Ánh trăng mông lung, cả vùng đất như được phủ thêm một tầng lụa mỏng, mùa thu mát mẻ đuổi đi mùa hè nóng bức, làm cho lòng người cũng trở nên ấm áp.

Ký ức không tốt luôn hóa thành ác mộng vào ban đêm yên tĩnh, phá rối khiến người ta không thể an tâm nghỉ ngơi, Tần Mặc mở mắt ra lần nữa, ngồi dậy, hơi hơi thở dốc. Trong bóng tối, chỉ có ánh trăng lờ mờ, xuyên qua màn mỏng cửa sổ, rơi vào bên trong phòng.

Ánh sáng mỏng manh chiếu vào, nghĩ lại làm sắc mặt của cô tái nhợt, vừa quay đầu, đã gặp hình ảnh bản thân trong gương, hai mắt vô hồn đang nhìn chính mình. Rùng mình một cái, giống như cô nhìn xuyên thấu qua gương mà lại gặp được một người khác.

"Làm sao vậy?"

Người nằm bên cạnh vai cô, phát hiện thân thể của cô lạnh lẽo, ôm cô vào trong lồng ngực ấm áp, nhưng thân thể của cô vẫn khẽ run như cũ.

"Lạch cạch" một tiếng, trong phòng sáng lên, Tần Mặc nheo lại mắt, ánh sáng đột ngột hiện lên làm cô chưa kịp thích ứng.

"Em lại nằm mơ."

Giọng nói Tần Mặc khẽ run, giống như gặp lại sự việc ngày đó, cảnh tàn khốc, khiến cô không khỏi há miệng thở dốc.

"Không sợ, có anh ở đây."

Phong Thần hôn nhẹ trên sợi tóc của cô, cảm xúc thoáng lạnh, đả kích năm ấy, đối với cô mà nói, nhất định là rất tàn nhẫn. Một cô gái nhỏ chưa đến mười tuổi, đối mặt với người thân của mình rời đi, trong lòng đau đớn và bi thương cỡ nào.

Nhưng anh không muốn nhìn cô bị thù hận khống chế, muốn báo thù, con đường này đi vô cùng vất vả. Nhiều năm như vậy, cô đã trải qua khổ cực như thế, bao kín chính mình trong một thế giới lạnh lẽo. Cô không tìm thấy lối ra, người khác cũng không đi vào được, chỉ tùy ý cô lớn lên trong hoàn cảnh lạnh lẽo đó, dần dần quên mất đi cuộc sống vui vẻ là như thế nào.

Phong Thần đau lòng Tần Mặc như vậy, nhưng cũng biết, trong lòng cô, thù của mẹ và em gái, chính là một cây gai.

Gốc cây gai đâm thật sâu vào lòng của cô, chỉ có trừ tận gốc, mới có thể làm cho cô một lần nữa nở nụ cười. Nhưng mà, sau khi cô báo thù xong, thật sự cô sẽ lại vui vẻ sao?

"Thần. . . . . . Anh thật sự không để cho em giúp anh sao?"

Tần Mặc nhíu mày, không chịu khuất phục tiếp tục truy hỏi, Phong Thần nói dịu dàng cự tuyệt đề nghị của cô trong phòng cà phê hôm nay.

Phong Thần không muốn khiến cho cô đi vào vũng lầy này, mặc dù nàng đã sớm ở trong đó, anh cũng muốn kéo cô ra khỏi.

"Không phải là không để cho em giúp, mà là. . . . . . Anh không muốn em chỉ nghĩ đến báo thù, Tiểu Mặc, người nợ em, anh sẽ không nương tay. Anh biết rõ em khổ sở, anh cũng sẽ không ngăn cản em, cho dù con đường này có khó đi hơn nữa, anh vẫn luôn bên cạnh em."

Anh sẽ không làm chủ vì cô, anh tôn trọng quyết định của cô, cũng sẽ ủng hộ quyết định của cô.

Hai mắt Tần Mặc mở to, trước đó, cô chỉ nghĩ tới việc muốn Lam Thiệu Đường nợ máu phải trả bằng máu, cũng không nghĩ đến, có người nâng đỡ cho cô.

"Em sẽ không giết ông ta, em sẽ khiến cho ông ta nhận được quả báo trừng phạt!"

Phong Thần gật đầu một cái, hiểu tâm trạng của cô, chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, Tần Mặc đưa tay ra lấy, không biết đối phương nói những gì, sắc mặt của cô có chút kỳ quái, lạnh nhạt nói đã biết, thuận tiện cúp điện thoại.

Cô đứng dậy, Phong Thần hỏi : "Đã trễ thế này, em còn định đi đâu?"

Tần Mặc mấp máy môi : "Lam Vụ Vũ đến nhà em, em phải trở về."

Phong Thần xuống giường đi theo, giọng hơi trầm xuống, nói anh đưa cô đi, không cho cô cự tuyệt rồi khoác áo rời đi.

Đến nhà họ Tần, bên trong nhà đèn điện sáng trưng, mấy chiếc xe màu đen dừng trước cửa nhà, xem ra có nhân vật quan trọng đến chỗ này. Phong Thần và Tần Mặc liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau xuống xe, đi vào.

"Ba. . . . . ."

"Bác Tần, chúng cháu đã trở về."

Hai người vừa vào phòng, lực chú ý của người bên trong, lập tức tập trung vào trên người bọn họ.

"Mặc Mặc, em không thể ở cùng một chỗ với anh ta!"

Lam Vụ Vũ vừa thấy Tần Mặc, vẻ mặt liền trở nên kích động, nhìn thấy Phong Thần thân mật dắt tay của cô, đáy mắt xẹt qua vẻ tức giận.

Lam Vụ Vũ vẫn ăn mặc sạch sẽ như cũ, toàn thân tao nhã, thế nhưng khuôn mặt tuấn tú thâm túy, có vẻ tái nhợt mệt mỏi, giống như đã trải qua một trận bệnh nặng.

Có lẽ là do tâm tình dao động phập phồng quá lớn, anh một tay che ngực, một tay che miệng ho nhẹ, có vẻ hết sức khó chịu.

"Vụ Vũ, ngươi không nên chạy đến như thế này!"

Một tiếng nói đầy uy lực phát ra, Phong Thần vừa vào cửa đã nhìn thấy Lam Thiệu Đường ngồi ở một bên, khuôn mặt trải qua nhiều năm tháng, làm rõ nên nét nghiêm nghị và quyết đoán của ông ta.

Lam Thiệu Đường nhàn nhạt nhìn qua Phong Thần, chỉ là nhẹ nhàng liếc qua, nhưng sâu tận xương tủy cũng là dò xét, mang theo đánh giá sắc bén, thật sâu tìm tòi nghiên cứu.

Giọng ông ta mang theo ý ra lệnh, làm người ta rất không thoải mái, giống như, lời của ông ta nói, là thuộc hạ của mình, mà không phải là con ông ta. Mang theo cảm giác cao cao tại thượng hơn người, cuồng vọng giống như đang quan sát một con kiến.

"Cha, thân thể của con, tự con biết rõ."

Lam Vụ Vũ thở hổn hển, ngực có chút đau, thời điểm khi ánh mắt nhìn về phía Tần Mặc, lại mang theo một tia khẩn cầu.

"Khuya lắm rồi, ba, con lên phòng trước."

Tần Mặc trực tiếp kéo tay Phong Thần đi lên phòng, dưới tình thế cấp bách, Lam Vụ Vũ bước đến trước mặt cô, ngăn đường đi của hai người.

Hành động hiện tại của cô, là muốn nói cho mọi người, cô và Phong Thần, chuyện đã định, lòng đã cho phép, không thể tách ra. Nếu rời nhau một chút, cũng đủ cho cô chết cả trăm lần.

"Thọ Diệp, tôi lại không biết, Tiểu Mặc và người nối nghiệp tương lai của nhà họ Hàn, thân mật với nhau như vậy."

Lam Thiệu Đường mở miệng lần nữa, ánh mắt thâm trầm nhìn về hai người, mang theo áp lực vô hình.

"Chuyện bọn nhỏ, chúng ta dĩ nhiên là không quản được rồi, con gái lớn không dùng được mà!"

Tần Thọ Diệp cười ha hả trả lời, chỉ nói tâm tư của con gái, người làm cha như ông cũng không quản được, chỉ có thể mặc cô vậy.

Hai người đánh thái cực với nhau, một chút cũng không nhìn ra, hai nhân vật hết sức quan trọng này có bất kỳ điều gì không hòa hợp.

"Nếu là lúc trước, đương nhiên tôi cũng vui khi thấy chuyện hai đứa, nhưng gần đây tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn, cũng không thể không nhắc nhở Tiểu Mặc một chút, cẩn thận quen biết với người không hiểu rõ."

Thái độ của ông ta như một trưởng bối, quan tâm đến tương lai hạnh phúc của tiểu bối, nhưng cẩn thận suy nghĩ lời nói của ông ta, không khó để phát hiện, ông ta gặp chuyện ngoài ý muốn, sáng ám chỉ tối ám chỉ, cũng là đang ám chỉ về phía nhà họ Hàn.

Hình như Tần Mặc đã hiểu rõ ràng, tại sao Lam Vụ Vũ đã khuya như vậy còn xuất hiện trong nhà cô, nhất định anh ta đã biết kế hoạch gì đó của Lam Thiệu Đường. óOng ta ngàn tính vạn tính, lại không ngờ người phá rối thế cục là Lam Vụ Vũ, nhưng chính bởi vì Lam Vụ Vũ phá rối, tình thế dường như lại xảy ra biến hóa mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play