“Còn chưa chịu đi Mắt đăm đăm luôn rồi kìa.” Hoa Nghi cùng Trường An đứng cả buổi, xoa tay rồi sờ tay Trường An, thấy lạnh ngắt, liền hùng hùng hổ hổ cởi ngoại bào da thú vắt qua cổ y, giận dữ ghì tay một cái.

Trường An bị y ghì ho khan một tiếng, khẽ giãy giụa đập tay Hoa Nghi, giọng khàn khàn: “Đừng làm loạn, lòng ta khó chịu lắm.”

Hoa Nghi ôm lấy thắt lưng Trường An. Không biết có phải do tay đã lạnh cóng hay không mà luôn cảm thấy thân thể Trường An cứng đờ, như một phiến đá lạnh băng, chẳng sờ được hơi nóng gì, cũng chẳng làm cong nổi, muốn y đi theo mình thì nhất định phải bứng cả rễ mang đi như khiêng một tảng đá mới được.

Hoa Nghi trầm mặc giây lát rồi thở dài nói: “Ông sư phụ quái thai kia của ngươi tuy không ra gì, nhưng mà… có một người như vậy cũng rất tốt.”

Trường An liếc y một cái: “Ngươi mới không ra gì!”

Hoa Nghi hơi cúi đầu, chóp mũi để trên tóc Trường An, luôn cảm thấy hương vị trên người y dễ ngửi, nghe vậy cười nhàn nhạt nói: “Thế ngươi chẳng phải là quá đáng thương à, bên cạnh toàn người không ra gì.”

Con đường nhóm Bắc Thích đi trống vắng mà dài đằng đẵng. Tại bờ biển ẩm ướt, đi bên trên cũng không có sự thê lương của bụi mù lất phất, dường như là một sự ràng buộc lâu dài, gắn bó những người đi lên đó – không biết khi nào vừa ngẩng đầu thì họ đã quay lại.

“Ngươi nghĩ xem, đôi khi thật sự không còn việc gì để làm, ngươi có thể nhớ đến những người đó.” Hoa Nghi dán sát vào tai Trường An, nhẹ nhàng nói, “Đoán ông ấy bây giờ ở đâu, đoán ông ấy có phải là lại say như một con chó chết hay không… Được rồi được rồi, ta không cố ý mắng ông ấy, trừng ta làm gì Chưa biết chừng một ngày kia ngươi ở trên cổng thành nhìn xuống thì, ôi chao, lão bất tử kia lại lăn về rồi! Như thế tốt hơn ta nhiều, ta sống hơn hai mươi năm, thủy chung chẳng có ai để nhớ mong cả.”

Vẻ mặt Trường An hơi dịu đi, thấp giọng nói: “Ngươi không cần phải nói nữa, ta biết.”

“Ngươi thì biết cái gì Con lừa nhỏ cố chấp lớn lên trong bình mật này.” Hoa Nghi hai tay ôm lấy Trường An, dùng sức nhấc bổng cả người y khỏi mặt đất như ôm một cái cọc gỗ to, bế thẳng Trường An lên đi vào thành.

Đôi tay Hoa Nghi như đúc bằng sắt, lại vẫn có dư lực nâng Trường An lên cao, ôm lấy hông y rồi ngẩng đầu nhìn.

Chưa từng có ai bế y như bế trẻ con thế này, tay và chân Trường An đều không biết đặt ở đâu, nhất thời càng cứng đờ, đành phải đặt tay lên vai Hoa Nghi. Y cảm thấy như thế này thật chẳng ra gì, nhưng cũng chỉ nhíu mày, chần chừ giây lát song không hề phản đối.

Kỳ thật Trường An rất thích người khác thân cận mình, thậm chí không phản cảm với việc ôm ôm ấp ấp, nhưng dường như không nhiều người muốn thân cận với y.

Bắc Thích đi làm lòng y khổ sở, Hoa Nghi chịu ôm y vào lúc này, khiến Trường An cảm thấy được an ủi.

“Ngươi còn có lão bất tử sư phụ kia, ta thì phải làm sao, ta chỉ có một mình ngươi thôi.” Hoa Nghi hạ giọng mềm mỏng, ngẩng đầu nhìn đăm đăm khuôn mặt Trường An lúc ban đầu đã khiến y si mê không thôi, “Ta còn đáng thương hơn ngươi đúng không”

Trường An nghe ra y cố ý khoe khoang, rốt cuộc thoáng tươi cười: “Nói vớ nói vẩn, ngươi là thủ lĩnh, ai cũng nghe lời ngươi, uy phong muốn chết chứ đáng thương cái gì”

Hoa Nghi rúc đầu vào lòng y, lần mò xuôi theo đường cũ đi về phía trước, chỗ ngoài cổng thành đất rộng người thưa, chẳng sợ đụng phải cái gì, thanh âm hơi bí truyền đến: “Ngươi và người khác làm sao giống nhau được”

Câu này khiến Trường An bỗng nhiên giật mình, dường như có một bàn tay nhẹ nhàng trêu chọc trong tim, khiến nó vừa tê vừa ngứa mà đập nhanh hơn, theo làn gió còn chưa hết rét, tự mình phát ra hơi ấm, tựa như uống từng ngụm rượu ấm áp, chảy vào bụng liền biến thành hơi ấm tan khắp xương cốt vậy.

Y ngớ ra giây lát, vặn mặt Hoa Nghi lên cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán Hoa Nghi một cái.

Hoa Nghi choáng váng nhìn y, Trường An lại bỗng nhiên giở trò xấu xa, đem đôi tay lạnh lẽo nhét vào cổ y, khiến Hoa Nghi trong khoảnh khắc đã tỉnh lại khỏi giấc mộng xuân ban ngày, giật nảy mình suýt nữa nhảy lên ba thước.

Trường An nhảy xuống đất, quay người chạy như thỏ.

Hoa Nghi rụt cổ đuổi theo, cười mắng: “Tên nhãi ranh, ngươi có còn lương tâm không”

Bố Đông đang khoan thai bắt chéo chân ngồi trên thành lâu, dùng đế giày mài đao hết sức bất nhã, chứng kiến thủ lĩnh và Trường An chớ hề nghiêm túc đuổi đánh nhau quay về.

Sắp đến cổng thành thì Hoa Nghi giơ tay tóm được đai lưng của Trường An. Trường An chỉ sợ bị kéo tụt quần trước mặt mọi người, liền vội vàng dừng chân, bị Hoa Nghi bắt được. Hoa Nghi ôm hông vứt y lên vai như bao tải, cứ thế vác Trường An vào trong thành, đi thật là nghênh ngang, nét mặt thật là đắc ý dương dương.

Bố Đông chép miệng cảm khái: “Ôi chao, ôi chao.”

Sách Lai Mộc xen mồm: “Ôi chao cái gì, lão già, lão đừng có mài rớt đế giày đấy.”

Bố Đông lườm hắn: “Mài rớt tự có vợ ta làm lại cho! Sao nào Thèm rồi hả”

Sách Lai Mộc chỉ cười không nói gì.

Bố Đông già mà không tôn, nhìn phần dưới của Sách Lai Mộc một cái, cười “khà khà” nói: “Ta thấy nếu đám nhị thúc ngươi còn không chịu đi thì thủ lĩnh phải nín ra nhọt to đó, mà sao ngươi vẫn cứ thanh tâm quả dục vậy Thiếu hàng à”

Sách Lai Mộc thản nhiên nói: “Nào dám, không thiếu đạo đức bằng lão.”

Bố Đông nheo mắt, ẩn ý nói: “Ngươi không còn nhỏ nữa, nên thành gia rồi, ta có một đứa con gái nhỏ, sang năm là trưởng thành, văn tĩnh lắm, chỉ là nó không thích ra ngoài, ngươi có muốn gặp thử không”

Sách Lai Mộc cúi đầu, không thấy rõ hắn có biểu cảm gì, giây lát sau hắn nói: “Ta chẳng qua là một á thú vai không thể gánh, tay không thể vác, hiện giờ chiếm hư danh trưởng lão, thực tế thì chẳng có năng lực chó má nào, có là gì đâu Tiểu cô nương đều thích đại anh hùng, ông đừng cậy là cha người ta rồi kết uyên ương bừa bãi, coi chừng cô bé ghi hận cả đời đấy.”

Bố Đông nghe được sự cự tuyệt trong ngôn ngữ của đối phương, cũng chẳng nhiều lời nữa, chỉ cúi đầu chăm chú phá hoại đế giày, miệng không khách khí nói: “Cũng phải, ngươi ngu ngốc như thế, tương lai nếu cháu ngoại ta giống ngươi thì ta phải sầu đến tổn thọ nhiều năm mất. Thôi vậy.”

Xa xa, giao nhân lại bắt đầu dùng tiếng khóc giả vờ như than như trách tạo ra tiếng ca riêng một ngọn cờ, âm thanh lũ trẻ rượt đuổi và chửi nhau mang máng xen lẫn, một loạt đầu địch nhân trên tường thành đã cứng ngắc, sau khi bêu lên mấy ngày, rốt cuộc bị lấy xuống, vài phần sát khí cuối cùng cũng bị tan đi.

Sách Lai Mộc cười khe khẽ, không phản bác Bố Đông, trong lòng do bình tĩnh mà sinh ra khoái lạc, lại do khoái lạc mà sinh ra sầu lo.

Nếu năm tháng có thể dừng lại lúc này, hắn thầm nghĩ, nếu lòng người bền vững lâu dài, đều như tảng đá trên tường thành, mấy chục năm như một ngày… thế thì tốt biết mấy.

Nhưng mùa hè nóng bức đến lúc cực nóng, sao có thể không chuyển lạnh, ngày đông giá buốt đến khi cực lạnh, sao có thể không ấm lên

Lúc này gió xuân chưa thổi mà trong lòng Hoa Nghi đã cháy hừng hực rồi.

Y khiêng Trường An một mạch về lều, tùy tay cài cửa. Bếp hầm cháy nóng hầm hập, y ném Trường An lên sạp, đè nghiến lấy rồi cười gian nói: “Bị ta bắt được rồi, ta phải báo thù thế nào đây”

Trường An chạy vã mồ hôi, sớm không còn lạnh nữa rồi, liền thoải mái nói: “Hay là ngươi cũng cho ta lạnh cóng một chút đi”

Hoa Nghi cốc đầu y: “Ngươi hãy tự mình nói xem, lơ là ta bao lâu rồi”

Trường An cười nói: “Ngươi nói phải làm sao đây”

“Hai tội cùng phạt, không thể tùy tiện được, ta phải ngẫm lại xem…” Hoa Nghi đứng đắn suy nghĩ một lúc lâu rồi nghiêm túc nói, “Thế này đi, ngươi tự mình cởi quần áo, để ta gãi ngứa một chút.”

Trường An lập tức không thể đối đáp với đề nghị lạ lùng như vậy – Hoa Nghi không biết xấu hổ đến mức y cũng chẳng tiện nói gì, vì thế đành tự mình dốc sức – giãy ra một chân, nhấc chân đạp Hoa Nghi văng khỏi người mình.

Hoa Nghi lại dày mặt ôm lấy một chân y, như đã biến thành bốn chân, bổ đến hệt hổ đói vồ mồi, hai người ngày càng như trẻ con, đùa giỡn ngay trên giường, đại chiến ba trăm hiệp.

Cuối cùng, Hoa Nghi nhanh như chớp luồn bàn tay đã ấm lên vào quần Trường An làm kết, giảo hoạt giành được thắng lợi.

Trường An mới nếm thử việc đời, chính là ăn tủy biết vị, nhanh chóng bị trêu chọc đến choáng váng, rồi lại cảm thấy có điều bất đồng so với lần trước – lúc này y mới muộn màng phát hiện, Hoa Nghi không biết đã lột sạch mình từ khi nào.

Sau đó cả thế giới dường như đều điên đảo theo, da thịt dán vào nhau, thân mật kín kẽ.

Hơi ấm trong lều phảng phất nở ra một đóa hoa báo xuân ở nơi mọi người không nhìn thấy, hương khí ập đến, cuốn qua lòng những người mến nhau, thế là hoa nở rực cành.

Mùa đông này sẽ lập tức kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play