Tóc gáy Thanh Lương dựng cả lên, vừa bị gió đêm thổi thì mồ hôi lạnh đầy đầu phút chốc bốc hơi, khiến hắn rùng mình. Hắn dường như ý thức được điều gì, lại không dám tin, thất tha thất thểu lui hai bước, ngồi phịch xuống đất.
Lúc này sấm sét giáng xuống như một vũ khí sắc bén bỗng dưng cắt ngang bầu trời đêm, giây lát sau tiếng sấm phảng phất kìm nén điềm xấu gì mới ầm ầm vang ra từ nơi sâu trong đại địa.
Chưa từng có ai nghe thấy tiếng sét như giữa hè thế này trong thời tiết lạnh vậy, Thanh Lương hoài nghi đây là điềm báo gì, liền lộn nhào lăn dậy, sải bước lao lên thành lâu của đại quan ngoài cùng, lo lắng nhìn xuống dưới, nhưng trong bóng đêm tăm tối, hắn không nhìn thấy gì cả.
Sắc trời càng thêm nặng nề, Trường An lơ lửng trên dây leo nơi vách đá cơ hồ dựng đứng, ý thức đã hơi mơ hồ, tiếng sấm long trời lở đất kia vừa vặn làm y giật mình tỉnh lại, lúc này mới cảm thấy tay mình đã hơi buông lỏng, suýt nữa vã mồ hôi lạnh vì sợ.
Vẻ đỏ ửng do sốt trên mặt Trường An đã mất đi, chẳng biết vì sao mà trắng bệch như đồ gốm không còn sự sáng bóng vậy.
Ngực y phập phồng dữ dội một hồi, mỗi một lần tim đập đều như trống rỗng, cả ***g ngực đều trống không theo, khiến Trường An có phần khó thở.
Y nhắm mắt lại, quấn dây leo trên người, tay không bị thương bấm vào ngón áp út tay kia – đây là phương pháp A Diệp dạy y, chẳng rõ là thật sự hữu dụng hay do tác dụng tâm lý, giây lát sau Trường An cảm thấy dường như hơi khá hơn.
Y mở mắt, cử động vai và ngực đã chết lặng, tiếp tục không hé răng một tiếng trèo lên trên, y thậm chí không cúi đầu nhìn hồ nước suýt đòi mạng y thêm lần nào nữa.
Sau đó, mưa rơi rả rích.
Mùa đông ở nơi gần biển dễ chịu hơn đất liền rất nhiều, nhưng dù sao trời vẫn lạnh, mưa bụi giá buốt rơi xuống như xen lẫn băng, đập lên da chỉ chốc lát đã lạnh cóng mất tri giác.
Trường An không để ý, y treo lơ lửng trên vách đá rét mướt suốt một đêm, cho đến khi cơn mưa chẳng biết tạnh từ lúc nào, rồi mây tan, sáng sớm hôm sau tay y mới lần đầu tiên bám lên tảng đá trên đỉnh núi kia.
Toàn thân Trường An đầy những vết thương bầm tím, ngay cả cằm cũng trầy một miếng da, khí lực hầu như không thể cầm cự, cố gắng ba bốn lần mới nhờ cả tay lẫn chân mà bò được lên, cổ tay bị cứa một vết dài thượt, cơ hồ vào khoảnh khắc hai chân chạm đất y liền ngã gục không động đậy được, ngay cả sức lực để tháo dây cũng chẳng còn.
Y quấn sợi dây leo to bằng cổ tay người trưởng thành, bất giác cuộn mình nằm trên vũng lầy, mùi bùn đất hơi tanh xộc vào khứu giác sắp sửa mất linh.
Trường An cảm thấy mình đã kiệt sức, nhắm mắt là có thể ngủ chết luôn.
Nhưng y không nhắm mắt.
Ở nơi này nhắm mắt lại sẽ có hậu quả gì, y không hề muốn biết chút nào, Trường An chậm rãi thay đổi hô hấp, sau mười lần hít thở, y rút tiểu đao bên hông cắt đứt dây leo trên người từng chút một, sau đó tay chân đồng thời dùng sức, lảo đảo nhổm dậy, nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì chân đã mềm nhũn, y lại ngã xuống.
“Mình thật y như một con chó chết mà.” Trường An tự giễu thầm nghĩ, tay chưa bị thương chống mặt đất, tay kia co quắp bên người, chỉ có khuỷu tay chịu được lực, cổ tay lúc hạ đất hơi cong khiến y đau buốt tim, song lúc này đau đớn ngược lại là tốt, nó khiến y không đến mức chết lặng.
Y nằm dưới đất, thở hổn hển từng hơi, hô hấp phun ra đều run rẩy, bất cứ ai nhìn thấy y thế này đều sẽ cảm thấy y không còn khí lực.
Nhưng mà con người làm sao có thể không còn khí lực Trường An thủy chung nghĩ thế, dù y đã thê thảm như vậy – y vẫn không cảm thấy mình rơi xuống tuyệt cảnh, vẫn cho rằng… chỉ cần chưa lập tức chết thẳng cẳng thì rồi y sẽ tìm ra đủ khí lực.
Trường An quỵ dưới đất không biết bao lâu, mới một lần nữa cắn chặt răng, khiến hai má kéo căng, gân xanh trên cổ lồi lên.
“Mẹ nó,” Khi thở hồng hộc đứng dậy lần nữa, trong lòng y phẫn nộ thầm nghĩ, “Cho dù chỉ còn một hơi, ta cũng nhất định phải làm thịt tên âm dương quái khí kia, bằng không chết cũng chẳng nhắm được mắt.”
Ý nghĩ này nhanh chóng lướt qua đầu, thế cho nên giây lát sau, Trường An cũng bị chính mình chọc giận mà bật cười. Y biết mình nên tìm một nơi trú mưa, xử lý thương bệnh, sau đó chờ người bên mình đến cứu, Tạp Tá hẳn sẽ trở về bình an, có hắn báo tin, Hoa Nghi dù tốt dù xấu cũng nên biết đại khái tung tích của mình.
Nhưng y vẫn không làm được, cho dù một ngàn một vạn điều không đúng cũng chẳng ngăn được dục vọng muốn dùng cổ Kinh Sở để mài đao trước mắt, Trường An cảm thấy bởi vì tính nết thế này mà từ nhỏ đến lớn dường như y chưa từng làm một chuyện mà người khác cho rằng chính xác.
Trường An dùng tay áo rách bươm lau mồ hôi trên trán, cúi đầu chớp chớp mắt, một giọt mưa từ trên hàng mi dày rơi xuống, hệt như một giọt nước mắt, nhỏ thẳng lên cổ tay phải đã mất cảm giác chẳng còn mảy may sức lực.
Song giây lát sau, y cầm đao đi ngay với khuôn mặt không biểu cảm, sắc mặt lạnh lùng giống như cổ tay phải bị thương kia căn bản chẳng nằm trên người y vậy.
Lại nói về Minh Chu con trai Bố Đông tùy quân, nam nhân còn có thể gọi là thanh niên này đi theo bên cạnh Hoa Nghi, thủy chung ung dung thản nhiên, không nhiều lời lắm, nhưng mắt nhìn lục lộ tai nghe bát phương, đợi đến khi xuất phát, hắn cơ hồ đã làm rõ hết đầu đuôi.
Nếu là bình thường, với sự cẩn thận trong lối suy nghĩ của Hoa Nghi, chắc chắn sẽ vì Tạp Tá mà để con trai Bố Đông cừu nhân của hắn ở lại cùng Lộ Đạt, nhưng Hoa Nghi ngoài mặt trấn định như thường, kỳ thật tâm tư sớm rối bời, cộng thêm Minh Chu vẫn khúm núm đi theo bên cạnh như một người vô hình, thành thử Hoa Nghi lại quên mất hắn.
Minh Chu hưng phấn không ngủ nổi – hắn chưa đợi được hồi âm của lão phụ Bố Đông trấn thủ xa tít ở nội thành, hả lòng hả dạ xen lẫn trong một đám huynh đệ mài đao sáng loáng sẵn sàng giết địch, chuẩn bị tỉnh bơ mà xử lý Tạp Tá. Hắn chẳng những muốn xử lý Tạp Tá, còn muốn cho chết đến thống khổ.
Nửa đêm, hắn khoác áo dậy, nô lệ thủ hạ vén bức màn lâm thời, để công bố đóa của hắn vào.
Minh Chu nhướng mày hỏi: “Thế nào”
Công bố đóa của hắn cười nói: “Ngài nên liệu được, Lộ Đạt đã gạt được thủ quan, chạy thoát rồi, hẳn là chạy đến bên này.”
“Gạt” Minh Chu phút chốc bật cười, chậm rãi nói, “Ta kêu người cố ý thả hắn ra, và còn thứ ngoại sứ kia nhét cho hắn nữa, cho là người khác mù hết chắc Nếu không phải ta che giấu thay thì hắn đâu có qua cửa dễ dàng như vậy”
Công bố đóa ngớ ra một chút rồi lập tức lắc đầu nói: “Ngài đấy… quả là được kế thừa từ phụ thân, đa mưu túc trí. Chỉ là… ngài không sợ những việc mờ ám này rơi vào mắt vương”
“Ngươi không nhìn thấy vương sắp hết phân biệt nổi đông nam tây bắc rồi sao” Minh Chu nói, “Bắt đầu từ khi nhìn thấy tờ giấy ngoại sứ kia truyền đến thì y vẫn như thế, ta hoài nghi là thành chủ đã xảy ra chuyện rồi.”
Công bố đóa của hắn lấy làm kinh hãi, thoáng đổi ý nghĩ, liền hơi lo lắng hỏi: “Ngài xác định Vị thành chủ kia không phải quả hồng mềm dễ bóp đâu, y chuyến này mất tung tích, còn rơi vào tay địch thủ, chẳng lẽ chúng ta gặp phải đinh cứng Nếu lúc này chúng ta có động tác, ảnh hưởng đến đại cục thì nên làm thế nào cho phải”
Minh Chu và công bố đóa từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm không thể nói là không sâu đậm, nhưng luôn cảm thấy đầu óc hắn ta có phần không rõ, nói chuyện làm việc đều chẳng có trật tự gì cả.
Nhưng Minh Chu vẫn không muốn làm mất mặt nhau, cho nên kiên nhẫn giải thích: “Việc đó thì không có gì, căn cứ theo tin tức năm đó truyền đến, bọn họ chẳng qua chiếm sơn cốc bên kia thêm cánh rừng vùng Sơn Dương, có thể có bao nhiêu người, ngươi tự mình tính thử cũng ra được, chúng ta lại bao nhiêu người Huống chi, ta nghe nói vị thủ lĩnh kia là á thú, do đó cũng tin á thú hơn, chẳng lẽ so được với đội ngũ toàn là thú nhân chúng ta đây Trên đời được mấy á thú giống Hải Châu thành chủ Việc vặt mà thôi, không ảnh hưởng đến đại cục đâu, ngươi thật sự nghĩ nhiều rồi.”
Công bố đóa của Minh Chu nghe thế thoáng yên tâm, nhưng không biết vì sao, nghe tiếng sấm rền khi gần khi xa, trong lòng lại có dự cảm xấu, phảng phất có chuyện gì không tốt sắp sửa phát sinh.
Mà buổi tối ngày thứ hai, ngay khi càng lúc càng gần chủ trướng trong lời thuật, chỉ còn lại không đến một ngày đường, mọi người đều căng thẳng, thì Lộ Đạt được Minh Chu cố ý thả lặng lẽ bắt kịp bọn họ, đồng thời lẻn vào lều của Minh Chu, hai người hợp kế một phen, sau đó Lộ Đạt cải trang mà đi.
Lúc quay người, đáy mắt Lộ Đạt lạnh băng – Minh Chu coi hắn như kẻ ngốc, muốn lợi dụng hắn đi đối phó Tạp Tá và thế lực Hắc Ưng còn sót lại trong đội ngũ của mình, thế thì vừa vặn tương kế tựu kế… hắn phải báo thù cho A Thù và bản thân.
Hoa Nghi đêm ấy không ngủ được, khó khăn lắm nửa đêm mới thiếp đi, lại không biết giấc mộng gì làm y giật mình thức giấc, y ngồi bật dậy, trên cổ thoáng lỏng ra, một tiếng rơi xuống đất rất nhỏ vang lên.
Hoa Nghi cúi đầu, lại phát hiện hạt châu năm đó Trường An đưa cho vẫn được y xỏ dây đeo trên cổ không biết đứt dây từ khi nào, hạt châu trơn nhẵn lộp độp lăn xuống đất.
Ngực Hoa Nghi chợt lạnh ngắt, y nhìn chằm chằm hạt châu kia, cơ hồ không thở nổi.
Sau đó y bỗng nhiên mặc quần áo, cũng chẳng để ý sợi dây bị đứt, chỉ nhặt hạt châu lên cất sát vào ngực, sải bước đi ra ngoài, kinh động thị vệ trông cửa.
Hoa Nghi mặt trầm như nước phân phó: “Gọi mọi người dậy, ta cho khoảng thời gian một nén nhang, đến chỗ ta tập hợp, đi gấp ngay trong đêm, giết bọn chúng không kịp trở tay!”
Thị vệ thoáng ngây ra rồi nhanh chóng lĩnh mệnh đi truyền lệnh.
Hoa Nghi đặt tay lên ngực, hít vào một hơi thật sâu.
Y bất tri bất giác làm động tác giống Lộ Đạt… Dường như là những thứ đeo trên ngực đó, có thể cho người ta cảm giác được sức mạnh đến từ trái tim yếu đuối của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT