Trong đầu có quá nhiều suy nghĩ, đều nói cho cô biết tại sao – cô dứt bỏ không được tình yêu đối với anh.

Cô có thể gạt được người khác, lại không lừa được mình.

"Đừng động, để cho anh ôm em một chút." Đầu của anh chôn ở trên cổ của cô, hít thật sâu mùi thơm của cô "Anh thật sự vô cùng nhớ em, trong ba năm qua, đầy trong đầu anh đều là hình ảnh của em, anh thật sự hy vọng thời gian có thể quay trở về quá khứ."

"Tử Uy. . . . . . Chúng ta không nên. . . . . ."

"Trước kia là anh bỏ quên em, có thể cho anh một cơ hội nữa, để cho anh chăm sóc em được không?" Anh tràn đầy áy náy cùng mong đợi, nói xong chờ đợi câu trả lời của cô.

"Rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, chúng ta không phải đã thử qua rồi sao?."

"Mất em rồi, anh vô cùng khổ sở, coi như sự nghiệp thành công, nhưng anh luôn cảm thấy cô đơn, có lẽ đây là sự trừng phạt của anh. . . . . . Đã ba năm, anh vẫn khổng thể từ bỏ tình yêu này, em vẫn ở trong tim của anh, anh thực sự không thể quên được em." Vẻ mặt của anh có uất ức khổ sở, không nhịn được nói ra cảm giác tích tụ ba năm qua ở trong lòng.

Nhìn tròng mắt kiên định thâm tình cùng khổ sở của anh, cảm xúc dồn nén ở đáy lòng cô từng tấc ở sụp đổ.

Thì ra là anh cũng giống như cô, mặc dù cả hai trãi qua khoản cách về thời gian và địa lý nhưng bọn họ vẫn yêu nhau, tình cảm không bỏ xuống được.

Suy nghĩ và cảm xúc nhớ nhung chôn sâu trong lòng khiến cả hai không thể buông tay, tình cảm mênh mông mãnh liệt như dòng nước xiết đánh thẳng vào mặt đối phương, không thể ngăn cản.

Lòng của cô ngập tràn vui sướng, kể từ lúc hai người gặp lại nhau mặc dù cô đối với anh vẫn giữ khoảng cách, nhưng tâm trí không ngừng nhớ về quá khứ, cô cũng muốn hạnh phúc, khao khát cùng anh tìm lại niềm vui ngày trước.

Chỉ là nếu như bọn họ có thể ở chung một chỗ, ban đầu cần gì phải quyết định chia tay mỗi người một đường?

Nếu như hai người lần nữa hợp lại, bọn họ có thể hạnh phúc đến cuối cuộc đời sao?

"Nếu như em đối với anh còn có một chút tình yêu, chúng ta bắt đầu lại được không? Lần này, anh có lòng tin có thể cho em hạnh phúc."

Cô ở trong lòng khẽ thở dài, tắt bếp, đem mì bỏ vào một nồi khác bắt đầu xào.

"Mì được rồi, chúng ta ăn trước được không?"

"Em đồng ý với anh không?"

Tâm ý của anh vô cùng kiên định, nhưng cô có thể đồng ý anh không?

Mặc dù họ vẫn còn yêu nhau, quá khứ rất rõ ràng và ngọt ngào, nhưng cô thực sự có thể trở lại chấp nhận anh sao? Lần thứ nhất bị ngọn lửa tình yêu làm cho tổn thương ngăn cản, cô không có can đảm để chấp nhận anh một lần nữa.

"Để cho tôi. . . Suy tính một chút."

"Tốt, anh sẽ chờ câu trả lời của em." Cho đến khi cô gật đầu mới thôi.

Anh thâm tình nhìn cô, ngực sôi trào tình ý thiết tha.

Chỉ cần Dĩ Du nguyện ý suy tính, thì bọn họ có cơ hội hợp lại.

Muốn vãn hồi lòng của cô, rèn sắt nhất định phải nhân lúc còn nóng mới được.

**********

"CEO, đây là báo cáo tài chính của chúng ta quý này." Một thư ký nam cao gầy đi vào, trên tay cầm báo cáo tài chính cung kính giao cho anh.

"Tốt." Địch Tử Uy nhìn báo cáo, phía trên thể hiện con số làm cho anh hài lòng ký tên.

"Đúng rồi, tôi nghe quản lý Trần bên phòng PR nói rằng, năm nay các công ty tham gia vào hoạt động từ thiện là để gửi tình yêu vào trại trẻ mồ côi?"

"Vâng CEO, lần này công ty chúng ta nhằm vào trại trẻ mồ côi gồm quyên tiền, quyên máy vi tính, sách, chăn bông, còn có chuẩn bị một chút điểm tâm, tạo cho các bạn nhỏ một cái Tết Trung Thu khó quên."

"Ừ, như vậy đã tìm được nhà hàng cung cấp điểm tâm rồi sao?" Địch Tử Uy trong lòng có một ý nghĩ.

"Giám đốc Trần nói, anh ta đã đặt trước ở khu chuyên bán điểm tâm Ny Khả, bánh bích quy nhân kem đưa đến trại trẻ mồ côi, và quà trung thu cho nhân viên cũng dự tính đặt hàng ở Ny Khả, có thể giảm 1% chi phí."

"Anh ta đặt hàng rồi sao?"

"Đúng vậy ạ."

"Có thể hủy đơn đặt hàng không?"

"Điều này… phải thông báo với giám đốc Trần một tiếng." Thư ký gật đầu, CEO quyền lực lớn, nếu anh muốn thay thế nội dung của hoạt động công ích lần này, cũng không có ai dám nói "Không"… "Nhưng…CEO hủy bỏ đơn đặt hàng này, chúng ta phải thay đổi cửa hàng nào đây?"

"Bánh phô mai hoa hồng bên “Ba Đoá Hoa” ăn rất nogn, nguyên liệu từ thiên nhiên, rất thích hợp cho bọn trẻ ăn."

"Ồ! “Ba Đóa Hoa”… tôi có biết chỗ này, hai ngày trước tôi mới cầm phiếu mua hàng đổi bánh phô mai hoa hồng, ăn rất ngon, bọn họ quảng cáo nguyên liệu từ thiên nhiên, giá tiền cũng rất hợp lý."

"Ừ, như vậy thì làm đi, nói cho giám đốc Trần, “Ba Đóa Hoa” bên này do tôi trực tiếp đặt hàng là được."

"Vâng, tôi sẽ liên lạc với giám đốc Trần bộ phận PR ngay bây giờ, nói anh tata hủy bỏ đơn đặt hàng ở Ny Khả."

Thư ký vừa nói xong, liền rời khỏi phòng làm việc.

Điện thoại Địch Tử Uy đột nhiên vang lên, anh rất nhanh bắt máy "Vâng, tôi là Địch Tử Uy."

"Anh Địch, Kim Duẫn Xán mới vừa gọi điện thoại tới đây, muốn mượn chuyện kết toán phiếu mua hàng hẹn Dĩ Du buổi trưa đi ăn cơm." Đối phương nhanh chóng thông báo.

"Dĩ Du đồng ý rồi sao?" Anh nóng nảy hỏi.

"Dĩ Du bây giờ không có ở đây, cô ấy đi ra ngoài mua đồ rồi."

"Kim Duẫn Xán vẫn chưa chịu bỏ cuộc!" Địch Tử Uy nắm lên quả đấm, mặt lo lắng.

"Đúng vậy! Anh Địch, anh phải nhanh nghĩ ra biện pháp mới được."

"Tôi hiểu rồi, bây giờ là mười giờ rưỡi, tôi sẽ đến ngay." Lần này anh không đi tìm Dĩ Du, anh muốn đi tìm Kim Duẫn Xán nói chuyện một chút.

"Tốt."

"Ngoài ra, tôi muốn đặt hàng một số điểm tâm cùng bánh Trung thu, điểm tâm là cho trại trẻ mồ côi, bánh Trung thu là làm quà cho nhân viên công ty, nhưng tuyệt đối đừng để cho Dĩ Du biết là công ty OTC đặt, hãy nói là một công ty khoa học kỹ thuật có tiếng đặt hàng."

"Tại sao không để cho Dĩ Du biết?"

"Tôi sợ trong lòng cô ấy có ác cảm, đến lúc đó sẽ không nhận đơn đặt hàng." Quan hệ của hai người vẫn chưa có tiến triển, anh nghĩ chỉ cần yên lặng chăm sóc cuộc sống của cô, để cho mơ ước làm bánh của cô không tắt, có thể tiếp tục tỏa sáng.

"Thế sao? Hoá ra là như vậy, vâng… tôi hiểu rồi, tôi sẽ không nói cho cô ấy biết là anh đặt hàng."

"Cảm ơn cô."

Anh nhìn đồng hồ, củng sẽ nhanh đến 12h trưa, sau khi cúp điện thoại anh lập tức cầm lấy áo vest, rời phòng làm việc.

Anh phải nhanh tay cản trở sự đeo bám của Kim Duẫn Xán đối với Dĩ Du mới được.

Địch Tử Uy cầm trong tay ba hộp sushi, cùng với một túi xách tinh xảo, đẩy cửa tiến vào Ba Đóa Hoa.

"Hoan nghênh quí khách."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play