Anh có một cái miệng ngọt chết người, lúc nói chuyện, sẽ nói yêu thương, nói những lời ngon tiếng ngọt, thậm chí có thể nói đến thiên trường địa cửu.

Nhưng anh chưa bao giờ nói những lời đó với cô, nhưng cô hiểu, tất cả đều là giả. Trong lòng anh, chưa từng nghiêm túc với ai, quan tâm người nào, anh thậm chí chưa từng có ý định dừng chân với người phụ nữ nào.

Nhưng .. tình huống phát triển, nhưng cô không có cách nào đoán được hướng nào.

"Tư Dục, giúp tôi! Nể mặt giao tình của chúng ta nhiều năm, giúp tôi, chỉ cần lấy được dự án áo cưới này, về sau, cô lập gia đình, từ áo cưới, bánh cưới, một mình tôi tài trợ, tuyệt đối không có nửa câu oán than."

Anh càng nói càng đưa ra nhiều điều kiện hậu đãi, không cho cô có thời gian suy nghĩ: "Cô cũng biết áo cưới do chúng ta thiết kế, không phải trăm cũng chục vạn, có thể tiết kiệm không ít!" Anh rất hưng phấn đưa ra nhiều điều kiện.

Dương Tư Dục nhìn anh, không nói ra lời. Anh tự cho là mình đã đưa ra con mồi béo bở hấp dẫn cô mắc câu, nhưng không nghĩ đến, nếu như cô không có ý định kết hôn, thì những mồi câu kia hoàn toàn không có ý nghĩa..

Anh nghĩ đến cô kết hôn, nhưng, cô là muốn gả cho ai, anh lại chẳng thèm để ý chút nào. Anh muốn cô giúp anh giao thiệp lấy về dự án kia, đây không phải là chuyện cô đau nhất. Chuyện làm cô đau nhất chính là, chuyện anh để cho cô tận mắt chứng kiến anh cùng một phụ nữ khác dây dưa, trao cho một người phụ nữ khác nụ cười quyến rũ của anh, trao cho người phụ nữ khác ánh mắt chết người của anh.

Gần như là thất vọng đến cực độ, trong nháy mắt chiếm lĩnh hết tâm tư cô, hai mắt lạnh lẽo, đôi môi tái nhạt, cô không nghe được chính giọng của mình: "Được."

Cuối cùng, cô cũng đáp ứng thỉnh cầu của anh. Dương Tư Dục rũ mắt, để mặc cho lòng mình trầm xuống. Cô cũng muốn thử.. xem nhẫn nại của mình đối với anh còn bao lâu nữa.

Bữa tiệc được tổ chức tại biệt thự lớn, lúc trước yên tĩnh, con đường lớn vắng vẻ, nay trở nên sáng rực từ đầu đường đến cuối đường. Triệu gia nhà lớn.

Cánh cửa được đúc bằng đồng rộng mở, thực khách đông đảo, sân cỏ xanh mơn mởn trở thành bãi đậu xe, có thể thấy được thể diện của chủ nhân rất lớn, các nhân vật lớn trong giới thương trường đều có mặt đầy đủ, không khí rất náo nhiệt.

Lương Tĩnh Hanh cũng nằm trong danh sách khách mời, mang theo bạn gái là Dương Tư Dục, đúng giờ đi đến nơi. Xuống xe, hai người đi thẳng đến hội trường,

Lương Tĩnh Hanh mặc dù khoác tay Dương Tư Dục, thái độ lịch sự thong dong, nhưng đôi mắt sắc bén đã đảo quanh một vòng trong hội trường tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện ra mục tiêu cũa bọn họ tối nay.

"Triệu tiểu thư ở đằng kia." Lương Tĩnh Hanh nói nhỏ vào tai Dương Tư Dục.

Nhìn theo tầm mắt anh, Dương Tư Dục nhìn thấy Triệu tiểu thư đứng cách đó không xa, bên cạnh có một mỹ nhân tóc dài.

Diệp Thời Tần, không làm việc cho công ty của gia đình, sau khi tốt nghiệp đại học trở về, tự thành lập công ty bên ngoài, là bạn thân của Triệu tiểu thư, cũng là đối tượng Lương Tĩnh Hanh muốn theo đuổi tối nay.

Lấy ánh mặt của một người phụ nữ để chấm điểm, cô ấy có một mái tóc dài tự nhiên, hai mắt to lại có thần, chứa đựng ý cưới nhàn nhạt, rất ưu nhã lại có phong cách, làm đàn ông nhìn không chớp mắt.

"Cô ấy rất đẹp." Dương Tư Dục dịu dàng mở miệng. Cô rất muốn bắt bẻ người phụ nữ trong mắt anh, nhưng lại chịu thua kém, người phụ nữ kia xác thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

"Ai? Triệu tiểu thư?" Tròng mắt đen của Lương Tĩnh Hanh nhìn chằm chằm Diệp Thời Trần, không có một giay nháy mắt.

Dương Tư Dục không trả lời, chỉ yên lặng dời đôi mắt trong vắt đi nơi khác, cô gắng thu lại tam tư chua xót của mình. Từ khi anh bước vào hội trường, đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào mỹ nhân tóc dài đó, giống như chớp mắt một cái cũng sợ mất đi.

Tối nay, cô vì anh tỉ mỉ trang điểm, mái tóc dài được bới trên đỉnh đầu, lộ ra cái gáy duyên dáng, mặc dù lễ phục màu đen khiêm tốn, nhưng lại được thiết kế rất gợi cảm, váy đuôi cá, bên hông được khắc hoa thành từng đường ôm gọn vòng eo mảnh khảnh.

Chẳng qua, anh không đặt cô trong lòng, chỉ nhàn nhạt khen cô một câu - Cô tối nay rất đẹp.

Xinh đẹp hơn, cũng chỉ là Diệp Thời Tần xinh đẹp. Mà Diệp Thời Tần xinh đẹp cũng không cần anh mở miệng nói, chỉ nhìn đôi mắt anh đã nói lên tất cả.

"Tôi không quen với những giao thiệp như vậy, tôi đi hít thở một chút, để bàn xong hợp đồng này, anh tốt nhất nên nói chuyện với Triệu tiểu thư trước rồi hãy đi tán gái."

Dương Tư Dục bỏ lại mấy câu nói, xoay người rời đi. Muôn cô trơ mắt thấy anh nhìn một người phụ nữ khác đến chảy nước miếng .. Thật xin lỗi, cô không có lòng vị tha lớn như vậy.

Lương Tĩnh Hanh quay đầu nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ nghĩ cô không quen với những trường hợp náo nhiệt, rất nhanh chuyển mắt sang mục tiêu của mình đi tới.

Dương Tu Dục đưa mắt tìm kiếm, chọn một góc yên tĩnh đi đến. Âm nhạc vẫn vang lên, mọi người còn đang huyên náo, nhưng lỗ tai cô dường như ngăn cách tất cả, không muốn nghe thấy bất cứ điều gì.

Rất nhanh, lễ phục màu đen biến mất sau cây đại thụ, hai vai trần trắng trẻo mặc dù mê người, nhưng cũng không ai có thể thấy được nơi cô đang ngồi.

Cho tới nay, cô tự nhận mình không thích hợp với những buổi tiệc như vậy, cho nên đối với tất cả lời mời cô đều cự tuyệt. Bởi vì Lương Tĩnh Hanh mở miệng, cô mới căn răng đồng ý, chỉ là ...

Đôi mắt trong suốt sáng ngời, không tự chủ được hướng đến nơi đang náo nhiệt, không rời tiêu điểm của mình - Lương Tĩnh Hanh.

Anh cười, nụ cười tràn đầy tự tin, làm cho người ta cảm phục, phong thái ưu nhã, không trách được phụ nữ đối với anh hồn siêu phách tán, một lòng hãm sâu.

Nhìn anh thỉnh thoảng nói vài câu với Triệu tiểu thư, thỉnh thoảng như nói nhỏ bên tai Diệp Thời Tần, hết sức thong dong. Chỉ là .. bên môi Diệp Thời Tần chỉ mang nụ cười lễ phép, xem ra .. Mị lực của anh đã mất đi ưu thế, phải thêm chút sức mới được.

Môi cô khẽ nâng lên, ở một nơi không ai chú ý, đôi mắt trong sáng cũng không giấu diếm chứa đầy vẻ ưu thương. Tim của anh, không có ở trên người cô.

"Haizz.." Thở dài một cái, Dương Tư Dục lúc này mới hiểu, cô tự làm khổ mình đến không thể giải thích được sao nên nông nỗi.

Đến nơi này, là muốn tránh anh, nhưng không ngờ, đến rồi vẫn một mực nhìn chằm chằm anh.

"Có có biết bây giờ điện thoại đi dộng được sử dụng rất tốt, chụp hình 'anh ta', có thể ngắm nhìn lâu hơn." Đột nhiên có một giọng đàn ông vang lên phía sau.

Bị sợ Dương Tư Dục quay đầu lại, lảo đảo lùi lại ba bước chân. Một bàn tay rất nhanh đưa ra, ôm ngang hông cô, ổn định thân thể cô, miễn cho cô một thân tinh xảo lễ phục lại ngả chổng chân lên trời.

"Cám ơn." Dương Tư Dục xấu hổ đứng lên, đưa tay đẩy bàn tay đang ôm bên hông cô ra, anh ta ngược lại rất lịch sự thu tay, không có chút ý xấu dừng lại.

Trong góc tối, người đàn ông toàn thân tây trang màu đen, mặc dù phong cách khiêm tốn, nhưng người may rõ ràng rất để tâm, hết sức hợp với thân hình.

Lấy góc độ một thiết kế sư mà nói, bộ tây trang trên người anh ta phơi bày đầy đủ hai vai rộng lớn, thắt lưng thẳng tắp, xem ra thân hình rất cao lớn.

"Núp trong bóng tối dọa người, không phải là hành động một thân sĩ nên có." Dương Tư Dục nói chuyện rất thẳng thắn, nhắm thẳng vào sai lầm của anh ta.

Trong góc tối truyền đến tiếng cười của người đàn ông: "Núp trong bóng tối dọa người, không phải là hành động của thân sĩ .. Như vậy, núp trong bóng tối rình đàn ông, chính là hành động rất kín đáo?"

Người đàn ông trong bóng tối hỏi ngược lại, trong lời nói rõ ràng có ý nhạo báng. Nghe được anh nói như vậy, Dương Tư Dục biết, lúc cô nhìn Lương Tĩnh Hanh đã không cẩn thận để người này phát hiện.

Cô muốn mở miệng giải thích, nhưng lại cảm thấy đối với một người xa lạ, giải thích những điều kia cũng vô ích.

Đang lúc cô ngẩn ra, người đàn ông đi ra khỏi bóng tối, lộ ra thân người.

Trung hậu thành thật, một gương mặt đàn ông chân thành.

A... khuôn mặt này nhìn rất quen.

"Tôi nói thật, cô không nghĩ nên chụp một tấm hình sao? Tôi thấy cô ngắm anh ta cũng chảy nước miếng rồi kìa." Người đàn ông nghiêm túc đề nghị.

"Thứ nhất, năng lực tự chủ của tôi rất tốt, sẽ không để nước miếng chảy ra. Thứ hai, tôi nhìn chằm chằm anh ta, không phải nguyên nhân như anh nghĩ, anh ta là ông chủ của tôi, tôi phải chú ý đến tình trạng của anh ta, tuỳ thời còn tiếp ứng." Cô đường hoàng giải thích.

Người đàn ông như bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là như vậy, tôi đã hiểu." Anh cười cười, giọng nói mặc dù vẫn có chút giễu cợt, nhưng cũng đã bớt đi rất nhiều.

Nhìn ra người đàn ông này đang nói một đường nghĩ một nẻo, Dương Tư Dục lắc đầu: "Đàn ông cười như vậy, thật sự rất đáng ghét, nhất là đối tượng được báo chí tạp chí viết đầy trên mặt báo để đẩy mạnh tiêu thụ. Là người đàn ông độc thân hoàng kim có một không hai, Triệu gia Đại thiếu gia, Triệu Mạnh Tề tiên sinh." Cô miễn cưỡng kéo ra khuôn mặt tươi cười.

Mặc dù trong lòng vẫn biết, lời này cũng không êm tai, nhưng cô không muốn che dấu bất mãn của mình. Bị người ta rình trộm bí mật của mình đã quá xấu hổ, người kia còn cố tình đạp vào nỗi đau của cô, thật sự làm cho cô không có cách nào bình tĩnh nổi.

Triệu Mạnh Tề trên mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên: "Cô biết tôi?" Anh khẽ cao giọng, vai tựa vào đại thụ kế bên, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn là nụ cười chưa tắt.

"Đây là địa bàn của Triệu gia, tôi nên biết anh." Sắc mặt Dương Tư Dục giận hờn nhìn không thay đổi, tuỳ tiện tìm một lý do, trả lời anh lấy lệ.

Biết anh, cũng không phải như mình nói, chỉ là vì cô bước vào nhà của người ta, cũng nên tìm hiểu tình hình một chút. Thân là nhà thiết kế áo cưới, mỗi người chưa lập gia đình, nhất là người có địa vị trong xã hội đều là khách hàng của cô, cô cũng nên chú ý.

Đó là tìm kiếm khách hàng.

Bất quá, trải qua chuyện vừa rồi, Dương Tư Dục không cho rằng bọn họ còn có thể làm đối tác.

"Cô biết tôi, còn nói chuyện với tôi như vậy?" Trên mặt Triệu Mạnh Tề đầy hứng thú. Phụ nữ biết anh, anh cũng không nhạc nhiên lắm. Chỉ kinh ngạc, người phụ nữ này biết anh, nhưng vẫn nói chuyện với anh như vậy, thái độ tự nhiên giống như cô nói chuyện với một người qua đường nào đó, cô thậm chí còn lười phải che giấu sự chán ghét trong mắt.

Anh biết rõ, vì anh nhiều chuyện, dòm ngó cô nhìn chăm chú một người đàn ông khác. Triệu Mạnh Tề không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng mới vừa rồi thế nhưng anh lại không quản được miệng của mình, dám cắt đứt suy nghĩ của cô.

Chỉ là bởi vì, cô thật sự quá bi thương, đôi mắt trong veo kia như có thể bất cứ lúc nào sẽ rơi lệ. Anh chưa bao giờ thấy được một ánh mắt của một người phụ nữ nào thâm tình, chuyên chú như vậy, nhất là người đàn ông kia lại đang vui vẻ trò chuyện với người phụ nữ khác.

Anh không phải là người dễ dàng mềm lòng, nhưng bởi ánh mắt cô mà cảm thấy đau long. Nếu như anh quấy rầy có thể tạm thời cắt đứt thương tâm của cô, vậy anh cũng nguyện ý thử một lần.

"Có người bởi vì anh là Triệu Mạnh Tề mà không nói chuyện với anh như vậy?" Dương Tư Dục học thái độ của anh, cũng không thu lại sự tức giận của mình.

Cô có thể bớt phóng túng, nhưng cô không muốn. Đó là lý do vì sao cô không thích hợp với những trường hợp giao tiếp, chỉ thích nhốt mình trong phòng vẽ tranh thiết kế.

Thật tốt quá, cô chẳng những chọc giận khách hàng tiềm năng trong tương lai, mà kế hoạch tiếp cận với thiên kim của Triệu gia cũng biến mất.

Triệu Mạnh Tề đầu tiên là ngẩn người, sau đó vui vẻ cười lên: "Ha ha ha, ha ha.. ha ha." Mới đầu, anh chỉ là không biết trả lời sao, nhưng anh càng cười càng cảm thấy vui vẻ, thậm chí càng vui vẻ cười to hơn.

Dương Tư Dục có chút không hiểu nhìn chằm chằm anh, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ.

"Thật xin lỗi... hahhah... Thật xin lỗi, tôi thật sự ... hahah.. không có cách kềm chế." Triệu Mạnh Tề cố gắng khống chế mình, nhưng là sự vui vẻ từ đáy lòng tràn ra, như là sóng nước càng lan rộng hơn.

"Tôi đi ra ngoài." Dương Tư Dục khẽ nhếch mày, tiếc nuối mình không có tâm tình vui vẻ như anh: "Thật cao hứng tôi có thể làm anh vui vẻ."

Cô nhún vai khẩu bất đối tâm, dối trả trưng ra khuôn mặt tươi cười, xoay người rời đi.

"Từ từ .." Triệu Mạnh Tề hắng giọng, ngưng cười, bước đến trước mặt cô: "Tôi thành thật xin lỗi, thật, thật xin lỗi, xin tiểu thư đừng nóng giận, cũng đừng vội vả bỏ đi."

Dương Tư Dục nhìn anh đưa tay ra, từ từ nhìn lên khuôn mặt thành khẩn của anh, nhìn thẳng vào mắt anh. Cô có thể nhìn ra được, anh ta thật lòng xin lỗi mình. Cô luôn luôn nóng nảy, giận cũng nhanh mà hết cũng nhanh, không cần thiết phải làm quá đáng, chứ đừng nói chi, đưa tay không đánh người đang tươi cười.

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng tôi cũng muốn đi ngoài." Dương Tư Dục hướng về phía anh gật đầu.

Cô đi đến đây, chỉ muốn làm cho mình tỉnh táo hơn, nhưng nếu đã không được, cũng không cần thiết phải ở lại.

"Ách.." Triệu Mạnh Tề thấy cô cương quyết muốn rời đi, khó có được chút luyến tiếc chấm dứt sự vui vẻ ngắn ngủi này: "Ở lại tôi nói cho cô biết vì sao tôi cười vui vẻ đến vậy."

Nghe vậy, mày Dương Tư Dục nhếch cao. Về chuyện này, cô có hứng thú muốn biết: "Được, tôi ngược lại rất muốn biết, tôi đã nói gì khiến anh cười đến vậy."

Cô học anh nâng cánh tay, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, bờ vai trần hết sức mê người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play