Editor: Ngọc Nguyệt

"Ngươi nói cái gì? Không thấy Madeline?" Tia kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, ta đã tìm qua khắp nơi nhưng không thấy chị ấy! Chuyện này chưa từng xảy ra, ta sợ... ta không biết nên làm gì bây giờ!"

Ariana nói xong lời cuối cùng, nhịn không được nhỏ giọng nức nhở.

"Đừng hốt hoảng, ngồi xuống trước đi, từ từ nói cho ta biết."

Ariana ngồi xuống ghế, điều chỉnh lại hô hấp dồn dập.

"Madeline và ta quyết định trao đổi thân phận đến tham dự vũ hội." Nàng nói. "Lúc bắt đầu chúng ta vẫn ở cạnh nhau, nhưng lúc khiêu vũ thì không. Có rất nhiều người mời ta... đương nhiên, họ đều nghĩ ta là Madeline, người trong đại sảnh cũng rất nhiều, chỉ một thoáng ta liền không thấy chị. Sau ta cảm thấy mệt, muốn về, nhưng tìm một lần trong hội trường cũng không thấy chị ấy. Ta nghĩ chị đã về trước, tuy rằng khi trao đổi thân phận, chúng ta luôn cố không quá xa đối phương, như vậy dù có lộ sơ hở cũng có thể đúng lúc cứu trợ. Tóm lại, lúc ta về ký túc xa, chị vẫn chưa về, căn phòng vẫn giống như khi chúng ta đi. Lúc đó ta mới biết có vấn đề, ta hỏi vài người, nhưng họ đều nói không thấy Madeline, chị ấy cũng không nhắn lại gì cho ta. Ta rất hiểu chị Madeline, ta biết chị sẽ không làm như vậy, chắc chắn chị đã có chuyện!"

Đôi mắt của nàng ửng đỏ, vô thố mà mong chờ nhìn Tia.

Tia có chút khó xử, không biết nên tin vào phán đoán của nàng hay không.  Nàng nghĩ bởi vì trò tráo đổi thân phận này, Ariana và Madeline đều rất hiểu nhau, tuy tính tình Ariana hướng nội, nhưng không phải người nói chuyện không có căn cứ, nàng nói Madeline gặp chuyện không may, khả năng là cực kỳ cao. Nghĩ vậy, Tia lập tức quyết định.

"Ta biết rồi, ngươi chờ một chút, ta thay quần áo rồi chúng ta về đó nhìn xem."

Ariana trong mắt có hy vọng, cảm kích gật đầu.

Khi Tia và Ariana đi vào đại sảnh yến hội, vũ hội đã sắp kết thúc. Phần lớn mọi người đã trở về, chỉ còn một ít người chậm rãi khiêu vũ. Hai người hỏi những người khác, bao gồm phục vụ và nhân viên công tác, không ai nhìn thấy Madeline. Phòng nghỉ ngơi ở xung quanh yến hội cũng không thấy nàng. Hai người không thể không mở rộng phạm vi tìm kiếm đến tòa thành bên ngoài.

Luân Đôn cuối tháng mười một, thời tiết đã tương đối lạnh. Lúc trước Tia còn có thể nghe được tiếng nhạc và tiếng người nói, giờ cũng dần dần không nghe được. Tia và Ariana vừa đi dọc tòa thành, vừa gọi tên Madeline. Giọng nói của hai người ở trong gió phiêu tán, lại vẫn không có lời đáp lại.

Sebastian không biết vừa đi đâu, lúc này từ trong bóng đêm hiện ra.

"Tôi phát hiện ra vài thứ, tôi nghĩ ngài sẽ muốn xem." Hắn nói.

Sebastian mang hai người đến bãi cỏ tòa thành phía Tây Nam, bên cạnh rừng cây, hai người nhìn thấy bụi cỏ bị dập nát, bùn đất nổi lên. Theo dấu vết này đi vào rừng cây âm u, tìm kiếm một hồi, Ariana bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng. Nàng chạy lên hai bước, tìm thấy cây gậy bị gãy của Madeline.

Phát hiện này chứng minh nỗi lo lắng của Ariana, Madeline thật sự xảy ra chuyện rồi.

Tia có thể tưởng tượng ra, Madeline nhất định sắm tốt vai nhân vật của mình, cùng người nào đó rời khỏi đại sảnh, như Ariana sẽ làm thế. Nhưng cho dù nàng sắm vai hoàn mĩ thế nào, bản chất của nàng cũng sẽ không thay đổi. Không ai có thể bắt buộc Madeline làm chuyện nàng không muốn, vượt qua điểm mấu chốt của nàng, nàng nhất định sẽ cự tuyệt và phản kháng kịch liệt. Đối phương bố trí hành động đều vì mục tiêu là Ariana, Madeline phản ứng vượt qua dự liệu của hắn, khiến hắn trở tay không kịp. Tuy cuối cùng, nàng vẫn không thể chạy thoát, nhưng cũng để lại dấu vết khá rõ ràng, bất đồng lớn với vài thiếu nữ mất tích trước đây.

Ariana cầm cây gậy của Madeline lên, hoang mang lo sợ. Nàng lo cho Madeline, muốn lập tức tìm thấy chị, lại không biết nên làm thế nào. Nàng nhìn Tia đang lẳng lặng trầm tư, cảm giác như tìm được người đáng tin.

"Tia, chị gái ta..." Nàng kích động khóc.

Tia đưa tay đặt lên vai nàng. "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm được Madeline, nhất định! Sebastian."

Vị quản gia đứng ở một bên nghe thấy tiếng Tia gọi hắn, lập tức tiến lên.

"Ta nhớ Scotland Yard hẳn là còn nợ gia tộc Phantomhive một nhân tình?"

Lần trước nữ hầu Hannah bị giết, huân tước Kacht của Scotland Yard từng cam đoan Leopold sẽ tra ra hung thủ, kết quả phát hiện Laopold là gián điệp bị thu mua. Bởi vậy Scotland mất mặt, đồng thời gia tộc Phantomhive cũng có chút thua thiệt.

Trong mắt Sebastian hiện lên tia sáng. "Ý ngài là?"

"Nếu ta mượn họ một chú chó nghiệp vụ, ta nghĩ họ hẳn là sẽ không từ chối!"

Sebastian nở nụ cười. "Đúng vậy, tôi tin bọn họ sẽ không."

Cũng không biết Sebastian làm thế nào mà nói với huân tước Kacht, tóm lại một giờ sau, một chiếc xe vận tải không có dấu hiệu lạ gì tiến vào cửa lớn học viện Tam Nhất. Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông và một chú chó đen cao hơn nửa người.

Bọn họ đi vào nơi phát hiện tung tích cuối cùng của Madeline. Ariana trở về ký túc xá mang tới quần áo của Madeline. Huấn luyện viên đưa cho chó nghiệp vụ ngửi, làm vài động tác. Chú chó hiểu ý hắn, không ngừng ngửi mùi cỏ gần đó, nhưng chưa có hành động gì.

Ariana nhìn chó nghiệp vụ không rời mắt, khẩn trương nắm chặt tay. Ngay cả Tia đứng một bên cũng không chắc chắn biện pháp này của nàng có thật sự hiệu quả không.

Bỗng nhiên, chó nghiệp vụ như nhận thấy điều gì, sủa một tiếng rồi chạy vào sâu trong rừng cây, những người khác vội vàng đuổi theo. Trên đường có vài lần nó dừng lại như mất mục tiêu, nhưng cuối cùng vẫn tìm được tiếp. Cũng bởi vì Ariana phát hiện điều không đúng liền đi tìm Tia, hai người lập tức hành động, nếu chậm thêm vài giờ nữa, mùi lưu lại của Madeline chỉ sợ cũng tiêu tán.

Chó nghiệp vụ chạy vài vòng, cuối cùng đưa mọi người đến trước giáo đường học viện. Từ khi nhìn đến tòa tháp, Tia liền có dự cảm nơi này là chung điểm tìm kiếm của bọn họ.

Nhìn giáo đường cổ xưa cũ nát, Ariana hơi run run hỏi: "Chị ở bên trong sao?"

Tia không trả lời, chỉ an ủi nắm tay nàng.

Chó nghiệp vụ như chợt mất mùi mục tiêu, ở một chỗ không ngừng đi lòng vòng. Nó dần cảm thấy phiền táo, sủa một tiếng to với mọi người.

Tia hỏi: "Sao lại thế này"

"Tôi không biết." Huấn luyện viên vừa nghi hoặc trả lời, vừa định khiến chú chó an tĩnh.

Nhưng lời nói và động tác trấn an vốn rất hữu dụng bỗng hoàn toàn mất đi hiệu lực, thậm chí càng khiến cho chó nghiệp vụ thêm phẫn nộ. Tiếng gầm gừ đe dọa trầm thấp từ trong cổ họng phát ra, hai mắt hung ác nhìn vài con người trước mặt. Bỗng nhiên nó chạy, hung hăng nhào tới huấn luyện viên. May mắn hắn đã chuẩn bị, vội vàng lăn một vòng tránh thoát.

Ariana sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng nắm chặt cánh tay Tia. Tia nghiêng người, để nàng ở sau lưng.

Tiếng kêu của Ariana khiến chó nghiệp vụ chú ý, nó hơi đỏ mắt nhìn Tia và Ariana, chân khẽ động, vọt đến chỗ hai người rồi nhảy lên.

Sebastian lắc mình che trước mặt Tia, mỉm cười nhìn chó nghiệp vụ hung mãnh vọt tới. Đến khi chú chó nhảy lên, hắn mới bước vài bước, đồng thời vươn tay cầm vào gáy chú chó, dùng sức văng ra.

Cơ thể lớn của chó nghiệp vụ trên không trung tạo ra một đường vòng cung, sau đó đáp xuống đất. Nó đứng dậy, lắc lắc thân mình lại lập tức xông lên. Sebastian dùng trò cũ, lại một lần nữa văng nó ra xa.

Ở một bên, huấn luyện viên và Ariana trợn mắt há miệng nhìn. Đại khuyển thể trọng gần hai trăm bảng, hơn nữa lực đạo lớn... Mà nhìn vẻ mặt bình thản của Sebastian, dường như không có gì... trời ạ, hắn vẫn là người đấy chứ!

Bị ném vài lần, động vật hung ác cũng phải chịu thua. Lần rơi xuống cuối cùng, chó nghiệp vụ không còn sức đứng lên, nằm trên đất, phát ra tiếng rên rỉ. Huấn luyện viên sớm đã đau lòng vội vàng tiến đến, kiểm tra cơ thể, trấn an chú chó. Một lúc sau, chó nghiệp vụ đáng thương khôi phục lại chút sức lực, miễn cưỡng đứng lên, nhưng nhìn bộ dáng uể oải của nó, muốn dựa vào nó tìm Madeline dường như là không thể.

"Tôi, tôi xin lỗi." Huấn luyện viên xấu hổ nói xin lỗi. "Tôi không biết tại sao Nolak lại đột nhiên phát điên, đây là chuyện chưa từng xảy ra, nó vẫn luôn rất nghe lời!"

Tia không mang theo cảm xúc gì trả lời: "Đây không phải lỗi của ngươi, ít nhất nó đã đem chúng ta đến đây."

Nàng quay sang nhìn Ariana. "Ta và Sebastian vào xem, ngươi cứ ở đây."

Ariana vội vàng lắc đầu. "Không, ta muốn cùng đi với hai người!"

"Chúng ta không biết bên trong thế nào, ngươi ở bên ngoài cho an toàn."

"Ta biết, nhưng Madeline là người chị gái quan trọng của ta, ta nhất định phải tìm được chị ấy!"

Trong mắt Ariana trào ra nước mắt, vẻ mặt lại rất kiên quyết.

Tia biết không khuyên bảo được nàng, đành phải bất đắc dĩ đồng ý.

Nàng nhìn huấn luyện viên chó nghiệp vụ. "Để đề phòng vạn nhất, ngươi hãy ở bên ngoài.

Huấn luyện viên gật gật đầu.

Đứng trước cửa giáo đường, Tia nhớ tới chuyện cửa giáo đường vẫn luôn khóa, không khỏi nhăn mặt nhíu mày.

"Không xong, có vẻ chúng ta phải trở về một chuyến để lấy chìa khóa."

"Tôi nghĩ chúng ta không cần làm vậy."

Sebastian nói xong bước lên, đùa nghịch một chút với khóa cửa, sau đó đẩy, cửa lớn mở ra.

"Trước đây ta cũng không biết, hóa ra phá khóa cũng là kĩ năng của quản gia." Tia trào phúng nói.

Sebastian không tức giận trả lời: "Chuyện này chủ yếu do tình huống. Trong tình cảnh này, tôi phải nói là ngài đúng."

Sau đó hắn làm ra động tác mời vào, Tia dẫn đầu bước vào.

Hai bên tường giáo đường đầy cửa sổ thủy tinh, nhưng vì thủy tinh màu sắc sặc sỡ tính thấu quang kém, cho nên trong phòng vẫn rất tối. Cũng may ba người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, bên người đều có đèn pin. Bọn họ đến giữa giáo đường. Hai bên là một loạt ghế bàn, trên bàn dính một tầng bụi thật dày. Bởi vì đã lâu không sử dụng, không khí có chút xưa cũ.

Tia cầm đèn pin chiếu qua từng hàng ghế, xác định bên dưới và mặt sau ghế đều không cất giấu gì. Dù vậy, vẫn đang có một cảm giác kì lạ khi đi qua ghế.

Ariana cầm lấy cánh tay Tia, nhịn không được quay đầu liên tục. Nàng rất bội phục Tia trong tình huống như vậy vẫn bình tĩnh, không chút sợ hãi. Thực ra cho dù Tia có sợ hãi, cũng sẽ không cho phép bản thân biểu lộ ra. Sebastian đi cuối cùng, trong ba người chỉ có hắn là từ trong tâm đến bề ngoài là thật sự nhàn nhã.

Ba người đến tế đàn, một tấm bình phong ngăn cách với hàng ghế bên dưới. Một bức tượng Chúa Jesus bị đóng vào thập tự giá trên tường, nhìn xuống thánh vật phía dưới và hàng nén dài. 

Tia kiểm tra kinh thánh trước tế đàn, nàng hy vọng sẽ có manh mối, bỗng nhiên động tác nàng dừng lại, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Ariana vẫn theo sát bên cạnh nàng thấy thế không khỏi khẩn trương thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Hình như ta nghe thấy tiếng gì đó."

Ariana nghe vậy, lập tức nín thở lắng nghe. Trong chốc lát, họ chỉ nghe được tiếng hít thở khẩn trương và tiếng gió bên ngoài, không nghe được tiếng gì khác.

Tia lắc đầu. "Chắc là ta nghe nhầm.

Ariana nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cảm thấy có chút thất vọng.

Ba người lại tìm mấy gian khác, thậm chí kiểm tra ngôi mộ, vẫn không có phát hiện gì. Không thấy bóng dáng Madeline, không có dấu vết của nàng, như là đã biến mất không dấu vết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play