Nghe câu trả lời như vậy, Tiểu Nhi vô cùng sung sướng! Chọc tức được tên Quân “giẻ rách” này thì lại càng sung sướng hơn, quên hết chuyện bị chiếm mất phòng hát vừa rồi (thật ra ngay từ đầu đã quên luôn con bạn thân rồi =.=)

-Vân! Tao chán rồi! Về tôi kéo ông anh tao ở nhà lại buồn!- Tiểu Nhi gọi Anh Vân.

Do bị bạn thân cho ăn bơ “dài hạn”, Anh Vân mắc phải chứng tự kỉ, ngồi đối diện Khánh uống rượu từ lâu rồi.

-Ây mày! Về đi!- Tiểu Nhi gọi lần hai.

-…

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thì Tiểu Nhi nhà ta cũng đã hiểu bạn thân bị gì rồi. Cười cười, Tiểu Nhi bước đến bên cạnh Anh Vân, thì thầm vào tai cô nàng đang mải mê tự kỉ:

-Tao đi ăn đêm đây!

Tuy chỉ là một câu nói bình thường nhưng mọi người cần phải biết, với thể loại “người nhưng sức ăn của heo” như Anh Vân thì câu nói bình thường kia lại có sức công phá vô cùng lớn =.=

-Thật không? Tao đi chung a!!

Quả nhiên đúng như dự đoán của Gia Cát Tiểu Nhi, Anh Vân tiên sinh đã chịu mở miệng rồi.

-Này Vân tiên sinh! Cô không sợ mập sao mà ăn đêm?- Khánh ngồi im re từ nãy cuối cùng cũng mở miệng.

-Không!!!- Đáp gọn.

-Chứ cô định làm con cò chắc?- Khánh hỏi tiếp.

Anh Vân liếc xéo Khánh, nói bình thản:

-Cò cũng được! Vậy anh là dê!- Nói rồi kéo tay bạn hiền đi thẳng ra ngoài.

Trong phòng hiện giờ chỉ còn lại hai chàng trai trẻ (nhưng không khỏe). Một tên đầu óc choáng váng (đã đến lúc cần panadol rồi đấy ^^), một tên qua vài phút rồi vẫn mắt chữ A mồm chữ O nhìn theo hướng Anh Vân tiên sinh vừa đi.

-Mày thấy cô gái đó thế nào? Cô gái tự xưng là Anh Vân tiên sinh ý?!- Sau khi phục hồi ý thức, Khánh đại ca mới chịu lên tiếng hỏi Quân đại ca.

-Tạm!

Vâng! Anh Quân trả lời rất chi là hờ hững.

Khánh trừng mắt nhìn thằng bạn ngồi bên cạnh như thằng bị đơ, hỏi:

-Thế còn cô gái vừa cãi nhau với mày? Cô ta tự xưng là gì nhỉ?

-Gia Cát Tiểu Nhi!

Vâng! Anh Quân trả lời rất chi là ngắn gọn.

-Toàn những cái tên kì lạ! Tên cũng giống với người vậy! Nhưng dù sao tao cũng công nhận hai người họ con gái mà chẳng giống con gái! Còn cãi lại tao nữa chứ! Khó chơi ghê!- Khánh tiếp tục.

-Về!!!- Một câu mệnh lệnh rất rất vô cùng cực kì ngắn gọn! ^^

Nói rồi Quân cũng ra ngoài luôn không hề để ý đến thằng bạn còn đang ngồi chơ vơ giữa bàn rượu.

-Này! Tại sao tao phải trả tiền?- Khánh giận dữ gọi theo.

-Đó là việc của mày! Nhanh chóng lên nếu không muốn lát phải đi bộ hoặc kêu taxi về!

Đáng trách! Thật đáng trách!

Rõ ràng hai người cùng uống mà cuối cùng chỉ có mỗi mình Khánh đại ca phải trả tiền, đã thế lại phải tính cả phần của Anh Vân tiên sinh hồi nãy nữa chứ! Con gái gì uống rượu khủng khiếp, nháy mắt đã ba chai rồi đấy! Mà sao bây giờ giá rượu lại tăng đột xuất lên gấp đôi thế? Hồi nãy coi Menu cũng không cao đến thế cơ mà?

Còn về phía hai vị nữ cao nhân kia thì sau khi ăn uống thứ gì đấy (nói thật là ta cũng không điều tra được tụi nó đi đâu, ăn gì? Ta không có lỗi a! Ta nghèo lắm nên cũng chẳng có “xu hào” nào đi thuê thám tử điều tra đâu ^^), cả hai đều đã về nhà, thoát kiếp nạn anh trai (ổng đi khò lâu rồi ạ), sau đó cũng lăn lên giường và ngủ tiếp.

(Bật mí chút về đoạn trên nhé:

Sau khi rời khỏi phòng Vip, vừa xuống dưới đã thấy cô phục vụ ban nãy cứ thấp thỏm ngó nghiêng. Tiểu Nhi tinh nghịch nháy mát với Anh Vân, rồi nghiêm mặt tới trước cô phục vụ, nói:

-Chúng tôi sẽ không truy cứu truyện này nữa! Hai người kia cũng đã xin lỗi rồi và họ cũng mời chúng tôi uống vài chén! Lát nữa khi họ thanh toán, số tiền cứ tăng lên gấp đôi, không được nói với họ bất cứ câu gì tôi nói với cô ở đây! Nếu không…cô đừng trách tôi!

Cô phục vụ tưởng thật liền gật đầu lia lịa, và lát sau khi viết hóa đơn cho hai “khách Vip” kia, cô đã nhân đôi số tiền lên, và cũng tuyệt đối không ho he dù chỉ là một câu!^^)

(Nói thêm câu nữa nha! Nói là vào quán Karaoke chứ thực ra Tiểu Nhi cũng chỉ từ đầu đến cuối đeo tai nghe nghe mấy bài của anh Tùng thôi à, chứ nào có dám hát, chỉ ăn uống thôi! Lí do thì cứ hỏi Anh Vân tiên sinh nhé!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play