Chẳng lẽ liền muốn như vậy bắt buộc nàng làm hồ ly xui xẻo?

Cứ xem như làm hồ ly đi, cũng không nên đi làm cái loại yêu nghiệt hồ ly tinh tiếng tăm nhơ nhuốc, độc ác sau này chết thê chết thảm?

Tô Tô buồn bực đối diện với tấm gương đồng mờ nhạt, trong kính mông lung ảnh ngược ra một đôi tai nhọn bạch nhung, giờ phút này đã bị bắt đến sào huyệt yêu quái làm tù binh, nghĩ đến Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà cũng không phải cái thiện nam tín nữ gì, nàng liền xem như tất cả không như nguyện, cũng chỉ có thể kiên trì không trâu bắt chó đi cày.

Nàng nhíu lại mi, đưa lay vào túi tìm tòi, sờ soạng một lúc lâu sau mới ý thức nơi này là Thương triều, làm gì có 555 cho nàng, nghiện thuốc lá nhưng không cách nào giải tỏa, Tô Tô buồn bực sờ sờ làn môi, cố dằn cho nước miếng đừng nhiễu xuống.

Trong gương đột nhiên hiện ra thêm một thân ảnh, Mị Hỉ đưa tay sờ sờ lỗ tai nàng, lông xù mềm mại, cảm giác cũng dễ chịu.

Tô Tô đột nhiên giật mình, hai tay ôm lấy đôi tai nhọn lùi về sau,"Ngươi làm cái gì?" Lực tay mạnh như vậy rủi làm rơi đôi tai xuống thì phải xử lý thế nào đây = =!

Mị Hỉ vô tội thu hồi tay, “Thế nào, Hồ tộc không thể mò lỗ tai sao?”

"Đúng!" Tô Tô hùng hồn, "Chỉ có tình nhân mới có thể làm."

Mị Hỉ "Ồ" một tiếng nhanh chóng thu hồi móng vuốt, "Ta thật không biết, ngươi cũng lập tức quên chuyện này đi, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu."

Tô Tô thở sâu, "Hài tử, ngươi nên tiếp thu tâm lý phụ đạo. Thật đó, đừng chậm trễ."

Mị Hỉ: “…”

"Không có gì, ta chỉ nói nhảm thôi, nếu như ngươi không có chuyện gì nữa thì trước tiên có thể ly khai không, ta muốn nghỉ ngơi."

Thiếu niên cười cười nhìn nàng nói, "Ta đến đương nhiên là có chuyện. Ngọc tỳ bà muốn ta chuyển cáo ngươi, ngày mai liền bắt đầu tu nghiệp thân thể và ánh mắt của ngươi, nội trong nửa năm phải tu luyện cho được những cử chỉ mị, nhu, khỏe, hờn, dỗi. Hơn nữa, ngươi hiện tại không phải còn chưa thông hiểu ngôn ngữ nơi này? Cho nên ban ngày là Ngọc tỳ bà, buổi tối liền đến lượt ta tới dạy ngôn ngữ cho ngươi."

Tô Tô: “…”

Này quả thực là địa ngục nhân gian.

“Tiếp theo.” Mị Hỉ vứt ra một vật cho Tô Tô đang hóa đá.

Nàng tập trung nhìn kỹ, mai rùa... chữ giáp

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 5 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-5.html#ixzz2YbslmdUo

cốt...

"Người biết chữ không?"

Tô Tô: “…”

Mị Hỉ nhướng cao mày, nhẫn không được lại thượng hạ đánh giá nàng vài lần, "Đến tột cùng lúc trước Nữ Oa căn cứ vào cái gì mà tuyển ngươi a?" Họa quốc yêu nghiệt yêu cầu... chí ít cũng không thể thấp như vậy.

Tô Tô ủ dột nói, "... Ta cùng không biết rõ."

Trong lòng âm thầm rơi lệ, vì cái gì tất cả người sau khi xuyên qua không phải văn hào thì cùng ít ra cũng là một phần tử trí thức, còn nàng, tốt xấu cũng đã đọc sách thánh hiền 16 năm, thế nhưng tại thời đại hoang dã này lại trở thành kẻ mù chữ... đáng khinh bỉ = =!

"Chậc, xem ra chỉ có thể dạy ngươi lại từ đầu mà thôi."

Tô Tô liếc hắn một cái, hạ mình, vẻ khổ sở động lòng người ngưỡng vọng hắn, "Vậy xin nhờ cậy ngươi."

Mị Hỉ gặp hình dạng bày tỏ dễ thương này của nàng, vỗ vỗ vai nàng "Đêm nay tha cho ngươi một lần, ngày mai ta bắt đầu dạy."

Trong nháy mắt tay chân chạm vai nàng, phái hiện nàng khẽ run, Mị Hỉ rút tay về, không thể tưởng tượng nổi nói, "Ngươi cư nhiên lại yếu nhược như vậy!"

Tô Tô tự biết bị hắn phát hiện bả vai bị thương lúc đằng vân, chỉ nhỏ nhẹ nói, “Từ sau khi yêu lực bị phế đi, thân thể của ta không khác gì với cơ thể của phàm nhân..."

"Ngươi thực phải.." Mị Hỉ ác ngôn muốn ra miệng lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng, chỉ phải miễn cưỡng đè xuống, nói, "Nếu vậy, ta liền độ cho ngươi một ít yêu lực, ngươi hãy gia tăng tu luyện, hy vọng có thể sớm khôi phục được."

"Được, ta nhất định sẽ gia tăng tu luyện." Nhưng yêu lực cũng nhất định sẽ không khôi phục.

Mị Hỉ chế trụ mạch môn tay trái của nàng, trong chốc lát, Tô Tô chỉ thấy một cỗ âm khí cực lạnh theo động mạch cánh tay trái đi về hướng trái tim, cánh tay bị cỗ hàn khí này phảng phất đông lạnh đến cực hạn ... nhưng sau cùng, lại phảng phất như kết băng tại tim, rõ ràng là giữa hè, lại giống như khỏa thân trong trời đông giá rét, quanh thân máu cơ hồ ngưng kết ngừng vận chuyển...

Thấy khuôn mặt nàng đổi sang trắng bệch, có vẻ sắp ngất tới nơi, Mị Hỉ chỉ có thể phẫn nộ ngừng tay, "Ngươi thật sự là quá yếu, cấp tạm cho ngươi nhiêu đó yêu lực thôi, chờ ngươi tu luyện cứng cáp, ta sẽ vì ngươi độ lại một lần nữa."

... Còn muốn độ?

Tô Tô nội tâm khóc thét, nhưng trong tình thế thua chị kém em, cũng chỉ có thể vâng dạ đáp ứng.

Mị Hỉ chán nản lắc đầu, chớp mắt liền biến mất ở tại chỗ.

Tô Tô thấy Mị Hỉ đi rồi, buồn bực tại chỗ suy nghĩ vài giây, đây mới chỉ là ngày đầu tiên, muốn che lấp thân phận "người" đã gian nan như thế, Ngọc tỳ bà không dễ gạt như tên tiểu quỷ Mị Hỉ, thời gian nửa năm này nên làm sao để vừa không lộ ra sơ hở, còn thừa dịp kiếm thời cơ trốn đi?

Huống chi, chân chính Đát Kỷ tuy rằng giờ phút này chưa có tin lức, nhưng cũng phải dự trù tới một ngày nào đó nàng ta sẽ đột nhiên xuất hiện, đến lúc đó bọn họ phát hiện nàng chẳng những là cái đồ giả mạo, thậm chí còn không phải là yêu quái. Kết cục sợ là...

Còn nếu là Đát Ký không hiện ra, nàng nhất định cũng khó trốn khỏi việc thay thế Đát Kỷ vào cung diệt thế, tối hậu không phải diệt thế thành công bị Khương Tử Nha áp đặt, chính là diệt thế thất bại chết trong cuộc đấu chọi của hậu phi trong cung.

Giấu diếm là chết, thẳng thắn cũng là chết.

Thành công là chết, thất bại cũng phải chết...

Tô Tô khóc không ra nước mắt, đột nhiên vô cùng thông cảm, đồng tình cho số phận của hồ ly tinh xui xẻo. Mắt thấy đêm đã thật khuya, Tô Tô thở ngắn than dài, kế hoạch trốn đi chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn, trước mắt chuyện tối trọng yếu là ngày mai tu nghiệp thân thể làm sao lừa được Ngọc tỳ bà, đôi tai này sống chết gì nàng cũng phải mang, tuyệt đối không thể tại tu nghiệp nửa đường lại bóc ra!

Nàng quay đầu xác nhận xung quanh không có người, liền tiến đến trước gương đồng tháo đôi tai nhọn xuống một chút, lúc giơ tay lên, cảm nhận xương bả vai đã khôi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn, Tô Tô nở nụ cười, xem ra yêu lực cũng có chỗ hay a... Nhưng một giây sau, nàng liền lập tức cười không nổi ---

Bởi vì đòi tai nhọn đó, không cách nào tháo xuống được!

Sao lại như vậy? Tô Tô kích động dùng lực kéo mạnh lỗ tai một chút, kết quả là một trận da thịt đau nhức ập tới, Tô Tô kêu đau một tiếng, liên tục không ngừng dừng lại động tác hai tay xoa xoa lỗ tai, chỉ thấy lông tai nóng, mơ hồ làm đau.

Trong gương đồng, đôi mắt màu hổ phách của Tô Tô hiện ra càng bắt mắt, Tô Tô đột nhiên nghĩ không biết có thể tháo cặp kính sát tròng xuống được không, nghi là làm, hai tay cẩn thận dè dặt búng mí mắt thăm dò một cái...

Quả nhiên, lần này cũng không gỡ xuống được, nếu tiếp tục níu kéo nữa, đôi mắt cùa nàng có thể hay không rớt ra luôn = =!

Chẳng lẽ lúc Mị Hỉ độ yêu khí cho nàng, thân thể của nàng nhất thời xảy ra rủi ro? Tô Tô cảm thấy số phận nàng thật là đen đủi kể từ khi xuyên qua, đành phải tới đâu hay tới đó vậy. Nếu kính sát tròng đã không còn cách nào gỡ ra được, cho dù nàng có thành công trốn khỏi đám yêu quái này thì cũng sẽ bị phàm nhân cho là yêu quái mà truy giết...

Người là do người sinh ra, yêu là do yêu sinh ra, giờ phút này nàng người không ra người, yêu không ra yêu, chỉ có thể thầm nén bi phẫn mà chịu đựng kiếp sống thê thảm này.

So sánh với giờ phút chán nản bi thảm này, rất nhiêu năm sau, một quyển sách liên tục chiếm giữ vị trí hàng đầu của làng sách Thanh Khâu, thu hút hàng vạn hàng nghìn hồ ly tranh nhau truyền đọc.

Quyển sách này tên là— «Làm sao để trở thành một tối thượng hoàn mỹ hồ ly.»

Tác giả quyển sách là—

Tô Đát Kỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play