Editor: chenqiucao

Tần Mặc bị đẩy ngã ở trên bàn, cô khẽ rên một tiếng, sắc mặt đỏ hồng, trông rất đẹp mắt. Hai tay Phong Thần chống bên người cô, nhìn đứa nhỏ dưới thân từ trên cao xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Anh...anh muốn thế nào. . . . . ."

Phong Thần giữ chặt cái cằm xinh xắn của cô, hơi thở lan tỏa rõ ràng không giống trước đây, phòng làm việc mờ tối chính là thuộc về địa ngục của anh, mà giờ khắc này, anh đã hóa thân thành tên ác ma chiếm đoạt.

"Cô muốn biết tiếp theo sẽ xảy ra cái gì không?" Anh vừa nói, ngón tay thon dài vừa vén vạt áo của cô lên, nguy hiểm vuốt ve làn da non mềm trên eo nhỏ của cô.

Giọng điệu của anh lạnh nhạt như vậy, giống như đang thảo luận hôm nay sẽ đi chơi ở đâu, Tần Mặc bắt được cái tay không tốt kia, sau khi hô hấp bình tĩnh lại, mới chậm rãi mở miệng, "Chuyện như vậy không cần anh dạy!"

"Vậy cô muốn tìm ai? Tiểu tử Bùi Thiểu Y kia?"

Tần Mặc nheo mắt lại, vung tay tát một cái về phía Phong Thần, tiếng vang lanh lảnh vang vọng trong phòng làm việc, không chờ Phong Thần có phản ứng, cô khom gối hướng về phía bụng của anh hung hăng một đạp.

Phong Thần rên lên một tiếng, Tần Mặc thuận thế đẩy cơ thể anh ra, lấy lại tự do.

"Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"

Tiện tay nhặt tất cả những thứ có thể lợi dụng ở bên cạnh lên, trực tiếp ném về phía Phong Thần, tất cả mọi thứ trong nháy mắt đều tới thăm hỏi trên người anh.

"Cô dừng tay cho tôi. . . . . ."

Anh xoa bụng dưới, tránh trái tránh phải, một cước của Tần Mặc làm anh kêu khổ liên tiếp, còn chưa xoa dịu được, một oanh tạc lại theo nhau mà tới, gần như khiến anh chạy trối chết, chật vật không chịu nổi.

Tần Mặc hung dữ đạp cửa đi ra, Tư Đồ Kiều núp ở một góc ghé đầu nhìn vào bên trong, cừ thật! Phòng làm việc này hoàn toàn thay đổi, mặt đất bừa bãi, hình như đã trải qua một cuộc càn quét.

Nhìn lại ông chủ của hắn một chút, Phong Thần hình như nghiêng người dựa vào bên tường, dáng vẻ cắn răng chịu đựng, nha đầu kia xuống tay thật đúng là không nể mặt.

"Xem ra tình hình chiến đấu vô cùng oanh liệt a!"

Tư Đồ Kiều lảo đảo đi vào, Phong Thần vịn vào tường, ngồi trên ghế sa lon không bị tai họa giáng xuống, "Người đâu!"

"Người kia không biết cấp trên là ai. . . . . ."

"Ai bảo cậu nói cái này !"

Tư Đồ Kiều nhún vai một cái, "Người ta dĩ nhiên là đi cùng bạn trai rồi!"

"Cái gì!"

Anh mới vừa rồi cũng tự thể nghiệm cảnh cáo cô, đàn ông đều là động vật nguy hiểm, cô lại còn dám đi ra ngoài cùng Bùi Thiểu Y, thật là không biết sống chết!

Sau khi Tần Mặc và Bùi Thiểu Y ra ngoài, vẫn trầm mặc không nói, mục đích tối nay của bọn họ là tìm ra người lén lút để lộ hàng ra ngoài nếu không phải là người của Phong Thần nửa đường ngáng chân, thì người đàn ông kia hẳn là bị bọn họ bắt được.

"Hôm nay thật đúng là lãng phí thời gian!"

Bùi Thiểu Y ảo não nói, nếu không phải là bị chặn lại, cậu nhất định sẽ không để cho Phong Thần mang Tần Mặc đi . Trong mười phút ngắn ngủn này, anh có thể nói là lòng như lửa đốt.

"Cậu hai. . . . . . Ông chủ sẽ không đồng ý cậu nhúng tay vào chuyện này, kế tiếp hãy giao cho tôi đi!"

Tên thủ hạ kia vẻ mặt cầu xin, cũng không biết Bùi Thiểu Y nghe được tin đồn từ đâu, cậu ta muốn theo chuyện này, hắn vẫn gạt ông chủ nhà mình!

"Cậu vội cái gì! Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm! Cầm đi!"

Đem vật mua được ném cho người kia, cậu cáu không phải là tại người kia, mà là. . . . . . Từ sau khi Tần Mặc trở về, có cái gì đó không đúng.

Tần Mặc thấy không có chuyện của mình, liền phất phất tay, định đi về, nhưng Bùi Thiểu Y lại kéo tay của cô, "Mặc Nhi, cậu có để ý bối cảnh của mình không?"

"Cái thế giới này vốn không hoàn mỹ, tôi cũng chưa chắc đã thanh cao hơn, có tư cách gì mà xem thường cậu."

Sự tàn khốc của thế giới này, khi còn bé cô đã từng trải qua, không phải vì từ nhỏ cô đã sống trong xã hội đen, ngược lại, cha vẫn luôn dành cho cô ánh sáng của cuộc sống hạnh phúc, nhưng. . . . . . Ánh sáng và hạnh phúc của cô,từ sau khi mẹ và em gái qua đời, cũng cùng nhau vỡ nát sụp đổ rồi.

Mới đầu cô căn bản không biết hôm nay sẽ gặp phải Phong Thần, cũng không biết, chỗ hôm nay đi là địa bàn của Phong Thần, cô vốn cảm thấy, Phong Thần chỉ là một thương nhân, nhưng nhận thức này, ngay từ khi mới bắt đầu đã sai rồi.

Có lẽ, đây cũng là một trong những nguyên nhân cha giao cô cho Phong Thần.

"Vậy, vậy chúng tai. . . . . . Kết giao đi!"

Bùi Thiểu Y lấy dũng khí, bật thốt ra, cả khuôn mặt đỏ bừng, nếu Tần Mặc đã không còn bị Phong Thần quản nữa, vậy có phải là đại biểu, cô có thể tiếp nhận cậu hay không?

Thiếu niên xấu hổ cúi đầu, lòng bàn tay nắm tay thiếu nữ hơi đỏ mồ hôi, tia sáng ánh vàng của đèn đường kéo bóng dáng hai người cao dài ra, nhìn qua duy mỹ mà lại lãng mạn.

Vẻ mặt của hai người đàn ông núp trong bóng tối khác xa, mặt Tư Đồ Kiều hào hứng bừng bừng nhìn sự tình phát triển, mà mặt Phong Thần lại âm trầm, chẳng bao lâu sau, anh cũng lén lén lút lút rình coi người khác cầu ái như vậy? !

Chỉ thấy Tần Mặc chậm rãi đến gần Bùi Thiểu Y, trực tiếp liền ôm lấycậu ta, nếu không phải Tư Đồ Kiều liều mạng đè Phong Thần lại, anh đã sớm nhảy ra ngoài kéo hai người ra.

Nhìn từ góc độ của hai người, hai người trẻ dường như đang hôn môi triền miên, hồi lâu mới tách ra.

Nhìn hai người bọn họ rời khỏi đối phương, vẻ mặt Phong Thần âm trầm hận không thể rút gân lột da Bùi Thiểu Y, Tư Đồ Kiều thổn thức, không ngờ lúc sinh thời, hắn lại có thể nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Phong Thần.

"Bắt đầu từ hôm nay, cậu giám sát cô ấy thật kỹ cho mình, nếu không cậu hãy đến Nam Phi cho mình!"

Tư Đồ Kiều nhìn Phong Thần bực tức rời đi, cảm khái thứ cảm tình này thật sự làm cho người ta bị lạc mất bản tính, hắn cũng rất bội phục Tần Mặc, lại có sức ảnh hưởng với Phong Thần lớn như vậy.

Nếu hắn và Tần Mặc hai người đứng chung trên một chiến tuyến, như vậy hắn nên báo cho Tần Mặc, không chừng còn có thể có biện pháp chỉnh Phong Thần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play