Dung Kỳ bắt đầu bận rộn trở lại với vai trò đạo diễn, điều này khiến Tiểu Ái vô cùng vui mừng.

Như vậy có nghĩa là cô có thể thoải mái tinh thần, không bị anh theo dõi mỗi ngày. Mãi về sau cô mới biết, những ngày trước đó anh bận rộn không thấy bóng dáng đâu, chính là vì lấy mẫu xét nghiệm báo cáo kết quả ADN. Anh không nói rõ bằng cách nào có được mẫu xét nghiệm, nhưng xem ra Hoắc Hoài Kỳ hoàn toàn không biết đến chuyện này, và Dung Kỳ cũng không muốn để ông ấy biết. Điều anh quan tâm chỉ là kết quả của bản báo cáo đó mà thôi.

Sau này Tiểu Ái đã từng cảm thán, hoá ra Dung Kỳ cũng có tư chất làm gián điệp đấy chứ!

Cuối tháng hai, bộ phim cổ trang "An phượng lãnh nguyệt" khởi quay tại Thành phố Điện ảnh và Truyền hình giữa hai thành phố S và Z. Thật trùng hợp khi hai tháng đầu, bộ phim mới của Dung Kỳ cũng khởi quay tại đây. Tiểu Ái vì thế mà không ngừng oán thán kêu "oan gia ngõ hẹp". Cũng may là trong hoạ có phúc, quan hệ của hai người lúc này vẫn bí mật chưa thể công khai, nên trước mặt mọi người, anh không thể nào theo dõi cô sát sao như ở thành phố S được.

Trước khi về nhà đón Tết, Tiểu Ái tự hỏi liệu Dung Kỳ có đem chuyện về thân thế của mình nói cho bố mẹ biết hay không? Cô nghĩ anh muốn nói, bởi vì như vậy họ mới có thể quang minh chính đại ở bên nhau. Thế nhưng Tiểu Ái biết, dù có nói thế nào thì để nhận được sự đồng ý của bố mẹ cũng rất khó. Bởi lâu nay, bố mẹ đều coi họ như anh em ruột thịt, cho dù không có quan hệ huyết thống, thì tâm lý cũng không thể lập tức thay đổi được.

Đồng thời, thân phận hiện tại của Dung Kỳ và tính chất công việc của hai người, Tiểu Ái thật sự rất lo lắng, nếu chuyện này bị người khác biết, scandal nổi lên sẽ thế nào đây? Chắc chắn những từ như loạn luân, biến thái sẽ không thể tránh khỏi. Nghĩ đến đây, Tiểu Ái không kìm nén được sự phiền muộn. Mà sao khi đã biết rõ hai người thực sự không có quan hệ huyết thống, Dung Kỳ không hề chủ động yêu cầu cô làm chuyện kia chứ? Lẽ nào, anh không có nhu cầu về phương diện ấy sao?

... "Hay là do Dung Kỳ khá lãnh đạm, vì thế đối với chuyện đó cũng thấy lạnh nhạt?"

Tiểu Ái suy nghĩ loạn xạ một lúc, cuối cùng cũng phục hồi lại tư tưởng, nên quyết định tạm thời sẽ yêu đương bí mật với Dung Kỳ.

Nghe những từ này, sắc mặt Dung Kỳ hoàn toàn không vui. Nhưng theo như tình hình hiện tại, đây có lẽ là cách khả thi nhất.

Vì thế, khi còn chưa nổi tiếng, Tiểu Ái đã nếm thử mùi vị tình yêu bí mật chỉ của riêng những ngôi sao. Đành chấp nhận thôi, vì ai bảo Aki là đạo diễn tên tuổi chứ! Trước mặt Dung Kỳ thì cô oán thán như thế nhưng trong lòng lại đang cười trộm. Thật sự, cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, có lẽ vì hiếm khi thấy được vẻ mặt vừa không hài lòng lại vừa bất lực của Dung Kỳ.

Tuy nhiên, thời gian duy trì tâm trạng đó cũng không được lâu dài.

Hôm đó là ngày thứ mười lăm phim "An phượng lãnh nguyệt" khởi quay, cũng là ngày mà đoàn phim điện ảnh "Kỳ sát" chính thức tiến vào Thành phố Điện ảnh và Truyền hình. Tiểu Ái cảm nhận rõ rệt sự náo nhiệt của Thành phố Điện ảnh và Truyền hình. Những ngôi sao hàng đầu, đi cùng đội ngũ trợ lý của họ, những nhà báo đến săn tin độc, và còn có rất đông fan hâm mộ cầm áp phích, tranh ảnh đang bị chặn ở bên ngoài.

Tại khu vực nghỉ ngơi trên tường thành, Tiểu Ái vừa nhìn vừa cười, không ngừng nói với diễn viên nam chính ở bên cạnh thế trận này thật giống với diễu hành thị uy vào thời kỳ cách mạng.

Nam diễn viên chính được mời đến trong phim "An phượng lãnh nguyệt" chính là Minh Phỉ, một diễn viên trẻ đang nổi. Minh Phỉ là một diễn viên truyền hình nổi tiếng của Đài Loan, mấy năm trước bộ phim thần tượng làm mưa làm gió trên toàn châu Á đã khiến anh trở thành anh cả trong giới điện ảnh Đài Loan. Gần đây, Minh Phỉ liên tục phát triển ở đại lục, do công ty quản lý của anh nhận thấy đây là một thị trường lớn, số lượng phim nhiều, có thể thử nghiệm được các loại vai khác nhau.

Minh Phỉ rất đẹp trai, đã nổi tiếng từ mấy năm nay. Trong số những nghệ sĩ Đài Loan phát triển tại thị trường phim dài tập của đại lục, anh được xếp vào hàng những ngôi sao lớn. Ngoài ba nam nghệ sĩ thâm niên ra thì giá trị của Minh Phỉ cao nhất, hiện nay một tập phim của anh đã lên tới một trăm nghìn tệ.

Tiểu Ái cứ nghĩ, với sự nổi tiếng và ngoại hình ấy, anh sẽ rất khó gần. Nhưng sau khi gặp mặt ở đoàn làm phim cô mới biết anh vô cùng thân thiện, tính cách không hề có sự kiêu ngạo của người nổi tiếng. Tiểu Ái và Minh Phỉ nói chuyện rất hợp. Trong thời gian quay, dù trong phim hai người luôn đối đầu gay gắt nhưng bên ngoài lại đùa giỡn huyên náo, khiến không khí đoàn làm phim trở nên rất vui vẻ.

Ngược lại vai nữ chính Chương Gia Duệ lại tỏ ra rất xa lạ, lúc nào cũng kè kè bên hai người trợ lý của mình, đi đâu cũng dẫn theo họ. Gia Duệ có làn da trắng, những lúc không cười trông thật lạnh lùng khiến người khác có cảm giác rất khó gần.

"Một số nhà báo và fan hâm mộ chỉ vì sự xuất hiện của đạo diễn Aki nên mới đến thôi. Anh thấy rất hiếm khi đạo diễn còn nổi hơn cả diễn viên đó!" Trong đôi mắt ngập ý cười của anh có chút kỳ vọng: "Anh đã đóng nhiều phim truyền hình rồi, bây giờ anh rất muốn thử nghiệm đóng phim điện ảnh. Anh muốn đóng những vai khác nhau, không nhất thiết phải có tình yêu, mà mong muốn được thử sức với những vai diễn sâu sắc hơn nữa."

"Như thế không được, anh là thần tượng đó! Lúc anh mới nổi tiếng những nữ sinh trong lớp em đều mê anh như điếu đổ. Thật không ngờ bây giờ em lại có thể ngồi trong cùng một đoàn phim nói chuyện với anh." Từ trước đến nay, Tiểu Ái luôn được gán mác chuyên gia trong khoản nịnh hót: "Hơn nữa, Aki chỉ là một đạo diễn trẻ mà thôi, kinh nghiệm không đủ, nếu thật sự muốn đóng phim điện ảnh, anh nên tìm những đạo diễn đẳng cấp như đạo diễn Phùng, đạo diễn Đỗ, đạo diễn Trương ấy!"

"Aki rất được! Tác phẩm nào của Aki anh cũng rất thích, phong cách của anh ấy khá đặc biệt!" Minh Phỉ vô cùng ngưỡng mộ, nụ cười càng đẹp.

"Thật sao?" Nghe những lời tán thưởng Dung Kỳ như vậy từ miệng một ngôi sao, Tiểu Ái thấy lâng lâng kỳ lạ, cứ như người anh đang nói chính là cô vậy. Thấy Minh Phỉ nhìn mình khó hiểu, Tiểu Ái vội thu lại vẻ mặt, cầm cuốn kịch bản lên đối thoại cùng anh.

Buổi chiều, nhân lúc không có cảnh quay, cô lẻn đến đoàn làm phim "Kỳ sát" ở một góc khác của Thành phố Điện ảnh và Truyền hình. Do đạo diễn đã từng công khai hình ảnh nên lần này những cảnh quay không nhất thiết phải bảo mật như trước nữa và cũng không ngăn cản đám nhà báo vào bên trong, chỉ là hạn chế số người nhất định, và đồng thời bắt buộc phải mang theo thẻ làm việc mới được vào.

Tiểu Ái đến đây đã được hơn mười ngày, cũng dần quen với những nhân viên trong đoàn. Thấy cô bước vào, có người còn nhiệt tình chỉ cho cô vị trí của đạo diễn.

"Tử Lôi và Phạm Tĩnh Tĩnh cũng đã vào đoàn làm phim, lần này đến sớm thật đó! Đạo diễn đẹp trai cũng có lợi hơn nhiều nhỉ?"

"Phạm Tĩnh Tĩnh cũng ở đây?" Tiểu Ái nghi hoặc: "Vai nữ chính không phải là Tử Lôi sao?"

"Đúng vậy, Phạm Tĩnh Tĩnh là diễn viên khách mời thôi. Cô ta nói đến sớm để quen với không khí." Người đó nháy mắt với Tiểu Ái.

"Cô ta không phải là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu sao? Chỉ là diễn viên khách mời mà cũng cần làm quen với không khí sao?" Tiểu Ái hiểu ý của người kia, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

"Ai mà biết được chứ, ngôi sao lớn mà cũng như vậy, chúng tôi vô danh tiểu tốt sao có thể lí giải được."

Không khí trong đoàn làm phim khác hẳn, rất đông người và ai cũng bận rộn với đạo cụ, phục trang,máy quay phim...

Tiểu Ái từ khi tới đây, chưa về nhà lần nào và cũng nửa tháng nay chưa gặp Dung Kỳ, dù có gặp thì cũng như không, nên cô muốn đi thăm anh.

Tiểu Ái vui vẻ chào người nhân viên đã chỉ cho cô nơi Dung Kỳ làm việc, rồi từ từ bước đi. Quả nhiên dưới rạp che nắng dựng tạm, cô thấy bóng dáng thân thuộc của anh.

Năm nay trời nhanh ấm, tuy mới tháng ba, nhưng ánh mặt trời chiếu gay gắt khiến người ta cảm thấy uể oải và rất mệt mỏi. Dung Kỳ mặt một chiếc áo mỏng giản dị, ngoài ra còn khoác thêm áo len hở cổ bên ngoài, anh đang đọc kịch bản, thỉnh thoảng lại nói gì đó với nhân viên bên cạnh. Dáng vẻ của anh khi làm việc rất nghiêm túc, khiến người khác có cảm giác tim đập loạn xạ. Những tia nắng xuyên qua tấm vải che nắng màu xanh nhạt, rọi lên khuôn mặt trắng trẻo thon gọn của anh, tựa như nền tuyết trắng dưới ánh trăng được phủ những mảng xanh biếc, vừa tinh khiết vừa mỹ lệ.

Tiểu Ái đang nghĩ đến vẻ mặt của Dung Kỳ khi nhìn thấy cô, nhưng nụ cười trên môi chợt tắt ngấm vì sự xuất hiện của một người phụ nữ khác.

Là Phạm Tĩnh Tĩnh. Bộ trang phục màu trắng nhạt càng làm tôn lên khuôn mặt trái xoan của cô ta, tuy gầy nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp mê người. Đúng là ngôi sao nổi tiếng, dù ăn mặc bình thường nhưng vẫn thu hút được ánh nhìn của mọi người xung quanh. Cô ta cầm kịch bản, ngồi xuống bên cạnh Dung Kỳ, tỏ vẻ nghiêm túc đưa ra vài câu hỏi, rồi cười ngại ngùng.

Dung Kỳ tâm trạng khá tốt, mỉm cười nhận lấy kịch bản của Phạm Tĩnh Tĩnh giải thích một lượt. Cô ta nghe rất chăm chú, đôi mắt phượng xinh đẹp không ngừng chớp chớp, thỉnh thoảng chen vào một hai câu, tự pha trò rồi phá lên cười. Phạm Tĩnh Tĩnh lấy lại kịch bản của mình, lật sang những trang sau, tiếp đó lại lật quyển của Dung Kỳ, đặt hai quyển kịch bản cạnh nhau rồi tiếp tục nói chuyện với anh. Lúc này, cả người cô ta gần như kề sát Dung Kỳ. Đó là khoảng cách rất ngắn, gần thêm một chút nữa sẽ khiến người khác cho rằng cô ta có ý đồ xấu, xa chút nữa lại hoàn toàn không đạt được hiệu quả cô muốn, cái này gọi là đẳng cấp của cao thủ, từng phân từng tấc đều rất khéo.

Khốn kiếp, muốn ăn đòn à! Dám học động tác lừa người của cô đi quyến rũ Dung Kỳ sao? Tiểu Ái siết chặt ngón tay, cả người co lại ở góc tường phía sau, chỉ thò ra hai con mắt.

Hừ! Còn nói không cho phép cô làm cái này, cái kia, giờ thì bị cô bắt quả tang rồi nhé! Bản thân anh không phải đang thân mật với nữ minh tinh kia đó thôi. Cười, lại còn dám cười nữa! Bình thường lúc nào cũng cau mày, nghiêm khắc với cô, thế mà lúc này lại có thể cười với người phụ nữ khác, lại là người phụ nữ có ý đồ với anh nữa chứ!

Một lúc sau, Phạm Tĩnh Tĩnh như đã hiểu rõ vấn đề, chào Dung Kỳ rồi chuẩn bị đi, khi vừa đứng lên cô ta bị vấp chân phải bàn nên cả người dựa vào anh. Nhân viên bên cạnh vội lóng ngóng chạy đến đỡ nhưng Dung Kỳ đã kịp nâng người cô ta lên, đã thế lại còn hỏi han nữa. Phạm Tĩnh Tĩnh xua tay nói không sao, mỉm cười liếc nhìn Dung Kỳ rồi từ từ bước đi.

Tiểu Ái lúc đó đang thu mình ở góc tường, khói đã bốc lên tận đỉnh đầu. Đáng ghét! Thấy cô ta ngã về phía mình mà còn không tránh. Hành động đó của Phạm Tĩnh Tĩnh vừa nhìn đã biết ngay là cố tình, cô không tin là anh lại không nhận ra. Nghĩ đến trước đây, khi anh không ở bên, cũng sẽ có những người phụ nữ như thiêu thân lao vào lửa, không biết anh đã đáp lại như thế nào. Tiểu Ái đang định xuất hiện để ném cho anh ánh mắt lạnh lùng, thì lại có một người phụ nữ khác xuất hiện.

Lần này là Tử Lôi, vai nữ chính thứ nhất của "Kỳ Sát", một người đẹp toàn diện, thành danh đã nhiều năm, tuổi tác có khi còn lớn hơn Dung Kỳ, nhưng luôn không có bạn trai cố định bên mình. Những scandal chuyện tình ái li hợp của cô ta trong giới showbiz đa phần không có căn cứ. So với Phạm Tĩnh Tĩnh, cô ta không xinh đẹp bằng, nhưng khí chất trang nhã, tính cách đặc biệt nên hiện nay cũng có vị trí riêng trong giới showbiz.

Tiểu Ái tiếp tục trốn ở góc tường nhìn trộm. Tử Lôi thoải mái cầm hai chai nước ngọt đến, một chai uống còn một trai đưa cho Dung Kỳ. Cô ta ngồi xuống và bắt đầu nói chuyện với anh. So với Phạm Tĩnh Tĩnh thì Tử Lôi có phần nghiêm túc hơn, chủ yếu chỉ mỉm cười và cũng không có ý dựa vào người anh. Tuy nhiên, với trực quan của con gái, Tiểu Ái cho rằng, người phụ nữ Tử Lôi này chắc chắn cũng có ý đồ với Dung Kỳ.

Thế nhưng, tại sao duyên với phụ nữ của Dung Kỳ lại tốt như vậy chứ? Trước đây cô không để ý nhiều đến anh, vì thế có rất nhiều chuyện cô không hề biết. Cô vẫn nghĩ, bên cạnh Dung Kỳ không có phụ nữ, nhưng thực sự thì sao, có đúng như vậy không? Nghĩ lại, ngay cả một câu thích Dung Kỳ cũng chưa từng nói với cô, anh chắc không phải là không thích cô đấy chứ?

Tiểu Ái nén tức giận, thấy Tử Lôi không có ý định rời đi, lại sợ nếu xuất hiện cô sẽ không thể chịu được, nên chỉ có thể ép mình bước trở lại.

Dung Kỳ cả ngày không đến tìm cô, công việc của đoàn làm phim "Kỳ Sát" đến tối muộn vẫn chưa xong, xem ra anh đang rất bận, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô lấy một cuộc. Tiểu Ái dặn lòng nhất định không được đi tìm anh, sau đó thì tức giận đi ngủ. Hôm sau cô vác bộ mặt u ám đi làm, đạo diễn thấy vậy còn cho rằng cô có chuyện gì.

Đạo diễn phim "An Phượng Lãnh Nguyệt" năm nay đã gần bốn mươi tuổi, là một đạo diễn tốt, luôn thân thiện và lịch sự với mọi người, trong đoàn phim ai cũng quý mến ông, nhiều lúc mọi người trêu đùa, nhưng ông cũng chưa bao giờ nổi giận. Thấy Tiểu Ái mặt mày bơ phờ, vị đạo diễn lại vui vẻ trêu chọc: "Tiểu Ái hôm nay tâm trạng không được tốt, ai có thể giúp cô ấy cười được đây? Cảnh quay hôm nay rất quan trọng, nếu tâm trạng không tốt làm ảnh hưởng đến diễn xuất, cô ấy sẽ chịu thiệt thòi lớn đấy!"

"Đạo diễn! Ông đừng gấp gáp như vậy! Đến lúc đó ai chịu thiệt còn chưa biết được đâu!" Trong đám nhân viên đoàn làm phim có người phì cười: "Hôm qua tôi nghe thấy Tiểu Ái nói với anh Minh rằng, từ hồi đi học cô ấy đã mê mệt anh Minh rồi. Tôi thấy tám phần là vì cảnh phim hôm nay mà hồi hộp đến nỗi cả đêm thao thức."

Nói đến đây, cả đoàn phim phá lên cười. Tiểu Ái không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, đúng lúc đó Minh Phỉ bước vào.

Anh cố ý nghiêm mặt nói: "Cười gì chứ? Hôm nay, đạo diễn sẽ đuổi những người không cần thiết đi, vì thế các người sẽ không được xem đâu!"

Đạo diễn cũng cười rộ lên: "Ơ kìa! Ai nói tôi muốn đuổi hết mọi người đi? Tôi nói câu đó khi nào?"

Dung Tiểu Ái ù ù cạc cạc, sao chỉ có mình cô không hiểu lời nói của mọi người. Cô quay đầu nhìn Minh Phỉ, anh mỉm cười với cô, nhưng gương mặt lại có chút ngại ngùng. Tiểu Ái chợt nhớ ra cảnh quay hôm nay là... cảnh hôn.

Không những vậy còn là cảnh cô nổi giận đùng đùng cưỡng hôn anh.

Mặt Tiểu Ái bỗng trở nên xám xịt.

Thảo nào mọi người đều cho rằng cô đang kích động vì chuyện này. Xem ra cô phải điều chỉnh lại cảm xúc, nếu bị "No good" thì cô chắc chắn phải chịu thiệt lớn rồi. Bất chợt Tiểu Ái nghĩ đến lần trước nghe Tư Nhã nói, chỗ đoàn phim của cô ấy có một người quay cảnh hôn, là bị người khác cưỡng hôn. Vì lần đầu chưa có kinh nghiệm, lại căng thẳng quá nên cuối cùng đã "No good" mười mấy lần, phải hôn đi hôn lại gần một tiếng đồng hồ.

"Tiểu Ái, lát nữa phải biểu hiện được dáng vẻ vừa tức giận kiên quyết lại vừa yêu đến mức không thể từ bỏ được, phải quấn quýt vào." Đạo diễn đang giải thích cảnh hôn cho hai người: "Minh Phỉ, cậu phải cật lực đẩy cô ấy ra, nhưng phải chú ý không được đẩy thật." Nói xong, người hoá trang bước đến giúp Tiểu Ái trang điểm thêm một lần nữa, nhân cơ hội đó cô nhổ kẹo cao su, quay đầu lại nhìn thì bất ngờ thấy Minh Phỉ cũng đang xịt nước thơm miệng. Không nén được Tiểu Ái liền phì cười, xem ra ngôi sao nổi tiếng lúc quay cảnh hôn, tâm trạng cũng không khác nhiều so với những người vô danh tiểu tốt như bọn cô.

Bối cảnh là tầng hai của quán bar, phía sau Minh Phỉ là lan can, trong cảnh quay này anh sẽ bị Tiểu Ái đè lên không cựa quậy được trong chốc lát. Hai người nhập vai rất nhanh, những nhân viên vốn vẫn nghĩ "No good" đều đã bị cảnh quay y như thật qua ống kính làm cho chấn động, tất cả nín thở, mở rộng hết cỡ ống kính để quay kĩ càng.

Khi diễn cảnh này, Tiểu Ái nghĩ là sẽ lúng túng, thế nhưng cô lại chỉ có một cảm giác duy nhất là đau. Cảnh cưỡng hôn lãng mạn, nhưng thực chất là cảnh khó diễn nhất, cộng thêm người dồn sức cưỡng hôn là cô, rõ ràng môi và răng va đập rất đau, lại phải hôn mạnh mẽ, đợi tiếng "cắt" của ngài đạo diễn mà thiêng liêng vô cùng.

Đạo diễn còn chưa kịp hô "cắt", Minh Phỉ đã lùi về phía sau hai bước, không may đụng trúng chân ghế, trọng tâm không vững cộng thêm toàn thân Tiểu Ái đang đè lên người khiến cả hai cùng ngã về phía lan can, gần như sắp rơi xuống dưới. Đám nhân viên đoàn phim la thất thanh vội chạy đến đỡ hai người, Tiểu Ái từ trên người anh bò dậy, vừa sợ vừa tức.

"Ai đặt ghế vậy hả?" Bản thân Minh Phỉ cũng giật mình. Sau khi đỡ anh dậy, những người có mặt ở đó đều cười phá lên.

"Anh Minh! Ngay đến ông trời cũng đã an bài cho hai người hôn lại một lần nữa." Không biết anh chàng nào to gan hét lên, ngay cả đến đạo diễn cũng trêu chọc: "Minh Phỉ, cậu đừng trách Tiểu Ái, ai bảo cô ấy nhập vai như vậy! Tiểu Ái, có phải hôm qua hai người đã tập riêng với nhau rồi không? Vừa nãy phối hợp vô cùng ăn ý đó!"

"Đạo diễn, ông đùa gì vậy?" Tiểu Ái dựa vào lan can lau miệng, nơi đó còn lưu lại hơi ấm của môi Minh Phỉ. Cô đang bực bội, bất mãn thì nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới từ khu nghỉ tầng dưới.

Mấy cô nàng trẻ tuổi của đoàn làm phim đang vây quanh một người, hào hứng đưa sổ cho đối phương ký tên. Cô đang nghĩ xem là ai nổi tiếng như vậy, không ngờ thoáng thấy một ánh mắt sắc lạnh. Anh đẩy giấy bút của mấy cô nàng đó sang một bên, khuôn mặt đẹp lạnh lùng, lãnh đạm vờ như không thấy gì. Anh không nói một câu nào, chỉ lẳng lặng xy người bỏ đi, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu nhìn Tiểu Ái lấy một lần.

Tại sao Dung Kỳ lại đột ngột đến đoàn phim của cô, hôm nay không phải ứng phó với đám diễn viên xinh đẹp kia sao? Tiểu Ái vẫn đang khó chịu vì chuyện vừa nãy nên cũng không suy nghĩ nhiều về thái độ lạnh lùng của anh. Đạo diễn đứng bên cạnh hô chuẩn bị, cô đáp lại một tiếng rồi bước đến cưỡng hôn nam diễn viên chính.

Vài ngày sau, tâm trạng Tiểu Ái vô cùng khó chịu. Rõ ràng cô và Dung Kỳ ở cùng một thành phố, nhưng anh lại chưa từng đến tìm cô, thậm chí còn không gọi điện cho cô. Hại cô mấy ngày nay ôm điện thoại, có lúc còn tự gọi vào số của mình để kiểm tra xem có bị mất sóng hay không. Chịu đựng đến tối ngày thứ tư, điện thoại cuối cùng cũng bật sáng, cô vui mừng bổ nhào đến, kết quả lại là Thôi Thái Dạ.

"Bé con, nhớ anh không?" Anh vẫn giữ giọng điệu như thường lệ, giống như hồi hai người còn đang yêu. Tiểu Ái nóng lòng chờ điện thoại Dung Kỳ nên cũng không tranh cãi với anh nhiều, nói qua l đại khái mấy câu rồi tỏ ý muốn cúp điện thoại.

"Hợp tác với Minh Phỉ, cảm giác của em thế nào?" Anh dễ nhận thấy thái độ của cô nhưng vẫn còn muốn nói thêm.

"Anh ấy rất đẹp trai, tính tình lại tốt, vô cùng quyến rũ!" Tiểu Ái biểu hiện ra dáng vẻ háo sắc thay lòng đổi dạ.

Im lặng một lúc, sau đó anh mới chậm rãi nói: "Xem ra, lúc đầu không để Ngô Kỳ San đi cùng em đến đoàn làm phim quả là một quyết định sai lầm. Em nói xem, người quản lý như anh có nên đến để kiểm tra chút không?"

"Minh Phỉ rất đẹp trai, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu người em hứng thú." Tiểu Ái gió chiều nào xuôi theo chiều ấy: "Anh bận như thế, đương nhiên không phải vì em mà bỏ bê công việc chạy đến đây được, có phải vậy không?"

"Ha ha..." Tuy nói chuyện qua điện thoại nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cười gượng gạo của anh: "Trong lòng em hiểu rõ là được rồi, đến lúc bộ phim này quay xong anh sẽ cho em nghỉ phép dài. Bây giờ em hãy làm việc chăm chỉ cho anh, đừng quậy phá làm phiền người khác, hiểu chưa?"

"Em hiểu rồi!" Cô đoán gần đây Thôi Thái Dạ rất bận, bằng không với tính cách đó, anh ta sẽ không chỉ gọi điện đến cảnh cáo. Ngắt điện thoại, Tiểu Ái rốt cuộc không chịu được nữa, nhân lúc đêm khuya, cô đến khách sạn nơi đoàn làm phim "Kỳ Sát" đang ở.

Tiểu Ái tự nói với mình, không phải vì muốn gặp anh mà cô đến để hỏi tội anh.

Hai ngày trước, Tiểu Ái đã nghe ngóng được phòng của Dung Kỳ ở trên tầng thượng. Tầng đó ngoài anh ra, chỉ có phó đạo diễn và mấy nhân vật cao cấp trong đoàn làm phim, những người còn lại ở các tầng khác.

Trong khi hỏi han về phòng của anh, nhân viên đoàn phim đó còn buôn dưa lê với cô, nói rằng đạo diễn Aki không những lạnh lùng, tính tình còn sớm nắng chiều mưa. Mấy ngày trước vẫn còn bình thường, nhưng không hiểu sao sau thời gian bữa cơm chiều quay về, nét mặt lại vô cùng đáng sợ. Ai diễn không đạt một chút đều bị mắng, giọng điệu lạnh lùng làm người ta phát khiếp, những nhân viên thấp kém như họ, hoàn toàn không dám lại gần.

Sau khi qua được phòng bảo vệ của khách sạn, Tiểu Ái lấy thẻ thông hành trên cổ xuống, vào thang máy đi thẳng lên tầng thượng. Suốt chặng đường cô đều than vãn, đoàn làm phim này đúng là nhiều tiền, ngay cả khách sạn họ ở cũng sang trọng nhiều so với chỗ bọn cô.

Cửa phòng mở, Tiểu Ái nhanh như chớp luồn vào trong, sau đó còn thò đầu ra ngoài quan sát một lượt rồi mới an tâm đóng cửa lại. Cô xy người, định bày ra vẻ mặt lạnh lùng để hỏi chuyện Dung Kỳ, nhưng không ngờ, sau khi mở cửa cho cô, khuôn mặt anh không chút biểu cảm, quay về sô-pha tiếp tục nghiên cứu kịch bản, hoàn toàn coi như không có sự xuất hiện của cô.

Tiểu Ái chau mày, ho một tiếng nhưng anh vẫn làm như không nghe thấy. Cô lại gắng sức khụ khụ mấy cái nữa, rồi đi đi lại lại trước mặt anh, giẫm cộp cộp lên nền nhà, nhưng anh vẫn không có chút phản ứng nào, thậm chí lông mày cũng không động đậy. Tiểu Ái phát cáu, thầm nghĩ mới chỉ vài ngày không gặp anh đã không coi cô ra gì rồi. Cô liền khom người, lấy quyển kịch bản trước mặt anh.

Dung Kỳ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn lạnh nhạt: "Anh rất bận, em về đi!"

"Anh có ý gì vậy?" Tiểu Ái thật sự rất tức giận, túm lấy anh gào lên. Anh lấy lại cuốn kịch bản, đổi một vị trí khác tiếp tục làm việc, không thèm để ý đến cô. Tiểu Ái tức đến nỗi mắt trợn ngược, người này có phải là mất trí nhớ không vậy? Tại sao thái độ lại giống như trước đây thế chứ?

Tiểu Ái một lần nữa giật lấy cuốn kịch bản từ tay anh, rồi tiện tay vứt đi. Đáy mắt anh dâng lên cơn tức giận, lạnh lùng nói: "Em quay về cho anh!"

Tiểu Ái bị anh quát cho ngẩn người: "Anh sao vậy? Vô duyên vô cớ quát em! Anh thì giỏi lắm đấy? Chẳng qua chỉ là đạo diễn thôi mà, cũng chỉ được mấy ngôi sao nhỏ vây quanh thôi! Muốn chia tay thì nói thẳng ra, hà tất phải bày ra bộ mặt như thế!" Nhớ đến nụ cười trên môi của anh ngày hôm đó khi Phạm Tĩnh Tĩnh xuất hiện, lửa giận trong lòng cô bốc lên ngùn ngụt, lập tức đi về phía cửa.

Cánh cửa vừa mở ra ngay tức khắc bị Dung Kỳ đóng sập lại, Tiểu Ái quay đầu trợn trừng mắt nhìn, nhưng lại bị vẻ nghiêm nghị trong đáy mắt anh làm cho khiếp sợ. Trước đây số lần Dung Kỳ nổi nóng tuy nhiều, nhưng số lần thực sự tức giận lại rất ít, có thể dễ dàng nhận ra lần này anh thuộc vào trạng thái sau.

Tiểu Ái thật sự không hiểu, rốt cuộc cô đã làm gì để anh giận?

Dung Kỳ chau mày, đưa tay ra cố định khuôn mặt Tiểu Ái. Cô nghĩ rằng anh muốn hôn mình, nhưng kết quả anh lại lấy ngón tay miết trên bờ môi cô, dùng lực chà đi chà lại. Cảnh này rất quen thuộc, lúc đóng "Vũ điệu đào kép", cô bị thằng nhóc Ruki cố ý hôn, anh cũng chà môi cô như thế này, giống như đang muốn xoá sạch dấu vết của người khác.

Tiểu Ái giật giật khoé mắt: "Chắc không phải vì cảnh hôn ngày hôm đó của em mà anh tức giận đó chứ?"

Những ngón tay trên môi đột nhiên dừng lại, anh nhìn chăm chú vào mắt cô, không nói gì, nhưng đáy mắt lại dần hiện lên sự u ám.

Tiểu Ái phì cười: "Hèn chi ngày hôm đó anh chẳng thèm nhìn em lấy một cái đã vội đi. Hôm nay lại như thế này, em còn tưởng có chuyện gì cơ..." Cằm cô đột nhiên bị nắm giữ, đau đến mức suýt chút nữa bật lên thành tiếng. Không kìm nổi n ức Tiểu Ái nói: "Vô duyên vô cớ nhăn mặt nhăn mày với em chỉ vì chuyện này. Anh là đạo diễn, anh phải hiểu rõ hơn ai hết, đóng phim chỉ là giả. Mà em cũng đâu có thật sự cùng với người đàn ông khác hôn nhau."

Đôi mắt đẹp của Dung Kỳ hơi nheo lại, bên trong đó bão táp đang dâng lên cuồn cuộn. Cô không đoán được suy nghĩ của anh lúc này, đang băn khoăn thì anh cúi đầu xuống hôn cô.

Nụ hôn nhẹ nhàng, từ tốn, hai đầu lưỡi giống như dây leo mềm mại quấn quýt nhau không rời. Mùi sữa tắm thng thoảng bao vây khiến trái tim cô không ngừng nhảy nhót. Họ ở sát gần nhau, tiếng tim đập nhanh của cô chắc anh cũng nghe thấy, cô biết như vậy là không nên, nhưng trước mặt anh cô đã quen với việc đó rồi, lần này cũng chẳng ngoại lệ.

Tiểu Ái nắm lấy quần áo anh, đang định hôn đáp lại, thì anh bỗng buông cô ra, đôi mắt đẹp lạnh lùng vô cùng u ám: "Bây giờ em đã hiểu rồi chứ, bất kể đóng phim hay không thì hôn vẫn là hôn, hoàn toàn không có gì khác biệt."

Tiểu Ái ngây người, lúc này mới hiểu anh lấy cô ra làm ví dụ, châm biếm cô giống như những kẻ háo sắc. Anh đúng là quá vô vị!

"Bây giờ hôn thì cũng đã hôn rồi! Anh còn muốn thế nào nữa?" Tiểu Ái tức giận bĩu môi: "Anh cũng đừng trách em không nói trước, bộ phim này không chỉ dừng lại ở một cảnh hôn này..." Anh bỗng phóng đến ánh mắt sắc nhọn, cô vội rụt cổ lại, chỉ về phía cửa nói: "Em nghĩ, hôm nay mình nên đi về thôi!"

Cánh cửa mở ra lần thứ hai lập tức bị Dung Kỳ đóng lại, anh ném Tiểu Ái lên sô-pha, đối diện với ánh mắt vô cùng tức giận, cô run lên cầm cập. Tiểu Ái túm chặt lấy chiếc gối ôm, thầm nghĩ sợ gì chứ, cô đâu có làm sai, dựa vào cái gì mà cứ hễ những lúc anh nổi cáu là cô phải lập tức ngn ngoãn nghe lời?

"Em nhất định muốn tiếp tục đóng bộ phim này?" Dung Kỳ ngồi trên bàn trà trầm giọng hỏi.

Hỏi gì mà kỳ quặc vậy, lẽ nào bây giờ cô còn có thể bỏ vai được nữa sao? Đừng nói đạo diễn không đồng ý, mà chính cô cũng không bằng lòng. Cô ngượng ngùng đáp lại: "Không đóng cũng có nghĩa là phá hợp đồng, không tốt cho danh tiếng..."

Mặt anh biến sắc, nhặt kịch bản lên tiếp tục đọc, cứ thế cúi đầu vào kịch bản, nói một câu em về đi.

Tiểu Ái tức xanh mặt, hôm nay rốt cuộc sao cô lại đến đây chứ? Bị anh quát tháo hết lần này đến lần khác, anh coi cô là gái gọi sao? Tiểu Ái giận sôi máu, anh muốn cô đi, thì cô càng không đi, cô kéo ghế trước mặt anh, ngồi xuống, mở to mắt nhìn. Anh vẫn chăm chăm đọc cuôn kịch bản không hề nhúc nhích. Tiểu Ái hừ một tiếng, rồi tiến đến bên cạnh: "Nửa đêm anh còn xem kịch bản làm gì chứ?" Hơi thở của cô ngay tại vành tai rồi sau đó lướt nhẹ qua những sợi tóc và cổ anh, giống như một cơn gió mát trêu ngươi. Lông mày anh nhíu lại, lập tức chuyển dịch tránh xa cô.

Tiểu Ái trợn tròn mắt, tiếp tục tiến đến gần, một lần nữa Dung Kỳ tránh thì cô mặt dày mày dạn sán đến, kết quả lực hơi mạnh nên đã đẩy anh xuống nền nhà, cốc cà phê trên bàn bị rơi xuống hắt vào áo của anh.

"Dung Tiểu Ái!" Anh đè nén cơn giận, đưa tay ra tóm lấy tên thủ phạm đang định bỏ chạy: "Sao em không có một ngày an phận vậy hả?"

"Không may thôi mà, hà tất phải thế chứ?" Cô cười hì hì hai tiếng, lúc nhìn vào vết bẩn màu cà phê trên ngực anh, vẻ mặt cũng thấy hơi xấu hổ: "Cùng lắm, em giặt sạch cho anh là được chứ gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play