Ngoài cửa vẫn còn đang ồn ào, Sở Linh Tầm cau mày, người núp ở sau lưng cậu run lẩy bẩy, nắm thật chặt góc áo của cậu.
"Tiểu tử thúi, chớ trổ tài anh hùng, đem cô bé kia giao ra đây!"
Đối phương khí thế hung hăng, mỗi người đều đỏ mặt, hình như đều uống quá nhiều, mắt tia đầy máu, trực tiếp nhìn chằm chằm cô gái sau lưng Sở Linh Tầm.
Sở Linh Tầm đẩy kính trên mũi, "Cô ấy là bạn học của tôi, có chỗ nào đắc tội với các người, tôi thay cô ấy nói lời xin lỗi."
"Hừ, mày là cái thứ gì chứ!"
"Có vấn đề gì thì hãy đến nhà họ Sở tìm người, Sở Linh Tề sẽ rất vui lòng giải quyết!"
Sở Linh Tầm vốn cũng không muốn mang anh trai mình ra, nhưng thấy đối phương cực kì hung dữ, có vẻ như không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, nên chỉ có thể mang Đại Phật ra dọa áp tiểu quỷ.
Những người kia mặc dù là uống nhiều quá, nhưng vừa nghe đến tên tuổi của Sở Linh Tề, liếc mắt nhìn nhau, do dự trong chốc lát. Sở Linh Tầm nói chắc nịch, để cho bọn họ nhất thời cũng mịt mờ không rõ, cậu ta nói thật hay giả.
Cuối cùng, bọn họ người thì trở về, người thì ở lại chỗ này, chỉ sợ cậu mang người đến.
Sở Linh Tầm hừ lạnh một tiếng, mang cô gái phía sau vào trong phòng.
"Hey? Sao cậu lại dẫn cô ta tới đây?"
Bùi Thiểu Y nhíu mày, Kim Na Na cũng kinh ngạc trong chốc lát, mà Tần Mặc say bí tỉ lại giương mắt, mơ mơ màng màng chỉ nhìn thấy một dáng người, "Kia. . . . . . Người kia là . . . . . ."
"Thật xin lỗi, tôi có phải đã gây ra phiền toái cho mọi người rồi hay không?"
Người được Sở Linh Tầm cứu không phải là ai khác, chính là Tưởng Viện Viện đã lâu không gặp, cô ấy mặc bộ đồng phục phục vụ của Vũ Dạ, hình như là làm việc trong Vũ Dạ.
"Cô...cô làm việc ở đây?"
Kim Na Na không xác định hỏi, trước kia trong nhà Tưởng Viện Viện không thất bại, dù sao cũng không tồi, cha cũng là quan, dĩ nhiên là không biết nỗi khổ của nhân gian, nhưng bây giờ lại trở thành phục vụ giải trí, hầu hạ người khác.
Thiên đường địa ngục, chỉ trong nháy mắt, làm người ta thổn thức không dứt.
"Xảy ra chuyện gì? Cô trêu chọc ai à?"
Bùi Thiểu Y cau mày, cậu đã sớm biết chuyện Tưởng Viện Viện làm việc ở đay rồi, nhưng không ngờ sẽ gặp cô dưới tình huống này.
"Người nọ đột nhiên liền muốn tôi. . . . . . Tôi trực tiếp chạy ra, tôi thật sự là không biết những người kia làm cái gì. . . . . ."
Tưởng Viện Viện nhớ tới mới vừa rồi suýt nữa bị tóm lại, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
Tần Mặc ợ ra hơi rượu, rượu cồn trong thân thể phát huy công hiệu, sắc mặt đỏ hồng, cả người nóng ran. Cô khẽ thở dốc, chống người lên, "Nóng quá. . . . . . Tôi muốn đi ra ngoài. . . . . ."
Cô hình như không tham gia vào trong tình hình này, mới vừa đứng dậy, Bùi Thiểu Y liền đỡ thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của cô, "Cậu không sao chớ? Tôi đưa cậu trở về trước?"
Tần Mặc say rượu mất đi sự lạnh lùng của ngày thường, giống như là một đứa bé giận dỗi, có hỉ nộ ái ố của người bình thường, la lối om sòm tùy thích.
"Được được được, không trở về, cậu cẩn thận kẻo ngã. . . . . ."
Bùi Thiểu Y khẩn trương ôm thân thể Tần Mặc, nhìn cô đung đưa trái phải, tim của cậu cũng bất ổn, chỉ sợ cô sẽ té ngã.
"Hai cậu đi trước đi!"
Sở Linh Tầm tỉnh táo nói, cậu dù sao cũng có nhà họ Sở làm chỗ dựa vững chắc, coi như thế lực của đối phương có lớn hơn nữa, cũng phải cố kỵ mấy phần. Cậu sợ lại xảy ra chuyện như lần trước, hay là cứ đem con gái đi trước là tốt nhất.
"Bây giờ muốn đi, sợ rằng quá muộn rồi!"
Cửa phòng bị đẩy ra, trong chớp mắt, một nhóm người nối đuôi nhau đi vào, trong mắt phượng của người đàn ông dẫn đầu mang theo hài hước, anh ta nhìn Sở Linh Tầm, từ từ dạo bước đến trước mặt cậu.
"Thì ra là em trai nhỏ cua Sở gia, chuyện lần trước vẫn chưa nhận được dạy dỗ? Còn dám tới nơi này chơi?"
"Tư Đồ đại ca, cô ấy là bạn học của em, nể mặt của anh trai em, có phải hay không. . . . . ."
Sở Linh Tầm thở phào nhẹ nhõm, thì ra là người quen biết, Sở linh Tề và Tư Đồ Kiều có chút giao tình, cậu cũng đã gặp mấy lần, nhưng cậu cũng không chắc chắn có thể khiến Tư Đồ Kiều buông tha Tưởng Viện Viện.
"Nể mặt của anh trai cậu? Một tiểu thư nhà quan đã rớt đài, đáng để cậu dùng mặt mũi của anh trai cậu đến đòi giao tình?"
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Đồ Kiều mang theo nhàn nhạt khinh thường, Tưởng Viện Viện núp ở sau lưng Kim Na Na, run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ lên, điềm đạm đáng yêu.
"Anh rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Bỗng dưng, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên, Tư Đồ Kiều trong nháy mắt nhìn lên, trong lòng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Anh muốn người, hay là muốn mặt mũi?"
Tần Mặc ngồi phịch ở trong ngực Bùi Thiểu Y, khóe miệng treo lên nụ cười lạnh, trong giọng nói là uy hiếp, là bức hiếp.
"A, Thần biết cô ở đây không?"
Tư Đồ Kiều dĩ nhiên biết video trong tay cô, nhất định sẽ làm cho anh ta vỡ tung trong một đem, nhưng anh ta vẫn không cam lòng a! Bị một cô bé uy hiếp, nói ra sẽ bị thủ hạ của anh ta cười nhạo có được hay không!
"Anh ta biết thì thế nào! Không biết thì thế nào! Anh cảm thấy có thể uy hiếp tôi? Nói cho anh biết! Tôi mới không sợ anh ta, xem tốc độ của anh nhanh hơn, hay tốc độ phát tán của tôi nhanh hơn!"
Một giọt mồ hôi lạnh Tư Đồ Kiều vương trên trán, tiểu nha đầu này hỏa khí hình như rất lớn, chẳng lẽ là Phong Thần chọc tới cô? Nhìn bộ dạng bất cứ giá nào của cô, kiêu ngạo cũng không nhỏ.
Anh ta phất phất tay, để cho thủ hạ người trước tiên lui ra ngoài, anh ta thua trong tay cô gái này, đồng hồ trên cổ tay đã chỉ mười hai giờ, lại nhìn Bùi Thiểu Y ôm Tần Mặc, anh không phải nên thông báo một chút cho Phong Thần chứ?
"Vậy tôi đưa cô về trước nha? Đã trễ thế này, Thần sẽ lo lắng."
Những lời này khiến Tần Mặc phản ứng càng lớn, "Lo lắng cá quỷ a! Ai cần anh lo!"
Cô tránh thoát khỏi cánh tay Bùi Thiểu Y, bước chân không ổn định đi về phía Tư Đồ Kiều, rượu cồn bắt đầu gây tê thần kinh của cô, dưới chân mềm nhũn, thân thể nghiêng hẳn về một bên.
Tất cả mọi người có mặt lên tiếng kinh hô, đầu Tần Mặc đụng phải tay vịn ghế sa lon, đau đớn kêu lên một tiếng rồi không có phản ứng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT