Tiêu Nghị bình thường rất ít xem phim bắn nhau nhưng Lô Chu diễn thật sự tốt quá, thẳng đến khi phim chấm dứt, đếm ngược cảnh thứ 4, Lô Chu chết ở sa mạc, súng vang quả thực kinh tâm động phách, xứng thượng âm nhạc, thái dương dâng lên, Tân Hồng Khai một mình đứng ở trong sa mạc.
“Cảnh anh chết không nhắm mắt diễn thật tốt quá.” Tiêu Nghị nhỏ giọng nói.
Lô Chu “Em mới chết không nhắm mắt…”
Tiêu Nghị “…”
Nữ chính xông lên phía trước ôm Tân Hồng Khai, màn ảnh kéo ra xa, sa mạc, đường chân trời, sơn xuyên, bèo dạt mây trôi.
Toàn trường vỗ tay, Tiêu Nghị còn chưa có hoãn lại đây, Lô Chu nhỏ giọng “Em cảm thấy những tiếng đó vỗ tay có bao nhiêu là cho anh?”
Tiêu Nghị quay đầu lại nhìn thoáng qua, toàn bộ buổi họp báo không còn chỗ ngồi.
“Em cảm thấy cơ hồ tất cả đều là đưa cho anh.” Tiêu Nghị nói.
“Vì cái gì?” Lô Chu nâng lông mày, một bên vỗ tay, một bên nghiêng đầu, giống như đứa bé chuyên tâm lớn nhỏ nhìn Tiêu Nghị.
“Bởi vì bọn họ không cười.” Tiêu Nghị nhỏ giọng nói “Tất cả mọi người có loại biểu tình thương cảm, nếu như là vì nhân vật chính, như vậy bọn họ sẽ cười, cảm thấy nhân vật chính rốt cục thành công. Nhưng bởi vì bị Trịnh Trường Vinh đả động cho nên có loại khổ sở, cho dù nhân vật chính thành công kết quả cũng là một loại tiếc nuối, tiếc nuối không hoàn mỹ.”
Mở ra phụ đề, mọi người còn đang vỗ tay.
Lô Chu một bên vỗ tay một bên được tiện nghi khoe mẽ nói “Ai, lão tử thực chú ý không cần đoạt nổi bật của nhân vật chính, không có biện pháp.”
Tiêu Nghị “…”
Thừa dịp còn chưa bật đèn trong nháy mắt, Tiêu Nghị thấu đi qua, bay nhanh hôn môi Lô Chu, đèn sáng, phụ đề kết thúc, mở credit.
Mản ảnh thứ nhất chính là Lô Chu làm thi thể từ sa mạc đi ra, vẻ mặt hưng phấn nhằm phía Tiêu Nghị, hai người ôm nhau.
Nháy mắt toàn bộ không khí trong rạp chiếu phim bị đổ lên điên phong, mọi người đầu tiên là bạo tiếu, tiện đà lớn tiếng ồn ào, chung quanh toàn bộ đều xoay người nhìn họ, khuôn mặt Lô Chu đỏ bừng, sắp cười nở hoa liên tục xua tay, ý bảo đợi giải thích.
Họp báo phim, MC phỏng vấn Lô Chu, vấn đề thứ nhất chính là “Lô Chu, tôi nhìn thấy trong credit anh thật cao hứng, vì cái gì?”
“Quả thật rất cao hứng.” Lô Chu nói “Đây là bộ phim đầu tiên của tôi sau khi tái nhậm chức, trợ lý của tôi, dùng một loại nghệ thuật khác, hiệp trợ tôi hoàn thành lý giải.”
“Nghệ thuật gì?” MC ngẩng đầu nhìn màn ảnh, mặt trên là hồi phóng, Tiêu Nghị chạy đến quay lưng về phía màn ảnh, tất cả mọi người thấy không rõ là ai, máy quay chuyển lại đây, Tiêu Nghị cũng đã cười đứng dậy, từ rạp chiếu phim đi ra.
Lô Chu gật gật đầu làm thủ thế thỉnh, ý bảo MC nhanh phỏng vấn chính chủ, không cần lãng phí thời gian trên người mình.
《 Cuộc chiến ánh bình minh 》 cũng có thành tựu, cùng với 3 bộ phim đoạt đương kỳ, Tiêu Nghị rốt cục kiến thức được uy lực đại chiến phòng bán vé, từ trước vẫn luôn không có chú ý qua việc sắp xếp phim, cho điểm cùng với phòng bán vé, hiện tại nhìn ngay từ đầu cảm thấy nơi chốn đều là tinh phong huyết vũ, khói thuốc tràn ngập, cơ hồ vô pháp nhìn thẳng.
《 Cuộc chiến ánh bình minh 》《 Hoài Nam Tử 》, 《 Oa hôn bộ tộc 》, 3 bộ trước sau chiếu phim, 《 Oa hôn bộ tộc 》 cuối cùng thỉnh đến chính là Trương Hân Nhiên, Tiêu Nghị ra một đống mồ hôi lạnh, hoàn hảo lúc trước không tiếp, nếu không sẽ xấu hổ chết.
Lô Chu mở ra diễn đàn: “Không quay 《 Ly hôn 》 sao? Đúng rồi, năm mới ai muốn xem 《 Ly hôn 》 a.”
Tiêu Nghị “…”
“Ai nha anh còn tính toán đi xem phim của cô ta.” Lô Chu cười đến giả mù sa mưa, tự gọi điện thoại cho bằng hữu “Gần đây tiểu thỏ tư cơ nhà chúng tôi không cho tôi ra ngoài, năm mới muốn ở nhà đón giao thừa… Không có cách nào nha. Không không, nhìn cậu đi, tôi như thế nào sẽ hy vọng cô ấy gặp nạn? Nhất biệt lưỡng khoan, từng người vui mừng, quân tử tuyệt giao, không xuất ác ngôn đúng hay không?”
Tiêu Nghị “… … …”
Phòng bán vé, 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》 3300 vạn, 《 Oa hôn bộ tộc 》 790 vạn.
Lô Chu nhìn lướt qua, liền nói “Trương Hân Nhiên lần này cư nhiên còn áp dụng khuôn mặt, sắp xếp phim không được, lễ tình nhân nói không chừng còn có chút hy vọng.”
“Lễ tình nhân cũng không được.” Tiêu Nghị nói “Lễ tình nhân có Trịnh Tiểu Thông cùng Ninh Á Tình với 《 Anh cũng yêu em 》, Ô Hằng Cổ cũng có《 Nhật kí chữa bệnh tình yêu 》.”
Lô Chu nghĩ tới, hậu phương của Ninh Á Tình rất mạnh, cả Trịnh Tiểu Thông đều kéo qua, nói như vậy Trương Hân Nhiên diễn quả thật không được.
“Có thể hồi vốn không?” Tiêu Nghị nói.
“Ngày đầu 3300.” Lô Chu nói “Khẳng định có thể , đầu năm nay chỉ cần sắp xếp phim, cả 《 Phú Xuân Sơn cư đồ 》 đều có thể kiếm 2 tỷ, còn có cái gì không thể hồi vốn.”
Ngày 28, 《 Hoài Nam Tử 》 cũng thượng, là đại chế tác tiên hiệp đặc hiệu, thỉnh đoàn đội Hollywood, nếu có thể nói Tiêu Nghị rất muốn đi kiến thức một chút, nề hà suy xét đến nguyên nhân thân thể cùng tâm tình song trọng của Lô Chu chỉ phải buông tha .
《 Hoài Nam Tử 》ngày đầu phòng bán vé 2050 vạn.
“Ha ha ha ha ha!” Lô Chu vui sướng khi người gặp họa quả thực không đình, trong điện thoại hướng bằng hữu phun tào “Ai nha đầu năm nay kéo kéo diễn không người nhìn nha, Lê Trường Chinh cùng Cổ Tiểu Thanh, cậu cảm thấy hai muội muội có thể sát xuất hỏa hoa gì sao?”
Tiêu Nghị đã hoàn toàn vô pháp nhìn thẳng thiên phú phun tào của Lô Chu, người này hoàn toàn chính là đem thiên phú điểm cấp điểm oai đến không biết chạy đi đâu .
“Ai nha không phải nhằm vào cậu ta.” Lô Chu một bên nói điện thoại một bên liếc mắt miết Tiêu Nghị, lại hướng trong điện thoại nói “Đồng học thỏ tư cơ nhà chúng tôi không biết giới giải trí hung ác, bên người phải có một nam nhân đỉnh thiên lập địa, nam nhân trong nam nhân, vì cái gì muốn đi làm fan Lê Trường Chinh loại này tiểu kim khâu?”
Tiêu Nghị rơi lệ đầy mặt nghĩ tính chất biệt lập của anh cũng quá cường đi, không cần rất đắc ý vênh váo được không!
Phim điện ảnh của Lê Trường Chinh vừa ra, Douban nháy mắt tiêu đến 9 phần, điểm của 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》bắt đầu rớt xuống, các đại diễn đàn, Weibo bắt đầu như ong vỡ tổ.
Tiêu Nghị đã ước chừng biết xảy ra chuyện gì nói “Đây là thuỷ quân sao?”
Lô Chu còn gọi điện thoại “Ha ha ha ha! ! Cậu ta mang tư tiến tổ sẽ không thể không gặp nạn, cậu nói cái gì? Thuỷ quân, a khẳng định a! Lê Trường Chinh không mướn thuỷ quân, mặt trời mọc từ hướng tây …”
Tiêu Nghị giận dữ hét “Mướn thuỷ quân xoát phim của bản thân anh ta đi a! Xoát chúng ta làm chi!”
“Ai.” Lô Chu trăm vội bên trong bớt thời giờ phun tào hắn một câu “Em có thể đừng ngây thơ như vậy không, liền hai cuộn phim, Trương Hân Nhiên đều bị giây thành tra, chẳng lẽ cậu ta đi xoát Trương Hân Nhiên sao?”
Tiêu Nghị nổi giận trong bụng, đối với chuyện thủy quân của Lê Trường Chinh dị thường phẫn nộ, không đúng, kỳ thật cũng hẳn không phải là Lê Trường Chinh cố nhân xoát, phải là công ty điện ảnh và truyền hình xoát, không chỉ xoát chính mình còn xoát Lô Chu một phen, Lô Chu hiện tại không phải ông chủ, nhiều lắm chỉ trực thuộc, Đỗ Mai cũng mặc kệ y, vì thế Lô Chu đành phải bị ngàn người ghét vạn người đạp, cái gì cũng bắt y làm đệm lưng (chịu tội thay).
Lô Chu còn đang hưởng thụ hào quang, tuy rằng chỉ phối hợp diễn lại giống như mình là một diễn viên chính. Đắc sắt đến sắp đỉnh đến trần nhà.
Tiêu Nghị nói “Có phương thức liên lạc thuỷ quân không?”
Lô Chu “Aha! Đều không cần tôi xuất mã, chỉ là Trịnh Tiểu Thông có thể bạo cậu ta…”
“Có phương thức liên lạc thuỷ quân không? ! ! !” Tiêu Nghị giận dữ hét.
Lô Chu “Thu chi sổ sách sao cậu không nhìn a! Không có việc gì, tiểu thỏ tư cơ muốn đi giúp nam thần của em ấy mướn thuỷ quân bao hết phòng bán vé, cậu nói sao mạng Lê Trường Chinh liền tốt như vậy, ai, giống tôi Lô Chu, chỉ có thể khiến người ta lót chuồng…”
Tiêu Nghị hiện tại đã hoàn toàn tự động loại bỏ điều y nói, hắn dần dần cảm thấy từ đêm hôm đó cùng Lô Chu chung một chỗ, tình yêu với y đã có điểm trở nên không giống, nếu như nói trước kia yêu là đơn thuần sùng bái.
Như vậy hiện tại càng như kiêu ngạo vì người thân cùng gia nhân, làm hắn cảm thấy Lô Chu quá cường đại, có đôi khi biểu hiện của y lại thực buồn cười, giống tiểu hài tử chờ biểu dương nhưng fan biểu dương cũng không đủ sao? So với fan, y tựa hồ càng chờ mong Tiêu Nghị sùng bái.
Lô Chu “Đúng vậy, bản thân tôi muốn cái gì làm quà sinh nhật, chỉ có thể diễn đưa cho em ấy, ai già rồi già rồi… Sang năm? Chưa nghĩ ra…”
Tiêu Nghị mở ra sổ sách, nghĩ thầm không nghe Lô Chu nói cư nhiên cả hắn cũng sẽ mướn đẩy tay sao tác sao? Nhưng cái này không phải chuyện Đỗ Mai phụ trách sao?
Y tìm được phí dụng liên lạc với người trong bộ phận PR, nhất thời trợn tròn mắt.
Bên trong là sách lược chi tiêu phí dụng năm ngoái trên Weibo, tất cả đều là về Tiêu Nghị, tuy rằng năm trước tuyển tú không phải Lô Chu, nhưng ngay một buổi tối Tiêu Nghị đấu vòng loại, nội dung trong Weibo, Lô Chu quả thật phát động thuỷ quân, tìm 10 vạn đi đẩy một phen, tiếp sau còn có gần tới 30 dự toán, chờ đợi công ty internet báo giá.
Nhưng Lô Chu khi màn đêm buông xuống chỉ đẩy một lần, ngày hôm sau nhìn thấy không cần đẩy cũng đỏ, vì thế liền không tái quản, chỉ nhượng công ty lưu ý đến tình huống sau đó.
Lô Chu gọi điện thoại, nháy mắt nghĩ tới gì, lập tức cúp điện thoại, Tiêu Nghị vừa nghe thấy Lô Chu nói “Không thèm nghe cậu nói nữa.” Lập tức đem sổ sách khép lại, làm bộ mới vừa lật sang.
“Em thỉnh thuỷ quân làm chi?” Lô Chu nói, lấy sổ sách đi, Tiêu Nghị còn không kịp lật, vẻ mặt mờ mịt, nghĩ thầm anh có cho em diễn xuất sao? Anh xem anh còn không phải không nhìn ra em đang diễn trò… Vì thế đáp: “Để nâng phim điện ảnh của chúng ta.”
“Không cần.” Lô Chu không kiên nhẫn nói “Phòng bán vé xem mặt mũi của hai người bọn họ, không cần thỉnh thuỷ quân.”
Tiêu Nghị đành phải thôi nhưng nhìn trên Douban một đám người đang mắng 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》, hận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng rốt cục nhịn không được tự mình ra trận, đăng lên mạng nội dung đại khái là trình bày Lô Chu diễn tốt như thế nào bưu hãn như thế nào, diễn chỗ nào tệ?
Nhưng làm hắn hoàn toàn không ngờ rằng chính là mục tiêu của thuỷ quân căn bản không phải nhằm vào hạ thấp Lô Chu, đại mọi người nhất trí nói là a Lô Chu cứu bộ phim cho nên phòng bán vé mới có hơn hai tỷ a, nhưng không thể thay đổi đó là sự thật phim này rất tệ a, vì thế tứ lạng bạt thiên cân, mọi người lại bắt đầu điên cuồng chửi Tân Hồng Khai diễn quá tệ nữ chính là bình hoa .. khiến cho Tiêu Nghị không biết nên khóc hay nên cười, tựa như một quyền đánh vào bông vải không nửa điểm phản ứng.
Tiêu Nghị cũng lười nhìn, cuối cùng doanh số phòng bán vé《 Cuộc chiến ánh bình minh 》khoảng 2 tỷ 5 nghìn vạn, tuy rằng hắn nghe nói phí tổn cuối cùng siêu chi đạt tới gần 4 ngàn vạn, không đại bạo nhưng cũng kiếm một phen.
《 Hoài Nam Tử 》 3 tỷ, nề hà phí tổn nâng lên đến 1 tỷ 4 ngàn vạn, hồi vốn gần tới 6 tỷ.
Trương Hân Nhiên diễn thì kiếm hơn 4 ngàn vạn, có chút thành tựu, nếu không mời cô ta, nhiều ít còn có thể kiếm thêm chút, Tề Toàn cả ngày thổi Trương Hân Nhiên gánh chuyện bán vé, lần này cũng xui, Tiêu Nghị nhịn không được cảm thấy buồn cười.
Tiết nguyên tiêu, đoàn phim 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》tại đại sảnh một khách sạn năm sao tổ chức tiệc buffet khánh công, Tiêu Nghị nghĩ thầm a a a khách sạn năm sao đều là lão bản trước kia của chúng tôi cùng chủ biên họp, nơi ăn cơm a!
Cá nhâm 3 đồng a a a a!
Tiêu Nghị còn nhớ rõ từ trước hắn rất muốn tới nơi này, vì thế liều chết liều mạng từ đồng sự xin 2 phiếu cơm. Mang theo bạn gái muốn tới đây ăn, kết quả ban đêm phi thường bất hạnh bị yêu cầu tăng ca, hơn 8 giờ rốt cục xong cùng bạn gái lại đây phát hiện chén đĩa chỉ còn lại thanh long, lúc ra cửa còn bị bạn gái thoá mạ mình một trận rồi tự kêu taxi về…
Lúc Tiêu Nghị đi vào trong lòng tựa như bệnh trĩ chó hoang chạy như điên, Lô Chu ghé vào lỗ tai hắn uy hiếp “Em mà ném mặt anh đi, hôm nay anh sẽ bỏ em.”
Hiện tại Lô Chu uy hiếp đã từ “Cuốn gói” biến thành “Bỏ em”, Tiêu Nghị hoàn toàn miễn dịch với các loại miệng cọp gan thỏ của Lô Chu, chỉ cần lừa gạt hắn thì tốt rồi, vừa mới tiến vào, Lô Chu liền “Ai hắc” một tiếng, tươi cười khả ai đi cùng một nhà sản xuất vô giúp vui bắt tay.
“Đây là…” Lô Chu vừa quay đầu lại, đang muốn giới thiệu Tiêu Nghị với nhà sản xuất, Tiêu Nghị đã không biết chạy như điên đi nơi nào, Lô Chu đành phải một đầu hắc tuyến cười làm lành “Người đại diện của tôi thường xuyên chạy loạn…”
Tiêu Nghị chuẩn bị đem chén cá nhâm 3 đồng ăn sạch sẽ lưu loát, Lô Chu lại lăng ba vi bộ đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn.
Tiêu Nghị đành phải đứng thẳng, dường như không có việc gì chọn hai miếng nhỏ, hướng Lô Chu mỉm cười nói “Ăn không?”
Lô Chu “Em ăn, anh ở trong này nhìn em ăn.”
Tiêu Nghị “…”
Lô Chu kéo áo Tiêu Nghị, đem hắn từ bên cạnh cá nhâm 3 đồng tha đi, trên đường gặp gỡ giám chế, nháy mắt biến sắc mặt, hai người đồng thời nhiệt tình gật đầu, cười cùng giám chế chào hỏi.
Gặp giám chế xong Lô Chu lại kéo áo Tiêu Nghị, đem hắn đưa đến bên cạnh bàn ăn, phóng viên cách vách vẻ mặt run rẩy.
Tiêu Nghị “…”
“Ăn đi ăn đi.” Lô Chu nói.
“Ai! Lô đại hiệp!” Một nam nhiên trung niên cười nói.
“Chào ngài.” Lô Chu cùng nam nhân trung niên bắt tay, Tiêu Nghị biết Lô Chu thời gian này trong lòng nhất định “Này ai a”, đối phương vội vội vàng vàng đưa danh thiếp, Tiêu Nghị tiếp, nam nhân trung niên kia cười nói “Chào ngài, ngài là…”
“Tôi là Tiêu đại hiệp.” Tiêu Nghị thành khẩn gật đầu “Tên một chữ phong, người giang hồ xưng thỏ tư cơ mặc áo choàng hồng.”
Lô Chu: “…”
Nam nhân trung niên: “…”
Tiêu đại hiệp ăn cá 3 đồng, Lô đại hiệp tự bỏ mù tạt cho Tiêu đại hiệp, búng tay một cái, mù tạt không có, vì thế tự mình đứng dậy đi lấy, hướng Tiêu Nghị nói “Em ở chỗ này chờ.”
Lô Chu căn bản không có hứng thú cùng nam nhân trung niên kia nói chuyện, gật đầu khách khí, đứng dậy đi.
“Lô Chu so với trước kia trên TV gầy hơn.” Nam nhân trung niên nói, ý thức được Tiêu Nghị nhìn ông ta, vội hỏi “Tôi họ Đặng, Đặng Hiểu Xuyên.”
“Chào ngài.” Tiêu Nghị nói “Tôi là người đại diện của Lô Chu.”
Tiêu Nghị sợ người họ Đặng này nói cái gì kỳ quái, nói thí dụ như không biết quan hệ của Tiêu Nghị cùng Lô Chu, vô ý phun tào vài câu, đến lúc đó song phương đều thực xấu hổ, liền hướng ông ta cười cười, trước tự giới thiệu.
“Tôi là nhà sản xuất.” Nam nhân trung niên nói “Lô Chu gần đây có diễn không?”
Tiêu Nghị vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, vừa gặp liền hỏi có diễn không, bình thường đều sẽ quanh co lòng vòng tâm sự điện ảnh gần đây, khen đối phương vài câu, tái hỏi thăm dự án phòng làm việc của Trịnh Tiểu Thông năm nay. Nhà sản xuất mở miệng trước tất nhiên là toàn bộ hỏi thăm, nào có mở miệng liền hỏi có rảnh không, tôi có diễn tìm ông diễn, đây là thỉnh dân công bàn chuyên!
Tiêu Nghị xấu hổ đến muốn chết, đáp cũng không phải, không đáp cũng không phải, huống chi hắn vẫn là người đại diện, vẫn không thể nói “Tôi không biết.” Cuối cùng chỉ phải nói “Chúng tôi cũng đang thảo luận vấn đề này, tôi nghĩ trước hết để anh ấy nghỉ ngơi một hồi, bả vai còn chưa tốt lên.”
Đặng Hiểu Xuyên lại đưa cho Tiêu Nghị danh thiếp, Tiêu Nghị nhìn, nhìn đến là tiểu công ty trực thuộc phía dưới, Lô Chu hiển nhiên cũng chưa từng nghe qua, nguyên tắc giới giải trí phủng cao thải thấp, thời gian này Tiêu Nghị hẳn nên chuyên tâm đối phó cá 3 đồng của hắn mới đúng.
Đặng Hiểu Xuyên vẻ mặt thành khẩn nói chuyện về dự án, Tiêu Nghị liền đành phải buông xuống dĩa ăn, thành khẩn nghe, trong lòng không trụ cầu Lô Chu nhanh lại đây cứu. Đặng Hiểu Xuyên là một nhà sản xuất nhỏ, dự án của ông ta thậm chí tương đương với không dự án, tình huống như vậy Tiêu Nghị thấy nhiều, mỗi lần có lễ trao giải điện ảnh trên TV đều có rất nhiều đạo diễn cùng nhà sản xuất vô danh, mang theo câu chuyện, ý đồ muốn bắt lấy lão bản hoặc là minh tinh điện ảnh có hứng thú.
Nhưng phần lớn thời gian cả biên kịch cũng không tìm, câu chuyện cũng hao hao nhau, một khi chứng thực đến chi tiết liền sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, đầu tư không chức vị, đoàn đội chế tác không được, mạng giao thiệp không có lực, thù lao không thích hợp với giá cả vọng tưởng minh tinh bởi vì thưởng thức câu chuyện này mà tự hạ giá trị con người, 99% đều là người si nói mộng (nói chuyện viển vông).
Đặng Hiểu Xuyên cũng mang theo chuyện xưa của ông ta, Tiêu Nghị nhìn kịch bản còn có thể, nghe không tập trung, hơn nữa trước mặt còn có đồ ăn ngon, vô tai trái ra tai phải, hoàn toàn không biết nhà sản xuất này nói gì đó.
“Tôi muốn liên hệ một đạo diễn tốt.” Đặng Hiểu Xuyên nói “Tôi nhìn tới nhìn lui, cảm thấy chỉ có Lô Chu có thể diễn Tần Sơn.”
“Đoàn đội chế tác tốt thực khó thỉnh.” Tiêu Nghị đáp, nghĩ thầm Tần Sơn là cái quỷ gì. Đặng Hiểu Xuyên lại lưu loát nói gần 10 phút, Lô Chu trở lại, vừa nhìn thấy biểu tình của Tiêu Nghị đã biết xảy ra chuyện gì.
“Có kịch bản không?” Lô Chu nói.
“Kịch bản còn dây dưa.” Đặng Hiểu Xuyên nói.
Lô Chu nói “Có kịch bản cho chúng tôi xem trước một chút.”
“Tôi cảm thấy câu chuyện này không tồi.” Tiêu Nghị nói “Thực hấp dẫn người.”
Tiêu Nghị ừ một tiếng, Lô Chu lại hướng Tiêu Nghị nói “Lại đây, anh mang em đi làm quen. Ông ta nói câu chuyện gì?”
Tiêu Nghị “Không biết…”
Lô Chu “Về sau đừng lãng phí thời gian với những người này.”
Tiêu Nghị đi theo Lô Chu cùng nhà đầu tư Phương lão bản chào hỏi, Trịnh Tiểu Thông bỏ bốn trăm vạn, cũng lại đây náo nhiệt, cầm ly rượu đỏ, hướng Tiêu Nghị nói “Tiêu Nghị!”
Tiêu Nghị cười gọi Tiểu Thông ca, một đám lão bản tài đại khí thô đứng nói chuyện phiếm, đại bộ phận đều có thể nhấc lên quan hệ, thí dụ như A là lão bản Tụ Hoa, B là phó tổng Lợi Tinh, C lại là người trước kia quen với Đỗ Mai, còn có ông chủ quan hệ lâu dài với Lý Diệp, vài nhà sản xuất, mọi người thừa dịp này, đi ra giao tế với nhau một chút.
Lô Chu cười cùng bọn họ nói chuyện, đại thể là kế hoạch sau khi tái nhậm chức, chờ mong có thể có dự án tốt, trong đó một nhà sản xuất hướng Tiêu Nghị nói “Các cậu có thể chuẩn bị kế hoạch tuyên truyền ha ha!”
“A?” Tiêu Nghị cười có chút cương, nghĩ thầm Đặng Hiểu Xuyên cũng là nhà sản xuất, quả nhiên sản xuất nhân hòa sản xuất vẫn thực khác nhau. Tiêu Nghị hỏi,”Chuyện tuyên truyền tái nhậm chức sao?”
“《 Phong phiêu nhứ 》.” Người nọ nói “Có khả năng có thể được giấy cho phép phát sóng.”
Tiêu Nghị nhất thời tâm hoa nộ phóng, kinh hỉ nói “Thật vậy chăng?”
Lô Chu vội bổ đao nói “Ai! Cám ơn Lâm ca!”
Nhà sản xuất nói “Chỗ nào chỗ nào, tôi cũng nghe nói, một người bạn của Quách đạo có lực lượng lớn, 《 Kỵ binh băng hà 》 cũng có thể qua, Lô Chu năm nay là một năm tác phẩm của cậu bùng nổ a! Lúc nào cũng tới làm khách mời cho chúng tôi nha”
“Không có vấn đề!” Lô Chu cười nói “Ha ha ha…”
Tiêu Nghị nghĩ thầm trường hợp này thật sự rất giống một đám diễn phim thương nghiệp… Bất quá 《 Kỵ binh băng hà 》 cùng 《 Phong phiêu nhứ 》 có thể chiếu, vẫn phi thường cao hứng. Hắn không hy vọng xa vời Lô Chu dựa vào hai bộ này xoay người, bởi vì Lô Chu cơ hồ sẽ không lo lắng về phim truyền hình nhưng hắn thực thích bộ phim truyền hình này, hy vọng nhìn thấy thân ảnh của Lô Chu.
“Muốn chuẩn bị phối hợp tuyên truyền sao?” Tiêu Nghị khi về nhà lái xe hỏi.
“Bát tự còn chưa có kiếm.” Lô Chu nói “Bọn họ tùy tiện nói, em đừng tin là được.”
Tiêu Nghị nói “A? Hại em cao hứng một hồi.”
Lô Chu như có điều suy nghĩ nói “Bất quá tin tức phải đúng, đài truyền hình cũng sốt ruột.”
Tiêu Nghị mỗi ngày liền nhìn chằm chằm Weibo của vài đài truyền hình, Lô Chu lại không có kế hoạch gì, phòng bán vé 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》tràn ngập không khí phấn khởi, bắt đầu có người tìm Lô Chu diễn phim điện ảnh, hơn nữa đều là nam chính. Phó tổng phòng làm việc của Trịnh Tiểu Thông gọi vài cuộc điện thoại cho Lô Chu, kêu Tiêu Nghị đi họp lấy kịch bản.
Tiêu Nghị tiếp ba vở điện ảnh, 1 bộ Chiến quốc Mặc Gia diễn cùng Công Thâu Ban, nam nhân vật chính là Công Thâu Ban. 1 bộ lại là phim đô thị ái tình, còn có 1 bộ lại là Tiểu Phượng Tiên cùng Thái Ngạc, Tiêu Nghị có chút động tâm, cảm thấy Thái Ngạc ổn, khí chất của Lô Chu diễn Thái Ngạc nói không chừng sẽ bạo.
Nhưng lời thoại nhiều lắm, thương lượng xong, Lô Chu vẫn quyết định chờ một chút, loại sự tình này không thể gấp, y tình nguyện chờ một năm chờ vai tốt, đạo diễn tốt cũng không nguyện ý tùy tùy tiện tiện tiếp điện ảnh.
Mùa xuân, nắng ấm dào dạt, một năm này Bắc Kinh hiếm thấy không có mưa, Tiêu Nghị nằm ở trên ghế sa lông, cái gì đều không cần làm cũng không có công tác, mỗi ngày chỉ cần tập thể hình lên mạng ăn cơm đi ngủ đọc sách là được, quả nhiên có tiền rất tốt a.
Hắn chuẩn bị sang tác, thuận tiện kêu nhà chuyển phát nhanh đàn nhị cho hắn, về sau có thể viết ca khúc cho Lô Chu.
Mùa xuân trong sân đầy bụi hoa, Lô Chu tính toán đổi phòng có bể bơi, đang thỉnh người giúp đỡ xem xét, vừa đến mùa này, hai người trong lòng đều có loại dục vọng xúc động, hận không thể cái gì cũng không làm liền thuận theo gien thiên nhiên cùng thói quen, ở nhà làm thì tốt rồi.
Tiêu Nghị bắt đầu từ từ quen cùng Lô Chu quan hệ như vậy mà còn dần dần quen biết Lô Chu hoàn toàn không đồng dạng như vậy, quan hệ của bọn họ từ fan cùng thần tượng, biến thành tiểu phu phu ở chung, tuy rằng Tiêu Nghị vẫn sùng bái y, nhưng càng nhiều lại là nghiêm túc chiếu cố y, từ trước Lô Chu đối với rất nhiều người mà nói chính là một hình tượng.
Mà ở trong lòng Tiêu Nghị, y là một người, có hỉ nộ ái ố, có khuyết điểm, cũng có các loại hành vi của nam nhân ba mươi mấy tuổi, tựa như Lô Chu trong mắt Tiêu Nghị cũng là bạn trai nghe lời. Tiêu Nghị bắt đầu không sợ Lô Chu mà còn thường thường sẽ gây sức ép cho y, tựa như đối với bằng hữu trước kia, Lô Chu cũng rất ít khi sinh khí với Tiêu Nghị giống như biết quý trọng tình yêu không đổi này.
Tiêu Nghị thường xuyên đánh giá Lô Chu, cảm thấy cùng nội tâm của bao nhiêu người cùng một chỗ với nam thần không là gì chẳng phải là thực đáng tiếc? Vì thế hắn xem Lô Chu như công tử, mỗi ngày lên kế hoạch cho y chơi các loại cosplay, Lô Chu bắt đầu quả thực cũng bị Tiêu Nghị làm dở khóc dở cười, sau lại còn rất phối hợp.
Vì thế tây trang, quần bơi, quân phục, đồ vận động, áo ngủ, quần áo bằng lụa… Phàm là Tiêu Nghị có thể tìm đều sẽ đổi cho Lô Chu, Lô Chu cuối cùng cũng không khách khí, bắt đầu yêu cầu Tiêu Nghị.
Trong đó Tiêu Nghị thích nhất là quần áo trắng, nhất là Lô Chu cơ hồ muốn toàn thân □□, đeo cà vạt hoặc nơ, phanh ngực, ghé vào trên người Tiêu Nghị, tiếp theo lại là sau khi chạy bộ rèn luyện, Lô Chu một thân da thịt màu đồng cổ dính mồ hôi, lột toàn bộ áo may ô với quần đùi, chỉ mang một đôi giầy thể thao, đem Tiêu Nghị ấn làm.
Lô Chu thì yêu cầu Tiêu Nghị đeo kính, để hắn ghé vào trên bàn cơm, mình từ phía sau lưng tiến vào hay là sau khi rèn luyện, kêu Tiêu Nghị cởi hết rồi mang một đôi giày vải bạt, mang bao tay vận động, tách ra chân, từ phía trước tiến vào mà còn sờ cơ ngực cùng cơ bụng Tiêu Nghị.
Cuối cùng lại là kêu Tiêu Nghị mang dép lê vớ trắng, đeo tạp dề, nấu cơm hoặc rửa chén từ phía sau thượng.
Tiêu Nghị vốn cảm thấy mình đã thực biến thái, không nghĩ tới Lô Chu càng biến thái.
“Em em em… Có chút việc” Tiêu Nghị nói “Em đi trước.
“Ác.” Lô Chu nói “Không đến sao?”
Lô Chu mới vừa bơi xong, mình trần, mặc quần bơi tam giác cùng giày thể thao, lười biếng ngồi ở trên ghế sa lông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT