Xe dừng lại, Lam Mộc Ân không hồi tưởng nữa, cởi dây an toàn bước xuống xe.

Đi theo Haier vào ngõ hẻm, Lam Mộc Ân khẽ nhíu mày, hắn ghét kiểu nhà trọ cũ kỹ, những căn nhà này rất giống căn ngày xưa hắn từng ở.

Lam Mộc Ân không nói ra cảm giác của mình, chỉ im lặng đi sau Haier lên lầu, tìm được căn nhà cần tìm rồi bấm chuông.

Cánh cửa hơi hé ra, Lam Mộc Ân liền giơ thẻ để người bên trong nhìn thấy.

Hắn nghe thấy tiếng mở bốn ổ khóa, đằng sau cánh cửa còn một cánh cửa khác, một cô gái dáng người nhỏ xinh thò đầu ra hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Lam Mộc Ân cười ôn hòa, giơ thẻ cho cô xem, “Có phải là cô Julia Peter không? Chúng tôi là FBI, chúng tôi muốn cô kể lại chuyện ba hôm trước, có hàng xóm nghe thấy tiếng súng trong nhà cô.”

Cô gái có chút nghi ngờ, “Cảnh sát đã tới rồi, tôi cũng bảo đây chỉ là hiểu lầm.”

“Tôi biết, nhưng hôm đó lực lượng cảnh sát không đủ, vừa có án cướp ngân hàng vừa có án bắt cóc, chúng tôi chỉ muốn kiểm tra tất cả những tin báo án qua điện thoại thôi.”

Cô chần chờ, cuối cùng đóng cửa lại, kéo khóa ra rồi mở cửa ra, “Hôm đó cảnh sát đã hỏi hết, tôi không biết các anh còn gì muốn hỏi.”

Cô có mái tóc xoăn, khuôn mặt dễ thương, có vẻ nhỏ hơn tuổi rất nhiều, vóc dáng nhỏ xinh, cô nhìn Lam Mộc Ân thì mỉm cười lễ phép, nhưng khi ánh mắt nhìn sang Haier thì trên mặt lại tỏ ra nghi ngờ.

Lam Mộc Ân xoay đầu lại liếc Haier, Haier hình như có chút kinh ngạc, hắn rất chắc chắn, chỉ là Haier trở lại vẻ mặt bình thường rất nhanh.

“Có thể cho tôi một ly nước không? Tôi hơi khát.” Haier mỉm cười ôn hòa, khó khi nào thấy được.

Julia Peter có chút do dự nhưng vẫn để hai người vào nhà, “Mời vào.”

Lam Mộc Ân nhìn Haier bước vào nhà trước, mình đi phía sau, hắn nghĩ Haier biết cô gái này, nhưng đối phương lại không nhận ra Haier.

Tại sao?

Lam Mộc Ân bước vào phòng, nhìn xung quanh trước, lập tức có ấn tượng tốt với cô gái này, trong nhà phảng phất mùi thơm của bánh nướng, Mai Lâm cũng thường xuyên làm bánh, những tác phẩm may vá được chưng trong phòng, một căn nhà rất ấm áp.

Lam Mộc Ân cúi đầu nhìn xuống đất, tấm thảm mới tinh lại có một chỗ nhìn tối màu, hắn thừa dịp cô gái kia đang đi rót nước, hắn ngồi xuống xốc thảm lên, sàn gỗ bên dưới có chỗ bị thâm, khi xốc thảm còn ngửi thấy mùi thuốc tẩy.

Hắn nhíu mày, có lẽ nó đã bị dính gì đó, Mai Lâm bình thường cũng dùng nước tẩy để tẩy mùi.

Julia Peter xoay đầu nhìn hắn, không chút hoang mang nói, “Có mùi thuốc tẩy? Xin lỗi, hôm trước con tôi bị ói, tôi phải tẩy mới bay hết mùi.”

“Tôi chỉ muốn xem tấm thảm, cô làm rất đẹp.” Lam Mộc Ân cười, đứng dậy.

“Chỉ là sở thích thôi.” Cô cười, đưa một ly nước cho Lam Mộc Ân.

“Cám ơn.” Lam Mộc Ân cầm lấy, xoay đầu thấy Haier đang xem tấm ảnh treo trên tường. Hắn giật mình, vẻ mặt của Haier vô cùng ôn hòa, đây có thể là một trong những lần hiếm hoi được xem là ôn hòa.

Lam Mộc Ân nghi hoặc nhìn Julia Peter, người này có quan hệ gì với Haier? Sao lại có thể khiến hắn có vẻ mặt này?

“Đây là con của cô?” Haier chỉ vào thằng bé đang cười rạng rỡ trong tấm ảnh.

“Đúng vậy, Tommy năm nay mười tuổi.” Julia mỉm cười nói.

“Nếu con tôi còn sống, năm nay chắc nó cũng mười tuổi.” Haier bình thản đáp.

Lam Mộc Ân kinh hãi, nhưng Haier đang đưa lưng về phía hắn, hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của Haier, hắn không biết người kia chỉ thuận miệng hay đó là sự thật, ít nhất hắn chưa từng nghe nói Haier có con.

“Tôi lấy làm tiếc.” Julia Peter tỏ ra xin lỗi.

“Chuyện đó cũng lâu lắm rồi.” Haier cười, như là không để ý.

Lam Mộc Ân không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó chịu, hắn ép bản thân tập trung vào căn phòng, nếu nhìn thấy dấu vết đánh nhau thì tốt quá, hắn có thể hiểu tại sao cảnh sát lại đi rất nhanh, bởi vì đứng ngoài cửa không thể nhìn thấy cái gì.

Hắn cũng rất muốn rời khỏi nơi này, hắn ghét cái cảm giác, rõ ràng ở chung một căn phòng, nhưng bản thân lại có vẻ rất dư thừa.

“Cô sống ở đây bao lâu rồi?” Haier mở miệng trước, nhẹ nhàng như nói việc nhà.

“Sáu năm.” Julia cười, “Sau khi chồng tôi qua đời, tôi mới chuyển nhà từ Indiana tới đây sống.”

Haier chỉ gật đầu, trên mặt mang nụ cười nhìn khắp phòng, sau đó nhìn Julia, “Anh nhà khi còn sống làm nghề gì nhỉ?”

Lam Mộc Ân nhíu mày, vấn đề này có chút riêng tư, so với mục đích của bọn họ thì không có liên quan, Julia Peter tất nhiên cũng nghĩ vậy, cô hơi ngây ra, tựa như đang suy nghĩ phải trả lời thế nào, Haier lại nói tiếp.

“Để tôi đoán xem, nhân viên chứng khoán của Wall Street?” Haier vẫn giữ nguyên nụ cười.

Lam Mộc Ân giật mình, Julia nói mình từ Indiana tới, sao lại là Wall Street?

Vẻ mặt của Julia Peter trở nên ngạc nhiên, Lam Mộc Ân không biết là do Haier đã đoán đúng hay là cô vừa nhớ ra cái gì.

“Tôi… tôi…” Cô trông như muốn gật đầu lại muốn lắc đầu, nửa ngày không thể trả lời, cuối cùng phải miễn cưỡng nói, “Tôi… tôi đột nhiên nhớ ra mình phải đi đón con… Nếu tiện…”

“Đương nhiên.” Haier mỉm cười, cũng không từ chối, “Quấy rầy rồi.”

Lam Mộc Ân thật sự thấy mất hứng, nhưng Haier không có phản ứng, chỉ bảo hắn về.

Trước khi ra khỏi nhà, Julia Peter mới chần chờ nói với Haier, “… Tôi… xin lỗi vì đã nói dối, mấy hôm trước nhà tôi có trộm, tôi cầm súng dọa hắn, tôi nghĩ hắn sẽ không dám quay lại nữa, nhưng súng của tôi không có giấy phép… Tôi không muốn gặp phiền phức cho nên không nói với cảnh sát, tôi… sống ở đây đã lâu, tôi chỉ muốn yên bình sống qua ngày với con tôi thôi…”

Lam Mộc Ân nhìn cô, nếu Haier không tới, có lẽ hắn sẽ tin những lời này, nhưng bây giờ hắn lại thấy cô đang nói dối.

Haier chỉ lấy danh thiếp đưa cho cô, “Không có gì, chỉ đi kiểm tra lấy lệ thôi, sẽ không có ai đến làm phiền cô, nhưng nếu cô có vấn đề gì thì có thể tìm tôi.”

Julia chần chờ, cầm danh thiếp, “Cám ơn…”

Haier chỉ cười rồi xoay người đi, Lam Mộc Ân mỉm cười gật đầu lễ phép chào cô, đi theo Haier xuống lầu.

Đợi cho tới khi leo lên xe, cài dây an toàn, chạy qua hai ngã tư, Haier vẫn không giải thích gì cả, Lam Mộc Ân rốt cuộc phải mở miệng, “Anh không giải thích gì sao?”

“Giải thích chuyện gì?” Haier vẫn nhìn về phía trước, có chút không tập trung.

“Anh biết Julia Peter?” Lam Mộc Ân nhìn Haier, cố gắng nói bình thường, không tỏ vẻ tức giận.

“Sao cậu lại nghĩ vậy?” Haier liếc nhìn hắn, không nói nhiều.

“Bởi vì tôi cảm thấy như vậy, với lại cô ta đang nói dối.” Lam Mộc Ân trả lời.

“Cậu nghĩ thế nào?” Haier chỉ đáp như không có gì xảy ra, “Heller đưa súng cho hai thằng nhóc ngu xuẩn kia, sau đó giúp Cubi Alan bắt Lidia Max chỉ vì Julia Peter, tại sao?”

Lam Mộc Ân không nói, hắn không biết tại sao. Có lẽ Julia Peter thoạt nhìn giống một người mang theo đứa nhỏ sống một cuộc đời yên bình, trông không giống một người có liên quan tới buôn lậu súng ống.

“Cậu không hỏi về Lucy Alan à?” Haier nở nụ cười, hai ngày nay số lần người này cười nhiều hơn hẳn hai tháng trước, nhưng Lam Mộc Ân chẳng cảm thấy vui vẻ gì.

“… Anh kêu tôi rút khỏi vụ án, bây giờ tôi chỉ lo giúp Danny.” Lam Mộc Ân có chút tức giận nói, nhưng thật ra hắn biết, Haier không hỏi được gì từ Lucy Alan, bà ta hoàn toàn không biết gì về con trai mình.

Lam Mộc Ân rất hiểu, so với bất kì ai đều hiểu hơn, nhưng hắn không thể nhịn được cơn giận, mà Haier là vì ngày hôm đó hắn mất kiểm soát cho nên mới bức luật sư của Lucy Alan phải ra mặt.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn biết hôm đó mình có những hành động vô nghĩa, có lẽ rút khỏi vụ án là đúng, nhưng hắn lại không thể ngừng lo lắng cho Lidia đã mất tích ba ngày.

Lam Mộc Ân trầm mặc, Haier không hỏi lại hắn, hắn cũng không nhắc tới Julia Peter, nếu có thể… tốt nhất là đừng đề cập tới nữa.

Lam Mộc Ân nghĩ như vậy, nhưng hắn biết đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ lúc tức giận, hắn quyết định phải chú ý tới người mẹ độc thân xinh đẹp kia. Nếu cô có liên quan tới vụ án của Lidia, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kì manh mối nào.

Cho dù… cho dù Haier và Julia có bất kì quan hệ gì.

Lam Mộc Ân nghĩ, âm thầm thở dài, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang lướt qua rất nhanh, hắn nhắm mắt lại, quyết định nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc trước.

Trong lúc mơ màng, Lam Mộc Ân cảm giác có gì đó lướt qua mặt mình, hắn vươn tay sờ lên mặt, sau vài giây mở mắt ra, hắn mới biết mình ngủ quên trên xe, hình như xe đã dừng lại từ lâu, xung quanh trông như tầng hầm của cảnh cục, nghiêng đầu nhìn, Haier đang mở cửa sổ, tay gác lên cửa hút thuốc, “Chịu dậy rồi?”

Lam Mộc Ân xoa xoa mái tóc, “Sao không gọi tôi dậy… Về lâu chưa?”

“Vừa lúc tôi muốn hút một điếu thuốc.” Haier ngậm điếu thuốc, rút chìa khóa xuống xe, Lam Mộc Ân cuống quýt leo xuống chạy theo, nghi ngờ chẳng lẽ mình chỉ mới ngủ một lúc như hắn nói?

Gần đây Lam Mộc Ân càng ngày càng không thể hiểu nổi Haier, đành phải lẳng lặng đi theo sau, khi vào thang máy thì đứng dựa vào tường, nhìn bóng dáng của Haier, qua một lúc lâu mới hỏi, “Chuyện của Julia Peter, anh xử lý thế nào?”

Haier không xoay đầu lại, chỉ bình thản đáp, “Không cần thiết đi tìm cô ta, lệnh truy nã Cubi Alan đã ban hành, cậu có thể tiếp tục theo vụ án đó.”

Lam Mộc Ân nhíu mày, hắn muốn phản bác Haier, nhưng trên thực tế hắn không tìm được lý do nào để tiếp tục điều tra Julia Peter.

Hắn trầm mặc không lên tiếng,  sau khi Haier bước ra thang máy hắn mới thở dài đuổi theo. Trong văn phòng, Annetta và Danny đang nói nhảm, khi thấy Haier bước vào liền ngừng lại.

“Kết quả thế nào?” Haier hỏi.

“Không tìm được gì, nhà của hắn sạch tới nỗi giống như vừa mới dọn vào.” Danny trả lời.

“Tôi đã xin bản ghi âm điện thoại của hắn, nhưng bên nhóm điều tra vụ mất tích có chút ý kiến, cho nên phải để bọn họ kiểm tra trước, mai mới đưa cho chúng ta.” Annetta nhún vai, “Còn bên hai người?”

“Không có gì đặc biệt.” Haier cởi áo khoác ra.

Lam Mộc Ân liếc Haier, cầm cái ly tính đi rót nước.

“Xem ra cả hai vụ án đều đi vào ngõ cụt.” Annetta thở dài, “Lệnh truy nã Cubi Alan đã ban hành, bây giờ chỉ có thể ngồi chờ thôi.”

“Hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai cầm được bản ghi âm rồi làm tiếp.” Haier ngồi xuống.

“Ok, rốt cuộc tôi cũng được về nhà tắm rồi ~” Annetta xoa xoa bả vai đau nhức.

“Đi uống một ly không?” Danny cầm áo khoác nhìn cô.

“Khỏi.” Annetta liếc Danny, “Lần nào cũng như lần nào, rủ đi cho đã xong bỏ đi câu gái, để tôi ngồi một mình.”

Danny nhún vai, thấy Haier không có ý muốn đi, đang định mở miệng hỏi Lam Mộc Ân thì điện thoại của đối phương reo lên.

Lam Mộc Ân bắt máy, cầm ly nước ra ngoài, “Ames nghe.”

Trong điện thoại không có ai lên tiếng, hắn nghi hoặc nhìn vào điện thoại, một dãy số lạ, hắn lại đưa lên tai nghe, “Alo? Ai vậy?”

Sau một lúc lâu mới có một giọng nói thật nhỏ vang lên, “Điều tra viên Ames… Tôi… tôi là Mary… Mary Wote.”

“Mary? Xảy ra chuyện gì ạ?” Lam Mộc Ân nhẹ nhàng nói, hắn không muốn dọa bà sợ.

“Tôi không biết… mình làm có đúng không…”

Lam Mộc Ân lập tức tập trung cao độ, “Mary, bà đừng lo lắng, cho dù bà làm cái gì cũng đều vì tốt cho Cubi.”

Hắn nắm chặt điện thoại, có lẽ vụ án này sắp có chút hy vọng, tim đập nhanh từng hồi, đầu dây bên kia lại chậm chạp không có phản ứng.

“Mary, xin bà hãy nghĩ tới Lidia bé nhỏ, nghĩ tới mẹ của cô bé, bà phải giúp họ.” Lam Mộc Ân hít sâu, cố gắng dùng giọng nói ôn hòa nhất cầu xin.

Haier đột nhiên ló đầu ra, không biết là để xác nhận ai gọi cho hắn hay là có dự cảm nào đó.

“Mary, bà đừng lo, đây không phải lỗi của bà, bà có thể cứu Lidia, cũng đồng nghĩa cứu được Cubi.” Bên kia truyền tới tiếng khóc rất nhỏ, Lam Mộc Ân ra dấu với Haier, Haier lập tức quay vào phòng, nói với Danny, “Dan, gọi An quay lại, ngay lập tức!”

Danny lao ra khỏi văn phòng, kéo Annetta đang đứng chờ thang máy.

“Á — Tôi muốn về nhà…!” Annetta kêu thảm thiết, bị Danny kéo về văn phòng.

“Mary, bà làm đúng rồi, cám ơn bà.” Lam Mộc Ân cúp điện thoại, nhìn Haier, “Tối nay, Cubi Alan sẽ về nhà gặp mẹ.”

Haier nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hơn, “Gọi cho Brown, chúng ta lên đường trước.”

Annetta lấy súng, không tình nguyện nói, “Gọi cho hắn chi vậy?”

“Vì đây là vụ án của hắn.” Haier mặt không đổi sắc đáp.

Lam Mộc Ân gọi cho Brown, sau khi báo lại tình hình, bốn người cùng đi vào thang máy.

Hít một hơi, Lam Mộc Ân chỉ hy vọng Lidia vẫn còn sống.

Sau khi hội họp với Brown, bọn họ đã mai phục xung quanh, bắt đầu chờ đợi.

Lam Mộc Ân và Haier ngồi trong xe, nhìn vào căn nhà họ Max vẫn luôn sáng đèn. Trước khi tìm thấy Lidia, Lam Mộc Ân không có dũng khí bước vào căn nhà đó.

Hạ thấp lưng ghế, nằm cạnh Haier thật sự có chút kì lạ.

Tuy rằng Haier chỉ lo nhìn chăm chăm vào nhà kho bên kia.

Lam Mộc Ân đeo tai nghe vào, nghe những điều tra viên khác trao đổi, báo cáo tình hình, cũng có người tám nhảm mấy câu, đồng hồ lúc này đã sắp nhích tới con số mười hai.

“Cậu nghĩ hắn thật sự sẽ về?” Haier đột nhiên hỏi.

Lam Mộc Ân trầm mặc một lúc lâu mới đáp, “Sẽ, Mary nói hắn không bao giờ rời khỏi mẹ mình.”

Haier không nói gì thêm, Lam Mộc Ân nhìn sườn mặt của hắn, nhớ lại những vẻ mặt ngày thường của người này. Vẻ mặt nghiêm túc phân phó công việc, hoặc cười rộ lên giống như đùa giỡn, rất ít khi nào thấy hắn cười ôn nhu như vậy.

Nhớ lại lúc ở nhà Julia Peter, Haier không giống ngày thường, Lam Mộc Ân cảm thấy khó chịu. Hắn không cho là mình đang ghen tị vì Haier có vẻ mặt đó với người khác, mà là… Cảm giác như người đó không phải Haier mà mình từng biết.

Lam Mộc Ân không cho là mình hiểu Haier, nhưng những chuyện mà hắn không biết có lẽ hơn suy nghĩ của hắn nhiều lắm.

“Anh từng có con thật sao?” Lúc Lam Mộc Ân hỏi câu này, chính bản thân hắn cũng kinh ngạc, theo lý luận, hắn không nên hỏi, từ trước tới giờ hắn chưa từng hỏi Haier về chuyện riêng tư.

“Ừ.” Haier không nhìn hắn, chỉ ừ đáp lại, không biết có phải tỏ vẻ không muốn trả lời không.

Trầm mặc một lúc, Haier mới xoay đầu nhìn Lam Mộc Ân, “Lúc vợ tôi mất, cô ấy đang có thai hai tháng.”

Lam Mộc Ân cảm thấy tim mình như có cái gì đó đâm vào, không biết phải phản ứng ra sao.

Haier nói xong câu đó liền xoay mặt đi, tiếp tục chăm chú nhìn mục tiêu.

Lam Mộc Ân nghĩ mình không nên hỏi, có nhiều chỗ có lẽ hắn không nên tò mò, lúc Haier nói câu đó không biết trong đầu người này đang nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy có gì đó nghẹn lại ở lồng ngực.

Cực kì khó chịu.

“Mọi người chú ý, mục tiêu đã xuất hiện!”

Lam Mộc Ân hít sâu, nâng ghế lên, ngồi dậy ngẩng đầu nhìn.

Cubi Alan trông như người thường vừa đi làm về, hai tay đút vào túi bước đi trên đường, không cải trang, không lén lút, chỉ chậm rãi bước về nhà.

Haier nhíu mày, nhìn chằm chằm Cubi Alan một lúc, đột nhiên mở cửa xe leo xuống, Lam Mộc Ân cũng giật mình, phải chạy theo.

“Haier! Anh làm gì vậy?!”

Trong tai nghe vang lên tiếng gầm rú chói tai của Brown, Haier tháo tai nghe ra, bước chậm về phía Cubi Alan.

“Cubi Alan!” Haier gọi một tiếng.

Cubi Alan dừng lại, ngẩng đầu nhìn Haier.

“Tôi là điều tra viên liên bang của FBI, Raikes Haier.” Haier giơ thẻ, sau đó lại bước về phía người kia.

Cubi Alan lại lễ phép cúi chào, “Xin chào.”

“Cậu có biết Lidia Max đang ở đâu không?” Haier mở miệng, giọng điệu rất bình thường.

Lam Mộc Ân theo sát phía sau, tay đặt lên súng, đề phòng Cubi Alan đột nhiên móc vũ khí.

Cubi Alan chỉ cười, “Cô bé tốt lắm, không cần phải lo.”

Lam Mộc Ân nhíu mày, bước gần về phía Cubi Alan, “Cubi, Mary rất lo cho anh, nói cho tôi biết Lidia đang ở đâu, con bé sợ bóng tối, anh để cô bé ở đó một mình, nó sẽ sợ.”

“Không đâu, nó sẽ không sợ bóng tối nữa.” Cubi Alan chỉ cười.

Lam Mộc Ân cảm thấy khó thở, hắn nắm chặt cây súng bên hông, cố gắng kiềm chế không rút súng ra.

Haier bước từng bước tới gần, “Cậu thừa nhận mình là người bắt Lidia Max?”

“Tôi chỉ muốn tốt cho nó, bây giờ nó là người hạnh phúc nhất thế giới.” Alan tươi cười, thoạt nhìn hư ảo lại có chút hạnh phúc.

Haier rũ mắt xuống, hắn rút còng tay bên hông, giữ chặt cánh tay Cubi Alan, buộc hắn xoay người đưa tay ra sau, “Cậu đã bị bắt, cậu có quyền giữ im lặng, nhưng những gì cậu nói bây giờ sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, cậu có quyền mời luật sư, nếu cậu không có, tòa án có thể ủy nhiệm cho cậu.”

Haier máy móc nói, những người khác cũng nhào ra bắt lấy Cubi Alan, mà hắn cũng không hề giãy dụa, để FBI dắt đi.

Lam Mộc Ân chậm rãi buông tay đặt bên hông, mắt nhìn về phía Mary Wote đang đứng trước cửa.

Mắt bà ứa nước, áo khoác rộng thùng thình bao lấy thân thể nhỏ bé, ánh mắt cầu xin nhìn Lam Mộc Ân.

Hắn biết bà muốn nói cái gì, giúp được bọn họ cũng là giúp được Cubi.

Hắn muốn cười an ủi với bà, nhưng hắn không cười được, trong đầu chỉ có thể nghĩ tới cô bé sợ bóng tối kia.

Mãi cho tới khi Haier chặn đi tầm nhìn của hắn, nhìn vào khuôn mặt hắn, “Cho dù chỉ còn là một cái xác cũng phải tìm cho ra, chẳng phải cậu đã hứa với họ rồi sao?”

Lam Mộc Ân hít sâu, gật đầu xoay người đi, hắn không nhìn vẻ mặt đau thương của Mary nữa, hắn thầm nghĩ phải tìm ra Lidia Max.

Tìm được cô bé, mang cô bé về với mẹ mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play