Sau khi dùng cơm tối xong, Lâm Tiếu lôi kéo Hứa Kiệt cùng Sở Úc lên ban công tầng thượng uống trà trò chuyện, Hứa Kiệt thật sự rất thích đồ ăn ngọt, uống hồng trà cũng cho thêm một phần đường, thói quen này của người Anh thật sự xấu mà. Lâm Tiếu phải ra sức khuyên can mãi, Hứa Kiệt mới bất đắc dĩ bỏ thìa đường xuống, uống hồng trà tinh khiết.
Tiểu Úc cười nói: “Ngươi không biết đấy thôi, trong nhà của ta căn bản không dám để đường linh tinh, tất cả chỉ vì Hứa Kiệt không biết tiết chế bản thân, mọi người đều phải vì hắn mà luôn luôn để ý nhiều chuyện linh tinh này nọ”.
Hứa Kiệt trừng mắt liếc hắn, nhưng cũng không thể phản kháng được gì, bởi vì tất cả đều đúng sự thật.
Sở Úc nói: “Nếu không ai để ý tới, y có thể một lúc cho tới 4 viên đường vào hồng trà, thật sự không ai dám nghĩ tới một người lại có thể uống được một ly trà như vậy, có một lần ta không cẩn thận uống phải, a, quả thật là muốn lấy mạng người mà. Đừng nói là ta ở Anh lâu như vậy nhưng cũng không thể học được tật xấu này của họ, uống hồng trà luôn cho thêm đường hoặc sữa, nếu uống hết ly đấy trong dạ dày chất đầy đường, cả buổi không thể tiêu hóa nổi.”
Lâm Tiếu mỉm cười, về phương diện này Sở Úc thập phần hoạt bát, những lúc như thế này hắn luôn làm cho mọi việc trở nên náo nhiệt hơn, đem lại bầu không khí sôi nổi, vui vẻ, như thế này trông rất đáng yêu, chẳng trách Sở Ưu cùng Hứa Kiệt lại yêu thương, chiều chuộng hắn tới vậy, ngay cả chính mình mới cùng hắn ở chung một ngày mà cũng cảm thấy rất thích hắn. Nhìn cách hắn cùng Hứa Kiêt tranh luận, những lúc bất lực không thể đối đáp lại Hứa Kiệt thì chỉ có thể trừng mắt liếc y, như vậy cũng đủ làm cho người khác mắc cười.
Sở Úc vẫn tiếp tục kể lể về thói xấu của người Anh: “Ở nước Anh mọi người rất ít khi ăn hoa quả, ngay cả chuối tiêu (chuối già) cũng rất vất vả mới kiếm được, ở đây chỉ có táo là nhiều, hơn nữa táo lại rất nhỏ và chát, không giống như táo ở nước ta vừa lớn lại ngọt. Hứa Kiệt sống ở đây cũng rất thích hợp, y dù sao cũng không thích ăn hoa quả, khích lệ dụ dỗ mãi y mới có thể miễn cưỡng ăn một ít. Ở nước Anh hoa quả đa số đều nhập khẩu. Quýt của Tây Ban Nha thì rất nhỏ, lại chua chẳng khác gì chanh. Ta nói cho những người ở đấy biết, ở đất nước chúng ta có trái quýt to gần bằng cái chén cơm lớn, hơn nữa có mua một giỏ về nhà cũng để đấy cho mốc meo chẳng ai muốn ăn. Còn dưa hấu, ở đất nước ta là vùng trồng dưa nổi tiếng nhất, có dưa Ha-Mi (dưa lưới), đu đủ, khế, anh đào, dâu tây, hồng bì, nhiều vô kể, còn có đào bồ từ, lê. Bọn người đó đến nhìn cũng chưa từng được nhìn qua hồng Mao Đan (trái chôm chôm), quả văn đan, lựu, dừa.
Ở nước Anh, khách sạn sang trọng, lớn nhất mới có dứa (trái thơm) để ăn, nhưng cái khách sạn này là do ta thiết kế, cũng là thuộc sở hữu của gia đình ta. Mà lại chẳng có ai muốn đi hái dứa, Hứa Kiệt chịu ăn long nhãn, vải, sơn trà coi như là đã nể tình lắm rồi.
Thật đáng thương cho người Anh, ở đấy đến cả hải sản cũng thật khan hiếm. Cá lại giống như một tảng băng, đông cứng lại nhét vào tủ lạnh, lúc nào muốn ăn còn phải chờ cho tuyết tan ra, ngươi nói xem như thế thì có ai muốn ăn chứ? Lại còn không có hành tây, mùi tanh nồng nặc lên. Còn có một món súp hải sản Maseilles, cái món này được chế biến qua tay người Anh quả thực giống như ăn vẩy cá sống. Ăn cơm Tây muốn ăn cá quả thật khó khăn.”
Lâm Tiếu cười to, xem ra Sở Úc phải rất bực mình về vấn đề này.
Hứa Kiệt lại bất mãn bĩu môi: “Vậy mà ngươi lại không chịu trở về, vẫn sống chết ở lại bên kia làm cái gì?.”
Sở Úc thở dài: “Có thể ở lại đấy thật là tốt biết bao nhiêu, ở đấy bầu trời luôn xanh mát, thật sự rất đẹp, công viên sạch sẽ được chăm sóc chỉnh chu, thoáng mát đẹp đẽ, chỉ vì công viên Hải Đức mà ta đã có thể muốn ở lại đấy cả đời rồi, huống chi ở đây còn có nhiều công viên lớn, đẹp hơn thế nữa…Vườn cây ở đấy thực sự rất đẹp, có nhà kính khổng lồ, còn có thể thấy được hoa Tử Kinh vô cùng quen thuộc. Có vườn hoa hồng, cả một mẫu đất rộng mênh mông chỉ trồng mỗi hoa hồng.
Đúng rồi, hoa hồng là loài hoa của vương quốc Anh, mỗi nhà nhà nào cũng đều trồng, khí hậu ở đây thích hợp nhất để trồng nó, vào thời điểm sương tuyết rơi nó cũng nở rộ, có đôi khi còn có cả một đóa hoa hồng đông cứng lại trong tảng băng, nhìn vô cùng lung linh”. Mùa hè cuối cùng của hoa hồng “Nói thật không chính xác, ở nước Anh hoa hồng được dùng để gửi lời cảm ơn, quả thực làm cho người ta chán ghét mà, hết sức bình thường, vô cùng bình thường.
Công viên ở đây rất nhiều, lại ít người, sóc chạy nhảy qua lại từ cây này qua cây khác, thỉnh thoảng lại có vài cặp vợ chồng già tản bộ, chào hỏi, giúp đỡ lẫn nhau, tâm sự, có thể ngồi mấy giờ liền. Chim bồ câu trắng bay tới bay lui.
Người ở nước Anh thực sự không biết hưởng thụ mà, bọn người đó có rất nhiều thói quen xấu, nhưng mà tính dân tộc lại thật sự cao quý, ở Anh thực cảm thấy thoải mái, dễ chịu, yên tâm.
Huống chi….”
Sở Úc cười nham hiểm: “Tại đó yêu đương thực sự là một loại hưởng thụ, giống như thiên đường vậy.”
Hứa Kiệt cơ bản là lười biếng lắng nghe, lúc này đột nhiên tinh thần lại vô cùng phấn chấn: “Thật sự?”
Sở Úc gật đầu: “Đúng vậy, vào mỗi buổi chiều cuối tuần có thể cùng người mình yêu thương tản bộ, cùng nhau ăn một cái bánh put-đing, ăn kem ly. Bình thường có thể ngẫu nhiên đi vào khu phố cổ mua sắm, tuy nhiên chủ yếu vẫn là đi dạo thôi. Buổi tối cùng nhau nghe nhạc kịch. Gặp được dịp nghỉ lễ có thể đi chơi Paris hay Milan hoặc những nơi khác cũng thực tuyệt vời. Sáng sớm có thể cùng nhau đi săn, mặc áo bông dày dặn kín mít, trốn trong bụi cỏ, chờ vịt trời bay lên, một mũi tên đi qua, thế là chúng ta có thể có món lẩu vịt rồi. Ta cảm thấy như thế thực tàn nhẫn nhưng cũng không thể bỏ qua không thử lần nào được, thực sự rất lãng mạn mà, ở đây trời lạnh, cùng người yêu trốn trong bụi cỏ, không phải rất tình thú đi! Thật sự tại châu Âu mà nói, cùng người mình yêu sống ở đây thật lãng mạn muốn chết mà”.
Đại khái nghĩ tới người kia, Sở Úc ánh mắt không biết đã nhìn tới nơi nào, trên gương mặt nhất thời có điểm đỏ ửng lên, khóe mắt tại đuôi lông mày nheo lại, cười vui vẻ, thấy Lâm Tiếu có vẻ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tới (Viết đến đây cảm thấy có chút áy náy, thực sự xin lỗ fan tiểu Úc, tốt đẹp như vậy nhưng bắt đầu về sau lại là cái dạng kia – Lời tác giả)
Ah, mình cũng sống tới 22 rồi còn không biết thời điểm như thế còn đang ở đâu nữa, đời này cũng không biết có thể hay không được nói tới chuyện yêu đương nữa.
Nghĩ đến liền không khỏi quay đầu nhìn Hứa Kiệt, Hứa Kiệt cũng có chút ngơ ngác, đại khái chắc là cũng đang nghĩ tới vấn đề này. Đột nhiên cảm thấy trong nội tâm bị xúc động chạm tới nơi ôn nhu nhất trong trái tim, thật sự là đau muốn chết mà.
__
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT