Nghe nói đêm động phòng hoa chúc rất tưng bừng náo nhiệt, tân lang hết hồn té xỉu, bị Tằng Nhị Muội tạt một chậu nước lạnh gọi dậy. Sau khi tỉnh dậy, chú rể liền phải lòng tân nương.
Thúy nhi kể với ta: “Nhị cô gia rất đáng yêu nha!”
Ta gật đầu đồng ý, hỏi nàng: “Nhị Muội lại mặt (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới) chúng ta nên tặng cái gì mới tốt đây?”
Thúy nhi nói: “Nên tặng thứ gì mà nhị cô gia thích.”
Ta ngẫm nghĩ một lúc, căn dặn Thúy nhi: “Đi mua hai bao tải hạt dưa về đây.”
Mấy ngày nay ta trở nên ngoan ngoãn nghe lời nhất từ trước tới giờ, đương nhiên là vì không muốn Tằng Nhan đuổi ta ra khỏi Tằng gia.
Thế nhưng nguyện vọng của ta chưa chắc gì có thể thực hiện, bởi vì việc hắn tìm cha cho ta không những không ngừng lại, mà ngược lại sau khi cho ta biết rõ sự tình, hắn càng đem chuyện đó tiến hành phô trương hơn nữa.
Hiện tại chỉ sợ tất cả mọi người trong thành đều biết, ta vốn không phải là con gái ruột của Tằng gia, ta bất quá chỉ là một đứa được gởi nuôi, lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi nhà…
Lại đến ngày mười lăm tháng tám, mọi người lại cùng nhau ngồi trong đình ngắm trăng.
Tằng Nhan đến ngồi bên cạnh ta, nói với ta: “Tìm được cha ngươi rồi.”
Ta khụt khịt cái mũi, cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình một chén uống cạn.
“Ờ.”
“Sau khi hết lễ, ngươi có thể về nhà với cha ngươi.”
Ta lại tự rót cho mình thêm một ly rượu, lại uống cạn.
“Ờ.”
“Ngươi có thể thường xuyên trở về thăm nhà.”
Lại rót rượu, lại uống cạn.
“Ờ.”
“Không cần buồn, đây là chuyện tốt.”
Rót rượu, uống tiếp.
“Ờ.”
Buông ly rượu, ngẩng đầu lên, ta choáng đầu hoa mắt hỏi Tằng Nhan: “Ta phải đi, ngươi hài lòng không?”
Trong mơ hồ, hình như ta thấy hắn nhíu mày lại.
Ta lau mặt, hỏi hắn: “Ta phải đi, ngươi vui vẻ lắm đúng không? Tằng Nhan, vì sao ngươi lại chán ghét ta đến như vậy chứ? Ta chỉ hơi bướng bỉnh một chút, lười một chút, thỉnh thoảng nói xấu ngươi ngươi một chút, nhưng mà ta không trộm không cướp cũng không có làm chuyện xấu, vì cớ gì ngươi vẫn luôn chán ghét ta như vậy? Còn nhất định phải đuổi ta đi!”
Thật đáng ghét, nước trên mặt tại sao lau hoài vẫn không hết, thật đáng ghét.
Tằng Nhan bỗng nhiên cầm lấy cổ tay của ta…
Hắn giơ tay nhẹ lau nước mắt trên mặt ta, “Ngươi cảm thấy ta chán ghét ngươi sao?” Kỳ lạ, giọng nói của của hắn hình như không còn lạnh lùng nữa; mà bỗng nhiên có vẻ rất ôn nhu…
“Ngươi cảm thấy ta chán ghét ngươi sao? Ngươi vẫn luôn cảm thấy như vậy sao?” Hắn dịu dàng hỏi ta.
Trong đầu ta kêu ong ong, như rơi vào đám sương mù, ta nhìn hắn gật gật đầu: “Đúng vậy… Chẳng lẽ không phải ngươi vẫn luôn chán ghét ta sao? …”
Hình như ta nghe hắn thở dài, nói hai chữ, khẩu hình rất giống từ “Ngu ngốc” .
Đầu thật nặng, ta kiên trì không được, nhắm hai mắt lại.
Bởi vì ta ngốc, cho nên chán ghét ta sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT