạnh ngươi, cho nên đừng lo lắng.” Thạch Dục Lam nhẹ giọng thoải mái nói.

“Ân.” Cười gật đầu, Thụy Âm phát hiện, có bọn họ bên người, thực sự khiến mình rất yên tâm. Vốn đang rất khẩn trương, hiện tại hoàn toàn thả lỏng.

“Ân ? Mỹ nhân, ngươi nói cái gì ?” Nghe không rõ Thạch Dục Lam thấp giọng nói cái gì, Cổ Thăng Quan quay đầu nhìn về phía hắn.

“Ta nói ta thật muốn nhìn bảo bối này.” Đem lực chú ý từ trên người Thụy Âm rút trở về, đối Cổ Thăng Quan cười rõ ràng ôn như lại giả tạo.

“Ha ha, mỹ nhân, tới rồi.” Cổ Phát Tài mở hai thanh khóa trên cửa, cẩn thận đẩy cửa ra. “Tiểu mỹ nhân, lúc nhìn cần phải kiềm chế chút nga, chúng đều là vật dáng giá đó.”

“Đương nhiên.” Thạch Dục Lam cùng Vân Kích Tiêu ôm lấy Thụy Âm vọt vào, bọn họ căn cứ đêm tối ghi nhớ bảo vật, cầm lấy một thứ đáng giá, len lén thay đổi vị trí. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ bảo vật đáng giá để trước ngăn tủ liền thành một đường cong.

“Gia, bảo bối của các ngươi thực sự là rất đẹp.” Vân Kích Tiêu cùng Thạch Dục Lam cùng thụy âm trừng mắt nhìn, ba người trộm cười.

Thụy Âm sợ hãi trước, nhìn Vân Kích Tiêu. “Tiểu thư, ta có thể nhìn sao ? Ta cho tới bây giờ chưa thấy qua bảo bối có bộ dáng gì nữa.”

“Đương nhiên có thể.”

Sau khi được cho phép, Thụy Âm hưng phấn bổ nhào về phía Vân Kích Tiêu. Vân Kích Tiêu tuy rằng tiếp được Thụy Âm đang bay tới, nhưng thân thể to lớn của hắn nghiêng đi đụng vào bên cạnh, đụng vào Cổ Phát tTài không trở tay kịp, Tổ Phát Tài cũng hướng bên cạnh ngã xuống, đụng vào Cổ Thăng Quan, Cổ Thăng Quan cũng ngã, ngã xuống cái tủ quan trọng nhất, sau đó cái tủ cũng ngã…

Nhìn giống quân bài sao ? Không sai, hiện tại trước mặt bọn họ xuất hiện, chính là nhiều quân bài vĩ đại. Từng đợt thanh âm thanh thúy vang lên bụi dương lên, tâm Cổ gia huynh đệ cũng run rẩy. Bụi bậm tung lên, khiến căn phòng thành một đống hỗn độn, mặt đất đầy mảnh nhỏ, bảo vật trước kia giá trị xa xỉ, hôm nay đã chẳng đáng một đồng.

Cổ gia huynh chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, thất thần mà nhìn mảnh nhỏ trước mặt, chỉ hy vọng này chỉ là một hồi ác mộng.

“Ai nha. Thụy Âm. Ngươi xem ngươi làm cái gì.” Vân Kích Tiêu khoa trương kêu lên, hắn ôm Thụy Âm, hướng Cổ gia huynh đệ vẫn như cũ chưa phục hồi tinh thần lại khom thắt lưng. “Gia, xin lỗi, nhân gia trở lại hảo hảo giáo huấn nô tài này.” Nói xong liền cùng Thạch Dục Lam ôm Thụy Âm nhanh như chớp chạy đi.

Hai huynh đệ kinh ngạc mà nhìn đống đổ vỡ trước mặt, vẫn không phục hồi lại tinh thần.

“Âm âm, đừng nhúc nhích, sẽ làm méo a.” Hướng gian sau trở lại, Thạch Dục Lam mượn hộp son, đem son hồng sắc trên mặt Thụy Âm vẽ một cái lại một cái, Vân Kích Tiêu dùng kéo cắt bỏ y phục trên người Thụy Âm, nhìn y phục rách rưới, thỏa mãn mà gật đầu, cầm lấy bút lông, chấm thuốc màu hồng sắc lại hướng phần da lộ ra vẽ lên, hình thành hình dáng vừa bị đánh. Từ túi áo xuất ra nước cà chua tươi, đem nước đổ trên khóe miệng Thụy Âm, sau đó lại xuất ra nửa bánh màn thầu, nhượng y ngậm trong miệng. Sau khi hoàn thành, hai người đứng lên, đi tới một bên nhìn tác phẩm, phát hiện một bộ dáng bị đánh tới thảm hại, không khỏi thoả mãn mà song song thở dài, không hiểu được vì sao, đột nhiên nghĩ thụy âm rất thích hợp với trang phục này. (uy uy, suy nghĩ rất nguy hiểm. Mau thu hồi.)

“Tới.” Thạch Dục Lam đột nhiên hướng Vân Kích Tiêu nhắc nhở.

Ba người điểm phía dưới, Thụy Âm lập tức càu nhàu té trên mặt đất, bắt đầu khóc thảm. “Tiểu thư, Ta không dám nữa. Thực sự mà. Bỏ qua cho ta đi.”

Vân Kích Tiêu ung dung mà ngồi trên ghế, một chốc lại đưa tay ném chén trà trên mặt đất, làm ra vẻ mà hô. “Ngươi nô tài này. Vậy mà hại gia đánh vỡ bảo bối của hắn. Xem ta hảo hảo giáo huấn ngươi thế nào.”

Thạch Dục Lam dùng mộc côn (gậy gỗ) đánh xuống đầu gối Y, vừa đánh vừa quát. “Đánh chết ngươi. Xem ta đánh chết ngươi. Dám đánh vỡ bảo bối của gia, tất cả đều do ngươi đụng phải.”

Thấy ngoài cửa xuất hiện hai bóng người hổn hển chạy đến, Vân Kích Tiêu vội vàng nắm áo Thụy Âm, mà Thụy Âm cũng lập tức làm ra hình dạng mỏnh manh yếu đuối, giống như một con búp bê vải đã hỏng mặc Vân Kích Tiêu bắt lấy.

Kết quả là, hai huynh đệ vừa vào đến, thì thấy Vân đại mỹ nhân “yếu đuối như cơn gió” nhà mình tóm chặt người kia đã chỉ còn nửa cái mạng la mắng Thụy Âm, mà người kia “yếu đuối tao nhã như lá khô” thì bị Ngọc đại mỹ nhân tóm trong tay mộc côn hướng người Thụy Âm đánh, trên mặt đất tất cả đều là mảnh vỡ, bàn vỡ ghế vỡ. Hai người vốn lửa giận ngập trời lại nhìn thấy hình dạng người gây nên chuyện thảm hại như thế lửa giận giảm đi một chút.

“Gia.” Thấy hai huynh đệ tiến vào, Vân Kích Tiêu đem Thụy Âm cẩn thận buông xuống, bổ nhào vào lòng cổ phát tài. “Gia ! Nhân gia xin lỗi ngài. Thụy Âm kia nhân gia đã thay gia ngài hảo hảo giáo huấn. Gia người đừng nóng giận, được chứ ?” Nhìn Vân Kích Tiêu khóc đến lê hoa đái vũ, Cổ Phát Tài vội vàng ôm lấy hắn. “Tiểu mỹ nhân, đừng khóc, ta không giận ngươi.”

“Vậy gia giận ta ?” Thạch Dục Lam kéo kéo tay áo Cổ Phát Tài cùng Cổ Thăng Quan, rất buồn bã.

“Thế nào lại vậy.” Cổ Thăng Quan cũng ôm Thạch Dục Lam. “Gia thương ngươi còn không kịp.”

“Vậy gia không hề tức giận a ? Để bồi tội, đêm nay nhân gia cùng gia cùng nhau uống rượu a.”

Hai huynh đệ vừa nghe hai mỹ nhân muốn cùng nhau uống rượu, lập tức nghĩ bậy bạ, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống. Đây là cơ hội tốt !

Đây là cơ hội tốt sao ? Kia đương nhiên là một cơ hội tốt. Đó là cơ hội tốt cho mấy người kia lần thứ hai điều tra cổ phủ có vật gì đáng giá. Thả mê dược vào trong rượu, làm hai huynh đệ ngất xỉu đến bất động, Vân Kích Tiêu cùng Lục Li và Thôi Ngôi ba người lại quang minh chính đại mà đi ra ngoài tìm kiếm bắt đầu nhiệm vụ, nghi nhớ vị trí của bảo vật. Sau đó ngày thứ hai, Thụy Âm bởi vì “trọng thương” mà nghỉ ngơi, “Vân Tiêu” rất không cẩn thận đem nước trà đổ lên tuyệt thế danh họa, “Ngọc Lan” đem truyền gia chi bảo của cổ gia đánh vỡ.

Thẳng đến ngày thứ ba, Thụy Âm “trọng thương” đã ổn lại không cẩn thận gián tiếp mà phá hủy thứ rất đáng giá cũng rất thuận tiện gì đó (thứ đáng giá đều bị hai người kia làm hỏng), cho nên lại bị kéo vào trong phòng hảo hảo “giáo huấn”, ngày hôm nay “giáo huấn” bởi vì có một con bồ câu đưa thư liên hệ mà đặc biệt “nghiêm trọng”. Nhận được thư của Lệ Lẫm Sát, Thạch Dục Lam thay Thụy Âm hóa trang, sau đó đem lớp trang điểm trên mặt mình xóa đi, xõa tóc, dùng một sợi dây lục sắc buộc lại, từ dưới giường Vân Kích Huyền lấy ra quan phục mà mình giấu đi mặc vào, cầm lấy quan mạo (mũ quan), hướng Thụy Âm ôn nhu cười. “Âm Âm, ta cùng bọn Lệ Lẫm Sát gặp mặt.”

“Ân, đi thôi.” Hướng Thạch Dục Lam phất phất tay, đem toàn bộ bánh bao ngậm vào trong miệng. Ngày hôm nay trang phục Thụy Âm đặc biệt thê thảm, vì để có bằng chứng rõ ràng, cho nên không cần son cùng thuốc màu, mà là dùng máu gà. Đem máu gà đổ lên y phục, vẽ lên mặt, ngã trên đất, khiến người ta nhìn bề ngoài máu chảy đầm đìa mà tóc gáy dựng đứng.

Thạch Dục Lam nhìn Thụy Âm, đẩy cửa ra, nhảy lên nóc nhà, rất nhanh liền biến mất không tăm hơi.

Vân Kích Tiêu lắng tai, ý bảo Thụy Âm mau nằm xuống giữa vũng máu, chính hắn lại cầm một bên mộc con, bày ra dáng dấp hung thần ác sát.

Cửa lớn bị đá văng, xuất hiện là Cổ gia huynh đệ. “Nô tài chết bầm này, hôm nay lại dám tiếp tục đánh vỡ…” Nói còn chưa dứt lời, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa tới kinh hách, Thụy Âm kia trên đầu đều là máu ngã xuống giữa vũng máu. “Mỹ nhân, hắn còn sống không…” Tuy rằng nô tài này rất đáng giận, nhưng lớn lên cũng xem là bế nguyệt tu hoa (hoa nhường nguyệt thẹn), lại bị đánh chết thế này thật là đáng tiếc a. “Đừng đánh chết hắn, tốt xấu gì cũng phải giữa lại làm ấm giường cho ta.”

“Không chết được.” Cầm mộc côn ngồi trên ghế, Vân Kích Tiêu đèn xuống lửa giận, cầm lấy trà trên bàn nhấm nháp, trong lòng tính toán cho bọn Thạch Dục Lam cùng Lệ Lẫm Sát đến kịp thời gian.

“Tiểu mỹ nhân, Ngọc Lan đâu ?” Cổ Thăng Quan nhìn xung quanh một chút, phát hiện không thấy Ngọc Lan ôn nhu kia đâu.

“Để gia nghĩ lại…” Vân vê cằm, Vân Kích Tiêu suy nghĩ, quả là làm cho hai huynh đệ bắt đầu không nhịn được, hắn mới điểm một ngón tay. Tiếng bước chân này tuyệt đối không sai, là bọn Lệ Lẫm Sát. “Hắn hình như là đi xí, nhân gia đi gọi hắn.” Cầm mộc côn trong tay nhét vào tay Cổ Phát Tài, Vân Kích Tiêu liền xách váy chạy ra ngoài. Xác định không thấy đằng sau không có ai, hắn liền ném trang sức trên đầu xuống, thả người nhảy lên cây, cùng Lục Li và Thôi Ngôi âm thầm bảo hộ Thụy Âm.

Ngây ngốc mà nhìn mộc côn trong tay, Cổ Phát Tài hướng Cổ Thăng Quan bĩu môi. “Thăng quan, xem hắn còn sống không, nếu như đã chết mau đem hắn bí mật đi chôn.”

Cổ Thăng Quan gật đầu, bước lên phía trước dò xét hơi thở Thụy Âm. Đúng lúc này, tiếng bước chân ầm ầm truyền đến kèm theo tiếng quản gia hô hoán. “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia. Chấn Quốc Tướng Quân cùng Lễ bộ Thượng thư tới.”

Hai huynh đệ lại càng hoảng sợ, vẫn duy trì nguyên lai động tác không nhúc nhích, Chấn Quốc Tướng Quân ? Lễ bộ Thượng thư ?? Vì sao những đại nhân vật này lại đến ?! Nhưng không đợi bọn họ hỏi nhiều, Lệ Lẫm Sát chạy ào tới một cước đá văng bọn chúng, ôm lấy Thụy Âm nằm giữa đống máu. “Hoàn thượng.” (Thụy âm nôn: Lần đầu tiên ngươi không gọi ta hôn quân lại dưới tình huống như vậy…)

“Hoàng, hoàng thượng ?!” Trừng lớn mắt, không dám tin tưởng mà nhìn Lệ Lẫm Sát đem Thụy Âm trên người đầy máu đặt lên giường, gào thét gọi thái y.

Một lão đầu tóc hồng cầm gói thuốc chạy vọt đến, nhào tới bên cạnh Thụy Âm thay hắn bắt mạch.

Thụy Âm khó chịu mà nghiến nghiến miếng màn thầu vào mồm, lớn quá, muốn nôn… Hắn hướng Hỏa Da Tác bày ra vẻ mặt đau khổ, ý bảo động tác bọn họ nhanh lên một chút, chính mình chống đỡ không nổi.

Hỏa Da Tác gật đầu, giả bộ nghiêm túc bắt mạch.

Hai huynh đệ bị tình huống trước mắt làm sợ đến nỗi động cũng không dám động, Thụy Âm kia là hoàng thượng ?! Kia bọn họ chẳng phải là đánh thiên tử đương thời ?! Sai, đánh người không phải bọn họ ! “Đại nhân, chúng ta oan uổng a ! Hoàng thượng không phải chúng ta đánh !! Chúng ta bị oan.”

“Vậy sao ? Vậy thì ai đánh ?” Một thanh âm ôn hòa quen thuộc từ phía trên truyền đến, hai huynh đệ thất thần ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tươi cười ôn nhu quen thuộc kia. “Mỹ nhân… Thật tốt quá, ngươi đã trở về…”

“Ba” Thạch Dục Lam cho bọn họ một người một bạt tai, trước đây đã muốn làm như vậy, đem bọn họ từ trong mơ tỉnh dậy. “Dám đối với trọng thần triều đình vô lễ ! Thật to gan ! Hơn nữa dám bắt cóc hoàng thượng, tội lớn tày trời.”

Giống như bị một chậu nước dội lên từ đầu xuống chân, hai huynh đệ nhìn Thạch Dục Lam mặc quan phục, đột nhiên thanh tỉnh. “Là ngươi ! Là ngươi đánh !! Ngươi đánh ! Ngươi giá họa cho chúng ta ! Ngươi đồ lòng lang dạ sói.” Quan binh bắt lại hai huynh đệ đang dương nanh múa vuốt, đề phòng bọn họ xông lên trước đả thương Thạch Dục Lam.

“Hoàng thượng bị thương rất nghiêm trọng, phải lập tức đưa về cung trị liệu.” Hỏa Da Tác buông tay Thụy Âm, nhìn Cổ Phát Tài cùng Cổ Thăng Quan phía cửa, đến khi quan trọng toàn bộ gì đó đều quên hết, buộc phải đến hiện trường nói vu vơ một chút, dù sao ở đây không có ai hiểu biết y thuật. “Mặt hai người bên kia biến thành màu đen, chính là khí huyết công tâm gây nên, cho nên điều này gây ra bọn họ tinh thần thất thường, nói đơn giản, chính là hai người họ điên rồi.”

“Ta không điên ! Các ngươi hùa nhau giá họa cho chúng ta ! Súc sinh !! Các ngươi đồ vương bát đản !!” Nghe thái y nói mình biến thành người điên, Cổ Phát Tài cùng Cổ Thăng Quan mặt đỏ bừng rống lên, vùng vẫy càng lợi hại hơn.

“Thật đáng thương a, vậy mà lại là người điên…” Làm ra vẻ thở dài, Thạch Dục Lam vung tay lên. “Áp xuống phía dưới, sau khi quay về hoàng cung tái phán quyết bọn họ. Trước tiên đưa bọn chúng giam vào thiên lao.”

Lại nói đến Cổ gia gia sau khi đi buôn bán trở về, một hồi đến đã thấy hai nhi tử duy nhất của mình tóc tai bù xù mà gầm rú bị quan binh áp tới xe tù. “Đây là có chuyện gì ! Mau buông nhi tử ta ra ! Dám bắt người của cổ gia, lá gan các ngươi thật lớn.”

Lệ Lẫm Sát ôm Thụy Âm “chết ngất”. Không để ý tới hắn, còn nhảy lên xe ngựa, nếu động tác không nhanh lên một chút, Thụy Âm sẽ không chống đỡ nổi nữa. Quả nhiên, mới vừa vào bên trong xe ngựa, Thụy Âm đã đem bánh bao trong miệng phun ra. “Oa oa, thiếu chút nữa là chết thật rồi nha.”

“Hôn quân, im lặng chút.” Lạnh lùng trừng mắt nhìn thụy âm há mồm thở dốc, đưa tay lau đi máu trên mặt hắn. “Thật bẩn.”

Ha hả, Lẫm Sát, ngươi kỳ thực rất ôn nhu nha.” Thụy Âm mặc cho Lệ Lẫm Sát lau đi máu gà trên mặt mình, cười khúc khích.

“Câm miệng.” Mất tự nhiên mà hơi mạnh tay, dùng sức nhéo nhéo gương mặt Thụy Âm, sau đó lại nói sang chuyện khác. “Chúng ta đi trước, đám người kia giao cho Thạch Dục Lam xử lý.” Dò xét thân thể, hướng quân binh hô to. “Hồi cung ! Nhanh lên một chút !!”

Mã xa của Thụy Âm cấp tốc hướng hoàng cung chạy đi, để lại đại bộ phận binh sĩ cùng hai chiếc xe tù.

Cổ gia gia vọt tới bên cạnh xe tù, nắm áo thị vệ rống. “Mau thả nhi tử ta ra !! Nếu không ta sẽ không khách khí !!”

“Buông hắn ra.” Thạch Dục Lam quay người chuyển tay cầm sáo ngọc, hướng Cổ đương gia tức giận đến môi run rẩy ôn nhu cười. “Ngươi muốn làm gì với thị vệ của hoàng thượng ?”

“Các ngươi dựa vào cái gì bắt nhi tử của ta !! Bọn chúng phạm vào vương pháp gì !!” Cổ đương gia thấy Thạch Dục Lam mặc quan phục cười đến thật ôn nhu, cũng không dám xằng bậy, thấy dáng tươi cười ôn nhu đến phế đi nhân tâm liền biết người trước mắt chính là người nổi danh trên quan trường ngọc diện hồ ly nham hiểm, Thạch Dục Lam.

“Hai nhi tử của ngươi, tinh thần thất thường. Đây là thái y vừa rồi chuẩn bệnh. Còn có, hai nhi tử kia của ngươi, bắt cóc hoàng thượng, cũng làm tổn thương hoàng thượng. Vừa rồi Lệ tướng quân ôm một người toàn thân đầy máu, chính là hoàng thượng.” Vừa cười mà nói ra hết những lời nói này, Thạch Dục Lam liền đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói rằng. “Đây chính là trọng tội phải chu di cửu tộc nha.” Không hề để ý tới Cổ gia gia ngốc lăng đứng đó, nhảy lên xe ngựa. “Hồi cung.”

Cổ đương gia hai mắt khẽ đảo, bất tỉnh tạ thế.

Nhìn trùng trùng điệp điệp đội ngũ hồi cung, thôn dân vây xem cũng đều sửng sốt a sửng sốt.

“Nguyên lai Thụy Âm tiểu huynh đệ lại là hoàng thượng…”

“Chúng ta rất thích Thụy Âm ca ca a, hắn sẽ không có việc gì a.”

“Thụy Âm ca ca hảo hảo a, từ trước đến nay chúng ta cùng nhau ngoạn, còn cho ta ăn đường. Chúng ta rất thích hắn a.”

“Y là một hoàng thượng tốt a…” Thôn trường thở dài. “Chúng ta chỉ có thể hy vọng Phật tổ phù hộ y không có việc gì.”

Mặc kệ thế nào, mục đích cải trang đi tuần: Thu phục dân tâm rốt cuộc thuận lợi hoàn thành… Mặt khác, còn có một thu hoạch ngoài ý liệu.

Vốn có nghe nói hoàng thượng bị trọng thương quan binh đều rất cho lắng cho thân thể của quân vương, nhưng ngày thứ hai lại nghe đồn hoàng thượng đang “hấp hối” đã ở trong hoa viên nảy a nhảy, khiến cho bọn họ vô cùng tin tưởng, hoàng thượng này quả nhiên là long thiên tử, có rồng bảo hộ, đã định trước là quân vương thống trị thiên hạ. Kết quả là, đế vị của Thụy Âm càng thêm bền vững không thể dao động.

× × × ×

Trong Thiên lao.

Cổ gia hai huynh đệ ngồi xổm trong góc không ngừng run lên, trên người áo tù nhân cũ nát dính đầy vết máu loang lổ.

“Gia ~~” Một tiếng kêu ngọt ngào bên ngoài buồng giam truyền đến, vốn hai huynh đệ mặt không còn huyết sắc lại càng trắng, nhưng biểu tình lại càng dữ tợn.

Vân Kích Tiêu mở cửa lao, mấy đóa hoa nhỏ bay tới bên người Cổ Phát Tài, đột nhiên kêu lên. “Đáng ghét ! Là ai cắt lỗ tai gia ! Thật quá đáng ! Kia là mục tiêu của nhân gia, ai nha ! Quên đi, nhân gia nhường một chút a, cắt lấy tay trái của ngươi nha.” Nói đến đây, thanh âm hắn trầm xuống. “Cánh tay trái kia đã chạm vào cằm của Âm.”

Cổ Phát Tài sợ đến run rẩy liên tục, từ khi bị dẫn vào trong thiên lai, bảy người kia sẽ thay nhau xuất hiện, mỗi lần bọn họ xuất hiện, sẽ không dụng hình với gã, mà là cắt lấy trên người gã một miếng thịt, nhưng cũng không làm gã chết, loại tra tấn muốn sống không được mà chết không xong này thực sự bức chúng điên rồi.

“Âm chỉ là bảo chúng ta đem các ngươi vào thiên lao, nhưng các ngươi biết vì sao chúng ta lại đối với các ngươi như thế không ? Bởi vì các ngươi sờ soạng Âm, dùng bàn tay bẩn thỉu của các ngươi chạm vào bảo bối chúng ta che chở trong lòng bàn tay, bởi vì các ngươi đối âm có dục vọng hèn mọn, trong đầu huyễn tưởng âu yếm bảo bối của chúng ta. Cho nên, đây là nghiêm phạt đối với các ngươi, các ngươi nhớ kỹ cho ta, Âm, vĩnh viễn là của chúng ta.” Không chút nào che giấu sát khí trong mắt, Vân Kích Tiêu cắn răng, nắm tay trái Cổ Phát Tài cùng Cổ Thăng Quan, liền dúng sức, đem hai cánh tay xé xuống, gương mặt âm trầm, lau đi máu bán tung tóe trên mặt, tiện tay vứt đi hai cánh tay. “Ta không phải loại người tốt, không nên trông cậy vào ta sẽ đối với các ngươi quá thiện tâm, ta khi thiện lương chỉ có khi trước mặt Thụy Âm mới có thể làm ra. Đối với các ngươi, ta chỉ có sát khí.” Cười lạnh một tiếng, không để ý tới hai huynh đệ kêu thảm thiết, vẫn bình tĩnh đi ra ngoài.

“Kích Tiêu !!” Thụy Âm vội vàng hét lớn, thấy Vân Kích Tiêu cách đó không xa đang đi tới, vội vàng phất tay hô gọi đến. “Mau tới đây ! Ta bận bịu cực kỳ. Mau giúp ta phê tấu chương.”

“Được ~~ nhân gia lập tức đến ~~” Vân Kích Tiêu đánh thí a thí mà liều mạng chen vào bên cạnh Thụy Âm, dùng mông đem Vân Kích Huyền vốn ngồi bên cạnh Thụy Âm đẩy ra xa một chút, sau đó ngồi trên ghế bất động, chắc chân, không để ý tới Vân Kích Huyền uy hiếp, rất chăm chú mà bắt đầu phê tấu chương.

“Được rồi, Dục Lam, Cổ gia kia hai người cũng giam đủ rồi, thả họ đi thôi. Bọn họ hẳn là đã được giáo huẩn tốt rồi.”

Thạch dục lam cười gật đầu. “Âm Âm, ngươi yên tâm, ta đã thả bọn họ.” (nhìn một cái coi, ngươi cái thứ nói dối mà mặt cũng không đổi màu !) muốn hắn thả hai người kia, nằm mơ! Bọn chúng dám đùa giỡn Âm Âm, hơn nữa thời gian trước ngoạn trò chơi kia, chính hắn nhẫn đủ rồi nha. Nào có dễ dàng thả bọn chúng như vậy.

Lệ Lẫm Sát cũng không ngẩng đầu lên mà hừ lạnh. “Hôn quân, ngươi không cần quan tâm.” Bởi vì ngươi quan tâm, cho nên hai người kia muốn chạy cũng không chạy nổi.

Lục Li cùng Thôi Ngôi không tự nhiên mà ngửa đầu cười to. “Cổ gia huynh đệ ? Ai a ? Ha ha !”(các ngươi thật dối trá.)

“Âm Âm a, nhượng nước láng giềng giúp ngươi phê tấu chương, có đúng hay không không tốt lắm a ?” Xuất hiện một người nói sang chuyện khác.

“Âm, ăn trái cây.” Lại xuất hiện một người nói sang chuyện khác.

“Hảo ngọt a.” Cắn một ngụm trái cây, trọng tâm câu chuyện thành công bị dời đi, Thụy Âm lại cầm hoa quả, một người một người nhét vào trong tay bọn họ, khua a khua hoa quả trong tay mình, hướng bọn họ cười cười. “Cùng nhau ăn a ! Ăn tốt lắm a.”

Nhìn Thụy Âm cười đến ngọt ngào, bảy người cũng cười, nhưng trong lòng không hẹn mà cùng pháp thệ, Âm/ Âm Âm/ Tiểu Âm Âm/ vì ngươi, dù là nhượng ta biến thành ma quỷ cũng không từ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play