Bên trong thư phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người, sự bình tĩnh của Tần Mặc khiến Lam Thiệu Đường thật tò mò, người con gái trước mắt này, làm sao lại đoán rằng, ông sẽ không đối phó với cô đây?
Mà trên đường đi, cô có đầy đủ thời gian để gọi cứu viện, nhưng cô không làm. Quả thật ông rất tò mò, trong lòng của cô rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, cô đi tới nơi này với tâm tư như thế nào?
"Cô không sợ tôi sẽ bắt cô, uy hiếp ba của cô?"
Ông nheo lại mắt, giọng nói hung ác, Tần Mặc lắc đầu : "Nếu ngài làm như vậy, thì không chỉ đối phó với một mình ba tôi, mà còn có cả Phong Thần, còn có nhà họ Hàn sau lưng Phong Thần. Lam Bang chủ thônh minh như vậy, sao có thể ép mình vào ngõ cụt chứ?"
Cô phân tích có trật tự, Lam Thiệu Đường âm thầm gật đầu : " Quả nhiên thông minh, Vụ Vũ thích con bé, cũng đúng." Ông tự lẩm bẩm.
"Bác biết, ba cháu đã giao toàn bộ quyền lợi cho cháu, chỉ là chưa tuyên bố ra bên ngoài thôi. Nếu như cháu tình nguyện giao tất cả quyền lợi ra đây, bác sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ với ba cháu, như thế nào?"
Tần Mặc bật cười "Hì hì", giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, hơn nữa còn rất thật.
"Lam Bang chủ, những quyền lợi này là ba tôi giao cho tôi, mặc dù đã trở thành của tôi, nhưng cũng không thể tự tiện giao lại cho ngài. Không bằng, chờ tôi trở về, thương lượng với ba một chút, ông thấy thế nào?"
Lam Thiệu Đường cười cười : "Hiện giờ đã không còn sớm, không bằng Tiểu Mặc ở lại đây làm khách, Vụ Vũ cũng rất nhớ cháu, vừa đúng lúc hai người các cháu tự ôn chuyện."
Gừng càng già càng cay, câu nói trên danh chính ngôn thuận muốn lưu cô lại, tay Tần Mặc khẽ nắm chặt, nhưng trên mặt lại không nhìn ra bất kỳ vẻ mặt nào.
"Cũng tốt, tôi cũng đã mệt mỏi, lâu rồi tôi chưa đến đây, đúng lúc tưởng niệm một chút."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, lời xã giao rất thân cận, ý định lại chôn phía dưới câu nói.
Không phải Lam Thiệu Đường chưa nghĩ đến việc dùng Tần Mặc để khống chế Tần Thọ Diệp, nhưng đúng như cô đã nói, một khi thật sự giữ lại Tần Mặc, ông sẽ bị cô lập bốn phía, không có một chút chỗ tốt nào.
Mặc dù bây giờ lưu lại cô, nhưng ông cũng biểu hiện ra, chỉ cần cô muốn đi, lúc nào cũng có thể rời đi, không cho người khác làm thành tiêu đề câu chuyện.
Tần Mặc ngủ trên chiếc giường xa lạ, trằn trọc trở mình, trong đầu cô thoáng qua vô số lần, năm đó mẹ để lại đồ cho cô, không phải vạn bất đắc dĩ, thì không thể lấy ra. Dứt khoát Lam Thiệu Đường sẽ không làm tổn thương đến cô, nếu để cho ông ta biết,cô là. . . . . .
Cô dùng sức nhắm mắt lại, đợi đến trời sáng, Phong Thần sẽ tìm đến cô, nhưng Lam Thiệu Đường thật sự yên tâm để cô ở lại chỗ này?
Cô không thể truy tìm được chứng cứ phạm tội của ông ta, nhưng tối nay nhất định phải đề phòng cẩn thận, muốn chạy ra khỏi gian phòng này, cũng là một vấn đề. Còn nữa, nếu cả đêm cô rời đi, Lam Thiệu Đường lấy cớ, nói cô cầm tài liệu cơ mật, đến lúc đó, cho là chuyện tình trong bang.
Dù là nhà họ Hàn hay Phong Thần, cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào.
Bóng đêm càng đậm, đột nhiên trong nhà bay vào một mùi thơm lạ lùng, Tần Mặc lập tức đứng dậy rời khỏi giường, nhanh chóng đi đến trước cửa sổ, lại phát hiện cửa sổ đã bị người khác đóng đinh.
Lúc này, cô đã hít vào một ít, đầu muốn nổ tung, trong cơ thể hình như có vật gì đó đang kêu gào. Thần trí cô bắt đầu trở nên mơ hồ, ngã trên mặt đất.
Đang lúc mơ màng, giống như cô nghe được tiếng cửa mở, ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn thấy một đôi giày đứng trước mặt mình, kèm theo giọng nói quen thuộc, lòng của cô liền chìm vào đáy cốc.
"Mặc Mặc, thật sự là em!"
Lam Vụ Vũ vui mừng nhìn cô, nhưng phát hiện trong nhà kỳ quái, chẳng biết lúc nào cửa phòng đã bị người khác khóa kín, mùi thơm trong phòng tạo nên một loại mập mơe cổ quái.
Ôm lấy cô từ trên sàn nhà, Lam Vụ Vũ chạm vào, khiến Tần Mặc vô ý thức yêu kiều lên tiếng, mùi thơm quỷ dị khiến thân thể cô giống như bị ngàn vạn con kiến nhỏ gặm cắn. Cô giãy dụa thân mình, cố gắng thông qua như vậy để giảm bớt sự khác thường trong người.
"Lam Vụ Vũ, anh đừng chạm vào tôi. . . . . ."
Cô đẩy tay Lam Vụ Vũ ra, trong mắt lóe lên sự tức giận, làm sao cô lại cho rằng Lam Thiệu Đường sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như thế? Hôm nay cô trúng kế, ở cùng một căn phòng với Lam Vụ Vũ, nhìn vẻ mặt anh ta cũng dần trở nên vô cùng kì quái.
Tần Mặc tự nói với chính mình, cô không thể cứ bị thuốc khống chế như vậy, Lam Vụ Vũ cũng cảm thấy mình thay đổi, từ trong bụng nhanh chóng trở nên xao động, khiến ánh mắt anh nhìn vào Tần Mặc hết sức nóng bỏng.
"Mặc Mặc. . . . . ."
Cô kháng cự, khiến tim Lam Vụ Vũ dâng lên sự không cam lòng, anh thật lòng đối đãi với cô, nhưng cô vẫn luôn lạnh như băng đối xử với anh. Hôm nay, đến mức này, cô vẫn kháng cự anh như vậy.
Anh độc ác, hai tay vững vàng bắt cô lại, mạnh mẽ ép hai thân thể vào nhau, thân hình anh đặt trên cô, hung hăng hôn xuống.
Tần Mặc chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm", cơ thể mềm nhũn, không sử dụng được chút sức lực nào. Ý thức của cô dần dần bị mất phương hướng, lý trí lôi kéo cô, Lam Vụ Vũ hôn một đường dọc theo cổ đến cổ áo của cô, ngực chợt lạnh, lập tức thức tỉnh cô.
Lam Vụ Vũ si mê quỳ dưới thân người mình yêu, lúc toàn bộ tâm tư của anh đều đặt trên người của Tần Mặc, bỗng nhiên cảm thấy trên bả vai đau nhói, kéo lý trí của anh quay về.
"Anh tỉnh táo một chút, đừng ép tôi. . . . . . Thật sự hận anh. . . . . ."
Cô nói chuyện đứt quãng, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh, thuốc phát huy tác dụng lần nữa, Lam Vụ Vũ nắm chặt ga giường, mồ hôi nóng rực từ trán chảy xuống, rơi trên người của Tần Mặc.
Tần Mặc cắn môi dưới của mình, nếm được vị ngọt của máu tươi, Lam Vụ Vũ trước mắt chợt biến thành Phong Thần, cô nắm chặt bàn tay, nhắm mắt lại không nhìn vào anh.
Lý trí Lam vụ Vũ dần dần trở lại, anh phút chốc rút người rời đi, đột nhiên chóng mặt khiến dưới chân anh lảo đảo, cơ thể như bị lửa đốt, con dã thú nóng nảy kia sắp phá vỡ mà ra.
Anh vội vàng nhốt mình trong phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước lạnh lập tức dội xuống, tiêu tán khô nóng trong người anh.
Gạch men sứ lạnh lẽo chiếu lên bóng dáng của anh, anh miệng to thở dốc, giọt nước theo sợi tóc đen của anh chảy xuống, vừa rồi anh định làm gì? Thiếu chút nữa là anh đã. . . . . .
Quần áo dính vào trên dáng người gầy yếu, vẻ bề ngoài anh không được cường tráng, khỏe mạnh.
Làm lạnh **, anh mới dám bước ra khỏi phòng tắm, Tần Mặc không khá hơn bao nhiêu so với anh, cô cong người, gò má dán trên giường, cọ xát qua lại.
"Thần. . . . . . Thần. . . . . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT