Lúc này Bùi Thiểu Y tỉnh táo hơn phân nửa, Sở Linh Tầm cũng bị anh trai mình khiển trách nửa ngày, nhưng cũng không quên bảo Sở Linh Tề đi tìm Tần Mặc và Kim Na Na. Bùi Thiểu Hiên mặt lạnh, nhìn hai tiểu tử trong phòng làm việc hai tiểu tử này, thầm mắng không biết trời cao đất rộng.
"Anh, anh mau đi tìm Mặc Nhi, nếu không sẽ tới không kịp!"
Bùi Thiểu Y lo lắng cực độ, kéo Bùi Thiểu Hiên để cho hắn ta ra lệnh, Bùi Thiểu Hiên mặt lạnh không lên tiếng, hừ lạnh một tiếng.
"Người nào tới đây không phải là nhân vật có máu mặt, em muốn anh không tiếp tục buôn bán nữa!"
"Em. . . . . . Anh không phải trông nom, tự em sẽ đi tìm từng phòng một!"
Bùi Thiểu Y tính tình bướng bỉnh vừa đến, cũng không quan tâm, lập tức liền giận đùng đùng đi tới cạnh cửa.
"Em đứng lại đó cho anh!"
Bùi Thiểu Hiên vừa thấy Bùi Thiểu Y sắp xông ra, vung tay lên, thủ hạ liền ngăn cản Bùi Thiểu Y, "Anh, anh thấy chết mà không cứu! Quá máu lạnh rồi, em sẽ không tha thứ cho anh!"
Bùi Thiểu Y giận đến mặt đỏ rần, Bùi Thiểu Hiên tát một cái trên mặt cậu, mặt cũng tái đi.Cái tát này làm cho Bùi Thiểu Y buồn bực, nhìn anh trai đang tức giận đùng đùng ở trước mặt, tức thì không biết nên nói cái gì cho phải.
"Tốt! Cậu thật là em trai tốt của tôi! Tôi vất vả mở Vũ Dạ là vì cái gì! Còn không phải là vì tạo điều kiện cho cậu đi học, trên người cậu mặc, trong miệng cậu ăn, cái gì không phải là của tôi đưa cho cậu! Cậu lại còn nói tôi máu lạnh! Nếu ông đây máu lạnh, hôm nay cậu sẽ không đứng ở nơi này rồi !"
BùiThiểu Hiên nhìn em trai cúi đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, đúng lúc này cửa bị đẩy ra, "Ông chủ, Phong tổng giám đốc tới."
"Tần Mặc ở đâu?"
Phong Thần đi thẳng vào vấn đề, vừa thấy Sở linh Tề cũng ở đây, Sở Linh Tầm ở một bên không có lên tiếng, thấy Kim Na Na đi theo sau Phong Thần, vẻ mặt kinh ngạc.
"Na Na, cậu không sao chứ? !"
Sở Linh Tề trừng hai mắt, thấy Phong Thần cũng long đong mệt mỏi chạy đến, không khỏi có chút kỳ quái.
"Phòng số 1203!"
Bùi Thiểu Hiên bị Bùi Thiểu Y làm cho tức giận không nhẹ, tiểu tử chết tiệt này thật là đầu heo, Tần Mặc người ta mặc dù về mặt danh nghĩa là vợ chưa cưới của Phong Thần, nhưng nếu như thực sự xảy ra chuyện ở chỗ của mình, thì hắn ta cũng cần phải gánh trách nhiệm . Huống chi còn có quan hệ của Sở Linh Tề và Phong Thần cực tốt, chỉ cần hắn lấy một cái cớ, Vũ Dạ sẽ có phiền toái.
Mình làm ăn thật sự không phải là hoàn toàn nghiêm chỉnh, bên ngoài sớm đã có người nhìn chằm chằm, chỉ chờ hơi có biến động nhỏ thì sẽ khiến hắn đến ứng phó không kịp! Nếu hắn không an bài thỏa đáng, còn có thể an an ổn ổn ngồi ở chỗ này?
Bùi Thiểu Y sững sờ nhìn Phong Thần như gió đến rồi đi, ngơ ngác nhìn Bùi Thiểu Hiên, giống như hơi hiểu ra, "Anh,em. . . . . ."
"Em cái gì mà em! Còn không tới tìm người yêu của em!"
Khi Bùi Thiểu Hiên nói những lời này, trong lòng có chút ê ẩm, Bùi Thiểu Y do mình nuôi lớn, kết quả lại vì một con nhóc mà khiêu chiến với hắn!
Phong Thần không dùng bước chạy tới phòng số 1203, đoạt lấy vụ thẻ ra vào của nhân viên phục ở đằng sau,xông cửa mà vào.
Tần Mặc nghe tiếng động theo bản năng nhìn râ cửa, lực đạo trên tay lại tuyệt không buông lỏng, Phong Thần sững sờ nhìn căn phòng hỗn độn, có thể rơi vỡ có thể đập vỡ hỏng nát tất cả, chỉ có một cái giường vẫn hoàn hảo.
Roi da màu đen vùi ở trong tay Tần Mặc, người đàn trên giường bị rút chỉ còn lại một cái quần lót, toàn thân ướt nhẹp, hình như bị dội nước. Đôi tay bị ở sau lưng, trong miệng khẽ hô tiêu điều lạnh lẽo.
Hắn ta hình như cũng nhận thấy được có người đến, vừa quay đầu, liền nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc.
"A. . . . . . Phong Thần! Sở Linh Tề!"
Phong Thần cười đến nghẹn, từng bước từng bước đi về phía giường lớn, "Kiều, không ngờ, không ngò cậu lại có thể như vậy, thế nào? Tư vị rất tốt?"
"Cậu. . . . . .Cậu và cô ấy. . . . . ."
"Vừa vặn, ta là người giám hộ của cô ấy."
Tư Đồ Kiều kêu rên một tiếng, thật muốn cứ như vậy mà bất tỉnh, đáng tiếc không có theo nguyện vọng của hắn.
"Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . . Cô làm gì đấy!"
Tư Đồ Kiều thấy Tần Mặc dùng di động hướng về phía hắn, vội vàng xoay đầu qua chỗ khác, đáng tiếc, Tần Mặc dùng là camera hình thức, đem tất cả động tác của hắn đều thu vào bên trong.
Phong Thần ho nhẹ một tiếng, kéo Tần Mặc rời khỏi nơi này, trái tim một cỗ lửa giận không tên nhanh chóng vọt lên, may mắn nàng không có ngoài ý muốn gì, một cỗ sợ hãi khác cũng theo đó mà đến.
Hai người vừa đến phòng ngủ, Phong Thần liền nghiêm mặt lại, "Nói thử xem, sao lại đi tới đó!"
"Đi chơi."
Tần Mặc ngồi ở mép giường, một chút áy náy cũng không có, chọc cho Phong Thần không thể tiếp tục đè nén ngọn lửa nơi lồng ngực, "Chơi? Loại địa phương đó là cô có thể đến! Hôm nay nếu như đã xảy ra chuyện gì, cô phải làm thế nào!"
"Anh hãy nói với ba tôi, tôi không nghe lời, để cho ông ấy đón tôi về nước Mỹ đi! Đỡ phải làm anh chăm lo mù quáng!"
"Làm việc sai còn không biết nhận lỗi, hôm nay tôi sẽ phải dạy dỗ cô thật tốt, để cho cô biết cái gì là gia giáo!"
Nói xong, Phong Thần liền bắt lấy Tần Mặc, hắn tránh móng tay của Tần Mặc , trên người nha đầu này nơi nào cũng có thể làm vũ khí cho mình, không thể không khiến hắn đề phòng.
Hắn giữ chặt hai tay Tần Mặc , ấn cô ở trên giường, hướng về phía mông của cô "Bốp bốp" hai cái, Tần Mặc sửng sốt không lên tiếng, nén một hơi chính là không nói lời nào.
"Nói, có biết sai rồi hay không!"
Tần Mặc không lên tiếng, Phong Thần hận hận lại đánh mấy cái, thấy bả cô vai khẽ run, trái tim cũng mềm nhũn mấy phần.
"Đứng lên!"
Nhưng hắn vẫn không có dịu giọng, nghiêm nghị hướng về phía Tần Mặc nằm lỳ ở trên giường nói, Tần Mặc vẫn nằm lỳ ở trên giường, hai tay nắm ga giường, bướng bỉnh không ngẩng đầu lên.
Phong Thần đến cạnh giường, thấy đôi mắt cô đỏ lên, nước mắt lại càng giống như chuỗi trân châu bị đứt, một viên lại một viên, không ngừng rơi xuống.
Tần Mặc xoay đầu qua một bên, không để cho Phong Thần nhìn thấy dáng vẻ cô khóc, trong lòng uất ức vô cùng, ba cô còn chưa từng đánh mông cô!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT