Chỉ trong vài ngày viện Trình Kiều Nương đã thay đổi ba nha đầu.
Ngoại trừ nha đầu đi Chu gia kia, hai nha đầu còn lại đều bị bán ra ngoài.
Trình gia trị gia nghiêm cẩn, tổ huấn trong sáng, đối với hạ nhân khoan thứ, chuyện bán tôi tớ ra ngoài vài năm mới phát sinh một lần, không ngờ không đến một tháng đã xảy ra hai lần, nhất thời cả nhà cao thấp thần hồn nát thần tính thật cẩn thận.
Nguyên nhân hai hạ nhân bị bán rất nhanh truyền ra ngoài.
Đây đều là do ngốc tử chi thứ hai Trình gia.
Ngốc tử khác đều là diện mạo khó coi vui buồn không rõ, vô cớ mắng chửi người, mà ngốc tử Trình gia này lại giỏi về vu oan hãm hại hạ nhân, làm cho hạ nhân trong viện đều kinh hãi không thôi.
Mà mấu chốt nhất chính là, ngốc tử này bởi vì sau lưng có nhà làm chỗ dựa, nên không thể đụng.
Nhất thời người hầu đến viện ngốc tử không chỉ bị chèn ép, còn nguy hiểm đến tiền đồ cả già trẻ trong nhà.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đi trước đi, chúng takhông dám đi vào hầu hạ."
"Tỷ tỷ, muội muội nhà ta còn chưa cai sữa đâu,nếu như bị bán đi, sao có thể sống nổi."
Nhìn thấy hai nha đầu mới tới vẻ mặt hoảng sợ cầu xin mình, nha đầu có chút dở khóc dở cười.
"Kỳ thật, tiểu thư cũng không phải như vậy. . ." Nàng nói.
Nha đầu kia bị bán đi, thật ra cũng không phải bị oan uổng, là nàng chọc ghẹo tiểu thư trước, cho nên. . .
Nếu ở cùng tiểu thư khác, kiểu gì cũng bị phạt nặng.
Nếu ở cùng tiểu thư khác, cho nha đầu kia một trăm lá gan nàng cũng không dám.
Nói đến cùng, vẫn là khinh người nên tự hại mình mà thôi.
Nhưng, ngốc tử làm sao biết là bị chọc ghẹo?
Hay là, không ngốc?
Nha đầu trong nháy mắt thất thần.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi là thiện tâm Bồ Tát chúng ta một nhà già trẻ đều nhờ vào ngươi." Hai nha đầu lôi kéo góc áo cầu xin.
Nha đầu lấy lại tinh thần thở dài.
"Được rồi được rồi, các ngươi không cần vào nhà, vẩy nước quét nhà thu thập lò nấu cơm giặt quần áo đi, để ta hầu hạ bên người tiểu thư." Nàng nói.
Hai nha đầu như được đại xá liên tục cảm ơn.
Nha đầu xoay người vào nhà.
Ngốc tử trong phòng vốn là bị châm biếm giờ đây lại bị sợ hãi né tránh giờ đang ngồi yên lặng, trước sau như một lật xem sách trong tay.
Nha đầu rót chén nước trắng quỳ đưa qua.
"Tiểu thư, mời uống nước." Nàng nói.
Trình Kiều Nương ừ một tiếng, đưa tay nhận chén nước.
Nha đầu nhìn sách trên bàn, theo nàng nhìn thấy từ ngày bắt đầu đến bây giờ mỗi ngày một tờ, không đọc quá.
Tiểu thư đặt ngón tay trắng nõn tại một hàng chữ, chữ này đã được vuốt phẳng mà hơi mờ mờ.
"Tiểu thư có nghỉ trưa không?" Nha đầu lại hỏi.
Trình Kiều Nương nhìn nàng lắc đầu, đưa tay.
"Đỡ ta đứng lên." Nàng nói.
Nha đầu vội đưa tay đứng dậy nâng.
"Ta muốn đi ra ngoài đi một chút." Nàng nói.
Nha đầu vâng một tiếng,đỡ nàng đi đến dưới hành lang.
Nha đầu trong viện đang ở cùng một chỗ nói chuyện nghe tiếng nhìn qua, thấy cửa phòng khách đứng một nữ tử mặc váy đen trùm sát đất, tóc mây rời rạc, đều ngây ngẩn cả người.
Đến lúc nghĩ ra cô gái này là ai, các nàng liền la một tiếng chen vào phòng bếp, ấn tượng chỉ nhìn đến gương mặt nàng kia tinh xảo trắng nõn , về phần tướng mạo cụ thể cũng không nhớ để xem, cũng không còn lá gan xem.
Vạn nhất xem mà bị giận, nói mình hại nàng, chẳng phải là xong mệnh rồi.
Nha đầu nhìn thấy sân đột nhiên im lặngcó chút xấu hổ.
"Các nàng vội vàng xuống bếp." Nàng nói.
Trình Kiều Nương cũng không để ý đến, nàng hơi hơi ngẩng đầu.
Ánh nắng gay gắt, từng đợt chiếu xuống.
Trình Kiều Nương hí mắt.
Nha đầu có chút không biết phải làm sao, thử thăm dò nâng nàng đi xuống dưới.
"Lấy áo choàng đến." Trình Kiều Nương nói, "Ta, không thể phơi dưới ánh nắng, sẽ không thoải mái."
Nha đầu vâng một tiếng, mang theo vài phần kinh hoàng.
"Nô tì không biết, tiểu thư thứ tội." Nàng nói.
"Không ngại." Trình Kiều Nương nói, "Ta cho ngươi biết, lần sau ngươi sẽ biết."
"Vâng. Nô tì nhớ kỹ." Nha đầu vui mừng nói, vội xoay người đi vào lấy áo choàng đến, cẩn thận choàng cho Trình Kiều Nương, lúc này mới giúp đỡ nàng chậm rãi đi ra ngoài.
"Ai nha làm ta sợ muốn chết."
"Trời nắng thế này, nàng đi ra ngoài làm gì chứ? dọa rất nhiều người không yên ổn."
Hai nha đầu mới từ trong phòng bếp ló, vỗ ngực, vẻ mặt vẫn còn khiếp sợ.
Trình Kiều Nương cũng không đi thật xa, chính là dạo quanh sân mình dạo một vòng, cuối cùng đứng ở cửa.
"Phải đi về sao?" Nha đầu vẫn cẩn thận dìu dắt nàng, lúc này thấy nàng không đi, liền vội hỏi.
“Ừ.” Trình Kiều Nương nói.
Nha đầu không dám hỏi nhiều giúp đỡ đi vào, nha đầu trong viện tự nhiên lại là hoang mang rối loạn tránh né.
Từ sau hôm đó, Trình Kiều Nương mỗi ngày lại đi dạo, cũng không đi xa, chỉ đi bốn phía tại nhà, bọn nha đầu từ từ quen không hề mỗi lần đều kinh hách tránh né, Trình Kiều Nương cũng dần dần từ đi một vòng biến thành đi hai ba vòng.
Nửa tháng đã qua, hạ qua, đầu thu đã đến.
"Tiểu thư, mệt mỏi chưa, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?" Nha đầu hỏi, nàng đã không cần nâng Trình Kiều Nương, mà là ở phía sau cẩn thận đi theo.
Các nàng đã đi đủ rồi ba vòng, Trình Kiều Nương đứng ở trước cửa, áo choàng xốc lên hai bên, lộ ra khuôn mặt.
Trên da thịt trắng nõn có hơi hơi mồ hôi nổi lên.
"Không sao, đi tiếp đi." Nàng nói.
Nha đầu theo tiếng đi theo.
Đi bốn vòng, Trình Kiều Nương mới dừng lại, rốt cuộc là mỏi mệt, dựa trên người nha đầu.
"Tiểu thư, người làm gì thế, mệt mỏi nên nghỉ ngơi một chút thôi." Nha đầu nói.
Mấy ngày nay ở chung, nàng bất tri bất giác có chút thích tiểu thư im lặng này rồi.
So với việc hầu hạ các tiểu thư khác trong nhà vui giận không biết, tuy rằng truyền ra tiểu thư thực đáng sợ, kỳ thật dễ dàng hầu hạ hơn, chỉ cần làm theo ý nàng là được.
Trình Kiều Nương dừng bước, mắt nhìn phía sau.
"Không sao." Nàng nói.
Mỗi ngày một khá hơn, tuy rằng chậm, nhưng luôn luôn có kết quả, tin tưởng kiên trì rèn luyện như vậy, nàng rất nhanh có thể hoạt bình thường, có thể đổi được kết quả như thế, làm nhiêu đó không sao.
Nha đầu đợi một khắc, không thấy Trình Kiều Nương nói nữa, biết đây là trả lời đã xong, nàng liền vội đỡ Trình Kiều Nương đi vào.
Nước ấm đã chuẩn bị tốt, hầu hạ Trình Kiều Nương tắm xong, thay váy áongồi xuống, nha đầu giúp nàng lau khô tóc, Trình Kiều Nương tiếp tục đọc sách.
Quỳ sau lưng nàng, nha đầu chứng kiến tay trái Trình Kiều Nương chậm rãi di động theo hàng chữ, tay phải thì chậm rãi phác họa lại trên bàn, qua một khắc, hai tay liền đổi lại, lặp lại động tác này.
Đây là đang đọc? Thật sự là rất kỳ quái.
Trong phòng thực im lặng, Trình Kiều Nương cứ ngồi yên lặng như vậy, một lần lại một lần vuốt ve chữ.
Nha đầu đột nhiên có chút thương cảm.
Tiểu thư rất ít nói chuyện, trừ khi cần phải thay quần áo ăn cơm uống nước, nàng chủ yếu không nói.
Nha đầu nhớ tới Bán Cần, thời điểm Bán Cần ở, nàng cùng vú già ở trong sân thường thường nghe được chủ tớ hai người nói chuyện, đương nhiên, hầu hết đều là Bán Cần đang nói.
Từ khi Bán Cần đi rồi, tiểu thư càng im lặng, im lặng đi từng vòng một quanh sân, im lặng một lần rồi một lần ngồi ở trong phòng cử động ngón tay theo chữ trên sách.
Nàng, có biết hay không, Bán Cần đi rồi?
Có phải hay không, không thoải mái?
"Tiểu thư, người, còn nhớ rõ Bán Cần không?" Nha đầu chợt hỏi.
Nói xong rồi mình cũng hoảng sợ, có chút sợ hãi.
Nghe nói ngốc tử không nhớ rõ.
Trình Kiều Nương ngừng tay.
"Nhớ rõ." Nàng nói, môi hơi hiện ra một tia không quá rõ ràng nhưng lại có thể nhìn ra độ cong.
Điều này làm cho khuôn mặt của nàng đều sinh động hẳn lên.
Nha đầu nhìn đến sửng sốt.
Đây là đang cười sao?
Cười nhợt nhạt như vậy, thế nhưng cũng có thể đẹp như vậy a.
Bất quá, sao lại cười?
"Tiểu thư, này, này người có biết nàng. . ." Nha đầu lấy lại tinh thần nói lắp ba ba lắp bắp.
Trình Kiều Nương hơi hơi gật đầu.
Nàng biết, cũng nhớ rõ, nha đầu tên Bán Cần kia đã đi theo người khác rồi.
Chính là ở một khắc này, nàng đột nhiên phát hiện mình có thể nhớ kỹ sự tình rồi.
Như vậy trước kia mình không nhớ được, rốt cuộc là bởi vì bệnh không nhớ được, còn là bởi vì có người dựa vào cho nên lười nhớ.
Một khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy được hết bệnh rồi.
Kỳ thật, nàng vốn không bệnh, đầu óc nàng không bệnh, thân thể cũng không còn bệnh, chính là kém nhịp nhàng một chút.
Đến thời điểm này, tốc độ thân thể Trình Kiều Nương khôi phục rõ ràng nhanh hơn rồi, đay thật sự là một chuyện tốt, cho nên sao nàng biết được Bán Cần đã đi.
"Tiểu thư, lúc Bán Cần đi, dập đầu cho người ở bên ngoài rồi." Nha đầu nhìn thấy mặt tiểu thư bình tĩnh, nhịn không được nói.
Nàng nói này làm cái gì, là muốn an ủi tiểu thư, Bán Cần cũng không phải không từ mà biệt bỏ nàng mà đi sao?
"Ừ." Trình Kiều Nương nói.
Đơn giản một chữ, nghe không ra vui buồn.
Nha đầu chợt yên lòng, ngồi chồm hỗm một bên.
"Tiểu thư, ta nghĩ. . ." Nàng tính toán nói thêm một chút nữa, hoặc là bịa một ít chuyện kể là Bán Cần nói.
Trình Kiều Nương nhìn nàng lại nở nụ cười.
"Đa tạ ngươi, tuy nhiên, ta không khó chịu." Nàng nói, "Khó sống, là nàng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT