Tần công tử nghe vậy dừng bút.

"Cái gì?" Hắn nhíu mày hỏi, "Lục Lang bắt người?"

Gã sai vặt gật đầu vâng một tiếng.

"Náo loạn ở trên đường." Hắn nói, vẻ mặt cổ quái nói không nên lời, vừa nhịn cười.

"Tiểu tử hỗn đản này, ta đang nghĩ biện pháp, thật không ngờ." Tần công tử lắc đầu, thần sắc ngưng trọng, "Không được, đây là lửa cháy đổ thêm dầu rồi."

Nói xong lại nhìn gã sai vặt.

"Người đã quay về Chu gia rồi sao?" Hắn hỏi, buông bút.

"Còn không, ở trên đường." Gã sai vặt nói, rốt cục nhịn không được cười, "Người Trần gia đuổi ở phía sau, náo nhiệt bị binh mã trong thành cản lại."

Người trên đường vốn đã đông, lúc này lại chật như nêm cối, sau thì không thể đi vào, lại nhìn không thấy phía trước, tiếng cười tiếng mắng tiềng ồn ào rất là náo nhiệt.

Vệ binh nhịn không được lau mồ hôi, nhìn người trước mặt.

"Ngươi nói là hắn trộm xe ngựa nhà ngươi?" Hắn hỏi, chỉ vào Chu Lục Lang.

Quản sự cùng với gia đinh Trần gia liếc nhau, liên tục gật đầu.

Đây là lí do thoái thác đơn giản nhất cũng là tốt nhất rồi.

Người nhà bắt cóc biểu muội mình, loại hoang đường này vừa buồn cười lại dễ dàng khiến cho có những suy đoán không tốt.

"Chu công tử, trộm xe ngựa nhà ngươi?" Vệ binh lại lặp lại một lần nữa, vẻ mặt cổ quái.

Chu Lục Lang vẫn ngồi trên xe, cho dù bị ngăn lại cũng không có ý xuống dưới.

Mà trong xe vẫn im lặng, giống như không có ai.

"Ngươi cũng đừng hỏi sao lại thế này, đây là xe ngựa nhà ta." Quản sự Trần gia nói, đưa tay chỉ vào kí hiệu trên xe, "Nhìn xem, đây là nhà ta, nhà ta."

Nhóm sai vặt chỉ vào Chu Lục Lang.

"Hắn không phải nhà ta, hắn không phải nhà ta." Bọn họ hô.

Nhóm vệ binh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cười khổ một chút.

Làm việc ở trong kinh không tốt ở điểm này, tùy tiện một sự cố liên quan cũng khó tránh khỏi đụng nhân vật có tiếng.

Xe ngựa nhà Lại bộ Thượng thư bị người nhà Quy Đức tướng quân trộm. Đây là chuyện gì!

"Trộm xe hay là trộm người a?"

"Trên xe có người đi?"

Bên đường nhóm người kêu vang lên, khiến cho một trận cười quái dị.

Đúng vậy, một chiếc xe ngựa có cái gì để trộm, tầm mắt nhóm vệ binh cũng như có như không quét tới trên xe .

Quả nhiên, sẽ có những suy đoán không tốt mà, người Trần gia có chút nóng nảy. Sợ đúng là chuyện này a!

Một bàn tay đột nhiên nhấc màn xe lên, dọa mọi người nhảy dựng.

Quả nhiên tay ngọc tay ngà.

"Đắc tội rồi." Tỳ nữ nói. "Đa tạ Trần đại nhân, xe ngựa chắc chắn còn."

Mọi người Trần gia nghe tiếng thở phào.

Bọn hắn đuổi theo lâu như vậy, thật không biết làm thế nào mới tốt, xem ra cũng không cần đuổi theo, ít nhất tiểu thư này minh hiểu được tâm ý của đại nhân.

Đại nhân biết tiểu thư không muốn đi Chu gia, bởi vậy công tử Chu gia này nhảy ra cướp xe gây náo loạn thì cũng băn khoăn, lại sợ tiểu thư này nghĩ lấy cớ không nên quản việc nhà người khác mà qua loa tắc trách, nên lập tức đuôit theo. Nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi.

Huyết thống là trên hết, người ngoài thực sự không quản được.

"Tại hạ đón xá muội về nhà, dùng xe ngựa nhà ngươi, sao keo kiệt như thế." Chu Lục Lang vẫn không nói chuyện lúc này cũng hừ vừa nói.

Tuy rằng biết tất có nội tình, nhưng trước mắt mà nói diễn biến này là sẽ không có gì xảy ra rồi, quần chúng vây xem ồn ào. Phẫn nộ tản ra.

Bên ngoài, nhìn đám người tản ra, hai gã sai vặt cao hứng xoay người.

"Thiếu gia, thiếu gia, có thể đi rồi có thể đi rồi." Bọn họ hô.

Phía sau một công tử cưỡi ngựa cũng thu hồi tầm mắt.

"Quả nhiên là kinh đô." Trên mặt hắn vẫn mang theo kinh ngạc khi lần đầu đối mặt Kinh Thành phồn hoa, "Ngã tư đường còn có thể tắc nghẽn không thể đi."

Tuyết càng lớn , một trận gió thổi tới. Tạo nên một mảnh tuyết bay.

Công tử trẻ tuổi nhịn không được che miệng ho khan một tiếng, Đưa tay lên miệng sưởi ấm.

"Nguyên Triều huynh!"

Ở ngã tư đường truyền đến một tiếng kêu, công tử lkia ập tức nhìn theo tiếng kêu, thấy từ một bên cửa hàng lao ra hai người trẻ tuổi, cao hứng ngoắc hắn.

"Ồ, các ngươi thế nhưng cũng tới." Hàn Nguyên Triều cười nói, xoay người xuống ngựa, đi tới chỗ bọn hắn.

"Ngươi tới thật chậm, chẳng lẽ lưu luyến nhuyễn ngọc ôn hương không chịu ra?" Hai người cười vỗ vai Hàn Nguyên Triều, "May mắn chúng ta thuê khách điếm trước rồi, thuê cho ngươi một gian, bằng không chỉ sợ ngươi không thuê được."

Hàn Nguyên Triều vội nói cảm ơn, cùng hai người tay nắm tay.

"Như thế, hôm nay đồng môn chúng ta trong kinh sum họp, tất nhiên phải sảng khoái uống một phen."

"Được được, quán rượu trong kinh thành thật nhiều, chúng ta tùy ý chọn."

"Mới vừa rồi là náo nhiệt cái gì?"

"Không biết, dù sao cái gì náo nhiệt cũng không quan hệ với chúng ta."

Ba người cười nói đi trước, lẫn vào trong đám người ồn ã.

Chu Lục Lang ghìm ngựa dừng lại ở trong cổng, bên trong cửa đã một trận náo nhiệt.

"Lục Lang, ngươi đã đón muội muội của ngươi trở lại?"

"Kiều Kiều nhi, con của ta, ngươi đã trở lại."

Vợ chồng Chu gia ở trong một đám người bước nhanh đến, nhìn xe ngựa vui sướng không thôi.

"Muội muội mệt mỏi, phụ thân mẫu thân, để muội muội đi nghỉ tạm trước, có cái gì, đi qua nói sau." Mặt Chu Lục Lang nghiêm túc nói, nói xong vung tay đi nhanh.

Từ đầu đến cuối, bên trong xe đều im lặng không tiếng động.

Vợ chồng Chu gia liếc nhau, Chu lão gia ho nhẹ một tiếng, khoát tay, tôi tớ tới xem náo nhiệt lập tức vội tản ra, miễn cho ngốc nhi này tranh cãi ầm ĩ.

"Kiều Kiều nhi." Chu phu nhân tiến lên, một tay nhấc lên màn xe, "Có chuyện gì, chúng ta xuống xe nói sau, được không?"

Màn xe xốc lên, thấy đầu tiên chính là một tỳ nữ ngồi ngay ngắn, sau đó bóng dáng nằm nghiêng trong xe.

Chu phu nhân sợ tới mức hít vào một luồng khí lạnh.

"Kiều Nương!"Nàng thất thanh hô, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

"Suỵt." Tỳ nữ làm điệu bộ im lặng với nàng, mang theo vài phần không hờn giận, "Tiểu thư nhà ta đang nghỉ, đừng đánh thức nàng."

Ngủ?

Ở trong xe ngựa có thể ngủ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play