Ở mãi dưới này chơi tới lúc khuya Hứa Kiệt mới chịu rời đi, đương nhiên là không tình nguyện rồi, Lâm Tiếu phải dịu dàng dụ dỗ hồi lâu, cộng thêm biết bao nhiêu là điều kiện được đưa ra trao đổi cuối cùng y mới miễn cưỡng cùng hắn đi lên lầu, Điều kiện là… Lâm Tiếu phải đích thân nấu cơm cho y ăn.

Hứa Kiệt cười đến híp mắt chờ đợi để được chê cười hắn.

Tuy nhiên Hứa Kiệt một mình làm cơm cũng không phải là chuyện gì đại sự, bất quá y cũng đã khá quen thuộc, hơn nữa chỉ cần người khác ăn vào không gây ra án mạng là được, tại Thụy Sĩ ba năm nay đều thường xuyên cùng Tiểu Úc ra ngoài dùng cơm, nhưng cũng thỉnh thoảng ngẫu hứng lên y sẽ tự mình vào bếp làm cơm, Tiểu Úc lười biếng có sống chết thế nào cũng không chịu xuống bếp cho nên mọi việc đều vào tay Hứa Kiệt làm, Sở Úc từng đánh giá qua rằng: “Tuy nhiên không thể ăn nổi, nó cũng chắc chắn không phải là đồ Trung Quốc, mà dù sao thức ăn Tây cũng có chút quái dị so với những đồ ăn bình thường.”

Kỳ thật điều khác biệt ấy không phải do Hứa Kiệt làm cơm, mà tại vì ở Thụy Sĩ đều luôn ăn bánh mì.

Đêm nay y muốn xem cuộc sống an nhàn của một đại thiếu gia, luôn ăn sung mặc sướng sẽ tự động đích thân xuống bếp, nhật định là sẽ rất náo nhiệt, cho nên Hứa Kiệt thập phần mong chờ.

Oh, tại sao lại kỳ quái như vậy chứ, Hứa Kiệt cũng không rõ chính mình muốn gì nữa, tại sao y lại muốn nhìn thấy hắn phải khẩn trương, bối rối, muốn đưa ra đủ các loại điều kiện, nhìn hắn khó xử, nhất là muốn hắn đáp ứng tất cả các yêu cầu của mình một cách vui vẻ chứ không phải bất đắc dĩ, hắn thật sự biết cách làm cho người khác cảm động mà.

Nhưng mà, đến cùng là vì cái gì?

Thật không rõ hắn đang nghĩ như thế nào nữa, nhưng chính mình lại biết rõ, hắn tất cả mọi việc đều đáp ứng, mặc dù yêu cầu có vô lý tới mức nào, biết mình có thể uy hiếp hắn, nên mới danh chính ngôn thuận đưa ra đầy đủ mọi loại yêu cầu, không kiêng nể gì, không sợ hắn chê cười, cảm giác này thật sự là tốt mà.

Chỉ là vẫn không hiểu tại sao hắn phải làm như thế?

Ai, thật sự là một người quá ôn nhu.

Đã nhiều năm như vậy mà không thay đổi gì, từ lần đầu tiên gặp mặt hắn vẫn luôn như vậy, luôn ôn nhu khi nhìn vào mắt y, ôn nhu cùng y nói chuyện, chiếu cố, chăm sóc khi y bị thương, còn uy y ăn cơm…

Lúc trước ép y ăn cháo cũng dùng vẻ mặt ôn nhu như vậy, từ trước y vốn là người không bao giờ động đến cháo, giờ phút ấy lại ngoan ngoãn húp cháo, cảm thấy nguyên lai cháo cũng có thể ngon tới như thế, nhất là những lúc khẩu vị không tốt, y lại nhớ tới chuyện này. Chỉ là tại thời điểm khác lại không muốn ăn, cảm thấy mùi vị của nó không thơm ngon như lúc đầu.

Lúc này Lâm Tiếu đang ở trong phòng bếp hăn hái chiến đấu.

Thật đúng là khó giải quyết, cũng chưa phải chưa thấy qua bộ dạng của bếp trưởng như thế nào, nhưng mà thật sự là từ trước tới giờ chưa bao giờ động tay chân vào mấy việc bếp núc này, từ nhỏ trong nhà đã có sẵn hai đầu bếp hầu hạ, hắn còn nghĩ sẽ không bao giờ một thiếu gia như hắn có cơ hội xuống bếp, không nghĩ tới lại có một ngày như thế này, biết rằng người nọ cố ý muốn làm hắn khó xử, nhưng lúc ấy nhìn thấy trên mặt y một điểm tươi cười, đắc ý liền nhịn không được đồng ý, huống chi…

Kì thật trong nội tâm đã mừng thầm từ lâu rồi, như vậy có phải y đã dần chú ý tới hắn rồi không?

Hứa Kiệt điểm qua vài món ăn đơn giản: thịt bằm dồn cá, sườn non kho, rau xanh xào giá, cùng canh cà chua trứng.

Nhưng cho dù các món ăn có đơn giản như thế thì tình hình phía Lâm Tiếu cũng hết sức gay go, hắn liên tục kêu ca thảm thiết không ngừng, bộ dạng tội nghiệp thảm thiết. Thực đơn đặt trên bàn, một bên vừa xem vừa làm, tuân theo từng quy củ, nhưng tay chân lại luống ca luống cuống, chỉ hận không thể đem chân ra dùng giống như tay. Chỉ là cứ tuân theo công thức đã có sẵn mà làm, nghĩ rằng không có gì khó khăn sẽ rất suôn sẻ, nhưng mà không ngờ thời điểm này lại chật vật như vậy.

Hứa Kiệt nằm trên ghế sô pha ở phòng khách vừa xem tivi vừa ăn khoai tây chiên, vô cùng hưởng thụ, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng vào bếp thăm dò xem Lâm Tiếu làm tới đâu, nhìn bộ dạng chật vật của hắn cộng với đống đồ bừa bộn trong phòng bếp lại không nhịn được bật cười sảng khoái, vô cùng khoái hoạt, cảm thấy cái loại cảm giác này có trải qua cả đời cũng không chán.

Đến lúc trời tối đen, Lâm Tiếu cuối cùng cũng đem bữa cơm tối này bưng lên, Hứa Kiệt đi qua xem, cơ hồ cười không ngừng, hắn xào thành như vậy, cá với thịt băm đều trộn lẫn vào nhau mà xào, sườn kho quá lửa, vốn rau xào nên giữ màu xanh thì bây giờ đã ngả vàng hết, đáng tiếc là trên mặt hắn có dính chút đen sẫm do nhọ nồi làm ảnh hưởng tới nhan sắc mỹ nam của hắn.

Lại nhìn người này, trên mặt tràn đầy mồ hôi, lại dính chút đen, quần áo thì thê thảm, trên tay còn lưu mấy vết hồng hồng do bị phỏng, liền cảm thấy không thể cười được nữa, trong nội tâm cũng có chút không đành lòng, bắt đầu hối hận, người này, ngàn vạn lần không thể để hắn xuống bếp lần nữa.

Cầm qua khăn giấy lau mặt cho hắn, vô cùng tinh tế, ôn nhu, khoảng cách giữa hai người rất gần, hô hấp nhẹ nhàng thở ra, phả trên mặt Lâm Tiếu, bộ dạng y thật nhu hòa. Mắt thấy trên gương mặt Hứa Kiệt mang theo điểm ảo não, thần sắc có điểm u sầu, trong nội tâm dần dần tràn đầy nhu tình, chỉ cảm thấy bữa cơm này dù mất bao nhiêu công sức cũng không tính là cái gì?

Nhưng bây giờ trong tình trạng cùng Hứa Kiệt thân mật như vậy thật khó tránh khỏi dục vọng nổi lên, thở dài, vươn tay nắm lấy tay Hứa Kiệt đang lau mặt cho hắn cười nói: “Ta đi tắm, ngươi ăn trước đi.”

Nhân tiện có thể trốn tạm đi một lúc, thật sự là không có tự tin khi nhìn y ăn thức ăn này, liệu y có xảy ra vẫn đề gì không?

__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play