Editor: chenqiucao

Bên trong phòng truyền đến tiếng "đoàng đoàng đoàng đoàng", Phong Thần còn chưa tới, cũng đã nghe được tiếng động, giữa lông mày anh tỏa ra áp bức hung ác nham hiểm.

"Đi lấy chìa khóa dự phòng cầm đến đây!"

"Thiếu gia, chìa khóa bị tiểu thư cầm đi. . . . . ."

Lão quản gia vẻ mặt như đưa đám, Tần Mặc đoạt lấy chìa khóa liền đi, ông xương cốt đã già này chạy làm sao bằng cô? Một cái chớp mắt, người đã bỏ chạy không thấy bóng dáng.[Truyện được edit bởi chenqiucao Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

"Tần Mặc, cô mở cửa ra cho tôi!"

Anh đè nén lửa giận, bên trong lại truyền đến tiếng vỡ vụn đối kháng với anh, đám người hầu cũng tụ tập tại đại sảnh, nhìn thiếu gia nhà mình sôi gan với cửa phòng.

Cuộc chiến tranh này cuối cùng vẫn bùng nổ, nhanh hơn so với bọn họ dự trù.

Bên trong phòng lập tức không có động tĩnh, Phong Thần cắn răng nghiến lợi, không đợi anh nghĩ phải xử trí vật nhỏ này như thế nào, một cỗ mùi khét từ trong khe cửa truyền ra.

Mặt Phong Thần liền biến sắc, đạp mạnh mấy đá về phía cửa phòng, cửa phòng lại vẫn như cũ không nhúc nhích, anh mắng một tiếng, bảo quản gia lấy búa ra, hung hăng bổ xuống khóa cửa.

"Tần Mặc, cô chết chắc rồi!"

Anh tức giận phá vỡ cửa, bên trong phòng một mảnh bừa bãi, mà bên trong chậu đặt ở bên cạnh, đang bốc lên sương mù màu trắng.

"Lan?"

Không thấy tung tích Tần Mặc, chỉ có một mình Lan ở bên trong phòng, cửa sổ mở rộng ra, dùng ga giường kết thành dây thừng buộc cố định ở một chỗ, một đầu khác ở ngoài cửa sổ.

Phong Thần mặt liền biến sắc, "Hai người các cậu giỏi lắm!"

Lan khẽ mỉm cười, tỏ vẻ thân sĩ phong độ, "Tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc!"

"Tư Đồ Kiều, cho cậu một ngày, tìm cô ấy trở lại cho mình!"

Âm thanh âm u của Phong Thần truyền đến, cả người Tư Đồ Kiều run lên, khóe miệng co giật, một ngày? Trời ơi, anh ta nhìn Lan một cái, nét mặt có chút cổ quái, lại nhanh chóng rời đi, đi tìm người.[Truyện được đăng chính thức tại DĐLQĐ]

Những ngày này Bùi Thiểu Y đều bị Phong Thần làm cho tức điên lên, không chỉ không để cho Tần Mặc gặp cậu, còn không nhận điện thoại của cậu! Nhưng cậu vẫn có ý định đi thử vận khí một chút, nói không chừng sẽ có cơ hội, mà cơ hội lại gặp trên nửa đường!

"Mặc Nhi!"

Đang đi trên đường, cậu gặp được Tần Mặc trốn nhà thành công.

"Dẫn tôi đi!"

Hai mắt Tần Mặc trong veo như nước chống lại mắt của cậu, Bùi Thiểu Y liền không cách nào cự tuyệt yêu cầu của cô, nghe những lời này, thế nào cũng cảm thấy có ý tứ bỏ trốn. Ngực cậu đột nhiên trào ra một cỗ lý tưởng hào hùng, nhất định là Tần Mặc không chịu được sự áp bức Phong Thần, quyết định tiếp nhận cậu!

Cậu cầm chặt tay Tần Mặc, vô cùng kiên định gật đầu, "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ dẫn cậu đi!"

Bùi Thiểu Y suy nghĩ chỉ chốc lát, kéo Tần Mặc đi về một phương hướng khác, hiện tại chỗ của Bùi Thiểu Y không thể đi, bên kia Sở Linh Tầm càng không thể đi, Kim Na Na cũng không giúp được cô.

Cậu vừa đi vừa bấm điện thoại, Tần Mặc mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của phụ nữ, không đến hai câu, Bùi Thiểu Y liền cúp điện thoại.

"Cậu ra ngoài như thế nào?"

Phong Thần nhốt cô vô cùng chặt, lại một tấc cũng không rời cô, Tần nói sơ qua một lần, mặt không chút thay đổi.

Buổi trưa mặt trời hết sức gay gắt, trên trán hai người, cũng rịn ra một tầng mồ hôi, trái đất hoàn toàn bị ánh mặt trời chói chang nướng, trên đường nhựa bốc lên khí nóng, người đi ở bên trên nóng hầm hập giống như bánh màn thầu hấp.

Nửa giờ sau, người Bùi Thiểu Y hẹn đến trễ, "Xin lỗi, tôi tới chậm. . . . . ."

Âm thanh mừng rỡ ở sau lưng vang lên, nhưng âm cuối lại có chút kinh ngạc, mơ hồ có chút trầm thấp. Tần Mặc xoay người, gật đầu một cái, lên tiếng chào.

"Thiểu Y?"

Người tới chính là Tưởng Viện Viện một tuần trước được đám người Sở Linh Tầm cứu, giờ phút này, vẻ mặt của cô nghi hoặc nhìn Bùi Thiểu Y, anh vội vội vàng vàng gọi cô ra ngoài, là vì cái gì?[Edit by chenqiucao Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn]

Còn tưởng rằng chỉ có hai người bọn họ, nhưng không nghĩ, còn có Tần Mặc.

"Mặc Nhi gần đây cần ở lại chỗ của cô, không thành vấn đề chứ!"

Bùi Thiểu Y cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng ra mục đích hẹn gặp mặt cô, ánh mắt Tưởng Viện Viện run lên, theo bản năng nhìn về phía Tần Mặc. Trái tim có chút cô đơn, nhưng vẫn mở miệng, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Chính là ở nhờ mấy ngày, hỏi nhiều như vậy làm gì!"

Mặt Tưởng Viện Viện cứng ngắc, khóe miệng cứng đờ, Tần Mặc nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Nếu như không tiện, tôi cũng không miễn cưỡng,."

"Không, chỉ sợ cô không quen."

Mặc dù hai người bọn họ không tính là quen thuộc, nhưng Tần Mặc ở trường học cũng từng giúp cô giải vây, hiện tại muốn cô giúp một tay, dĩ nhiên là không thể từ chối. Hơn nữa. . . . . . Tưởng Viện Viện giương mắt nhìn Bùi Thiểu Y một cái, trong mắt ẩn giấu chút tình cảm nào đó.

Tư Đồ Kiều tìm ba ngày, vẫn không tìm được chỗ Tần Mặc ẩn náu, lo lắng vây quanh, Phong Thần cau mày, trong lòng cũng lo âu không dứt.

"Hiệu suất làm việc của cậu, khi nào thì kém như vậy!"

"Chỗ nào cô ấy có thể đi, mình đều tìm khắp rồi. . . . . ."

Tư Đồ Kiều cũng rất uất ức, biển người mênh mông, tìm một người cũng phải cần thêm mấy ngày chứ! Hắn cũng không phải là chó, mũi cũng ngửi không ra mùi của cô a!

Tròng mắt Phong Thần sâu kín, giống như biển rộng sâu thẳm, nhìn không thấu, anh nắm ngón trỏ lại đặt ở dưới cằm, trầm mặc không nói lời nào. Gió lạnh trong phòng ngăn cách nóng bức bên ngoài phòng, một bức tường, hai thế giới.

Anh hơi cúi đầu, không nói lời nào, mi mắt rủ xuống, che giấu giảo hoạt bên trong.

Rất lâu sau đó, khi Tư Đồ Kiều cho là Phong Thần đã ngủ, anh rốt cuộc lên tiếng, "Hừ, xem ra phải xuống tay với cậu ta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play