Người ta thường nói yêu chính là hi sinh tất cả cho người mình yêu. Hận là tình yêu hóa thành. Nhưng một khi hận không còn, tình yêu cũng chết. Không yêu nên không hận. Vô tình mà hờ hững.

Đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên gò má của người đang ngủ say, ánh mắt đau lòng lo lắng

" Mị nhi , liệu sau khi nàng biết ... nàng có còn nguyện ý ở cùng ta?"

Tiếng nói thủ thỉ như đang tự nói với bản thân mình. Hắn lo sợ rất lo sợ mất nàng.

Nhìn nàng nhíu mi trán rịt một tầng mồ hôi mỏng, hắn nghiêng thân vuốt ve đôi mi đang nhíu chặt cho nàng thả lỏng ra , tự động chỉnh lại góc chăn sau nhẹ cúi xuống hôn phớt qua gò má trắng rồi dùng khinh công thi triển ...

Đến khi nàng tỉnh dậy thì cũng đã là ngày hôm sau mệt mỏi dựa lưng trên giường . Sai người đem thau nước vào rửa mặt, có lẽ từ lúc tới đây tới giờ thì đây là lần đầu tiên nàng có một giấc ngủ mê man như thế này.

" Dạ Lan, ngươi có ngoài không?"

-" Có thuộc hạ"

" Chuẩn bị cho ta một chậu nước tắm và sẵn tiện kêu Lãnh Độc đứng ngoài cửa tiếp chuyện với ta"

-" Rõ chủ nhân"

( Đến khi chuyển nội tâm của nhân vật thì mình sẽ tự động chuyển từ " nàng " sang " ta" và ngược lại nhé!)

Chưa đến nửa khắc Dạ Lan đã cho người đưa nước nóng vào. Ta cởi từng kiện y phục bước vào bồn tắm ngâm mình chìm xuống thư giãn

" Phu nhân cho gọi thuộc hạ"

Ta ngồi dựa vào thành bồn nhắm mắt, tiếng vọng ra

-" Lãnh Độc, Ám các thế nào"

" Phu nhân mọi chuyện vẫn ổn!"

Nhưng có một số chuyện hắn không báo cáo với phu nhân bởi Đây là chuyện của các chủ giao và hắn không thể nói với phu nhân còn vì sao không thể nói thì chắc vì nó liên quan mật thiết tới phu nhân.

-" Ân, phủ thừa tướng thì sao?"

" Bẩm, mấy hôm trước thừa tướng đại nhân có cho người đến phủ thất vương mời " vương phi" về chơi. Nhưng mấy lần phu nhân đều không có ở phủ nên người có gửi cho phu nhân một bức thư!"

Nàng nghi hoặc, bức thư sao?

-" Tiến vào, đưa cho ta"

Lãnh Độc run rẩy, dù sao phu nhân cũng đang tắm. Hơn nữa lại là một nữ nhân. Sao Lãnh Độc hắn có thể.

-" Phu nhân, thuộc hạ..."

Nàng sao lại có thể quên, một nam nhân lạnh lùng như Lãnh Độc chắc cũng chưa vào khuê phòng nữ nhân. Huống chi còn là phòng nữ nhân đang tắm.

-" Kêu Dạ Lan đưa vào cho ta"

Tiếng cửa được đẩy ra nhẹ nhàng, Dạ Lan đi vòng qua tấm bình phong, tay trình nàng lên bức thư phụ mẫu đem

" Được rồi, lui ra cả hai ngươi!"

Dạ Lan khẽ cúi người rồi đi ra, tay nàng cầm bức thư của phụ mẫu. Đứng dậy khỏi bồn, lau nhẹ người mặc trước nội kiện bên trong rồi lên giường mở bức thư ra. Môi nàng nhẹ nhếch lên cười. Bức thư này chính xác là của phụ thân ghi. Mẫu thân cùng ba huynh trưởng của nàng nhất định sẽ không ghi như vầy vỏn vẹn chỉ bảy chữ

" VỀ, TA CÓ CHUYỆN MUỐN HỎI CON"

Đặt bức thư lên bàn, tay mở tủ lấy đồ. Hôm nay nàng muốn mặc màu tím , không rõ ý gì nhưng nhìn màu đỏ đó thật... chói mắt. Trắng lại quá nhạt nhòa.

" có lẽ cũng nên nói ra" nàng tự nhủ thầm trong bụng. Đứng bên cửa sổ, nhẹ nhún người di chuyển về phủ thừa tướng.

Vừa bước vào không khí ở đây im lặng một cách đáng sợ. Không có vẻ gì vui vẻ như lúc trước. Nàng chợt cười rồi chợt lắc đầu cái cảm giác này thật giống như đang đợi nàng về hỏi tội à~ Hít sâu một hơi, chân nàng bước nhanh lại phía gian khách nơi phụ thân nàng đã đợi sẵn ở đó.

-" Mị nhi bái kiến phụ thân"

Phụ thân nàng vẫn ngồi như vậy ánh mắt chăm chú nhìn nàng không nói một lời,

-" Phụ thân..."

Tiếng nói thứ hai của nàng đã được đáp lại

-" Đi theo ta,..."

Nàng đứng dậy nhanh chân đi theo phụ thân mình đến thư phòng, lòng thâm lo lắng không lẽ chuyện nàng biết võ công nó gây ra kích động lớn như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play