Trong mắt anh, cô không phải là một người phụ nữ, cô là một đồng nghiệp, cô chỉ là một ...
Trong đêm tối, cô nghe rõ ràng tiếng mở cửa. Anh đã tới.
Mặc dù cô biết mình không nên vui mừng, nhưng cô không thể đè nén được cảm xúc của bản thân. Nghe sau lưng tiếng bước chân dồn dập đi tới, cô không để mình lộ ra sự vội vàng, vẫn để mặt mình trong đống giấy vẽ.
"Đã ngủ còn gọi tôi tới!" Lương Tĩnh Hanh tức giận gõ đầu cô thật mạnh.
"Ah..." Dương Tư Dục ôm đầu, đau đến kêu thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn từ trên bàn làm việc ngửa lên: "Này, sao anh đánh mạnh vậy?"
Nhìn trên trán cô thấy có dính tờ giấy vẽ, Lương Tĩnh Hanh không để ý đến, nắm cằm cô nhẹ nhàng lung lay: "Nhìn đôi môi đỏ mọng này, cái miệng nhỏ nhắn, rất mê người, nếu như lời nói có thể dịu dàng một tí, sẽ tốt hơn." Anh cố ý coi thường tờ giấy vẽ trên mặt cô, đúng trọng tâm cho lời khuyên.
Dương Tư Dục tức giận, kéo tờ giấy xuống giương đôi mắt giận dữ nhìn anh: "Chẳng lẽ bị anh gõ vào đầu, tôi còn phải tươi cười, nhỏ giọng dịu dàng cảm ơn anh sao?" Dương Tư Dục đè nén giọng mình nhỏ hơn, mắt to híp lại chặt hơn.
Đón lấy đôi mắt đang đằng đằng sát khí (tức giận) kia, Lương Tĩnh Hanh không nghiêm túc, cười cười: "Lại nói đôi mắt này, thật là trong sáng động lòng người, hào quang bốn phía..." Anh cố ý nói sang chuyện khác: "Nếu như không có những lời nói tức giận kia, vậy thì thật làm cho đàn ông chết mê chết mệt, ngay cả tôi, cũng phải quỳ dưới váy màu thạch lựu của cô..."
"Lương.. Tĩnh ...Hanh!" Dương Tư Dục dùng sức đẩy tay anh ra, không muốn bị anh đùa giỡn: "Trò xiếc này, anh dùng với những người phụ nữ khác là được rồi, ít dùng những lời ngon tiếng ngọt nói với tôi, hại tôi hơn nửa đêm nổi da gà đầy ra đất."
Lương Tĩnh Hanh nghe vậy cười ha ha: "Tôi cảm thấy tính khí của cô ngày càng tệ, phải không?" Anh dựa lưng vào bàn làm việc của cô, bày ra tư thế mê người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã biết mười mấy năm.
"Nếu như anh cứ làm việc đến nửa đêm suốt một tuần lễ, ngủ không đủ giấc, Hormone rõ ràng mất cân đối, bao nhiêu tức giận đưa vào lời nói, anh thấy tâm tình của bản thân có thể tốt không?" Dương Tư Dục hừ lạnh.
"Dạ..dạ..dạ, là tôi không tốt." Lương Tĩnh Hanh đưa hai tay đầu hàng, nhưng không buông tha tiếp tục trêu chọc cô: "Nhưng tôi cũng rất vất vả, bình thường nửa đêm cũng chưa ngủ, như tối nay cô gọi điện cho tôi, tôi cũng còn đang 'bận'!"
Thật là không mở bình thì ai biết trong bình có gì (vạch áo cho người xem lưng). Một câu nói, lại làm lửa giận của Dương Tư Dục cao hơn: "Ở trên giường cùng phụ nữ lêu lỏng (ăn chơi trác táng), diễm phúc tận hưởng, còn tôi thì bán sống bán chết làm việc cho anh, Lương Tĩnh Hanh, anh thật quá đáng." Cô chỉ vào chóp mũi anh, tức giận càng cao.
Mắt thấy lửa giận của mỹ nhân đang đốt đến đỉnh đầu, Lương Tĩnh Hanh cũng không dám trêu chọc: "Được rồi...được rồi.. không đùa nữa, không đùa nữa, tôi thật sự khốn khiếp, cô đừng giận nữa được không?" Lương Tĩnh Hanh xác định hôm nay tâm trạng của cô vô cùng không tốt.
Mặc dù Lương Tĩnh Hanh đã cầu xin tha thứ, nhưng cơn giận của Dương Tư Dục cũng chưa vơi bớt: "Nếu như anh cảm thấy công việc này rất nhẹ nhàng, làm phiền anh mời người tài giỏi khác, tôi không cần bán sống bán chết làm, tốt nhất anh có thể tiếp tục phát huy tài năng của anh, dựa vào công phu trên giường là có thể làm được tất cả, kén chọn cô dâu mới .." Dương Tư Dục tức đến không lựa lời nói.
"Được rồi.. được rồi.." Lương Tĩnh Hanh phát hiện tình huống đã mất khống chế, lia lịa mở miệng đầu hàng: "Hoàng thái hậu của tôi, bà cô của tôi, cô hãy tha cho tôi đi. Bớt giận, bớt giận!"
Dương Tư Dục tức giận trợn mắt nhìn anh, thật lâu trầm mặc không nói, ngực phập phòng. Nhìn mặt anh thành khẩn, giống như đã biết bản thân sai, tức giận của Dương Tư Dục cũng giảm đi: "Tôi kiếp trước nợ anh, đáng đời tôi làm trâu làm ngựa cho anh, giống như ..." Dương Tư Dục thở dài, mắt trợn trắng, ngay lập tức lắc đầu.
Thấy vẻ mặt cô trở lại bình thường, Lương Tĩnh Hanh cũng biết đã qua được cửa ải này: "Bà cô của tôi, cô cũng đừng tức giận." Anh mở miệng cầu xin tha thứ, đưa gương mặt tuấn tú lại gần cô, tươi cười xu nịnh.
Dương Tư Dục hừ lạnh: "Cái gì Hoàng thái hậu, cái gì bà cô.. Tôi già như vậy sao?" Cô tức giận mở miệng, đưa tay đẩy gương mặt làm tim mình mất tự chủ.
"Không già, không già." Lương Tĩnh Hanh không phải là không muốn sống: "Đây chỉ là một danh xưng, cô như là tiểu công chúa của tôi.."
"Đủ rồi.." Dương Tư Duc giơ tay ngăn anh tiếp tục nói lời ngon tiếng ngọt: "Gọi tôi là công chúa cũng được, nhưng không phải là tiểu công chúa thân ái của "anh", không cần gọi tôi như vậy." Đã biết anh chưa bao giờ thành thật, với phụ nữ nào cũng giống nhau, cho nên những lời đó cô không muốn nghe, nếu không sẽ có ngày cô coi đó là sự thật..
Dương Tư Dục lắc đầu, không nên có những suy nghĩ kia: "Chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm, anh luôn đem phụ nữ đùa giỡn, tôi đã biết không nên nói với tôi, tỉnh lại đi." Dương Tư Dục lạnh mặt nhắc nhở anh.
"Tôi nói đều là sự thật." Nụ cười trên mặt Lương Tĩnh Hanh vẫn không thay đổi: "Tôi tuyệt đối không dụ dỗ cô, cô ở trong lòng tôi, không giống những người phụ nữ khác." Giọng nói này thật dịu dàng, chậm rãi lọt vào tai Dương Tư Dục, cô sững sờ suy nghĩ.
Không giống nhau? "Tôi với họ .. có chỗ nào không giống nhau?" Dương Tư Dục như bị thôi miên, không tự chủ hỏi.
Chỉ thấy Lương Tĩnh Hanh cười to, hừ một tiếng. Bàn tay anh cố định trên mặt cô, không khách khí, không dịu dàng, dùng sức quơ quơ, giống như muốn vặn gãy đầu cô: "Ở trong lòng của tôi, cô không phải là phụ nữ, cô là anh em tốt của tôi, là đồng nghiệp, cùng nhau đánh thiên hạ không ai có thể thay thế." Anh rất khẳng định giày xéo khuôn mặt cô.
Ngay lập tức Dương Tư Dục thấy bầu trời như có một đàn quạ lớn bay qua, che mất ánh sáng. Cô không phải là phụ nữ? Ở trong lòng anh ... Cô không phải là phụ nữ? Mặc dù đã biết trước chuyện này, nhưng chính tai nghe anh nói trong lòng cô cảm thấy thật bi thương.
"Nói cách khác, tôi chỉ là công cụ kiếm tiền của anh ." Dương Tư Dục giấu đi nỗi đau lòng của bản thân lạnh lùng nói. Đau, phải thật đau đến tận cùng, mới có thể chết tâm.
"Tại sao lại nói vậy?" Vẻ mặt Lương Tĩnh Hanh không thay đổi trêu chọc cô, chỉ muốn làm cô cười: "Trước mắt, cũng chỉ có cô mới có bản lĩnh làm đối tác của tôi, tôi chỉ tin tưởng một mình cô!"
Lời nói này mặc dù là trêu chọc, không nghiêm chỉnh nhưng lại là câu nói thật lòng của Lương Tĩnh Hanh. Trong thương trường lăn lộn đã lâu, không có tình bạn chân chính, đều xung đột lợi ích, có rất ít người có thể nói lời thật lòng.
Nhưng Dương Tư Dục không giống vậy. Qua nhiều năm, giữa bọn họ rất thẳng thắn, cô là người duy nhất anh không cần đề phòng. Ở trước mặt cô, anh không cần mang mặt nạ giả tạo, trêu chọc cô, quấy rầy cô, mặc dù khi tức giận cô mắng người không lưu tình, nhưng đó cũng là chuyện tốt.
Khả năng thiết kế áo cưới của cô có thể sánh ngang với nhiều nhãn hiệu nổi tiếng, từng có không ít người muốn khai thông quan hệ, nhưng từ đầu đến cuối cô không ruồng bỏ anh.
"Có bản lĩnh làm đối tác của anh hay gọi là công tụ kiếm tiền." Dương Tư Dục bổ sung: "Nếu tôi không có bản lĩnh này, thì còn gì để nói!". Đừng tin anh! Đừng tin anh! Đừng tin anh! Những lời nói kia chỉ gạt người, chỉ để che giấu việc anh lợi dụng cô kiếm tiền, chỉ là nói dối mà thôi. Cô nhất định phải trấn tĩnh khắc sâu điểm này.
Lương Tĩnh Hanh nắm lấy cằm, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng gương mặt mệt mõi của cô, nhạy cảm phát hiện hôm nay cô thật kỳ quái: "Dương Tư Dục!" Đột nhiên, Lương Tĩnh Hanh kêu tên cô, nghiêm mặt.
Dương Tư Dục quay đầu lại nhìn vào mắt anh, bị ánh mắt nghiêm túc của anh làm bối rối.
"Tôi không đùa với cô, trên đời này trừ cha mẹ tôi, tôi chỉ tin tưởng một người." Anh đột nhiên nắm lấy hai vai cô, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô.
Anh tin tưởng cô, chuyện này không phải giả. Anh biết, anh có thể tin tưởng cô. Nhưng thái độ ngày hôm nay của cô, thật khác thường như muốn kéo xa khoảng cách, làm cho anh không hiểu.
Đón lấy đôi mắt đen sáng ngời của anh, mặc dù đã nhắc nhở mình không nên tin, nhưng trong lòng Dương Tư Dục rõ ràng cảm động.
Có phải cô nên cảm thấy may mắn..? Thế giới này rất lớn, anh chỉ tin tưởng một người ngoài là cô. Hơi thở kiên định của anh truyền vào chóp mũi cô, mùi vị đó rất đàn ông. Lúc bắt đầu quen biết anh, cô đã nhớ kỹ mùi vị này trong lòng, cho là sẽ có một ngày khoảng cách của họ sẽ gần càng thêm gần.
Nhưng, không có chuyện đó. Trên người của anh, thỉnh thoảng sẽ thêm vào hương thơm của phụ nữ, kích thích chóp mũi cô, những mùi vị kia, không phải là của cô. Vì vậy, cô không sài nước hoa, cô luôn nhắc nhở mình, cô cùng những người phụ nữ đó không giống nhau. Mà anh cũng từng nói, cô cũng không giống những phụ nữ kia.
Chỉ là, cái gì 'không giống nhau', cô lại không xác định được, nhưng cô cũng không muốn giống bọn họ: "Haizzz...." Thở dài, Dương Tư Dục biết mình lại suy nghĩ nhiều.
Lương Tĩnh Hanh lại hiểu lầm ý thở dài của cô, gương mặt tuấn tú đưa lại gần hơn, nhìn thẳng vào mắt cô, không bỏ sót bất cứ điều gì trong đôi mắt cô: "Cô không tin tôi?" Lương Tĩnh Hanh cao giọng, giống như nếu cô không tin anh, thật làm ô nhục anh.
Vì vậy, cô lại thở dài, trả lời anh: "Tôi tin." Hai chữ này dễ dàng khiến cho Lương Tĩnh Hanh tươi cười.
"Thật vui, cô nhất định phải tin tôi, giống như tôi tin cô." Lương Tĩnh Hanh ôm lấy mặt Dương Tư Dục, vui mừng muốn thưởng cho cô một nụ hôn nóng bỏng. Chỉ là, cuối cùng anh cũng không dám, buông tay rất nhanh.
Khi anh buông tay, Dương Tư Dục lại cảm thấy mất mát, cũng chỉ cười cười: "Nói thật, chúng ta đã hợp tác rất nhiều năm."
Lương Tĩnh Hanh đột nhiên cảm thán: "Qua nhiều năm như vậy, cũng nhiều người ra giá mời cô, cô thật sự không động tâm?"
"Tôi sợ phiền toái!" Dương Tư Dục lắc đầu: "Phải bắt đầu một lần nữa, quá uổng phí thời gian."
Về chuyện này, Lương Tĩnh Hanh ngược lại rất tin tưởng, cô luôn không thích xã giao, càng không thích chỉ làm cho có, lại vô tình đắc tội người ta cũng không biết: "Cho nên, cô thà ở lại bên cạnh tôi, làm một nhà thiết kế bình thường, kiên trì ước mơ của mình, tuỳ ý để tôi giúp cô làm tốt quan hệ bên ngoài, thay cô nhận đơn hàng, thay cô giao bản vẽ."
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hỏi cô chuyện này, hôm nay đúng lúc có cơ hội, thuận tiện tâm sự.
"Đúng vậy, tôi có thể làm chuyện tôi thích, mà cũng có thể kiếm tiền trang trải cuộc sống, có cái gì không tốt?" Dương Tư Dục chuyển cây bút máy trong tay, cô rất thích cuộc sống hiện tại.
Lương Tĩnh Hanh nhìn gương mặt thản nhiên của cô, giọng điệu bình tĩnh, trong lòng lại cảm thấy buồn bực: "Cô chỉ muốn làm theo ý thích nên mới ở lại bên cạnh tôi? Không phải bởi vì ... một thứ gì khác?"
"Đừng nói với tôi là anh thấy uất ức." Dương Tư Dục liếc anh: "Tôi nhận mấy đơn hàng kia, tiền lời đều rất tốt, anh chỉ bận rộn chuyện đi tìm phụ nữ hàn huyên một chút, nói chuyện tình cảm một chút, bán đi một ít tuấn tú trên mặt, thừa cơ nâng giá... Anh chịu thiệt thòi như vậy sao?" Cô nói một hơi không chút lưu tình.
Lương Tĩnh Hanh nghe thấy trưng ra nụ cười yếu ớt, mới vừa rồi còn cảm thấy buồn bực, nghe những lời này liền mất đi: "Cô nói chuyện nhất định phải thẳng thắn như vậy sao?" Luôn coi anh như thương nhân hám lợi: "Dầu gì, tôi cũng phải nhắc lại những gì họ cần, để thiết kế hợp lý, cô vẽ ra bản thảo, trải qua điều chỉnh của tôi, mới có thể hoàn hảo."
Về điểm này Dương Tư Dục không phải là không bội phục anh, anh luôn hiểu rõ ý muốn của các cô, dùng phương thức riêng để cô có thể hiểu, hình dung được, để cho cô thiết kế được một chiếc áo cưới phù hợp với cô dâu.
Là nên nói hai người ăn ý, luôn có thể phối hợp không chê vào đâu được. Hay là nói bọn họ rất hiểu nhau, không cần nói năng rườm rà, cũng có thể hiểu tâm ý đối phương.
Vô luận là nguyên nhân gì, bọn họ hợp tác với nhau có thể làm tăng thêm sức mạnh.
"Cho nên tôi nói, tôi ăn canh, anh cũng ăn bánh, đừng làm ra vẻ bị uất ức." Dương Tư Dục quyết định không tiếp tục cùng anh so đo: "Chúng ta mau chỉnh sửa bản vẽ này đi." Cô lấy mấy bản thảo vừa vẻ xong, đưa đến trước mặt Lương Tĩnh Hanh để xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT