Trường An ban đầu còn cho là mình chưa từng thấy cái gì nên mới ngạc nhiên quá mức.
Chờ đến khi hai người khiêng giao nhân thoi thóp này về sơn động, cả một bộ lạc bất kể nam nữ già trẻ tất thảy đều sán đến, ngay cả thức ăn cũng chẳng ai lo, vây hết quanh giao nhân hôn mê bất tỉnh này mà chỉ trỏ ngạc nhiên.
Sơn Khê: “Hắn ở dưới nước thì thở bằng cái gì”
Tạp Tá: “Bọn họ bình thường không mặc quần áo hả Cả ngày ngâm mình dưới nước, không lạnh à”
Lục Tuyền: “Hở Sao hắn không có vảy”
Tiểu tử Lộ Đạt này càng vô tri hơn, ngay cả đao cũng quên luyện, sán đến nhìn ngó cả buổi, rồi lén kéo áo Trường An hỏi: “Ngươi nói hắn là nam hay nữ Bọn họ có chia ra nam nữ chứ”
Câu hỏi này ngu xuẩn đến mức Trường An cũng chẳng muốn trả lời, bởi vậy y cho rằng, kỳ thật kiến thức của mình khá rộng, ít nhất y có thể phân được nam nhân và đại cô nương.
Sách Lai Mộc vẫn ra vẻ thế ngoại cao nhân, không hề đi chung vui, chỉ ở bên ngoài đám đông lựa chọn hải sản do Hoa Nghi và Trường An mang về.
Trước tiên hắn cầm một đoạn cây mảnh tế bái hải thần gần đây mới biết, sau đó mới mở miệng: “Truyền thuyết kể rằng giao nhân Đông Hải cực kỳ xinh đẹp, lúc khóc, lệ từ trong mắt rơi ra sẽ biến thành bảo châu dưới đáy biển, khi họ mở miệng ca hát, ngay cả giống cá hung ác nhất cũng ngừng săn mồi, tất cả vật sống đều bị tiếng ca của họ thu hút, lảng vảng không chịu đi.”
Trường An hỏi: “Thật hả”
Sách Lai Mộc trong lúc bận trăm điều vẫn ngẩng đầu lườm y một cái: “Đương nhiên là giả – hạt châu là do trai nhả ra, ngươi mở miệng hát thử xem sói nghe xong có cắn ngươi hay không – ta nói Hoa Nghi à, mau quản đứa con ngốc của ngươi đi, người khác nói gì cũng tin, tương lai một cho cục kẹo cũng có thể bắt cóc mất thì phải làm sao”
Hoa Nghi chậm rì rì hỏi: “Thần côn, ngươi lại ngứa da nhỉ”
Sách Lai Mộc “xì” một tiếng. Sau đó mắt chợt sáng lên, nhìn thấy một con sò nhỏ hình dạng cổ quái, to bằng bàn tay em bé, hình quạt, vỏ hết sức sặc sỡ đẹp mắt, khi cầm trong tay thấy bên trên lấp lánh từng quầng sáng màu sắc bất đồng.
Nếu là trong rừng rậm, thông thường càng là thứ màu sắc sặc sỡ thì càng độc, Hoa Nghi thấy Sách Lai Mộc lật qua lật lại ngắm nghía con sò nọ, liền không yên tâm hỏi: “Sao vậy Không ăn được à”
Nét mặt Sách Lai Mộc hơi cổ quái, dường như muốn cười, lại gắng sức kìm nén, bởi vậy trông hơi đáng khinh – đương nhiên, vẻ mặt của hắn luôn rất đáng khinh, cho nên những người khác đều chẳng thấy lạ.
Sách Lai Mộc ném con sò nọ về đống sò, lắc đầu nói: “Không có, cũng coi như là thứ tốt… Ngươi trước kia cũng từng thấy rồi, ngũ sắc tán chính là dùng vỏ thứ này mài ra, thịt thì không sao, nấu canh ăn không thành vấn đề, nhưng người trẻ tuổi huyết khí phương cương nên ăn ít thôi.”
Hoa Nghi: “…”
Trường An hỏi: “Ngũ sắc tán lại là cái gì vậy”
Sách Lai Mộc hiền từ nhìn y nói: “Đó là một thứ cực kỳ tốt, ăn vào có thể làm cho người ta phiêu phiêu dục tiên.”
Trường An không biết “ăn vào phiêu phiêu dục tiên” là ý tứ thế nào, còn định hỏi đến cùng, Hoa Nghi lại đột nhiên vỗ vai chỉ sau lưng y: “Ôi, tên nhóc khóc nhè của Lạc Đồng ngóng trông ngươi cả buổi rồi, ta vừa nhìn thấy gã là đau đầu, ngươi mau đi coi thử xem gã đòi uống sữa hay khóc đòi cha.”
Trường An đành đứng dậy đi đến hướng Thanh Lương, nhưng Thanh Lương gặp y như chuột gặp mèo, vừa thấy y đến thì tức khắc mặt mày tái mét chạy mất.
Chờ đến khi Trường An quay lại thì đã quên khuấy chuyện này.
Chạng vạng tuyết lại đổ, mọi người dùng da phủ kín cửa động, trong động tuy vẫn rất lạnh, nhưng đối với người vừa chạy trốn núi lửa và động đất mà nói, an an ổn ổn ngồi ở chỗ này, có một tô canh cá nóng để húp, đã là cuộc sống như thần tiên rồi.
Trường An đang cầm một thanh đao giả bằng gỗ đối luyện với Lộ Đạt – cơ bản là y ngồi nguyên ở đó dùng đao giả gọt đao của Lộ Đạt.
Hoa Nghi bưng một bát canh cá to, cố ý mò cả buổi, được nửa bát thịt sò “đặc thù” đó, bê cho Trường An, ôm lòng xấu xa nói: “Trường An, đừng đánh nữa, mau nghỉ một lát, lại ăn đi này.”
Sách Lai Mộc khinh thường nói nhỏ: “Ngài thật đúng là quá vô sỉ.”
Sách Lai Mộc hạ giọng thấp hơn: “Ngài muốn thế nào đây Không phải huynh đệ nhà mình sao, lại muốn đổi rồi à”
Hoa Nghi hạ tầm mắt xuống: “Người dù sao cũng phải là của ta, những thứ khác thích là gì thì mặc.”
Sách Lai Mộc thua y quen rồi, rất ngứa mắt với sự đắc ý của y, liền cười nhạo: “Nghĩ hay gớm, người ta tuy là một á thú nhưng muốn năng lực có năng lực, muốn diện mạo có diện mạo, hiển nhiên có cả đống người thích, sao nhất định phải để ngài được lợi…”
Hắn không thể nói hết lời, bởi vì Hoa Nghi nhìn hắn một cái.
Trên mặt Hoa Nghi vẫn còn nét cười, ánh mắt lại như hàn thiết cạo trên băng tuyết, Sách Lai Mộc đột nhiên sinh ra ảo giác rằng mình đã bất cẩn xâm phạm đến lãnh địa của một đại dã thú.
… Thuận miệng đùa đôi câu thôi mà, lại còn nổi nóng nữa chứ.
Trường An ném đao gỗ, thuận miệng chỉ điểm Lộ Đạt vài câu, rồi không hề cảnh giác đi đến nhận bát canh nọ.
Hoa Nghi thấy Sách Lai Mộc mở miệng chực nói, lập tức tay mắt lanh lẹ chặn miệng hắn, dễ dàng kéo á thú toàn thân chưa được hai lạng thịt này đi: “Ngươi hôm nay còn chưa bái thực thần đâu, thân là sứ giả của chư thần, bất kính như thế coi chừng các cụ giận chết.”
Sách Lai Mộc giãy giụa không có kết quả, vô kế khả thi, vì thế thất khiếu bốc khói thầm nghĩ, lát nữa hắn phải đích thân bái “tiện thần”, cầu ông ta mau mau tới thu tên môn đồ bỏ trốn.
Hoa Nghi trừng trị Sách Lai Mộc định phá hỏng chuyện tốt của y xong, quay về nhìn thấy Trường An đã uống hết bát canh, đang ở đó vô tri vô giác rỉa xương cá gặm thịt, lập tức cười như thể mặt nở hoa. A Diệp trông thấy, vội vàng ôm bát cơm trốn biệt. Nàng từng tận mắt nhìn thấy, khi vị thủ lĩnh lạ lùng này nhân lúc Sách Lai Mộc ngủ nhét cua vào mũ người ta, trên mặt cũng là nụ cười như vậy.
Đêm hôm nay, Trường An luôn cảm thấy có chút bất thường, nhưng mà chỗ nào bất thường thì y không nói rõ được, dường như trên người có chỗ nào đó ngứa ngáy, y gãi lưng, song vẫn chưa đúng chỗ, cuối cùng chỉ đành ôm đao ngủ trong sự khó chịu.
Nhưng đêm nay, y không thể ngủ thẳng một giấc, nửa đêm đã bị chiêm bao đánh thức. Y giật mình, phát hiện hạ thân lạnh ngắt, hình như là ướt rồi.
Trường An ngồi ngây ra giây lát trong bóng đêm, không thể nói rõ chuyện này là thế nào, song dường như thấp thoáng biết một chút.
Y thoạt tiên hơi ngỡ ngàng, sau đó dường như xấu hổ, nhưng sau giây lát, nét mặt lại đều lắng đọng, khóe mắt và môi bởi một vài nguyên nhân mà có vẻ hồng hào hơn bình thường, lại thoáng lộ ra sự bi ai khó nói rõ.
Trường An nhẹ nhàng đứng dậy, đến nơi không người làm sạch bản thân, một mình ra bên ngoài ngập tràn băng tuyết.
Thật là lạnh, không nhìn thấy sao cũng chẳng trông thấy trăng, chỉ có khi cẩn thận lắng nghe, mới nghe thấy tiếng biển ở bên kia núi, tiếng sóng biển càng làm nổi bật lên sự yên tĩnh như vậy, khói trắng Trường An thở ra nhanh chóng tiêu tan giữa bầu trời đêm u ám, y bỗng nhiên cảm thấy sự trống vắng trong lòng, không cách nào ức chế nổi.
Đó là một loại trống vắng mà đao thương kiếm kích đều không thể bổ khuyết, khiến y tự dưng buồn thương.
Lúc này, một tấm áo choàng da thú khoác lên người y, Hoa Nghi không biết vì sao cũng ra khỏi sơn động, ngồi phịch xuống bên cạnh, quàng vai ôm y vào lòng, đánh mạnh một cái, hỏi: “Trời băng đất tuyết ngươi chạy ra làm gì Chê thân thể quá khỏe, muốn tìm chút bệnh à”
Trường An không hé răng.
Hoa Nghi lại đột nhiên sấn đến, ra sức ngửi hõm cổ y, sau đó nở nụ cười xấu xa hiểu ngầm, thấp giọng kề tai y nói: “Ta hình như nghe được ‘mùi nam nhân’, ta nói sao đêm hôm lại chạy ra bên ngoài chứ… Ôi, đây là chuyện tốt mà, thành người lớn rồi, nam nhân trưởng thành đều như vậy cả. Nào, nói cho ca nghe xem, ngươi mơ thấy gì”
Trường An vẫn không hé răng.
Hoa Nghi liền thân mật dùng bả vai huých y một cái: “Sao nào, ngươi còn xấu hổ à”
Một chút ửng đỏ trên mặt Trường An nhanh chóng bị gió thổi mất, mặt y nhợt nhạt hệt như người giả nặn từ băng tuyết, lông mày đặc biệt ngay ngắn, giống như từng dùng dao chỉnh, không hề có một cọng lộn xộn, dài như thể phải vào tận tóc, đôi chút ngọt ngào thuộc về trẻ con trên mặt ban đầu không biết từ khi nào đã mất sạch, thành một tiểu tử anh tuấn, nhưng nhìn từ góc độ nào đó, trong sự anh tuấn của thanh niên lại xen lẫn vẻ xinh đẹp không nói nên lời – là nét đẹp tinh tế, yên lặng trên mỹ nhân đồ trong tay họa sư đại lục phương nam.
Yết hầu Hoa Nghi lặng lẽ động nhẹ, nhìn Trường An, trong ngực phảng phất có một ngọn lửa đang cháy rực, khiến y rục rịch.
Trường An lại bỗng nhiên thở dài, đưa tay lau mặt một phen – động tác này học từ Sách Lai Mộc, Sách Lai Mộc đại khái là nghĩ quá nhiều, thành thử luôn như là người mỏi mệt cố xốc lại tinh thần vậy.
“Ta mơ thấy A Lan cầm một bộ quần áo rất đẹp đến đây, nói là cô ấy may cho ta.” Trường An nói khẽ, “Cô ấy nhìn ta chằm chằm, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt cô ấy, thì ta liền nhớ ra, cô ấy đã bị nước lũ cuốn mất rồi. Khi đó cô ấy cũng nhìn ta như vậy, ta luôn cảm thấy cô ấy muốn khóc, nhưng…”
Nói đến đây thì giọng y càng thấp, không nghe thấy đoạn sau. Hoa Nghi lại cảm thấy như bị hắt một chậu nước lạnh, chút tà hỏa trong lòng tức khắc tắt ngấm không thấy tro bụi.
Một lúc lâu sau, Trường An mới thấp giọng nói: “Về sau không còn ai may quần áo cho ta nữa, nếu A Lan…”
Y muốn nói “Nếu A Lan không chết thì tốt biết mấy”, nhưng lời ra đến miệng lại không nói nổi, Trường An biết, người mất rồi chính là mất rồi, dù tiếc thương thế nào cũng chẳng giữ được. Y nói mấy câu dường như bình bình đạm đạm, y sống đến mức có phần vô tình khờ dại, có ăn có uống thì thế nào cũng được, chẳng để tâm gì, thế nhưng lại… đượm nỗi cô đơn ngây ngô.
Có một số việc khi nghĩ trong lòng còn đỡ, vừa nói ra miệng là khó chịu như đổ dầu vào lửa, Trường An nhận ra được, bởi vậy ngậm miệng, không muốn nói nữa. Y chà xát đôi tay tê cóng trong gió lạnh, nói với Hoa Nghi: “Nếu còn rượu, ta muốn uống một hớp, đáng tiếc… lạnh quá, ta về đây.”
Hoa Nghi thuận theo buông vai y ra, sau đó ngồi trên tuyết địa, đưa mắt tiễn y quay về sơn động, lúc này mới cúi đầu. Khoảnh khắc ấy nét mặt Hoa Nghi vô cùng kỳ lạ, giống như đang cố gắng kìm nén cái gì, kìm nén đến mức có phần dữ tợn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT