Do quá hưng phấn, Gia Cát đại cao nhân Tiểu Nhi đã có hơi “kích động” khi lái xe, và thế là một sự kiện vĩ đại đã xảy ra…
Con Audi A4 anh Phong vừa tậu về trước khi tụi nó về nước vài hôm đã đụng (nhẹ thôi à nha) vào một con xe thể thao khác.
-Ui da!- Tiểu Nhi xoa xoa cái đầu
Anh Vân tiên sinh có vẻ hơi sốc, trừng mắt:
-Nhỏ kia! Hôm nay mầy kích động quá đà sao mà chơi trò tai nạn thế? Ngộ nhỡ tao chết thì sao?
-Im miệng ngay! Tao cho nghe nhạc bi giờ! Mau xuống xe xem xét tình hình đã!- Tiểu Nhi quát lại.
Gì chứ chỉ nghe một chữ “nhạc” thôi là Anh Vân tiên sinh đã hoảng sợ lắm rồi, tim gan phèo phổi muốn bắn ra ngoài hết. (giai đoạn cuối mà! Các bác thông cảm)
Nhị vị cao nhân xuống xe cũng là lúc chủ nhân của chiếc xe thể thao kia bước xuống. Không chỉ một mà là hai người, còn là nam đấy!
Trời ạ!
Đến đâu cũng gặp người quen hết à!
Quân thấy Gia Cát Tiểu Nhi kia từ xe bước xuống đã thấy ức chế rồi! Sao mới gặp có chưa đến hai ngày đã đủ các thể loại thảm họa vậy?
-Cô chán sống muốn chết rồi à? Hôm qua nghịch còn chưa đủ sao mà đi gây tai nạn?- Quân quát.
Tiểu Nhi tru môi (dễ thương dễ thương, có sức công phá khá lớn a):
-Tui đâu có cố ý!
Cái kiểu tru môi như trẻ con này…ừm…rất hợp với cô nhóc nghịch ngợm này! Phải nói là rất đáng yêu a! Quân đại ca nhìn cái mặt trẻ con nghịch ngợm kia không chớp mắt (sắp tương “4” rồi a)
Quân lần đầu tiên thừa nhận, mình bị “dở” rồi! Sao có thể thấy con nhóc này dễ thương được?
-Vậy sao còn đụng vào xe tôi? Bộ cô không biết lái xe sao? Rõ ràng không muốn sống mới đi tập lái xe trên đường cao tốc! May cho cô bây giờ giữa trưa không ai qua lại, nếu không giờ cô và bạn cô chỉ còn cái xác thôi!- Quân tiếp tục.
Sao? Cái gì? (Con gì? ^^)? Tên trước mắt kia dám ăn nói với bổn cô nương đạo hạnh cao siêu như ta như vậy? Tiểu Nhi lập tức trừng to con mắt, quát:
-Mi chán sống thì có a! Ta mới chỉ va nhẹ chút xíu thôi! Xe mi có thiệt hại gì nặng đâu? Hơn nữa cả mi với tên bạn “dê già” bên kia cũng có bị thương chút xíu nào đâu?!- Nói rồi chỉ tay qua phía tên “dê già” bên kia.
-Ngu! Tên đó là “dê cụ” mới đúng!- Quân đổi chủ đề rất chi là không hợp lí.
-Ngốc! “Cụ” với “già” cũng đâu có khác gì nhau!- Đổi chủ đề hả? Bản cô nương đây chấp tất!
-Cụ khác, già khác chứ! Cụ già hơn!
-Bạn mi mà chê già vậy đó hả? Chứng tỏ tuổi mi cũng lớn rồi a!
-Cô…
Được thế xông lên, Tiểu Nhi tiếp tục nghênh chiến:
-Rõ ràng mi mới là tên chán sống muốn chết còn nói ta?! To đầu lớn tuổi, già nua xấu xí, sức khỏe không còn rồi còn cố mà lái xe thể thao trên đường cao tốc! May cho mi mới chỉ gặp phải ta, nếu không giờ mi và tên “dê cụ” kia cũng chỉ còn cái xác thôi!
Đau đầu, đau quá rồi! Quân đại ca một lần nữa bại trận, người chiến thắng lại chính là người làm sai mà không hề sai (chính là kẻ gây ra tai nạn “nhẹ” hôm nay a).
-Đau lòng chứ?- Anh Vân tiên sinh vỗ vai tên “dê già + cụ” đang đau lòng tự kỉ ở một xó tường.
-Tôi tệ vậy sao?- Anh Khánh đây quả thật cần một lời an ủi.
-Còn tệ hơn thế nữa!- Vân tiên sinh gật đầu.
Hai vị đại ca đã thua hai cô nương! Thật thảm hại!
-Chúng ta về!- Nhận giải thưởng chiến thắng là “màn tự sướng” của chính mình xong, Gia Cát đại cao nhân nghênh ngang đưa ra đề nghị.
-Ừ!- Anh Vân đáp.
-Khoan đã! Cô làm xe chúng tôi xước rồi! Mau đền cho tôi!!- Quân đại ca sau khi bị thua, cố gắng tìm cho được một lí do gì đó để giành lại một chút ưu thế.
-Bao nhiêu?- Tiểu Nhi kéo cánh cửa xe.
-Ít cũng khoảng 10 triệu!- Quân đáp, trong lòng thầm nghĩ nhất định cô gái này sẽ phải xin lỗi.
Bộp!
Một tấm thẻ tín dụng được Tiểu Nhi ném thắng tới trước mặt Quân đại ca một cách rất chi là vô lương tâm!
-Chắc là thừa đấy! Nhưng không cần phải trả tôi! Chết cũng không muốn gặp lại mi! Mi đi chết đi!- Tiểu Nhi nói xong, rồ ga phóng xe chạy mất.
Trong lòng cô nhóc đang thầm nghĩ : “May mà xe không hỏng hóc gì mấy! Không thì có mà tiêu với anh trai!”.
(Mà bà đâu có sợ anh trai đâu, toàn ổng bị bà cho lép vế mà! =.=)
Còn hai tên “giẻ rách” và “dê vừa già vừa cụ” kia đang đứng ngơ ngác, chơ vơ giữa buổi trưa hè nóng bức!
Ai ngờ được con nhóc mặt non choẹt này lại có lắm tiền thế? Bị nó hạ nhục rồi!
-Mày nhục hơn tao rồi Quân ạ! Hai em này không phải vừa đâu!- Khánh dê vỗ vai thằng bạn chí cốt đang đơ người ra.
Rất nhanh khi câu nói của Khánh vừa dứt, Quân nhảy tót lên xe, rồ ga phóng thẳng…
Kết cục cuối cùng đã quá rõ ràng, anh Khánh đã bị bỏ rơi, cuối cùng đành cắn răng kêu taxi về nhà…
(Đương nhiên tấm thẻ tín dụng kia vẫn nằm yên dưới đất! Hẳn thằng ăn mày nào vô tình nhặt được sẽ đổi đời ngay à! Ai có nhu cầu thì đi lượm đi nhé, kéo mất cơ hội a! Địa chỉ xin liên hệ chị Gia Cát Tiểu Nhi nhé! Không biết cách liên lạc thử vô google, Wikipedia nhóe!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT